Sở Ương đỡ Lâm Kỳ ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói, "Anh nghỉ một lát đi, tôi đi xem tình huống thế nào."
Lâm Kỳ gật đầu, nhéo cánh tay cậu, "Cậu cẩn thận, đừng đi xa quá."
Sở Ương ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu Nghĩa vừa mới bình tĩnh nhưng vẫn ngồi xổm trong góc tường như con thỏ sợ hãi.
Cậu cất giọng, "Tôi tính đi xem xét tình hình, anh có muốn đi với tôi không hay ở lại?"
Dương Tiêu Nghĩa lập tức nói, "Tôi ở đây...."
Sở Ương gật đầu, nhìn máy bộ đàm bên hông, chỉ cho nhân viên bảo vệ, "Có gì thì liên lạc với tôi bằng cái này." Nói xong mở đèn pin, tránh né mấy cái giường trẻ em dính máu như bị người va đập đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đẩy cánh cửa đã bị phá hư bới một lực gì đó rất mạnh.
Trong hành lang là một mớ hỗn loạn, như thể bị ai đó đánh cướp.
Giày dép tứ tung, những bịch truyền dịch nứt toát và cáng giường bị lật bung.
Không khí bốc lên mùi bụi bặm, dưới mặt đất phủ một tầng bụi trung bình không bị tác động, có vẻ đã rất lâu không có ai tới đây.
Sở Ương chiếu đèn pin, cẩn thận đi qua khúc hành lang ngắn ngủi, sau đó bước vào một khu vực nghỉ ngơi công cộng.
Ở đây có cửa sổ, cậu đi đến gần cửa sổ nhìn ra xa.
Khoảng sân trước tòa nhà bệnh viện cũng là một đống hỗn độn trống trải, còn có hai chiếc xe đụng vào nhau, cửa xe mở toang, hiển nhiên có người đã bỏ đi.
Xung quanh bệnh viện đều là tường vây rất cao, cổng lớn đóng chặt.
Mà thành phố ngoài kia cũng vô cùng yên ắng, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn của những tòa cao ốc san sát nhau, và cũng có thể nghe được tiếng ồn trắng trầm thấp đặc trưng của thành thị.
Tuy nhiên mấy khu vực có thể trông thấy gần đó lại đen kịt một màu, không khác gì thành phố ma.
Cậu không nhận thấy có dấu vết bị lây nhiễm, nhưng cậu có cảm giác khu vực này như bị cô lập ấy?
Ở cửa hàng bách hóa số tám có người nói mình hay nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ nguyên nhân là đến từ thực tế giống nhau này.
Sau khi bị Adok xâm lấn, nó đã nuốt chửng rất nhiều trẻ sơ sinh, và cũng có khả năng đã nuốt chửng không ít những đứa bé bập bẹ và sản phụ, rồi lan rộng ra ngoài như trong thực tế của bọn họ.
Có thể ở thực tế này bốn giáo hội tối cao đã kịp thời ngăn cản sự lây lan của nó và phong tỏa nơi đây chăng? Hay có thảm án nào đã xảy ra khiến chính quyền chú ý rồi cách biệt những khu vực xung quanh? Tóm lại chắc hẳn do thân phận bị bại lộ nên mới đưa Adok đến một thực tế khác.
Nếu vậy thì Adok đã rời đi.
Tạm thời bọn họ sẽ an toàn.
Sở Ương xoay người dạo quanh một vòng phòng nghỉ ngơi công cộng, thấy có rất nhiều sách vở liên quan đến vấn đề chăm sóc trẻ em, một số đồ chơi và quần áo của trẻ em vươn vải trên mặt sàn.
Cậu nhớ lại những tấm ga trải giường đẫm máu trong chiếc lồng ấp vỡ nát....Nghĩ đến những đứa trẻ vừa được sinh ra trên cõi đời này, có khi ngay cả mắt cũng chưa kịp mở, chưa kịp nhận rõ hình hài của ba mẹ mình thì đã bị quái vật cắn nuốt.
Một sinh mạng chớm nở là sự kết hợp giữa hai nhiễm sắc thể khác nhau, xác suất để tạo ra một đứa trẻ riêng biệt còn nhỏ hơn nhiều so với xác suất bị sét đánh, trúng số độc đắc, hay một tiểu hành tinh va vào trái đất dẫn đến sự hủy diệt của loài người.
