Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp


Nửa đêm, cơn sốt của Sở Ương ngày càng nặng.

Trong giấc ngủ, cậu trằn trọc trở mình, lẩm bẩm nói mớ những từ không rõ.

Ga giường thấm đẫm mồ hôi của cậu, cả người nhớp nháp như vớt ra từ dưới nước.

Lâm Kỳ tỉnh dậy mấy lần, dùng khăn lạnh để hạ nhiệt cho cậu, cứ thế giày vò mãi tới tận hừng động.
Trong giấc mộng hỗn loạn, Sở Ương nhìn thấy được rất nhiều, rất nhiều thứ, cùng rất nhiều ký ức không thuộc về mình.

Những sinh vật không lồ vừa mỹ lệ vừa kinh khủng quấn vào nhau trên các hành tinh xa xôi, duỗi ra vô số xúc tu dưới ánh mặt trời màu ngọc bích, cơ thể liên tục rung rinh, phát ra một loại tiếng còi kỳ lạ.

Tựa như vi khuẩn và dầu mỡ vừa xinh đẹp vừa dơ bẩn, tựa như sự kết hợp giữa cái đẹp và cái xấu tột độ, những hình ảnh và âm thanh quá quái dị khiến não cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Dây leo của chúng quấn lấy cậu từ mọi phía, bao quanh tay chân và eo cậu.

Kiểu quấn quanh đó thậm chí còn thú vị một cách kỳ lạ, mang theo loại sắc thái ám chỉ.

Bọn họ muốn giao tiếp với cậu, thế nhưng cậu lại không hiểu được họ nói cái gì.
Đến nỗi cậu còn có thể cảm nhận họ đang chán nản, và cậu không hiểu được sự chán nản của họ.
Tới sáng, cơn sốt hành cậu mới hạ bớt.

Lâm Kỳ thờ phào nhẹ nhõm, xem ra cơ thể của Sở Ương đã quen với sự hiện diện của Dấu Thánh, thời gian nguy hiểm đã qua đi.

Bấy giờ hắn mới ngã người xuống ghế sô pha, sức cùng lực kiệt ngủ thiếp mất.
Sau cái lần giải trừ phong ấn ở trường song ngữ quốc tế Tang Tự, hắn căn bản không có cơ hội để nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ như thủy triều mãnh liệt đánh úp hắn.
Sở Ương thức dậy trong ánh mặt trời ấm áp, mặc dù trên người còn có một tầng mồ hôi khô, cảm giác nhớp nháp khó chịu, nhưng cái nóng như thiêu như đốt trên người đã biến mất.


Cậu duỗi người dưới ánh nắng ấm áp, vươn cái lưng mệt nhừ, cảm giác bản thân như được thay xương đổi thịt.

Sự nặng nề và ô uế trong cơ thể không còn nữa, cậu thấy mình như trẻ ra vài tuổi, máu huyết lưu thông cũng càng thêm thông suốt.

Cậu ngồi dậy, thì bắt gặp Lâm Kỳ đang ngủ trên ghế sô pha.
Lâm Kỳ trông có vẻ mệt gần chết, nằm im trên ghế, cánh tay rũ xuống đất.

Ánh nắng vàng nhạt hôn lên sống mũi cao thẳng, xương gò má cao cao, bờ môi bóng bẫy, trên ngọn tóc màu nâu sẫm và đầu lông mi điểm thành những đốm sáng vàng, làn da trắng ngần càng thêm trắng, như một chàng trai đẹp đang say giấc trong bức tranh sơn dầu cổ điển.
Nếu Dorian Gray, người khiến chúng sinh mê đắm dưới ngòi bút của Oscar Wilde thật sự tồn tại, thì hắn chính là người như vậy, nhỉ? Một chàng trai xinh đẹp bất tử nhưng lại mang trong mình những vết sẹo xấu xí và tội lỗi ẩn sâu trong tận tâm hồn....
Sở Ương phát hiện mình nhìn đến say đắm, vội vàng thu hồi sắc mặt, thầm may mắn vì Lâm Kỳ không phát hiện.

Cậu lặng lẽ xuống giường, nhặt cái chăn dưới đất lên rồi nhẹ nhàng đắp cho Lâm Kỳ.
Sợ ánh sáng làm Lâm Kỳ tỉnh giấc, Sở Ương kéo rèm lại.

