Quy Về Điền Viên

Hạ Mộc ngây ngốc nhìn bóng lưng Tử Tang, thẳng đến khi nàng biến mất phía sau cánh cửa, hắn mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy tiểu thư đã đến bên cạnh giếng để múc nước.

“Tiểu thư, cứ để tôi rửa cho!” Hạ Mộc bước lên trước, tuy không rõ tiểu thư tại sao đột nhiên kiên trì muốn rửa chén nhưng hắn phải kiên trì nguyên tắc của bản thân, nếu không tiểu thư sẽ mệt.

Hiển nhiên Hạ Mộc căn bản không ý thức được Tử Tang không phải là trẻ con, huống hồ rửa cái bát thì vất vả nỗi gì.

“Tôi rửa.” Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Mộc, nói rất kiên quyết.

“Nhưng mà…”

Hạ Mộc còn muốn nói thêm, đã thấy vẻ mặt tiểu thư từ lạnh lùng biến thành lạnh như băng, nhất thời không dám nói gì nữa.

Được rồi! Hạ Mộc im lặng coi như đồng ý.

Thần sắc Tử Tang dịu xuống, đôi lúc nàng thật sự không hiểu, đến cùng hắn khẩn trương cái gì, chẳng phải chỉ là rửa bát thôi à?

Hạ Mộc không đi đâu, mà ở bên cạnh ân cần đưa hết cái này cái khác. Thấy hắn như thế, Tử Tang do dự một lúc, thôi tùy hắn vậy.

Chỉ là hai cái bát, hai đôi đũa và ba cái đĩa, thật sự có gì nhiều, vì thế hai người hợp lực rất nhanh rửa xong sạch sẽ.

Cầm bát đũa để vào phòng bếp, hai người chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhìn Tử Tang bước lên lầu, trên gương mặt Hạ Mộc là nụ cười ngây ngô quen thuộc, nếu cuộc sống lại quay về như hai năm trước thật tốt a!

Xem phòng ở quen thuộc rất sạch sẽ, Tử Tang nhìn ra Hạ Mộc thường xuyên quét dọn, không xáo trộn vị trí bất cứ đồ vật nào mà bảo trì nguyên dạng như cũ. Có thể thấy được hắn rất có lòng.

Nàng nằm xuống, ngửi mùi chăn thơm tho, đó là mùi của ánh mặt trời, hiển nhiên cái chăn này thường xuyên được phơi nắng.

Nàng rõ ràng cảm thấy có chút mệt mỏi, đã quá nửa đêm, nàng đột nhiên không buồn ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được. Không biết trong đầu đang nghĩ gì, đột nhiên nàng thầm nghĩ, đêm nay có phải Hạ Mộc giống nàng không ngủ được không? Do dự một hồi, nàng thả tinh thần lực ra ngoài, sau đó nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy, hắn đang làm gì thế nhỉ, sao lại cầm chăn ra sofa phòng khách ngủ.

Do dự một lúc, nàng quyết định đứng dậy xuống dưới lầu. Thấy Tử Tang xuống dưới, Hạ Mộc phát hoảng, “Tiểu thư…”

“Sao anh không về phòng ngủ?” Tử Tang nhàn nhạt hỏi.

“Tôi…” Hạ Mộc yếu đuối nhìn Tử Tang, đối diện với đôi mắt ấy, hắn thành thực nói ra, “Tôi ngủ ở đây trông chừng tiểu thư, sợ cô lại bỏ lại tôi.”

Hạ Mộc nói có chút ủy khuất, câu cuối nói rất nhỏ, may mắn Tử Tang thính tai nếu không sẽ không nghe được.

Tử Tang sửng sốt, có lẽ tình cảm của Hạ Mộc với nàng thật sự không đơn giản là chủ tớ! Đến lúc đó nàng không cần lo lắng tình cảm của mình không được đền đáp nữa.

“Trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không đi, dù đi cũng nói với anh, anh về phòng ngủ đi!” Tử Tang không khỏi nhẫn nại giải thích. Nàng sẽ không lén lút rời đi nữa, dù đi nàng sẽ quang minh chính đại ra đi.

Chỉ là, nàng có chút hoang mang. Tình yêu rất xa vời, cảm giác đối với Hạ Mộc nàng không biết bản thân sẽ duy trì tới lúc nào, nhưng nàng hi vọng nó vẫn kéo dài. Cũng hi vọng Hạ Mộc có đủ tin tưởng để nàng tiếp tục.

Được Tử Tang cam đoan, Hạ Mộc rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Vậy tiểu thư, tôi trở về phòng ngủ, cô cũng đi ngủ đi!”

Tử Tang gật gật đầu, quay trở lại phòng, việc nàng đã đồng ý với hắn tất nhiên sẽ không lật lọng.

Hôm sau, khi Tử Tang còn say giấc nồng, đột nhiên có tiếng lão hổ vang lên trong rừng trúc, Tử Tang đột nhiên tỉnh lại, Tiểu Bạch!

Mà Hạ Mộc đang ở trong bếp, nghe được thấy tiếng hổ kêu lập tức đi đến trong viện, nhìn về phía rừng trúc, ở đây sao có thể có lão hổ.

Tử Tang từ trên giường nhảy xuống, cấp tốc mặc quần áo, mở ban công, từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống hậu viện, Thấy tiểu thư nhảy xuống, Hạ Mộc liền phát hoảng, sau đó nhớ ra võ công tiểu thư nhà hắn rất lợi hại, hắn mới yên tâm.

“Tiểu thư, cô dậy rồi.” Hạ Mộc tiến lên cười nói.

“Tôi vào rừng trúc nhìn xem.” Tử Tang nói.

“Tiểu thư, cô vào rừng trúc làm gì, vừa rồi có tiếng hổ gầm.” Hạ Mộc vội hỏi.

“Tôi đi tìm con hổ ấy.” Tử Tang nói xong liền chạy vào sau núi. Sau khi quyết định trở về tìm Hạ Mộc, ở châu Phổ Tây nàng đã thả Tiểu Bạch về núi rừng. Đó mới là nơi chúng sống, nhưng bây giờ ở đây nàng lại nghe được tiếng Tiểu Bạch la hét, là tiếng kêu bình thường nàng rất quen thuộc.

“Tiểu thư…” Hạ Mộc vội theo sau.

Vào trong rừng trúc, hắn thấy được một con hổ trắng như tuyết, uy phong lẫm lẫm, rất xinh đẹp.

Con hổ kia vừa thấy đến Tử Tang lập tức xông đến, Hạ Mộc hoảng sợ, lao tới đánh nó, hắn không thể để nó làm tiểu thư bị thương.

Tử Tang sớm phát hiện ý đồ của Hạ Mộc, giữ chặt hắn, nói: “Tôi biết con hổ này, nó kêu Tiểu Bạch, sẽ không làm hại tôi đâu.”

Cơ thể Hạ Mộc lập tức ngừng mọi động tác, xúc cảm mềm mại trên tay khiến hắn ngẩn ngơ. Tiểu thư lại kéo tay hắn, hắn biết đây chỉ là động tác vô tình của nàng, không có gì khác, hắn nên coi như không có chuyện gì mới đúng. Nhưng hắn càng muốn xem nhẹ, xúc cảm trên tay càng rõ ràng, sắc mặt cũng càng ngày càng nóng, cuối cùng đỏ rực.

Nhìn mặt mũi Hạ Mộc đỏ bừng, Tử Tang mới ý thức được bản thân làm gì, vì thế nhẹ nhàng buông tay, trong lòng có chút buồn cười, chỉ là kéo nhẹ tay thôi, hắn có cần đỏ mặt như vậy không?

Tử Tang nghĩ thế, cúi đầu quan sát Tiểu Bạch đang dụi dụi đầu vào chân nàng làm nũng.

Hạ Mộc hoàn hồn, thấy sắc mặt tiểu thư nhà hắn bình thường, cũng khôi phục chút lý trí. Khi nhìn đến con hổ trắng xinh kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tử Tang hắn lại ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con vật có linh tính như vậy. Sau nghĩ tiếp, loài hổ trắng này cực kì hiếm thấy, có chút linh tính cũng không kỳ lạ.

“Tiểu Bạch, sao mày lại ở đây.” Tử Tang vuốt đầu nó hỏi, nàng thuận miệng hỏi thôi, tự nhiên sẽ không trông chờ một con hổ trả lời mình. Thực ra nàng cũng hiểu được, chắc là Tiểu Bạch dựa vào cái gì đó đuổi theo, ở chung hai năm, nàng sớm biết, đôi lúc nó rất thông minh, cực kỳ có linh tính.

“Tiểu thư, sao cô biết con hổ này vậy.” Hạ Mộc hỏi.

“Nó vừa sinh ra đã được tôi nhặt về nuôi dưỡng.” Tử Tang trả lời, còn nói: “Nó kêu Tiểu Bạch.”

Hạ Mộc sửng sốt, nhất thời hiểu được, chỉ là tiểu thư à, cô đặt tên lạ quá.

“Tôi muốn nuôi nó, được không?!” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, Tiểu Bạch đã tìm đến, muốn để nó về lại núi rừng là chuyện không có khả năng.