Mỗi một em bé, mỗi một sinh mạng, đều là một kỳ tích.
Nhưng những điều kỳ tích này cứ như thế mà bị xóa xổ một cách dễ dàng.
Đối với Adok thì chúng chỉ đơn giản là thức ăn mà thôi.
Trái tim co thắt, lòng trắc ẩn khiến Sở Ương cảm thấy phẫn nộ cùng bi thương.
Nhưng rồi cậu nghĩ....Không phải con người cũng làm những chuyện tương tự sao?
Ở góc độ vĩ mô, sự sống của mỗi con lợn con cừu cũng là một kỳ tích, nhưng lại bị con người coi là đồ ăn không phải sao? Hiện tại đổi thành con người trở thành thức ăn, mà kẻ săn mồi là một chủng tộc vừa thượng đẳng vừa cường mạnh hơn rất nhiều.
Có lẽ trên đời này không hề tồn tại cái gọi là kỳ tích, dù xác suất có nhỏ đến đâu cũng sẽ trở thành điều tất yếu nếu nhìn từ một góc độ khác của thực tế.
Sở Ương buộc mình ngừng suy nghĩ lung tung, chuyên chú tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì dùng được không.
Cậu để ý thấy cánh cửa của cái máy bán hàng tự động bị đánh sập, bên trong còn sót lại một ít đồ ăn nhẹ và đồ uống, cậu cầm hai chai nước khoáng chưa mở nắp và vài gói bánh Snickers chưa hết hạn sử dụng, KitKat mang về phòng trẻ sơ sinh.
Đưa cho nhân viên bảo vệ một chai nước, sau đó lấy đồ ăn và nước nhét vào ngực Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nâng chai nước uống ừng ực mấy hớp, thở thật dài một hơi, rồi cầm bịch Snickers dở khóc dở cười, "Sao cậu lại đưa cái này cho tôi?"
Sở Ương nhún vai, hơi xấu hổ nói, "Anh có nói mỗi lần Tinh Chi Thải ăn không đủ no sẽ ăn anh mà, tôi không rõ lắm liệu anh bổ sung thức ăn có giúp anh đỡ hơn tí nào hay không...."
Lâm Kỳ cười nhẹ, bộ dạng Tiểu Ương của hắn muốn giúp hắn đáng yêu thật sự.
Sở Ương nói với Lâm Kỳ tình hình mình quan sát và phỏng đoán của bản thân.
Lâm Kỳ gật gù, đại khái ở trong thực tế này Adok đã bị phát hiện, còn có khả năng có tổ chức đang cố gắng bắt giữ nó, nên tín đồ của nó mới mang nó đi nơi khác.
Và chắc đây là lý do tại sao bọn họ du hành qua nhiều thực tế khác nhau.
"Tôi có một thắc mắc." Sở Ương nhìn những cục u khả nghi trong lồng ấp trẻ em, nghiêm túc tự hỏi, "Nếu bọn họ đã xuyên qua nhiều thực tế đến vậy chẳng lẽ không bị chó săn để mắt ư? Là vì Adok nên chó săn mới không tiếp cận bọn họ à?"
"Chắc thế, chó săn tuy mạnh nhưng Adok này đã ăn không biết bao nhiêu người, xem chừng là chó săn cũng phải kiên kị."
"Nói cách khác những tín đồ kia thực ra là dựa vào Adok phù hộ để sống sót? Hơn nữa nếu Adok có năng lực quan sát đa chiều của chính mình thì không phải bọn họ sẽ trở nên vô dụng sao? Bọn họ không lo lắng mình bị thần vứt bỏ mình ư?"
Lâm Kỳ cười nhẹ, tiếng cười xen lẫn sự châm biếm, "Con người luôn có ảo tưởng sức mạnh rằng vị thần hoặc chính quyền họ tin tưởng và sùng bái sẽ thật sự quan tâm đến sống chết của họ.
Phải biết có một thường thức bất thành văn trong trường phái của những người quan sát đa chiều chúng ta là, con người trong mắt họ chỉ là sâu là kiến, là công cụ có thể bị lợi dụng bất cứ lúc nào, đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào vị thần ta tín ngưỡng, trừ phi ta nguyện ý trả giá hết thảy vì họ."
Không nên tin tưởng tuyệt đối cái mà mình tín ngưỡng....."Nghe không phải rất mâu thuẫn sao?"
"Đúng là rất mâu thuẫn, nhưng vũ trụ này vốn dĩ được tạo ra trong sự va chạm của các mâu thuẫn đó thôi.
Đây là điều mà một người sống hơn trăm tuổi như tôi kiến nghị cho cậu biết." Lâm Kỳ nói xong còn bày ra cái kiểu bậc cha chú truyền thụ kinh nghiệm sống cho bậc con cháu nữa cơ.
"Các cậu rốt cuộc là ai...." Người nhân viên bảo vệ luôn yên tĩnh núp trong góc đột nhiên mở lời.
Lâm Kỳ quay đầu lại, thấy nhân viên bảo vệ đã đứng lên, có điều chưa bình tĩnh được mấy.
Lâm Kỳ khẽ chậc, cái tên quan sát cấp 0 xui xẻo đã vô tình bị cuốn vào, xong xuôi phải giao cho Triệu Sầm Thương tiến hành thôi miên để phong ấn đoạn ký ức này mới được, "Trên wechat tôi nói với anh rồi đó, tôi là streamer linh dị."
"Đừng có lừa tôi! Tôi đã từng xem mấy tiết mục tâm linh rồi, rặt một lũ lừa đảo cả! Tình huống của cậu khác hoàn toàn! Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại chạy đến cái nơi quỷ quái này? Lúc nãy....Những người lúc nãy là...Gì vậy? Tôi không muốn chết....Ba mẹ tôi còn đang đợi tôi về quê ăn tết....Đến bạn gái tôi cũng chưa có! Tôi không muốn chết!" Tinh thần của Dương Tiêu Nghĩa đang đứng bên bờ sụp đổ, cũng không thể trách anh ta, người bình thường mà gặp những chuyện điên rồ thế này có lẽ đã phát khùng từ lâu.
Lâm Kỳ vịn thành ghế đứng dậy, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ đáng thương, "Anh chỉ cần biết một điều là hai chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mang anh thoát khỏi đây an toàn, để anh bình an về nhà.
Nhưng cần sự phối hợp của anh, chúng tôi kêu anh làm gì thì anh làm cái đó.
Chúng tôi không kêu anh làm thì anh tuyệt đối không được làm.
Hãy nghe lời, anh chắc chắn sẽ an toàn quay về."
Giọng nói hài hòa của Lâm Kỳ ẩn chứa một ma lực thần kỳ, giống như những gì mà nhà tâm lý sử dụng lúc tiến hành thôi miên, trầm lắng, nhu hòa, như tiếng nam châm cọ xát, lại như tiếng ngón tay mài mò trang sách cũ...Một loại âm thanh khiên lỗ tai người nghe như được mát sa.
Đồng thời ánh mắt hắn như thể đang bắn ra một tia dị sắc, làm người ta hoa mắt, nội tâm nôn nóng bất an có thể được xoa dịu mà bình tĩnh lại.
Sở Ương nhận ra rằng Lâm Kỳ đã dùng cách tương tự để an ủi mình rất nhiều lần trước đây.
Chỉ là khi ấy trạng thái cậu lâm vào đủ loại khủng hoảng, nên mới không ý thức được sức ảnh hưởng vô tri vô giác của đối phương.
Dương Tiêu Nghĩa lăng lăng nhìn sâu vào hai mắt Lâm Kỳ, như bị khuất phục mà lúng ta lúng túng gật đầu.
Sở Ương giờ mới sực nhớ ra hình như chưa tắt livetream, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, quả nhiên có không ít người đang mắng chửi sao màn hình đen thùi lùi không cho bọn họ xem cảnh Lâm Kỳ chiến đấu, có vài người bực tới nỗi không biết lựa lời nói cậu là tên trợ lý quay chụp phế vật ngu ngốc cho hả giận.
Trong lòng Sở Ương tức lắm, vừa rồi xém chút nữa mạng của họ cũng bỏ, Lâm Kỳ thì bị tiêu hao sức lực quá lớn, mấy người không biết gì còn nói chuyện khó nghe kiểu đó....Nhưng cho dù tình huống lúc đó có nguy cấp như thế nào suy cho cùng cũng là do mình thất trách, Sở Ương lên tiếng xin lỗi, giải thích với người xem tình huống nguy cấp ban nãy thế nào nên cậu không có tay để cầm điện thoại, rồi nhanh chóng giơ điện thoại quay cảnh phòng trẻ sơ sinh, tóm tắt suy đoán của cậu và Lâm Kỳ, còn đặc biệt quay cận cảnh cái lồng ấp kính vỡ nát và ga giường dính máu trên giường trẻ sơ sinh.
Cậu vừa tìm kiếm những vết máu kinh tởm lờ lợ ở khắp mọi nơi, chiều theo mà quay cho những con người không rõ thân phận có khẩu vị khá nặng xem, vừa cảm thấy chỉ mới có hơn một tháng ngắn ngủi mình đã biếи ŧɦái đến vậy.....
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Sở Ương quay xong dấu tay dính máu mờ ảo trên tường, lập tức chỉa camera nhắm ngay Lâm Kỳ đi tới, "Chờ cứu viện tới sao?"
Lâm Kỳ lẳng lặng cầm lấy cái điện thoại trong tay Sở Ương.
Vừa rồi hắn có nghe Sở Ương ở bên kia nói lời xin lỗi, thế là mở khung bình luận ra, xem mấy cái bình luận mắng chửi trước đó, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nụ cười có chút....đáng sợ.
"Mới nãy ai đã mắng trợ lý camera của tôi? Tự động cút ra khỏi buổi livetream của tôi ngay.
Từ nay về sau đừng có bén mảng vào đây nữa." Hắn nói một cách bình tĩnh, giọng điệu đe dọa làm người ta ớn lạnh sóng lưng.
Kết quả khung bình luận tuôn trào:
Ôi trời ơi! Bênh vợ điên cuồng!
Cái miệng bị thồn cả đống cơm chó má ơi....
Báo cáo, tôi biết người chửi cậu là bạn trai hóa trang của Giác ó.
Hai người các anh đã gặp chuyện gì vậy? Sắc mặt của Giác xấu quá....
Sở Ương lúng túng lấy điện thoại lại, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái....
Lâm Kỳ nói, "Những người kia nếu đã từng đến thực tế này thì chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Đợi ở đây mãi không phải cách.
Tôi nghĩ chúng ta hãy âm thầm trở lại thực tế của mình, kiểm tra bên ngoài cửa hàng xem sao rồi lập tực bỏ trốn."
"Nhưng Adok đã lan rộng ra ngoài cửa hàng rồi cơ mà? Cứ nhìn nơi đây xem, không biết rốt cuộc là ăn bao nhiêu người nữa...."
"Cậu nói đúng, nếu mỗi thực tế mà Adok đều ăn nhiều giống như nơi này, thì nó chính là con mạnh nhất mà tôi từng gặp.
Nó không chỉ bắt chước ngoại hình con người, mà còn thăm dò ký ức của con mồi, cho nên ngay cả người thân của nạn nhân cũng rất khó phát hiện.
Thời gian nó hoàng hành bên ngoài càng lâu, người bị hại càng nhiều, và nó sẽ càng mạnh hơn." Biểu tình Lâm Kỳ ngàng càng nghiêm trọng, rồi lại lập tức thở dài, thả lỏng nói, "Cơ mà đây là chuyện sau này mới cần chúng ta phải lo, bây giờ quan trọng là nghĩ cách trốn thoát hẵng hay."
Lâm Kỳ lấy đồng hồ bỏ túi ra, dẫn ba người đi qua dãy hành lang hỗn loạn của bệnh viện sản phụ bỏ hoang.
Hắn muốn xác định lối ra tương ứng với khu vực dỡ hàng của cửa hàng bách hóa thứ tám.
Dương Tiêu Nghĩa theo thật sát phía sau hắn, Sở Ương đi cuối cùng, đề phòng có sự cố phát sinh đột xuất.
Họ đi xuống tầng một và tìm thấy một cánh cửa gần hiệu thuốc.
Lâm Kỳ khép đồng hồ bỏ túi nói, "Là chỗ này."
Nói xong hắn vươn tay nắm chốt cửa.
Khu dỡ hàng của cửa hàng bách hóa số tám hắn đã cùng Sở Ương vội vàng xem xét lúc đang "Khảo sát" rồi, mặc dù có rất nhiều chi tiếc không nhớ rõ lắm, nhưng xác định cũng không thành vấn đề.
Hắn cố gắng hồ tưởng lại tất cả những bố cục mình đã ghi nhớ, xong chuyển động chốt cửa.
Trong chớp nhoáng, Sở Ương cảm nhận có một nỗi bất an mãnh liệt.
Nhưng cậu chưa kịp lên tiếng thì Lâm Kỳ đã mở cửa.
Đúng lúc này, tiếng động cao tần đáng sợ và sắc bén bùng nổ trong đầu ba người bọn họ, Sở Ương chỉ thấy có một tia màu đỏ như máu phun ra, vô số bàn tay nhỏ bé bắt lấy thân thể cậu giống như hút chích, kéo cậu vào trong.
Cậu nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Dương Tiêu Nghĩa và tiếng thét của Lâm Kỳ, cậu biết ba người họ đều bị cưỡng ép lôi vào trong cửa.
Trước mặt cậu là mớ hỗn độn và máu đỏ, dưới thân cậu chập chùng gập ghềnh, không cứng rắn mà giống như bị kéo tới một cái đệm mềm mềm dinh dính.
Mùi thịt tanh nồng gay gắt xộc vào mũi, nhưng nó vẫn kém xa, so với cái móng tay cào bảng đen, so với tiếng kim loại ma sát thì tiếng ồn tần số cao còn chói tai kinh khủng hơn rất nhiều, đến nỗi sức lực của cậu như bị loại âm thanh đó hút mất, tay chân bủn rủn, ngay cả giãy dụa cũng không làm được.
Đột nhiên, những cái tay nhỏ bé kia buông cậu ra, âm thanh cũng ngừng lại.
Cậu mở mắt, hình ảnh trước mắt khiến cậu hoảng sợ tột độ.
Đây là một không gian chật hẹp, chiều cao chỉ bằng một nửa tầng lầu, bức bối o hẹp.
Trong không gian thấp bé này, lọt vào tầm mắt dù là trên mặt đất, trên trần nhà hay góc tường, đều dày đặc vô số vết máu của những đứa trẻ đỏ hỏn.
Chúng giống như từng đống từng đống thịt trộn lại với nhau, tay chân dính liền, thỉnh thoảng tứ chi có chút rung rinh, cái đầu mềm mềm lắc lư.
Từng cặp mắt đục ngầu chưa phát triển hết không có tròng trắng lỏe lên tia sáng âm u, khuếch tán thứ ánh sáng nguyên thủy tàn bạo.
Lâm Kỳ bên cạnh cậu dường như cũng khó có thể tin vào mắt mình.
Đây là....Phía trên tầng cao nhất bị bịt kín bằng tường kép sao?
Hóa ra đây là những đứa bé dính chùm mà Hà Điền đã nói, nó trốn ở đây....Vẫn còn một số bộ phận khổng lồ của Adok chưa tìm được thế thân mới....
Nhưng sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này? Chỗ hắn xác định là khu dỡ hàng kia mà?
Có kẻ quan sát đa chiều nào đó đã can thiệt vào sự quan sát của hắn....
Chắc chắn không phải là Sở Ương, chẳng lẽ....
Lâm Kỳ tìm kiếm xung quanh, cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên Dương Tiêu Nghĩa đang ngồi ngây người cách đó không xa.
Vẻ uể oải trong mắt Dương Tiêu Nghĩa bây giờ khác hẳn lúc trước, không còn nhìn thấy nỗi hoang mang và sợ hãi lan tỏa ở mỗi tế bào quanh thân anh ta nữa, những gì sót lại chỉ là sự trống rỗng khi lột bỏ lớp ngụy trang....Đây giống như một chiếc mặt nạ trên mặt của một diễn viên xuất sắc khi đã cởi bỏ diễn xuất vậy.
Hắn và Sở Ương vẫn luôn bị Adok che mắt.
Thì ra Adok đã ăn quá quá nhiều người quan sát.
Nó không chỉ muốn ăn quan sát viên đa chiều, nó còn muốn ăn quan sát viên đa chiều cao cấp hơn.
Nên nó đã chọn mình và Sở Ương.