Sau đó cậu mặc thêm cái áo khoác ngoài, mở cửa ra khỏi phòng.
Biệt thự lúc này thật yên tĩnh, có vẻ những người khác còn đang ngủ.

Sở Ương xuống tầng hai, đi tới phòng trà chiều cuối hành lang, đẩy ra đôi cửa kính dẫn đến sân thượng.

Không khí trong lành đặc thù của buổi sớm làm tinh thần cậu chấn động, hít một hơi thật sâu, bước lên lan can, ngẩng mặt đón ánh nắng ban mai không quá chói lọi vào buổi sớm mùa đông.
Có một sự thôi thúc trong cậu lúc ngẩn ngơ, lại không hiểu đó là kiểu thôi thúc gì.

Cậu chỉ cảm giác toàn bộ cơ thể mình nhẹ bẩng, như bất cứ lúc nào cũng có thể lửng lơ trên không trung.
Là do ảnh hưởng của Dấu Thánh sao?
Cậu biết khi sử dụng Dấu Thánh sẽ phải trả giá.

Cái giá của Lâm Kỳ là tiêu hao sinh mệnh và tuổi trẻ, của Bạch Điện là tinh thần, vậy lúc cậu dùng Dấu Thánh sẽ tiêu hao cái gì đây? Tay cậu nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực mình, thì cảm nhận được sự rung động nho nhỏ không thuộc về mình lại hòa làm một với mình.

Đột nhiên, cậu có một cảm giác ghê tởm mãnh liệt.....là cảm giác có người đang nhìn cậu.
Cậu cúi đầu nhìn khu rừng rậm đối diện vườn cây đã rụng hết cành lá.

Lúc đầu cậu không thấy gì cả, cho đến khi có thứ gì đó lóe lên trong tầm mắt của cậu.

Cậu nheo mắt và nhìn kỹ về chỗ khuất tối ở bìa rừng.
Một người đàn ông lẳng lặng đứng đó.

Mặc cái áo khoác màu xám trên người, do khoảng cách quá xa nên cậu không thấy rõ mặt gã, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.
Lông tơ toàn thân Sở Ương đều dựng hết cả lên.
Dù cách xa thế nào, dù không thấy rõ mặt ra sao, cậu vẫn nhận ra bóng dáng kia ngay lập tức.
Đó là cái gã luôn luôn bám theo cậu, mê muội cậu một cách khó hiểu, thậm chí rất có khả năng chính gã đã đưa quyển The King In Yellow đáng sợ cho cậu....
Nháy mắt, ánh nắng ban mai làm cậu thoải mái như đột nhiên biến mất, thay vào đó là nỗi lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cậu lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, chạy trối chết vào trong, rầm rầm đóng cửa kính lại và đánh rơi ổ khóa.

Cậu cứ thế lùi lại, như thể người đàn ông kia sẽ từ lan can trên ban công trèo qua.
Làm sao gã biết được cậu ở đâu? Làm sao gã có thể tìm ra? !
Trong phút chốc, những ký ức đen tối của quá khứ lại lần nữa ùa về.

Cậu còn nhớ như in khi phát hiện nhà mình bị đột nhập, thậm chí một số quần áo cá nhân của cậu cũng không cánh mà bay, cái cảm giác ớn lạnh sống lưng vừa kinh hoàng vừa buồn nôn.

Cậu còn nhớ khi cậu và Tống Lương Thư, Tô Ngọc, Chúc Hạc Trạch, Trần Y uống rượu xong, mọi người chia tay ra về, thì cậu hoảng sợ run rẩy khi phát hiện có một người đàn ông mặc quần áo màu xám đang rình rập mình.

Weibo của cậu liên tục nhận được những tin nhắn riêng quái đản, dù cậu có chặn thì gã vẫn tiếp tục dùng tài khoản khác quấy rối, hết cách cậu đành phải tắt chức năng nhận tin nhắn riêng đi.


Wechat của cậu liên tục nhận được lời mời kết bạn, ngay cả Facebook và Instagram của cậu cũng thường xuyên bị làm phiền.
Cậu cảm thấy cuộc sống của mình lúc nào cũng phơi bày trước một đôi mắt cuồng tín và khó đoán.

