Quy Về Điền Viên

Hạ Mộc từ trong mơ tỉnh lại ý thức được bản thân ôm tiểu thư, mặt lại đỏ lên, không dám cử động, chỉ sợ đánh thức nàng.

Hắn ngẩn người nhìn đỉnh giường, tuy rằng hắn có tình cảm khác với tiểu thư, lại không dám tưởng tượng đến một ngày tiểu thư sẽ trở thành vợ chồng thực sự với hắn. Giờ thành sự thật, tuy rằng hắn không rõ tiểu thư để ý bản thân ở điểm nào, nhưng bất luận vì cái gì cũng tốt, hắn không để ý. Nghĩ thế, hắn ngây ngốc nở nụ cười, cánh tay ôm Tử Tang không tự giác chặt thêm vài phần.

Đúng lúc này, hắn cảm giác thiên hạ trong lòng giật giật, hắn cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh, mặt đỏ kêu: “Tiểu thư, ngài tỉnh.”

“Ừ.” Tử Tang cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, hít một hơi thật sâu, trên người Hạ Mộc có mùi hương của ánh mặt trời và cỏ xanh, rất dễ chịu.

“Tiểu thư…” Hạ Mộc đỏ mặt gọi.

“Em còn lo lắng liệu có một ngày anh bị xuất huyết não không.” Tử Tang có chút buồn cười nói, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam tử động một tí mặt đỏ.

Hạ Mộc nghi hoặc nhìn Tử Tang, tuy rằng hắn không nghe hiểu tiểu thư nói gì, nhưng có thể cảm giác tiểu thư đang chê cười mình, vì thế mặt càng đỏ.

“Tốt lắm, chúng ta dậy thôi, rửa mặt chải đầu đi!” Tử Tang cười nói, rời khỏi cái ôm của hắn.

Hạ Mộc có chút không tha nhìn Tử Tang, hắn thật sự muốn ôm nàng mãi không buông tay.

Sau khi rửa mặt chải đầu, bên ngoài vang lên tiếng Song Hỉ, “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm.”

Hạ Mộc mở cửa. Cả nhà Lê Tường đã ở bên ngoài, hắn xoa đầu Thạch Đầu và Song Hỉ, “Hôm nay sao Thạch Đầu và Song Hỉ dậy sớm vậy!”

“Cháu và ca ca ngày nào cũng dậy sớm mà, đúng không.” Khuôn mặt Song Hỉ tươi cười nghiêm cẩn nói, rõ ràng cô bé muốn thể hiện bộ mặt thật nghiêm túc, nhưng còn quá trẻ con, khuôn mặt tròn tròn ngược lại càng thêm đáng yêu.

“Đúng đúng, thúc thúc sai lầm rồi.” Hạ Mộc cười nhận sai.

“Thế còn tạm được.” Song Hỉ gật gật đầu.

Hạ Mộc nhìn về phía Lê Tường, chợt nghe Lê Tường nói: “Hạ Mộc huynh đệ, anh và chị dâu chú dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi dạo. Đến lúc dùng điểm tâm chú nói với Hạ thúc thúc một tiếng, anh chị không ăn.”

“Được, em sẽ nói.” Hạ Mộc cười nói, sau đó hắn dẫn Tử Tang đi tiền viện. Hôm nay là ngày tân nương kính trà, Hạ Mộc là đệ tử của Hạ Minh Thanh, tất nhiên phải có mặt. Nhưng cả nhà Lê Tường không tiện ở lại.

Trong lễ kính trà này, Hạ Mộc và Tử Tang không cần đưa lễ, khi Hạ Mộc bái sư, đã phải gọi Hạ Hồi Sinh là sư huynh. Nguyện vọng của Hạ Hồi Sinh coi như thực hiện được một nửa, cho nên khoảng thời gian đó anh ta đắc ý lắm.

Đi đến phòng khách tiền viện, vợ chồng Hạ Minh Thanh đã chờ sẵn, Hạ Mộc dẫn Tử Tang tiến lên chào. Nói chuyện của cả nhà Lê Tường đi ra ngoài rồi mới cùng Tử Tang ngồi xuống, sau đó không lâu, Hạ Hồi Sinh sắc mặt vui mừng dẫn Tề thị tân nương đang xấu hổ bước vào. Xem sắc mặt, có vẻ hai vợ chồng đều vừa lòng đối phương. Hai đệ muội của Hạ Hồi Sinh cũng đi đằng sau sau nói nói cười cười, tiến vào hành lễ rồi ngồi xuống.

Tề thị là một nữ tử rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt e lệ cộng với sự xinh đẹp của một tân nương, mặc bộ quần áo đỏ tươi rất có không khí vui mừng.

Trong phòng không có nhiều trưởng bối, Tề thị chỉ cần dâng trà cho vợ chồng Hạ Minh Thanh và đưa ít lễ cho vãn bối là xong.

Hạ Mộc là đồ đệ nhỏ nhất của Hạ Minh Thanh, cho nên bối phận còn thấp hơn ba anh em Hạ Hồi Sinh, mà Tử Tang thân là thê tử của Hạ Mộc, tự nhiên giống hắn.

Tề thị đi đến trước mặt Hạ Mộc, xem người rõ ràng trưởng thành hơn tướng công nhà mình. Giống nam nhân nhà mình kêu sư đệ có chút thẹn thùng, nhưng có bối phận ở đó, nàng vẫn kêu sư đệ, đưa lễ gặp mặt.

“Cám ơn chị dâu.” Hạ Mộc cười ngây ngô, không hề có chút chướng ngại. Trong ý thức của hắn, Hạ Hồi Sinh vào sư môn trước, muốn hắn kêu một tiếng sư huynh không hề khó khăn, đây là quy củ. Nhưng muốn hắn kêu ca, nguyện của Hạ Hồi Sinh đời này không có khả năng thực hiện.

“Ha ha.” Hạ Hồi Sinh rất đắc ý nở nụ cười, “Đầu gỗ, hiện tại cậu phải kêu một tiếng chị dâu, vị kia nhà cậu cũng phải gọi nương tử của tôi một tiếng chị dâu?”

Nói xong, Hạ Hồi Sinh rất đắc ý nhìn thoáng qua Tử Tang, đáng tiếc a! Người sau cúi đầu, giống như không nghe thấy hắn nói.

Mặt Tề thị đỏ lên, nhưng nàng nghe ra tướng công đang đùa. Còn Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh một cái.

Tề thị đi đến trước mặt Tử Tang, sắc mặt càng thêm thẹn thùng, “Chúng ta nên xưng hô thế nào, vị tỷ tỷ đây lớn hơn em nhiều như vậy…”

Tử Tang đồng dạng cũng không thể gọi một tiếng chị dâu.

“Con dâu à! Con và vợ Hạ Mộc gọi tên tự của nhau đi, các con không kém mấy tuổi, về sau sẽ có nhiều cơ hội tụ họp.” Mẹ kế của Hạ Hồi Sinh Tần thị nói.

“Cám ơn bà bà (mẹ chồng).” Tần thị ngại ngùng đồng ý, sau đó xem Tử Tang, ngại ngùng lại rộng rãi nói: “Tử Tang, nếu bà bà đã nói như vậy, thế tôi sẽ gọi Tử Tang, chị kêu tôi Tam Nương đi! Còn lễ gặp mặt này mong chị nhận lấy, đừng ghét bỏ nga!”

“Cám ơn.” Tử Tang nhận.

Đối với Tử Tang lãnh đạm, Tần thị đã nghe phu quân nói qua, có chút bất ngờ nhưng không để lộ, sau đó trở lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Hồi Sinh.

Thấy Tử Tang, kính trà đã hoàn thành. Tề thị không phải nhận một điểm làm khó dễ, trên mặt rất vui mừng.

“Chúng ta ăn điểm tâm đi!” Hạ Minh Thanh nói, sau đó phân phó hạ nhân mang điểm tâm lên.

Vì thế mọi người ngồi xuống quanh bàn ăn.

Hạ Mộc rất tự nhiên gắp thức ăn cho Tử Tang mà nàng cũng thường gắp một ít cho hắn. Vợ chồng Hạ Minh Thanh thấy thế, nhìn nhau cười. Còn Hạ Hồi Sinh xem hai người ở trước mặt mình ân ái rất không vừa mắt, hắn cảm thấy rất không công bằng với Hạ Mộc. Cô ta vừa trở về, Hạ Mộc càng thêm ân cần với cô ta.

May mắn Hạ Mộc không biết suy nghĩ của Hạ Hồi Sinh, bằng không khẳng định sẽ phản bác, hắn không ân cần mà là đối xử tốt với tiểu thư.

Sau khi ăn xong, Hạ Mộc dẫn Tử Tang đi dạo quanh huyện Thanh Sơn, ngày mai bọn họ đã về, không đi dạo sẽ không có cơ hội.

“Tiểu thư, chúng ta vào hàng vải xem nhé, lần này ngài mang quần áo về vẫn là đồ cũ hai năm trước.” Hạ Mộc nhìn thấy một cửa hàng vải, cười nói.

Tử Tang gật gật đầu.

Hai người cùng bước vào, chưởng quầy vội bước lên tiếp đón, cuối cùng Tử Tang chọn một cuộn màu trắng và xanh nhạt, sau đó lại chọn vải màu xanh và màu lá cọ cho Hạ Mộc. Hắn thanh toán tiền, nói với ông chủ lát quay lại lấy, hai người tiếp tục đi dạo xung quanh, cũng ăn không ít quà vặt.

“Tiểu thư, ngài có mệt không, muốn ngồi nghỉ không.” Hạ Mộc săn sóc hỏi Tử Tang.

“Nghỉ chân đi! Hôm nay trời thật nóng.” Tử Tang nói.

Vì thế Hạ Mộc chọn một trà lâu, chỗ ngồi trên tầng hai gần cửa sổ. Hắn gọi mấy món điểm tâm và một bình trà ngon.

Hôm nay trà lâu cực kì náo nhiệt, lầu một còn có thuyết thư, ở lầu hai cũng nghe thấy. Hạ Mộc chăm chú nghe, còn Tử Tang chăm chú nhìn cảnh vật ngã tư đường ngoài cửa sổ, giống như muốn nhìn hết một lượt từng người đi đường.

Đột nhiên, phía cầu thang truyền đến tiềng ồn ào, Hạ Mộc cũng như các vị khách khác đồng loạt nhìn về hướng đó:

“Lâm nhị gia, lầu hai thật sự không còn chỗ, ngài đến nhã gian ngồi đi, nơi đó rất tốt, không có người chen chúc với ngài.” Giọng nói chưởng quầy của trà lâu dè dặt cẩn trọng vang lên, đoán là sợ này người bị gọi là Lâm nhị gia này.

“Gia ta liền thích vị trí lầu hai, ông nói gì cũng vô dụng, nhanh đuổi hết khách đi, nhường chỗ cho gia.” Một thanh âm kiêu ngạo vang lên, chắc là Lâm nhị gia mà chưởng quầy gọi.

Đồng thời đoàn người xuất hiện ở đầu cầu thang. Đi đầu là một nam tử trẻ tuổi, hơi thấp, ngũ quan còn tạm được, nhưng điểm này đã bị tà khí trên khuôn mặt quét sạch, vừa nhìn đã thấy là kẻ độc ác không phân rõ phải trái.

Khi ánh mắt người nọ dừng trên gương mặt Tử Tang thì sáng ngời, y vội vàng đi tới, tự cho rằng nở nụ cười rất ôn hòa nói: “Vị tiểu nương tử này, tại hạ Lâm Thành Huy, trà lâu này đã không còn chỗ, không để ý tại hạ ngồi cùng bàn với cô chứ!”

“Thật có lỗi, vừa rồi chưởng quầy nói có nhã gian, vị công tử này vẫn nên vào nhã gian đi.” Hạ Mộc biết Tử Tang sẽ không lên tiếng. Nếu phiền đến nàng, nàng sẽ trực tiếp đánh bay người ra ngoài, nên hắn đứng lên nói.

“Ngươi là ai.” Lâm Thành Huy híp đôi mắt bé tẹo nói.

“Tôi họ Hạ, đây là thê tử của tôi.” Hạ Mộc nói, trong lòng bắt đầu cảnh giác. Người này làm chưởng quầy một trà lâu khẩn trương như vậy, chắc là có chút thân phận ở đây. Ánh mắt y vẫn dừng trên người tiểu thư, Hạ Mộc cũng hiểu y đặc biệt đến chỗ mình và tiểu thư, chính là có ý đồ bất lương với tiểu thư. Trong mắt Hạ Mộc xẹt qua một tia lạnh lẽo, không ai có thể làm chuyện bất lợi với tiểu thư.

“Hóa ra là hai vợ chồng!.” Lâm Thành Huy cười nói, sau đó giận dữ quát gã sai vặt đứng sau: “Còn không mau bê ghế ra đây.”

“Vâng, vâng…” Một gã gã sai vặt bước lên phía trước định bê ghế để Lâm Thành Huy ngồi, nhưng Hạ Mộc lên tiếng ngăn cản, “Đợi chút, vị Lâm công tử này, chúng tôi đã từ chối rất rõ ràng, mời huynh tìm chỗ khác ngồi đi!”

“Lớn mật, có thể ngồi cùng Nhị gia nhà chúng ta, là phúc khí của các người, đừng không biết tốt xấu như thế.” Gã sai vặt định bê ghế giận dữ nói.

“Không dám nhận phúc khí của Nhị gia nhà các người, mời các người rời đi.” Hạ Mộc trầm giọng, chuyện gì đều phải có thứ tự trước sau, Hạ Mộc ghét nhất loại người ỷ nhà có thế lực bắt nạt người khác, đương nhiên không có sắc mặt tốt, huống hồ là kẻ dám có ý xấu với tiểu thư.

“Không có mắt, Nhị gia, ngài hạ lệnh đi, để tiểu nhân tẩn cho hắn một trận, xem hắn còn dám xem thường ngài không.” Gã sai vặt kia nói với Lâm Thành Huy không có một tia cố kị.

“Khách quan, Nhị gia, tiểu nhân chỉ buôn bán nhỏ, đừng phá hủy sinh ý của tiểu nhân! Xin mọi người thương xót, có việc gì ra ngoài giải quyết đi!” Chưởng quầy trà lâu vội vàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui