"R'lyeh là cái gì? Là một tổ chức phù thủy sao?" Sở Ương thấy sắc mặt của hai người không tốt, thoáng kinh ngạc.
"R'lyeh là tên của một thành phố đã chìm dưới đáy biển.
Sau này nó được các tín đồ sử dụng làm tên gọi cho tổ chức của mình — Thánh Địa R'lyeh." Lâm Kỳ nói, thở dài, "Họ là tử địch với hội trưởng lão chúng ta.
Như sự đối lập giữa Thần Điện Hỗn Độn và bộ Thánh Viêm ấy."
Bạch Điện đứng dậy, cọ xát ngón tay trên vách tường, "Như vậy thì đối tượng Từ Tụng Minh tự sát hiến tế chính là cậu ta....Chẳng trách mấy cô nữ sinh đã nói với tôi rằng tinh thần của mình gần đây đều không tốt, trong mơ họ thấy đám người quái dị trông như ếch và cá lai đứng vây quanh ngay giường mấy cổ với cơ thể cứng đơ."
Lâm Kỳ nhìn camera nói, "Bên khu nam sinh cũng có mấy người xảy ra phản ứng chết đuối trong giấc mơ của họ, xem ra đã bắt đầu lây nhiễm rồi, thần trí của bọn họ cũng bắt đầu bị ảnh hưởng."
Sở Ương cố gắng hiểu những gì họ đang nói, "Là....!Từ Tụng Minh đã dùng phương pháp nào đó, để mình trong những thực tế khác cùng lúc tự sát, dẫn đến sự hợp nhất giữa các thực tế, và từ đó một số thực tế sụp đỗ bắt đầu lây nhiễm sang thực tế của chúng ta, và đây là cách mà cậu ta sử dụng để báo thù những kẻ từng bắt nạt mình, đúng không?"
Lâm Kỳ gật đầu, "Có lẽ là thế."
Từ bỏ mạng sống của mình vì những kẻ mà mình căm ghét, sau cùng còn liên lụy đến đông đảo người vô tội khác, có đáng không?
Có thể dưới góc độ là người đứng xem thì nó không đáng, thậm chí là quá mức tàn nhẫn.
Nhưng đối với người trong cuộc, thì có lẽ cậu ta đã không còn chỗ trốn nữa.
Tại một nơi khép kín như nơi đây, trường học chính là toàn bộ thế giới của các học sinh, họ không biết gì về xã hội ngoài kia, những thứ bên ngoài đối với họ rất xa xôi, xa đến nỗi không chân thực.
Mà Từ Tụng Mịnh, một người có tính cách nhạy cảm, mang nặng kỳ vọng của cả gia đình, vô cớ bị nhiều người nhục mạ chán ghét, ngay đến người mình thích cũng ghét mình, mất hết hy vọng, cuối cùng làm ra chuyện cực đoan, theo quan điểm của Sở Ương thì cậu hoàn toàn hiểu được.
Cậu bất chợt nhớ tới chính mình mang mặt nạ đầu chim lúc gặp ở bệnh viện Fuci...Y đã trải qua nỗi tuyệt vọng đến mức nào trong thực tế mới chọn đi theo con đường đó?
Lâm Kỳ vừa nắm tay cầm cửa vừa thì thào, "Cách cậu ta hiến tế rất giống với R'lyeh, có thể thấy...!R'lyeh muốn thực tế của chúng ta bị lấy nhiễm và sụp đổ.
Tôi không biết ở trường này có người của bọn họ trà trộn vào hay không, lát sau tất cả phải cẩn thận."
Bạch Điện gật đầu.
Sở Ương nhìn thấy dòng chữ "Cthulhu" liên tục chạy trên khung bình luận, Cthulhu mà xuất hiện thì giá trị San giảm mạnh ngay, sẽ không phải là Deep Ones* đó chứ.
Cậu ngày càng cảm thấy....khán giả trên dark web cứ như là thành viên của hội trưởng lão hoặc là phù thủy hắc ám của một tổ chức nào đó, nếu không làm sao họ lại hiểu biết nhiều như vậy nhỉ?
*Deep Ones: là một loại sinh vật trong thần thoại Cthulhu.
Đây là một loại sinh vật biển hình người với đặc tính cá, có tuổi thọ gần như vĩnh cửu.
Những con cái sẽ thường xuyên giao phối với những con đực tự nguyện của con người dọc theo bờ biển, tạo ra một xã hội lai.
Cửa bị đẩy ra, các trục cửa cọ vào nhau phát ra tiếng kêu cót két.
Khoảnh khắc cửa mở, một mùi tanh của cá chết xộc thẳng vào mặt, có một lớp nước cạn đọng trên sàn nhà, phản chiếu sánh sáng trong đêm, nhìn không ra là đục ngầu hay trong suốt.
Toàn bộ bàn ghế trống trơn nằm im trong nước, chân bàn dần xuất hiện vết tích gỉ sét.
Trên vách tường, trần nhà cùa phòng học nơi nơi đều là mảng lớn mảng nhỏ nấm móc màu đen, có một vài sợi nấm nhầy* đang chậm chạp ngọ nguậy, dung họp và tách biệt lẫn nhau.
Cảm giác ẩm ướt như một lớp màng dính chặt trên da.
Bọn họ dẫm lên vũng nước đọng bước vào phòng học, thấy có rất nhiều chữ viết trên bảng đen.
Phông chữ bị bóp méo một cách kỳ lạ, giống như bản ghi chép Nhạc Dương lâu ký, có điều sau khi viết đến khúc "Người cảm thấy vô cùng buồn bã", thì kiểu chữ đã vặn vẹo đến mức không thể nhìn ra là viết cái gì, càng về sau càng méo mó quái dị, cuối cùng biến thành một loại chữ tượng hình, một loại văn tự gần giống với kiểu chữ trong "Cuốn sách ma pháp" của Lâm Kỳ.
Sở Ương bật đèn pin di động, cẩn thận chiếu vào những văn tự kia, rõ ràng không có ai ở đây, nhưng không hiểu sao cậu lại có trực giác cần phải nhỏ giọng, "Cái này viết gì vậy?"
Lâm Kỳ đang quan sát kỹ lưỡng, nói, "Nước biển, cả vũ trụ toàn là nước biển....cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôi...đằng sau liên tục lặp lại hai chữ cứu tôi.
Đây là ngôn ngữ của R'lyeh, có vẻ người viết tới đây thần trí đã bị cảm nhiễm hoàn toàn, lúc đầu miễn cưỡng vẫn còn bình thường, không khó để phán đoán.
Sự lây nhiễm ở thực tế này quá đột ngột và nhanh chóng hơn chúng ta, và nó đã bắt đầu được nửa buổi học."
Bạch Điện đưa tay chạm vào những văn tự kia, phát hiện cảm giác nơi đầu ngón tay không phải của vụn phấn mà là sự dinh dính như chạm vào ốc sên.
Anh ta ghét bỏ nói, "Tởm chết đi được...lẫn trong đây hình như có bộ phận của con người nữa, đừng nói cái vị giáo viên kia đã dùng ngón tay tan chảy của mình mà viết lên nha...."
Nghe xong lời này, Sở Ương đang dí sát người coi kỹ thì vội vàng lùi lại mấy bước.
Hãy tưởng tượng một giáo viên đang viết bằng một mẩu phấn ngắn, hết phấn, nhưng người đó vẫn tiếp túc viết bằng cách dùng ngón tay của chính mình.
Da thịt đầu ngón tay trắng bệch mềm nhũn như bị ngâm nước chà sát xuống, thậm chí còn kéo theo tơ dính...cảm giác không chỉ có mỗi ngón tay là tê rần....!
Bỗng nghe thấy có hai tiếng ếch kêu.
Bọn họ nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy bất cứ cái bóng của sinh vật lưỡng cư nào.
Song Lâm Kỳ và Bạch Điện rõ ràng đang căng thẳng, đến nỗi Lâm Kỳ phải tháo một nửa cái găng tay ra, ánh mắt trở nên sắc bén nghiêm nghị, không ngừng quan sát bốn phía.
Sở Ương nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thì thấy được một cảnh tượng khiến cậu bất an.
Trong không gian thoáng đãng được bao bọc bởi tòa nhà dạy học hình chữ L và tòa nhà văn phòng hành chính, ngay khu vườn nho nhỏ, có bảy bóng người đang lặng lẽ đứng cạnh nhau, tất cả họ đều mặc áo choàng màu xanh lá cây đậm xuất hiện dưới ánh trăng đen đặc, mủ trùm đầu tạo thành cái bóng thật sâu trên mặt họ, không thấy được mặt mũi.
Sở Ương quay camera ra ngoài cửa sổ, nhìn thật kỹ, lại nhận ra vườn hoa kia không đúng lắm.
Những thứ thoạt nhìn là cành cây kia thế quái nào lại trông giống như từ xương người ghép thành, những bông hoa trong mùa đông đang lẽ không thể nở giờ lại đang tung cánh toàn bộ, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng căn bản không phải hoa, mà là đừng thớ thịt chất đống tạo thành.
Trên mặt đất đầy những mạch máu chằng chịt và những mảnh nội tạng.
Bảy người đứng trong "khu vườn" đầy thịt và nội tạng, xa xa nhìn họ trên tầng ba.
Sở Ương lui về sau một bước, chỉ ngoài cửa sổ, "Mấy người kia..."
Lâm Kỳ lập tức vọt tới bên cạnh cậu, nhìn ra ngoài, liền nhỏ giọng chửi một câu, "Shit..."
Bạch Điện cũng ló đầu nhìn theo, nhẹ giọng nói, "Nhiều vậy....Không thì chúng ta rút lui đi.
Dù sao Tiểu Triệu cũng chỉ kêu chúng ta phụ trách điều tra thôi.
Hiện giờ xem ra đây chính là kiệt tác của R'lyeh rồi, chúng ta coi như đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhưng những người đó đến từ thực tế nào, là thực tế này hay thực tế khác, nghe lệnh từ ai vẫn chưa rõ ràng.
Bọn chúng ngang nhiên ra tay ngay điểm quan sát đa chiều do hội trưởng lão chúng ta trông coi, nhiều năm trôi qua đây là lần đầu tiên có chuyện này, nếu không xử lý đàng hoàng, có thể sẽ gây ra một trận chiến rất lớn đấy..." Lâm Kỳ suy tư, lông mày nhíu chặt.
Bạch Điện liếc mắt, "Chẳng lẽ cậu mong bọn chúng sẽ nói rõ ràng một năm một mười cho chúng ta rõ chắc? Cậu thấy chưa, mấy người kia đều là quan sát viên cấp bốn, mà bên chúng ta chỉ có hai người là tôi và cậu, dù có một chọi hai cũng đấu không lại nhiều người thế đâu? Chưa kể lỡ mà có một quan sát viên cấp năm dẫn dắt bọn chúng thì làm sao?"
Sở Ương nói, "Bọn họ là kẻ địch của các anh...vậy bọn họ sẽ làm gì chúng ta?"
"Còn làm gì nữa, chính là tìm mọi cách lây nhiễm chúng ta chứ sao." Bạch Điện đối với sự cố chấp của Lâm Kỳ có hơi phiền não, "Bây giờ mà không đi, lát nữa có muốn chạy cũng không còn cơ hội." Nói xong, anh ta tới gần Lâm Kỳ, nói gì đó mà Sở Ương nghe không rõ, "Đừng quên Sở Ương còn ở đây, cậu ấy chỉ mới là người quan sát cấp ba, cậu muốn cậu ấy gặp hiểm hửm?"
Lông mày Lâm Kỳ hơi động, lát sau như hạ quyết tâm, "Chúng ta trở về."
Khung bình luận kêu gào:
Cái gì?! Sao lẹ vậy?!
Tôi thức cả đêm mà anh chỉ cho tôi xem nhiêu đó hả?!
Tôi sẽ đánh giá tệ cho coi!
Sở Ương cũng hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng với tính cách của Lâm Kỳ thể nào cũng sẽ ở lại thêm một lúc, điều tra rõ ràng mới chịu cơ.
Nhưng hắn đã quyệt định vậy rồi thì mình tất nhiên không có ý kiến, đi theo Lâm Kỳ và Bạch Điện bước nhanh về phiá cửa phòng học họ mới tiến vào.
Lâm Kỳ mở đồng hồ quả quýt xác nhận, vươn tay nắm tay vặn cửa, nhắm chặt hai mắt, có lẽ là để xác định thực tế ban đầu của họ.
Ngay lúc hắn xoay chốt nắm cửa, đột nhiên cánh cửa khác của phòng học thình lình bật mở, ngay sau đó Sở Ương chợt cảm giác cổ chân đau xót, cúi đầu nhìn thì thấy có một đôi tay tái nhợt nắm hai mắt cá chân của cậu.
Lâm Kỳ quay đầu, Sở Ương chỉ kịp cùng hắn liếc mắt, ngay cả tiếng hét cũng không kịp thốt ra, trong chớp nhoáng cậu bị kéo lê xuống sàn.
Lạch cạch một tiếng, điện thoại Lâm Kỳ rơi vào vũng nước, lập lòe vài lần rồi tắt ngúm.
"Sở Ương!!!!!"
.........!
Sở Ương bị ngã xuống dưới
Cảm giác mất trọng lực làm cậu không thể hô hấp, nhịp tim nhanh như trống, lồng ngực như muốn vỡ tan.
Đầu óc cậu trống rỗng, còn chưa kịp sợ hãi, đột nhiên lưng cậu va chạm mạnh liệt trên nền đất ẩm ướt, cái ót đập thẳng xuống đất.
Cậu choáng váng chớp mắt, sa sẫm mặt mày, cả người co quắp nằm trên đất không cử động nổi.
Trong bóng tối u ám, cậu hình như thấy được thứ gì đó màu vàng, giống một tấm vải, lại giống như áo choàng.
Nằm trên mặt đất một lúc, cậu mới thoáng nhẹ người.
Màu đen dần dần tan đi, nhưng cơn đau nhức nhối như bị một búa nặng giáng xuống vẫn đang âm ỉ trong xoang đầu.
Cậu nhận thấy quần áo trên người mình đã bị nước bẩn thấm đẫm, vài sợi tóc dính sát gò má.
Những giọt nước tràn ngập mùi cá tanh tưởi buồn nôn, từ trên trán cậu chảy xuống.
Cậu chật vật đứng dậy, vẫn có chút mất trọng tâm, bàn tay vội vàng chống đỡ bức tường nham nhở đầy nấm mốc bên cạnh, bàn tay còn lại sờ soạn trên mặt đất, mãi mới mò thấy cặp mắt kính của mình, nhanh chóng đeo vào, lại phát hiện tròng kính trái đã bị nứt.
May mà vẫn miễn cưỡng thấy được sự vật xung quanh, Sở Ương dò xét quan sát khắp nơi, nhận ra mình đang ở trong hành lang của trường học, toàn bộ hành lang như bị nhấn chìm, nơi nơi đều là nước, nấm mốc trên tường rõ ràng còn dày đặt hơn lớp mười hai ban một trước.
Phòng học cách gần cậu treo bảng hiệu là lớp mười một ban một.
Cậu rớt xuống tầng dưới sao? Nhưng khi nãy cảm giác rơi xuống thật sự rất lâu mà?
Cậu nhanh chóng sờ lên máy bộ đàm đeo bên hông, lấy ra xem xét, hầy nó hư mất rồi.
Bực bội ném cái bộ đàng mất tác dụng qua một bên, cậu nhớ rõ cầu thang gần nhất phải đi về phía trước, đi ngang qua phòng mỹ thuật và phòng âm nhạc.
Hiện tại nên nhanh chóng đi lên biết đâu có thể tìm thấy nhóm Lâm Kỳ.
Cậu vừa quay người định đi, chợt có tiếng ếch kêu vang lên sau lưng.
Âm thanh khá gần.
Sở Ương rùng mình xoay đầu, thì lại không thấy gì, cho đến khi mắt cậu rơi xuống đất cách mình mười bước.
Vũng nước đọng dưới đất không cao quá đế giày, nhưng trên mặt nước lại lộ ra một cặp mắt tròn trịa, cái trán bằng phẳng hẹp hơn so với người bình thường, cùng cái đầu trọc dính đầy chất nhờn và vảy cá.
Trừ con mắt thì toàn bộ thân dưới đều chìm trong nước, như con cá xấu chìm toàn thân dưới đầm lầy rình rập con mồi.
Cặp mắt có con ngươi nằm ngang kéo dài, một tấm màng nhầy nửa trong suốt nhanh như chớp khép lại từ hai phía....!
Sự ớn lạnh chạy dọc từ dưới gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu Sở Ương.
Cơ thể cậu cứng đơ, cậu không chắc nếu như bây giờ mình chạy trốn thì sinh vật kia có nhảy dựng lên truy bắt cậu hay không.
Nhưng nếu không chạy thì chẳng lẽ chờ chết?
Tốt nhất nên trốn đi thì hơn!
Sở Ương quay đầu chạy như điên.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng nước xôn xao vang lên sau lưng, trái tim run rẩy kịch liệt.
Cậu gần như có thể tưởng tượng rằng thứ đó đã nhảy ra khỏi mặt nước...!
Cậu dùng hết sức mà chạy, nhưng theo bước chân của cậu, tiếng nước bắn tung tóe phía sau vẫn đang tiếp tục thu hẹp khoảng cách với mình.
Cậu suýt chút nữa va vào góc tường và đổi hướng bằng một cú đẩy mạnh bằng tay.
Nhưng vừa chạy được vài bước thì đột ngột dừng lại.
Cách phía trước không xa, ngay gần cầu thang, trần nhà đột nhiên bắt đầu cong lên, như một cái bánh gato mềm dẻo, sau đó có một vật cực lớn đen kịt phá vỡ vật chất có chất liệu kiên cố, rơi xuống với tốc độ rất nhanh như mới vừa được sinh ra, rồi hạ xuống làm tóe lên những bọt nước thật cao.
Sau đó nó dùng tốc đọ cực nhanh bò lên.
Đó là một...!người mặc áo choàng xanh đậm, nhưng trông không giống một con người bình thường cho lắm.
Đôi mắt mở rất to, nhô ra khỏi hốc mắt, trán cực kỳ hẹp, bờ môi vừa dày vừa rộng, tấm lưng thô cao.
Da dẻ được bao phủ bởi nhiều nếp nhăn và nếp uốn khác nhau, ướt đẫm nhầy nhụa, đôi bàn tay trông như ếch chỉ có bốn ngón, dưới mảnh trên tròn, giữa các ngón tay có những lớp màng mờ liên kết....!Tóm lại vừa giống ếch vừa giống cá, nhưng lại mang hình thái của con người, khiến người ta nhìn mà thấy thật quái dị và kỳ cục.
Sở Ương lập tức phản ứng lại, đây chính là sinh vật mà những nam sinh nữ sinh kia nhắc tới, người quái dị vừa giống ếch vừa giống cá trong giấc mơ của họ.
Khi cậu quay đầu lại, thì thấy một con quái vật to lớn khác đột ngột nhảy ra từ góc tường, nó ngồi xổm trên mặt đất như một con ếch, và đôi mắt màu vàng của nó phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.
Đây chắc chắn không phải là con người!
Đường bị chặn, Sở Ương đột nhiên lao thẳng tới cánh cửa gần nhất theo đường chéo ở phía trước, sau khi đâm sầm vào liền đóng cửa cửa lại.
Khoảnh khắc cửa bị khóa, cậu ngay lập tức cảm thấy cánh cửa đang bị một lực rất lớn nào đó va chạm, như muốn đánh văng cậu.
Cậu kinh hoàng lui về sau, nhìn cánh cửa không ngừng rung động, kinh hồn táng đản.
Lúc mở cửa, cậu vẫn nuôi hy vọng có thể trở lại thực tế ban đầu, giờ thì hay rồi, cậu bị nhốt luôn.
Cậu đoán người mặc áo choàng xanh đậm kia có lẽ cùng nhóm với bảy người đứng dưới lầu khi ấy, chắc hẳn là tín đồ của Thánh Địa R'lyeh mà Lâm Kỳ và Bạch Điện đã nói...Vậy thì đối phướng ít nhất cũng là quan sát viên cấp bốn.
Nhưng về con quái vật to lớn kia...nó là cái gì?
Mọi lần gặp nguy hiểm đều có Lâm Kỳ cứu cậu, nhưng lần này thì phải làm sao đây? Cậu hoàn toàn không biết cách đối phó với những người này!
Cánh cửa run rẩy, không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Sở Ương cuống quít nhìn quanh, lại không tìm thấy vũ khí nào để sử dụng.
Trong phòng học này chỉ có một vài dàn nhạc ngổn ngang lộn xộn, trưng bày lung tung trên ghế, một cái đàn piano lớn, một cây đàn vĩ cầm treo trên tường....!
Một cây đàn Cello....!.