Dù có báo cảnh sát, nếu cảnh sát không đến quá muộn thì cũng chỉ đơn giản đuổi người, qua ngày hôm sau gã vẫn sẽ xuất hiện dưới cử sổ nhà cậu như thường.
Cậu không biết cái kẻ luôn nở một nụ cười mê sảng và quái đản đó muốn gì ở cậu, cậu tự thấy mình chỉ là một người bình thường không có gì đặc sắc.

Mặt mày trông khá đẹp, có thể xếp vào hàng ngũ những anh chàng điển trai, nhưng chắc chắn không hề mang vẻ đẹp kinh tâm động phách như mấy tiểu thịt tươi trẻ tuổi trên TV được, hơn nữa tính cách cũng bình thường quy củ, ngoài trừ âm nhạc và đàn Cello, thì cậu nghĩ mãi không ra trong ban nhạc cậu có gì đặc biệt xuất sắc, sẽ khiến loại người như điên như cuồng này để ý tới....
Mỗi ngày cậu đều nơm nớp lo sợ, nên càng lúc càng ít đi ra ngoài.

Nếu không phải Tống Lương Thư nóng giận kêu người tới đánh gã một trận tơi bời, cậu còn nghĩ rằng thật ra gã không phải là con người mà là một con quỷ....
Và bây giờ, ác mộng đã quay lại....
Mọi chuyện đều do gã mang đến....Nếu gã không đưa cho mình quyển sách kia....Nếu mình không sáng tác bài hát đó....
Trong lúc bất chợt, ngoài sự sợ hãi, một cơn phẫn nộ và căm hận nhè nhẹ bùng lên trong lòng cậu.

Tay cậu siết chặt thành nắm đấm, khẽ run rẩy...
Đều tại gã....Tất cả là do gã gây nên....Nếu gã không xuất hiện....Có lẽ ban nhạc của họ đã thành danh, Tống Lương Thư sẽ không chết, bệnh tình của Trần Y chắn hẳn sẽ được phát hiện sớm hơn, không đến nỗi quá muộn, Chúc Hạc Trạch cũng có thể mặc bộ váy đuôi cá lộng lẫy đứng trên sân khấu ngân nga, và Tô Ngọc sẽ không quá mệt nhọc vì làm ba công việc cùng một lúc.
Tương lai của họ đáng ra phải thật tốt đẹp....Vậy mà đều bị gã...Và bản thân cậu....Hủy hoại....
Sở Ương thơ thẫn đi về phòng.

Những tấm rèm mờ đục che khuất ánh sáng mặt trời, căn phòng tối đen như mực, nhưng cậu có thể nhìn thấy mọi thứ một cách kỳ lạ....Không, chính xác mà nói thì không phải thấy, là cậu cảm nhận được.

Cứ như thể xúc giác của cậu có thể mở rộng và chạm vào mọi đồ vật.

Cậu lặng yên không tiếng động ngồi xuống giường, cố gắng bình ổn mớ cảm xác loạn xạ và nhịp tim run rẩy của mình.
"Tiểu Ương?" Giọng nói ngái ngủ của Lâm Kỳ truyền đến từ ghế sô pha, vẫn còn nguyên cơn buồn ngủ.
Thân thể Sở Ương run bắn, kiềm nén vẻ mặt và xúc cảm của mình, mỉm cười, "Anh tỉnh rồi sao?"
"Tối quá....Bây giờ là ngày hay đêm vậy?" Lâm Kỳ ngồi dậy, ngáp một cái
"Là buổi sáng, anh không ngủ lâu lắm."
Lâm Kỳ đi tới bên cửa sổ kéo mở rèm cửa, ánh mặt trời chiếu vào.

Lâm Kỳ quay người thì trông thấy sắc mặt của Sở Ương, nhạy cảm biết được có gì đó không đúng.
"Cậu ổn chứ? Sao nhìn cậu như vừa gặp quỷ ấy?"

Sở Ương nuốt một ngụm nước bọt, do dự không biết có nên nói chuyện về người đàn ông kia cho Lâm Kỳ biết hay không.