“Đương nhiên có thể.” Hạ Mộc lập tức đồng ý, chỉ cần tiểu thư đề xuất, hắn khẳng định không có ý kiến, lại nói: “Nhưng tôi phải nói trước cho các bà con, khi chúng ta không ở đây, đừng đi lên vùng tượng pha này, cũng phải ở dưới pha hạ lập tấm biển.”

Viết “Trên núi có hổ, cấm xông loạn”, còn phải vẽ mấy hình để những người không biết chữ hiểu được.

“Chúng ta vây một chỗ lớn cho nó ở, về sau khi chúng ta ở đây có thể thả nó ra chơi một chút, nó rất có linh tính, chỉ cần thấy người, nó sẽ không làm bị thương.” Nuôi từ nhỏ đến lớn, tất nhiên đã huấn luyện tốt, điểm ấy Tử Tang rất tự tin, huống hồ Tiểu Bạch còn có linh tính như vậy.

Vì thế, chuyện của Tiểu Bạch đã quyết định xong. Lúc chuẩn bị dẫn nó về, Tiểu Bạch lại chạy đến chỗ nó đứng trước đó, lúc này Hạ Mộc và Tử Tang mới chú ý tới hai con chim trĩ đã tắt thở nằm trên đất kia.

“Tiểu thư, Tiểu Bạch còn có thể săn thú.” Hạ Mộc kinh ngạc nói.

Tử Tang nhìn Hạ Mộc hơi lạ, nàng cảm thấy khi Hạ Mộc kêu “Tiểu Bạch” sao có vẻ quái quái thế nhỉ, yên lặng xoay đầu, chỉa chỉa con mồi, nói với nó: “Tiểu Bạch, mang mấy thứ này theo, chúng ta trở về.”

Tiểu Bạch lập tức cắn cổ chim trĩ, vui vẻ theo sau Tử Tang. Còn Hạ Mộc lăng lăng nhìn, thẳng đến khi một người một hổ đi xa, hắn mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

Hai người một hổ trở về sân, Hạ Mộc làm điểm tâm, đồng thời xử lý gà rừng Tiểu Bạch mang về. Tiểu Bạch đi bộ trong sân, Tử Tang đứng cạnh giếng rửa mặt chải đầu.

Sau khi Tử Tang rửa mặt chải đầu xong, cũng vào phòng bếp giúp Hạ Mộc làm điểm tâm. Đương nhiên hắn muốn đuổi nàng ra, nhưng một khi nàng đã quyết định muốn làm việc nhà, sẽ không nghe vào tai lời khuyên Hạ Mộc nói.

Hạ Mộc bất đắc dĩ, đành phải để Tử Tang làm mấy việc đơn giản và thoải mái, tỷ như ngồi trông lửa linh tinh. Tử Tang tự nhiên biết ý đồ của hắn, nhưng mấy món này đã làm gần xong nên nàng không nói gì, tùy hắn lúc này vậy.

Chờ Hạ Mộc làm xong cơm, Tử Tang tự động cầm bát đũa vào phòng ăn, Hạ Mộc cầm đồ ăn theo sau, “Tiểu thư, Tiểu Bạch nó ăn gì a?”

“Không cần trông nó, nó sẽ tự tìm thức ăn. Nếu anh nhàm chán, cũng có thể làm đồ ăn cho nó, nó không kiêng ăn, rau cũng ăn.” Tử Tang nói.

“Lão hổ cũng ăn chay?” Cái này khiến Hạ Mộc sợ hãi, không thể tin con hổ đang đi bộ quanh sân, thật sự không thể tưởng tượng có một con hổ không ăn thịt.

Tử Tang không để ý tới Hạ Mộc kinh ngạc, tiếp tục đi vào phòng ăn, sau đó nhất nhất bày xong bát đũa, lúc này Hạ Mộc mới hoàn hồn, từ bên ngoài tiến vào.

Ăn xong điểm tâm, Tử Tang lại kiên trì rửa chén. Bằng sự “tôn kính” của Hạ Mộc với nàng tất nhiên không thể phản kháng, vì thế đành phải bê bát đũa bẩn ra ngoài, còn hắn thu dọn phòng bếp, một bên từ cửa sổ nhìn tiểu thư lạnh lùng bình tĩnh. Nỗi nghi ngờ trong lòng càng lớn, hắn luôn cảm thấy tiểu thư là lạ, thay đổi một chút, trước kia nàng không để ý bất cứ chuyện gì trong nhà, hiện tại nàng chủ động để ý tới mọi chuyện.

Xem tiểu thư nhà hắn thay đổi, hắn rất rối rắm. Hắn không muốn tiểu thư vất vả, nhưng ở phương diện khác, hắn không thể không nói, hắn thật sự thích tiểu thư như bây giờ, giống như tiểu thư không cách hắn quá xa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui