Quy Về Điền Viên

Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Xe ngựa từ cửa sau rời khỏi Tức Mặc phủ, lúc gần đến cửa thành, trên gương mặt Tức Mặc Tử Tang mới lộ ra ý cười. Cuối cùng nàng đã rời khỏi Tức Mặc phủ! Đợi thêm một thời gian nữa, nàng sẽ thực sự có được tự do …

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói trầm ấm của Hạ Mộc: “Tiểu thư, Triệu Thế Tử đến.”

Tức Mặc Tử Tang hơi ngạc nhiên, sau đó lại thấy không vui, nàng không muốn đối mặt với một kẻ cứ dây dưa mãi như thế.

Mở cửa xe bước xuống, lúc này nàng mặc một bộ váy trắng thêu hoa, mái tóc tung bay theo gió, chỉ có đúng một sợi dây lụa buộc vào tóc để tô điểm.

Ngước mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Thế Tử mang theo một hộ vệ chắn trước xe, nếu hắn ta không tránh, xe ngựa không thể tiến lên được, Tử Tang bèn nói: “Triệu Thế Tử, phiền ngài nhường đường.”

“Tử Tang muội, muội không thể đi cùng hắn.” Triệu Thế Tử trợn mắt nhìn người đang điều khiển xe ngựa, còn vẻ mặt của Hạ Mộc thì ngơ ngác, khi phát hiện Triệu Thế Tử nhìn mình thì yên lặng cúi đầu.

“Chuyện của tôi không cần ngài quản, phiền ngài tránh xa, bằng không, đừng trách tôi vô lễ.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nói, nàng không quan tâm, cho ngựa tiếp tục tiến lên.

“Tử Tang muội, ta thích muội, ta không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, muội theo ta trở về đi, ta sẽ đối tốt với muội.” Triệu Thế Tử nhìn chằm chằm Tức Mặc Tử Tang, thâm tình như vậy, sốt ruột như vậy, chỉ một mực muốn biểu đạt được tình cảm của bản thân.

Đáng tiếc, hắn lại thổ lộ với một cô nương vô tâm với hắn, chẳng hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì.

“Tôi không thích ngài, mong ngài đừng dây dưa thêm nữa, miễn chọc người chán ghét.” Tức Mặc Tử Tang lãnh khốc nói.

Triệu Thế Tử vừa thương tâm vừa không cam lòng, “Muội nói đi, ta có chỗ nào không xứng với muội.”

“Không liên quan đến xứng không xứng, chỉ là tâm của tôi không cách nào trao ngài được.”

“Hay cho một câu vô tâm, nhưng ta không cam lòng. Ta thích muội như vậy, từ lần đầu tiên gặp gỡ, ta đã thề nhất định phải cưới muội. Xưa nay, chuyện ta đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi, vì thế muội phải đi theo ta.” Thái độ Triệu Thế Tử lạnh băng, kiên quyết nói, bức bách nhìn Tức Mặc Tử Tang, “Muội chỉ có thể là của ta.”

Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng đáp lại cái nhìn của hắn, hừ lạnh một tiếng, “Đường đường là Triệu Thế Tử muốn nữ nhân dạng gì mà không có, sao phải dây dưa với một phụ nữ đã có chồng. Nếu ngài không tránh ra, tôi sẽ quay lại, nói chuyện này cho cả Tức Mặc phủ và Triệu gia biết, hơn nữa còn đem chuyện này loan ra khắp kinh thành.”

“Muội…” Sắc mặt Triệu Thế Tử sắc mặt xám mét, nhìn Tức Mặc Tử Tang, tức giận chất vấn: “Chẳng lẽ muội tình nguyện gả cho một nô tài thấp hèn.”

Thân thể Hạ Mộc đứng bên cạnh đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, im lặng cúi đầu, coi như không nghe thấy.

“Bây giờ, chàng đã có thân phận thường dân, không còn là hạ nhân nữa. Huống hồ, chàng là phu quân của tôi. Nếu Triệu Thế Tử tới đây để vũ nhục chàng, thì đúng là không có phong độ của quân tử, phiền Triệu Thế Tử nhường đường, chúng ta chẳng có gì để nói nữa, không tốt cho thanh danh của ngài đâu.” Tức Mặc Tử Tang lạnh nhạt nói, nàng đã không còn tâm tư ứng phó với hắn, quay sang nói với Hạ Mộc: “Hạ Mộc, đi, Triệu Thế Tử nếu không nhường đường, chàng cứ việc đi tiếp, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta.”

Nàng ra lệnh, không thèm nhìn Triệu Thế Tử một cái, trở vào trong xe ngựa.

Hạ Mộc sững sờ, khó xử nhìn Triệu Thế Tử, cung kính nói: “Triệu Thế Tử, phiền ngài tránh ra.”

“Ngươi dám.” Triệu Thế Tử lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, hắn không tin, kẻ nô tài kia dám phạm thượng đâm mình.

Thấy vậy, Hạ Mộc bị ép đến toát mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ, một bên là chủ tử của mình, một bên là Triệu Thế Tử thân phận cao quý, lên không được, lùi không xong…

“Hạ Mộc, nếu chàng không đi, vậy cút xuống cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Tức Mặc Tử Tang lại vang lên lần nữa, Hạ Mộc bất đắc dĩ, quyết tuyệt, mắt nhắm chặt, cuối cùng vẫn chọn theo lệnh của Tức Mặc Tử Tang, vung roi ngựa, con ngựa chạy thẳng về phía Triệu Thế Tử.

Sắc mặt Triệu Thế Tử tái mét, thân thể linh hoạt lắc mình, vội tránh.

Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc. Hi vọng Triệu Thế Tử kia đừng đuổi theo.

Triệu Thế Tử âm trầm nhìn xe ngựa đã đi xa.

“Thế tử, muốn tiểu nhân đi giết nam nhân kia không? Chỉ cần hắn không tồn tại, Tức Mặc cô nương tự nhiên sẽ trở về bên cạnh ngài.” Hộ vệ đứng cạnh Triệu Thế Tử nói.

“Hắn dám chạm vào nữ nhân của ta, tất nhiên phải chết.” Khuôn mặt Triệu Thế Tử tức giận âm hàn, “Bất quá, giờ chưa phải lúc, ta muốn nàng ta phải khuất phục, cam tâm tình nguyện trở về. Ngươi phái vài người âm thầm đi theo. Nếu có nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng thì ra mặt bảo vệ, nhưng không được tiết lộ thân phận, sau khi nàng rời khỏi hắn, mới được phép giết hắn. Nhưng…. Nếu nàng tiếp tục cố chấp, tìm một cơ hội giết hắn đi, không được để lại dấu vết, nữ nhân mà ta coi trọng không hề ngốc chút nào. Ta không muốn nàng biết là ta ra tay.”

“Vâng.”

Triệu Thế Tử không biết Tức Mặc Tử Tang có tinh thần lực, vừa rồi vì muốn biết hắn ta có đuổi theo hay không, sớm đem tinh thần lực phóng ra, lời hắn nói với hộ vệ, nàng nghe không sót một từ .

***

Trên xe ngựa, Tức Mặc Tử Tang vẻ mặt khó đoán, trên người tản ra lãnh ý, Triệu Thế Tử này đúng là chưa từ bỏ ý định, không phải nói đàn ông ở cổ đại đều coi trọng việc nữ nhân phải còn trong sạch hay sao? Biết được mình đã thất thân, lại còn gả cho người khác, thế mà vẫn theo đuổi không từ, còn muốn giết người diệt khẩu, là mị lực của bản thân quá lớn, hay là hắn ta không bình thường?

Hạ Mộc này cũng thật xui xẻo, tên Triệu Thế Tử kia nhất định sẽ giết hắn! Vấn đề là sớm hay muộn thôi, không biết tên đó có thể kiên trì bao lâu, bất quá, nàng quyết không để kẻ này phá hỏng kế hoạch của nàng…

Vào tối hôm ấy, bởi vì tâm tình buồn chán nên nàng xuống bờ suối lội nước. Vì đêm đã khuya, hai mẹ con Âu thị không nhìn thấy nàng, còn Tử Tang lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Âu thị và Tức Mặc Nguyệt; cho nên nàng tương kế tựu kế, sao cỏ thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để thoát ly khỏi Tức Mặc gia tộc.

Đêm đó tuy bị hãm hại, nhưng nàng không hít phải mê hương, Tử Tang thừa biết những kẻ đó vác Hạ Mộc bị đánh bất tỉnh lên giường của mình, đã thế hắn còn bị hạ xuân dược. Nàng bèn dùng tinh thần lực ép bớt dược lực ra ngoài, vì thế Hạ Mộc chỉ bị mê man một đêm, còn vết máu trên giường là do nàng cố ý rạch ngón tay bôi lên.

Luật pháp Đại Chu ghi rõ: “… người bị cùng cách, người bị hưu, thành thân đủ ba năm, nữ có được cấp hộ tịch, làm gia chủ.”

(Giải thích một chút về cùng cách và bị hưu. Cùng cách nghĩa là vợ chồng đồng ý ly hôn trong hoà bình. Còn bị hưu, thường là người vợ bị chồng viết giấy hưu thê – bỏ vợ, dựa trên bảy lý do là: Không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm lời, trộm cắp, ghen tỵ, bệnh hiểm nghèo.)

Chỉ cần nàng có hộ tịch thì có thể lập môn hộ, không phụ thuộc vào gia tộc kia nữa, càng không phụ thuộc vào nhà chồng. Đến lúc đó, nàng muốn làm gì, không ai can thiệp được.

(Chỗ này ý là chị có thể tự đứng đầu một dòng họ riêng của mình, không cần phụ thuộc vào người khác)

Kiếp trước, vì tinh thần lực trong người, nàng trở thành một vật thí nghiệm, không có tự do. Mỗi lần chạy trốn khỏi căn cứ, để tránh truy binh, nàng phải sống cảnh lén lút, không dám lộ diện dưới ánh mặt trời.

Kiếp này, nàng nhất định đường đường chính chính mà sống. Vì thế, nàng phải dùng biện pháp thích hợp để rời khỏi Tức Mặc gia tộc; phải hao tâm khổ tứ, nhẫn nại chờ đủ ba năm, đến lúc đó, cùng cách cũng được, bị hưu cũng thế, Tử Tang có thể quang minh chính đại thoát khỏi gia tộc, thoát khỏi nhà chồng. Hạ Mộc là một hạ nhân, an phận thật thà, chắc dễ khống chế.

Nghĩ đến cuộc sống tự do sau này, mọi vấn đề phiền muộn về cuộc hôn nhân đều tan biến, mấy cái đuôi theo phía sau cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng.

***

Xe ngựa đi hơn nửa ngày, cần dừng lại nghỉ ngơi, nên nàng kêu Hạ Mộc tìm một chỗ trọ.

Hạ Mộc nhanh chóng tìm được một chỗ dừng chân khá tốt, ven đường có một gốc đại thụ, hơn nữa phong cảnh xung quanh cũng thoáng đãng, không bị ô nhiễm bởi khí thải công nghiệp; rừng cây không bị con người chặt trụi nên không khí tươi mát, khiến cả thể xác và tinh thần Tức Mặc Tử Tang đều thoải mái. Nơi chốn của nàng bây giờ không còn là cái nhà đầy quy củ kia nữa, mà là ở giữa đất trời.

Hạ Mộc lấy một chiếc ghế con trên xe ngựa, đặt dưới gốc cây, để Tức Mặc Tử Tang ngồi, lại lấy ra lương khô và nước uống dâng Tử Tang, sau đó đứng hầu một bên.

Tức Mặc Tử Tang nhìn đầu gỗ đứng im như tượng bên cạnh mình.

Hạ Mộc, chàng trai này, không lớn hơn nàng nhiều lắm, mới mười bảy tuổi, cao 1m8, không béo không gầy, tỉ lệ cơ thể cân đối. Cái mũi thẳng tắp, đôi mắt không to không nhỏ, môi không dày không tệ, cằm cũng thật thích hợp, tổng thể là một gương mặt đường hoàng. Có thể là vì nước da ngăm đen kia che bớt diện mạo, khiến ấn tượng đầu tiên người khác cảm nhận được là khí chất hàm hậu, vừa gặp thì thấy chỉ là một người bình thường nhưng khiến người khác thoải mái, nhìn kỹ, thật không tồi nha.

Mười tuổi vào Tức Mặc phủ, được phân đến viện của mình, tính tình trung hậu thành thật, chịu khó an phận, không có thành tích gì nổi bật. Ban đầu là một gã sai vặt bậc hai, đến tận giờ vẫn ở vị trí đó. Nếu không phải nàng biết Âu thị muốn lợi dụng hắn đến hãm hại mình, thì vĩnh viễn Tử Tang chẳng biết đến sự tồn tại của một gã sai vặt như Hạ Mộc, càng không đi điều tra mọi chuyện của hắn, nàng nói: “Chàng đi lấy ghế rồi ngồi xuống đây.”

Hạ Mộc do dự một lúc, vẫn vâng một tiếng, rồi quay ngược lại ngồi xuống cách Tức Mặc Tử Tang tận năm sáu thước.

Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, nói: “Ngồi ngay đây đi, xa như vậy, sao tôi nói chuyện với chàng được.”

Hạ Mộc lại do dự lần nữa, đi tới một thước.

“Ngồi cạnh tôi này.” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh chỉ vào vị trí cạnh mình.

Không tốt đâu! Hạ Mộc nhìn về phía Tức Mặc Tử Tang, tỏ rõ ý tứ của mình.

Tức Mặc Tử Tang thấy hắn biết giữ quy củ như thế cũng là chuyện tốt, nhưng hiện tại nàng có chuyện cần nói rõ với hắn, cách xa như thế sao nói được gì. Nếu nói lớn tiếng, mấy cái đuôi dễ dàng nghe được. Nàng từng đọc một ít du ký, ở thế giới này có võ công như trên ti vi, có cả khinh công nữa, chứ chẳng phải đùa, lại cả nội lựcnữa chứ. Nhĩ lực của người tập võ rất thính, cho nên thái độ của nàng rất kiên quyết không nhưng nhị gì cả.

(Du ký: loại ký có cốt truyện ghi chép về vẻ kỳ thú của cảnh vật thiên nhiên và cuộc đời; những cảm nhận, suy tưởng của con người trong những chuyến du ngoạn. Du ký phản ánh, truyền đạt những nhận biết, những cảm tưởng, suy nghĩ mới mẻ của bản thân người du lịch về những điều mắt thấy tai nghe ở những xứ sở xa lạ, nơi mọi người ít có dịp đi đến, chứng kiến.)

Hạ Mộc không dám cãi lại lời chủ tử, đành phải làm theo ý của Tức Mặc Tử Tang, ngồi cạnh nàng, nhưng hai người vẫn cách nhau một thước.

Tức Mặc Tử Tang một lần nữa phóng tinh thần lực, xác định mấy cái đuôi kia cách đủ xa, hơn nữa còn đang ăn thịt khô, nói cười với nhau, không chú ý lắm đến nàng và Hạ Mộc, mới khinh mà lạnh nhạt nói: “Hạ Mộc, trên danh nghĩa chúng ta là phu thê, nhưng không có phu thê chi thực, ba năm sau, chúng ta liền cùng cách.”

Sau khi Hạ Mộc hoàn hồn lại, không bất ngờ lắm, vội cung kính nói: “Tiểu thư, đợi nô tài trở về làm xong hộ tịch, là có thể cùng cách.”

Trước đây hắn là nô tịch, tuy rằng bây giờ đã khôi phục lại thân phận thường dân, nhưng cần làm thêm mấy thủ tục nữa để lấy được hộ tịch thường dân, có hộ tịch trong tay, hắn mới có thể cùng cách.

“Không cần, hai ta phải làm phu thê giả ba năm. Chuyện này trừ tôi biết, chàng biết, tuyệt không được để lộ với người thứ ba. Sau khi cùng cách, hai ta đều được tự do.” Nếu cùng cách ngay bây giờ, nàng sẽ không có quyền lập môn hộ. Cuộc sống của nàng vẫn nằm trong tay gia tộc, kế sách nàng đưa ra chẳng phải sẽ thất bại hoàn toàn sao. Hơn nữa, đằng sau còn có người của Triệu Thế Tử đi theo.

Ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn lại không ngắn lắm. Ba năm sau, nàng không tin đến lúc đó Triệu Thế Tử không buông tay, làm sao hắn ta còn tiếp tục kiên trì nổi. Đến lúc đó, mặc kệ Triệu Thế Tử hay là Tức Mặc gia tộc, tất cả đều sóng êm bể lặng. Rồi nàng sẽ nhận được sự tự do mình mong muốn, nàng có thể dạo chơi khắp thiên hạ, thưởng thức thoả thích, tìm một nơi non xanh nước biếc để dừng chân, ổn định cuộc sống.

“Vâng, nô tài tuân lệnh.” Hạ Mộc cung kính nói, tuy trong lòng hắn còn nghi ngờ, không biết vì sao tiểu thư muốn làm như vậy. Nhưng hắn không thể hỏi, cũng không dám tìm tòi sâu hơn, thân là một hạ nhân, hắn chỉ cần nghe lời là được. Chuyện khác hắn không có quyền quản, đối với cái gọi là thân phận tự do, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

“Bây giờ chàng đã là thường dân, về sau không cần xưng là nô tài nữa, xưng tôi đi.” Bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, nếu trước một câu nô tài sau lại một câu nô tài, người khác sao có thể tin tưởng.

“Nô tài không dám.” Hạ Mộc hoảng sợ đáp.

“Giờ chúng ta đã là vợ chồng. Chàng làm vậy dễ để lộ lắm, nếu phá hỏng chuyện của tôi, đừng mong tôi tha cho chàng.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nói, nếu hắn ta đã thích nghe lệnh, vậy nàng cũng chẳng quản.

“Nô tài… Tôi đã biết.” Hạ Mộc lập tức đáp ứng.

Tức Mặc Tử Tang rất hài lòng hắn không nói nhiều, có lẽ đây chính là nô tính! Bất quá, vậy cũng tốt, Hạ Mộc như thế này mới dễ khống chế. Ba năm nữa, nàng sẽ báo đáp sự trợ giúp của hắn, trong khoảng thời gian này, đương nhiên không thể để Triệu Thế Tử động tới hắn.

Nàng sẽ đối xử tốt với Hạ Mộc. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn không được có ý định không an phận với mình, nếu không, nàng sẽ dùng vũ lực khống chế hắn. Đến lúc ấy, hắn sẽ không có ngày tháng tốt đẹp như hiện giờ đâu.

Nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp, Tức Mặc Tử Tang bắt đầu suy xét xử lý những cái đuôi đằng sau thế nào, nếu giết hết bọn họ, dễ dàng, nhưng càng đưa tới nhiều phiền toái. Nàng xử lý xong lại có thêm một đám người mới tới, cần gì vẽ vời thêm chuyện, huống hồ những người đó chỉ là nghe lệnh làm việc, tội không đáng chết.

Nhưng nếu có thể cắt đuôi bọn họ một đoạn thời gian, không có người theo dõi thì nàng mới có thể chậm rãi, thoải mái đi dạo xuống phía nam, nghĩ, nàng cất tiếng hỏi: “Hạ Mộc, kế tiếp chúng ta sẽ đến đâu.”

“Là Huyện Trường Thanh.”

Mục tiêu cuối cùng của hai người là quê hương của Hạ Mộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui