Tô Ngọc phải đến một nhà hàng làm việc vào buổi chiều, để lại hai trăm nhân dân tệ liền rời đi.
Buổi tối khoảng sáu giờ, Chúc Hạc Trạch trông chừng Trần Y ăn chút cháo rồi cũng chuẩn bị đi làm ở hộp đêm.
Cô thấy Sở Ương không có ý định ra về, lập tức hỏi, “Anh không về hả?”
Sở Ương nói, “Tối nay anh ở lại với Tiểu Ny Tử.”
Trần Y nghe thế vui sướng giơ hai tay yeah một tiếng, Chúc Hạc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, cong môi cười.
Sở Ương tiễn cô tới cổng bệnh viện, nói, “Bây giờ anh về rồi, chuyện tiền nong cứ để anh lo.
Em…muốn đổi công việc khác không?”
Chúc Hạc Trạch cúi đầu cười cười, thoải mái nói, “Đâu thể để mình anh gánh hết được.
Em chỉ hát hò bồi rượu này kia thôi, không có gì nguy hiểm, anh yên tâm, em tự biết chừng mực.” Cô nói rồi lấy bộ tóc giả sặc sỡ từ trong túi xách ra lung lay trước mặt Sở Ương, nụ cười mờ mịt thêm mấy phần ngây thơ, xoay người đi về phía trạm xe buýt.
Tâm tình Sở Ương phức tạp nặng trĩu, ngẩng đầu nhìn sương mù mịt mờ trên bầu trời, đầu óc lờ mờ cảm thấy một nỗi tức giận bồi hồi âm vang.
Chúc Hạc Trạch, Trần Y và cả Tô Ngọc đều vô tội, tại sao cuộc sống lại gian nan đến vậy? Rõ ràng người nên nhận trừng phạt chỉ mình cậu chịu thôi mới đúng…
Cậu đến cửa hàng KFC gần bệnh viện gọi một xuất ăn tùy tiện nhét đầy bụng, lúc quay về thì thấy Lâm Kỳ về nhà lấy đồ đã trở lại, không chỉ mình hắn quay lại mà còn tụ tập thêm một số bệnh nhân nữ và y tá, nào là tự di chuyển băng ghế, ngồi trên giường Trần Y hoặc là đứng đó, nghe Lâm Kỳ kể chuyện gì đấy mà khiến từng người lộ ra vẻ mặt hồi hộp căng thẳng.
Cái tên thích diễn này lại bày trò gì nữa đây….
Vừa định bước vào, chợt nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên, “Ơ? Cậu chưa về à?”
Sở Ương xoay người lại, ra là bác sĩ Tiêu Dật Tuyền trị liệu cho Trần Y, cũng là người ban ngày đã tông cửa nhà về sinh bỏ chạy…
Sở Ương hơi ngượng ngùng cười, “À, hôm nay chúng tôi ở lại canh giường một đêm.”
Tiêu Dật Tuyền nhìn thoáng vào phòng bệnh, lắc đầu cười nói, “Thảo nào tôi không thấy y tá đâu, được lắm, hóa ra đều tụ tập ở đây.” Nói rồi nhìn về phía Sở Ương, “Bạn trai cậu nhân duyên tốt thật nha.”
Sở Ương vội vàng khoát tay, “Hả? Không phải đâu anh hiểu lầm rồi! Anh ấy không phải bạn trai tôi….” Lúc này, nhóm cô gái tụm lại bỗng nhiên rít gào át đi lời nói của Sở Ương.
Các cô y tá ôm chầm lấy nhau, có người nắm lấy tóc, có người cắn móng tay.
Lâm Kỳ bên cạnh thì mỉm cười bí hiểm, ánh mắt láo liêng gian xảo.
Tiêu Dật Tuyền ho một tiếng, “Mấy người các cô không sợ y tá trưởng mắng té tát đúng không?”
Vài y tá nhìn thấy là bác sĩ Tiêu, cuống quýt từ trên ghế đứng lên, ngượng ngùng cười cười, một vị y tá tóc ngóc mạnh dạn nói, “Bác sĩ Tiêu, cùng nghe chuyện ma với chúng em nhé!”
“Các cô không biết sau khi thành lập nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa thì không được phép mê tín dị đoan sao? Ma quỷ ở đâu ra?” Nụ cười của bác sĩ Tiêu luôn mang đến cho người ta cảm giác thoải mái như gió xuân, anh ta vừa vào đến đã khiến không gian lạnh lẽo do Lâm Kỳ kể chuyện ma tức khắc tan biến.
Lâm Kỳ quan sát vị bác sĩ anh tuấn trong khoa chữa bệnh, nụ cười trên mặt thu lại.
Hắn đứng dậy, cười như không cười nhìn đối phương.
Tiêu Dật Tuyền cũng đối diện với hắn khẽ vuốt cằm, ánh mắt âm thầm đánh giá Lâm Kỳ một phen.
Sau đó quay đầu cười nói với Trần Y, “Hôm nay em thấy thế nào?”
Trần Y vui vẻ phất tay, “Bác sĩ Tiêu! Hôm nay anh trực ca đêm hả?”
“Ừm, bác sĩ trực ban chính ngã bệnh nên tôi thay ca cho hắn, thuận tiện tới thăm em một chút.” Tiêu Dật Tuyền cầm ca bệnh trên tay xem xét, vươn tay sờ trán Trần Y, “Vẫn còn hơi sốt, đừng hoạt động nhiều quá, buổi tối tranh thủ ngủ sớm đi.”
Trần Y ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt đáng yêu “Dạ” một tiếng.
Sau khi Tiêu Dật Tuyền rời đi, các y tá nối đuôi giải tán, những bệnh nhân khác cũng quay về phòng bệnh của mình.
Sắc trời dần tối muộn, đã qua thời gian cơm tối, ngoại trừ vài người ở lại canh giường thì người thân gia đình đều ra về, khu nội trú cao ốc trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh khác hẳn hoàn toàn với ban ngày, có chút lạnh lẽo.
Bức tường trắng sơn màu xanh lá cây phía dưới kéo dài hết cỡ, ánh sáng nhợt nhạt đến cứng nhắc vô cảm, bước chân đi đường của mọi người không phát ra tiếng động, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Như đang…ở một thế giới khác vậy.
Lâm Kỳ dường như không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn cứ ngồi trên ghế ôm điện thoại ăn gà.
Sở Ương biết đêm nay bọn họ sẽ âm thầm làm cái gì, không khỏi có chút căng thẳng.
Cậu vén một góc màn cửa lên, nhìn đường cái bên ngoài cửa sổ.
Dù đã chín giờ rưỡi tối nhưng trên đường vẫn nhộn nhịp tấp nập, xe cộ tới lui không dứt.
Những tòa nhà cao tầng phía xa đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn neon phản chiếu biến bầu trời thành màu tím sậm.
Không khí sinh hoạt nườm nượp người khiến cậu buông lỏng tâm tình, ngăn cách bởi bức tường của tòa nhà bệnh viện, như hai thế giới tách biệt.
Chỉ khi còn nhìn thấy những ánh đèn kia, cậu mới tìm thấy chút cảm giác bình thường.
Trần Y xem TV lúc lâu, ngáp một cái như đã buồn ngủ.
Sở Ương nói với cô, “Đừng xem nữa, em ngủ sớm đi, không phải tối qua em nói mình ngủ không ngon sao?”
Trần Y ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói với Sở Ương, “Nếu như tối nay âm thanh kia lại xuất hiện, mấy anh nhớ phải nhắm mắt lại đó nha!”
Lâm Kỳ lúc này mới đặt điện thoại xuống.
Trần Y đã kể lại âm thanh kỳ lạ mình nghe được cùng lời đồn người phụ nữ có thai nhảy lầu tự sát cho Lâm Kỳ biết, hắn tự tin mỉm cười, “Yên tâm đi Tiểu Ny Tử, tôi sẽ bảo vệ thật tốt cho anh Sở Ương của em.” Nói xong còn duỗi tay ra sau ôm lấy vòng eo của Sở Ương đang đứng bên cạnh.
Trần Y lập tức toát ra vẻ mặt si mê, hai mắt tràn ngập màu hường tình yêu, “Wow! Lãng mạn quá đi! Em muốn ship hai anh thành cp á!!!”
Thật vất vã mới dỗ dành Trần Y đi ngủ, những người bên giường khác gần như cũng đã say giấc.
Vào lúc mười một giờ, Sở Ương liếc nhìn Lâm Kỳ, người nọ lấy điện thoại ra rồi gật đầu với cậu.
Bọn họ rón rén đi tới cửa phòng bệnh, bỗng nhiên người phụ nữ trung niên trước giường bệnh Trần Y nói một câu, “Người kế tiếp chính là mi!”
Câu này dọa hai người chết đứng, họ dừng bước.
Phát hiện người phụ nữ kia bẹp miệng hai lần rồi trở mình ngủ tiếp.
Ra là nói mớ….
Lâm Kỳ đăng nhập tài khoản trực tuyến, sau đó đưa điện thoại cho Sở Ương, Hai người đi tới cuối hành lang, thuận tiện để hiển thị độ sâu của hành lang bệnh viện phía sau Lâm Kỳ.
Sở Ương giơ ống kính nhắm ngay Lâm Kỳ, giơ tay ra hiệu “ok”.
Lâm Kỳ quen thuộc mỉm cười trước camera, “Hello mọi người, kỳ mới của quỷ vực phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi đây.
Địa phương thám hiểm lần này của chúng ta là bệnh viện Fuci ở Bắc Kinh.” Nói xong hắn tránh sang một bên, để Sở Ương dễ dàng quay cảnh hành lang trống trải và cũ kỹ của bệnh viện, “Bệnh viện này được xây dựng vào năm 1953, là một trong những bệnh viện lớn nhất ở Bắc Kinh, đặc biệt nổi tiếng về công cuộc trị liệu bệnh bạch cầu và ung thu phổi.
Thật ra bệnh viện này khi xưa đã xảy ra rất nhiều thảm kịch.
Nhưng vì một số nguyên nhân nên chúng ta không thể nói tỉ mỉ được.
Trong bệnh việc có người chết là điều rất bình thường, nhưng lạ ở chỗ là số người chết ở bệnh viện này không rõ lý do bất thường gì lại vượt quá so với những bệnh viện khác.
Nguyên nhân cái chết bất thường mà tôi sẽ đề cập đến như sau: Năm 2001, có một bệnh nhân vô cớ phát điên, cầm dao liên tục chém giết một bác sĩ và hai y tá, làm bốn nhân viên y tế và năm bệnh nhân bị thương nặng; Năm 2005, có một người phụ nữ xông vào bệnh viện, tố cáo bạn trai của mình bị một bệnh nhân khác dụ dỗ rồi tạt một lượng lớn axit sunfuric vào đầu và mặt khiến nữ bệnh nhân biến dạng và tử vong do nhiễm trùng vết thương ngay sau đó; Năm 2012 có một cặp tình nhân, chàng trai bị mắc bệnh ung thư mà việc điều trị lại hết sức gian nan, cô gái thừa dịp nửa đêm đã dùng gối đầu đè ngộp chết chàng trai, sau đó tự tiêm vào người một lượng lớn insulin có tác dụng cấp tốc, lúc phát hiện đã không kịp cứu sống.
Năm 2013, một người cha vì không có đủ tiền để điều trị bệnh bạch cầu cho con trai mà ôm con trai nhảy lầu.
Tương tự, hai năm sau có một người phụ nữ mang thai, sau khi sinh con gái xong thì mắc bệnh trầm cảm, trong thời gian mang thai người chồng đã lừa dối cô, nhà chồng trọng nam khinh nữ không đoái hoài khiến cô chán nản cũng nhảy lầu bỏ mình.
Năm 2016, có một người công nhân bảo trì bị điện gật tử vong.
Năm 2017, có gia đình của một bệnh nhân ẩu đả với bác sĩ, khiến bác sĩ đó tử vong do xuất huyết não.
Tóm lại có vô sô sự kiện xảy ra, đây chỉ là một số ví dụ điển hình mà thôi, sau mỗi một sự kiện xảy ra đều sẽ xuất hiện tin đồn bệnh viện bị ma quỷ náo loạn.”
Lâm Kỳ vừa nói vừa bắt đầu đi về phía trước, “Chỗ chúng ta đang ở hiện tại là tầng năm khu nội trú.
Theo như những gì các bệnh nhân nói, trong hành lang sẽ truyền ra tiếng người bò trên mặt đất lúc màn đêm buông xuống, là kiểu âm thanh răng rắc vặn vẹo mà cơ thể bị dập nát khi ngã từ trên cao xuống đất.
Họ nói rằng nếu bạn nghe thấy âm thanh này thì nên nhắm mắt lại ngay lập tức, nếu không….thì điều tồi tệ sẽ xảy ra, về việc chuyện tồi tệ gì sẽ xuất hiện thì chúng ta sẽ kiểm chứng.” Nói xong hắn nở nụ cười bí hiểm.
Sở Ương thấy Lâm Kỳ lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng kim nhìn thời gian, “Bây giờ là mười một giờ hai mươi phút.
Chúng ta đi loanh quanh trong bệnh viện xem có nghe được âm thanh gì không.”
Bọn họ đi vài bước, thì có y tá đang kiểm tra phòng đi tới.
Sở Ương nhanh chóng buông điện thoại xuống, giả bộ như đang đi dạo bình thường, đợi đến khi y tá đi qua mới giơ điện thoại lên lần nữa.
Từng phòng bệnh đều đang đóng chặt, xuyên qua ô cửa nho nhỏ là một màu đen như mực, đa số người bệnh nằm trên giường cứ như xác chết, rèm cửa bị vén lên một chút, càng thêm u ám mờ ảo.
Đi quanh lầu năm một vòng, không bắt gặp chuyện kỳ lạ nào, Lâm Kỳ quyết định tới thang máy xuống tầng bốn, xem có gì lạ ở khu tiêu hóa, da liễu chỉnh hình và gần phòng mổ hay không.
Cửa thang máy vừa mở đã làm Sở Ương giật nảy mình, điện thoại xém chút nữa rớt xuống đất.
Người đứng trước cửa thang máy có lẽ là một bệnh nhân bị bỏng nặng, trên đầu không còn cọng tóc, vết sẹo rỗ trên mặt như bị loét, kéo dài đến tận cổ, hơn nữa vết thương còn lở loét sưng mủ, máu thịt đỏ tươi lật cả ra ngoài, ngũ quan gần như dính lại với nhau, không phân rõ đâu là mũi và miệng.
Chỉ có con mắt như không thể mở rét lạnh nhìn bọn họ chằm chằm, như cái lỗ bị xé rách giữa những nếp uốn.
Khung bình luận kêu gào thành hàng.
Sở Ương nhận ra vẻ mặt kinh sợ của mình thật bất lịch sự, vội vàng nói lời xin lỗi, đi theo Lâm Kỳ và tránh qua người bệnh kia vào tầng bốn.
Sau lưng vang lên tiếng đing đong, cửa thang máy khép lại.
Đi vài bước Lâm Kỳ bỗng nhiên nói, “Cái người bệnh bị bỏng lúc nãy, cậu có thấy kỳ lạ không?”.
Đam Mỹ Hài
Sở Ương nghĩ ngợi, gật đầu, “Đúng là có chút quái…Tại sao vết thương nặng như vậy mà không ai băng bó cho cô ta?”
“Không những thế, cậu có để ý thấy quần áo bệnh nhân trên người cô ta không giống với bộ chúng ta thường thấy.”
Bước chân Sở Ương dừng lại.
Cẩn thận hồi tưởng thì đúng là vậy thật.
Quần áo bệnh nhân Trần Y mặc là màu xanh da trời, nhưng của cô gái vừa rồi lại là màu xanh đen kẻ sọc.
Cơn ớn lạnh dọc theo sóng lưng truyền đến.
Lâm Kỳ đột nhiên cầm lấy điện thoại, nhanh chong tìm kiếm vài thứ, sau đó khẽ cười, “Quả nhiên là vậy, cậu xem này.”
Sở Ương thấy đây là tin tức mười ba năm trước, thông tin về nữ bệnh nhân tử vong do nhiễm trùng vết thương sau khi bị biến dạng bởi axit sulfuric.
Trong bức ảnh là khoa nội trú của một bệnh viện, có thể thấy quần áo của mấy bệnh nhân….
Là màu xanh đen kẻ sọc..