Chẳng hiểu sao, cậu không muốn cho Lâm Kỳ biết....
Bị người lạ theo dõi khiến cậu thấy thật xấu hổ....Như việc bị người ta để ý là lỗi của cậu vậy....Cậu đã nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân rằng rốt cuộc mình đã làm gì để gã kia phải chú ý tới, và cậu cũng đã tưởng tưởng rất nhiều về chuyện kia chuyện nọ....Là do quần áo cậu mặc? Hay kiểu tóc cậu để? Cậu biết cảm giác này rất vô lý, nhưng cậu không ngăn được mà vẫn thấy buồn nôn và tởm lợm theo bản năng.
Cậu không muốn nhắc đến, như chỉ cần không nhắc đến người đàn ông đó thì gã sẽ không tồn tại.

Đây chính là bản chất hèn nhát của cậu.
Nhưng....nếu cậu không nói thì liệu có mang lại nguy hiểm gì cho Lâm Kỳ hay không? Nhất là khi gã đã tìm được nơi này.
Lâm Kỳ nhìn cậu cúi đầu không nói câu nào, khẽ nhíu mày, biết chắc đã có chuyện xảy ra.

Hắn dè chừng đi đến cạnh Sở Ương, bàn tay phải đeo găng nhẹ nhàng nâng mặt đối phương lên, "Tiểu Ương, rốt cuộc là làm sao? Cậu phải hiểu là cậu có thể nói với tôi bất cứ chuyện gì."
Sở Ương mấp máy bờ môi mấy lần, mãi mới chịu nói, "Tôi lên sân thượng, bắt gặp một người đàn ông khả nghi, đứng ngay bìa rừng."
Lâm Kỳ cau mày, "Người đàn ông khả nghi? Khả nghi thế nào?"
Sở Ương quyết tâm liều mạng, "Anh còn nhớ tôi đã từng nói có một người đã gửi cho tôi quyển The King In Yellow không...."
"Ừ, sao?"
Sau đó, Sở Ương đã giải thích chuyện cậu nhận ra rằng có ai đó đang theo dõi mình, chuyện cậu bắt đầu nhận được WeChat quấy rối, chuyện cậu biết có người đột nhập vào nhà mình, chuyện cậu nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám đứng dưới ngọn đèn đường bên ngoài căn nhà, chuyện người đàn ông đó toát ra vẻ mặt say mê nhìn cậu chằm chằm.

Rồi chuyện Tống Lương Thư đã kêu người đánh gã một trận, sau đó gã biến mất, và không bao lâu cậu liền nhận được quyển The King In Yellow.
Vẻ mặt của Lâm Kỳ có chút thay đổi, trong mắt hắn đột nhiên bắn ra một tràng khí lạnh cuồng bạo.

Hắn lập tức xoay người đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa.

Hắn tỉ mỉ quét mắt nhìn toàn bộ rìa cánh rừng, có điều người nọ hình như đã đi mất rồi.
Cứ điểm của hội trưởng lão được bao quanh trong bán kính một dặm, khi có người không nhận được lời mời mà trèo tường leo vào, thì chắc chắn sẽ phát động cảnh báo ngay.
Sở Ương lấy tay chà sát thật mạnh vào mặt, "Rất có thể do tôi nhìn nhầm, biết đâu lại là người làm vườn...."
"Không đâu Tiểu Ương, cậu phải tin vào trực giác của chính mình." Lâm Kỳ đưa lưng về phía cậu, giọng điệu pha lẫn chút băng lạnh giận dữ, "Loại tình huống này, đáng lẽ cậu nên nói sớm cho tôi biết."
"Tôi cho rằng gã sẽ không xuất hiện nữa...."
Lâm Kỳ hít sâu một hơi, dường như đang kiềm chế phẫn nộ bùng cháy trong lòng.

Hắn quay người nắm bả vai Sở Ương, nghiêm túc nói, "Đừng sợ, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Không...." Sở Ương nhướng mi, đôi mắt lúc nào cũng có chút u sầu, giờ đây lại mang hơi vẻ u ám, "Lần này tôi muốn tự mình giải quyết....Tôi muốn biết, tại sao gã lại đưa quyển sách kia cho tôi, và tại sao lại không buông tha cho tôi...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận