Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp


Sở Ương sững sờ nhìn con hươu sừng tấm trong tuyết.
Bộ lông dày bóng loáng óng ánh, cùng với đôi mắt đầy linh tính giờ đây chỉ còn lại một mảnh sường mờ mông lung, đục ngầu rửa nát.

Sự chênh lệch giữa sống và chết khủng khiếp đến nhường nào, dù cho lúc sống có tươi đẹp mỹ lệ đến đâu, có mạnh mẽ linh hoạt đến đâu, nhưng một khi cái chết ập tới thì mọi thứ đều sụp đổ, tất cả sự tốt đẹp sẽ biến mất, ký ức hóa thành tro bụi, chỉ đọng lại hư vô vĩnh hằng.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy tội lỗi nặng nề và u ám như con rắn đọc luồn lách vào sâu trong não mình.

Cậu không khỏi nghĩ rằng cái chết của con hươu này có liên quan đến cậu.
Tuy cậu chẳng có bất luận bằng chứng gì, rất có thể con hươu này đã bị đông cứng đến chết, vì trên người nó không hề có vết thương trí mạng nào.
"Tiểu Ương." Lâm Kỳ đem hành lý cất lên xe, rồi vội vàng tới cạnh Sở Ương, "Đi thôi."
Sở Ương nhìn con hươu, khẽ nói, "Có phải do em không?"
Lâm Kỳ sửng sốt, "Em nói gì?"
"Cái chết của nó có phải do em mà ra không?" Sở Ương quay đầu, nhìn Lâm Kỳ với đôi mắt có chút vô thần.
Lâm Kỳ hoang mang nhíu mày, "Sao em lại nói vậy?"
"Anh nói nó là thần hộ mệnh của khu rừng này mà.

Anh vừa thấy nó chết đã lật đật muốn rời đi, có phải anh biết có điều gì đó không ổn đúng không?" Sở Ương hỏi, "Cái ngày trong hang động kia, chẳng lẽ em đã..."
"Tiểu Ương." Lâm Kỳ đánh gãy lời cậu, vươn tay nắm lấy bả vai Sở Ương, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Ương, "Tôi không rõ có phải do trùng hợp hay không, có lẽ nó quá lạnh, có lẽ tuổi nó quá lớn nên đến lúc, đủ loại khả năng sẽ xảy ra.

Đừng lúc nào cũng ôm đồm chuyện không may lên người mình.

Tôi muốn dẫn em rời khỏi là vì để phòng ngừa ngộ nhỡ...."
"Đề phòng cái gì?"
Lâm Kỳ thở dài, "Lên xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Vì tuyết rơi, nên con đường đã nhập nhô sẵn giờ càng thêm khó đi.

Xe đi suốt đoạn đường gập ghềnh, có nguy cơ mắc kẹt trong tuyết bất cứ lúc nào.

May mà lốp xe việt dã đủ bền chắc, đi qua cả đoạn đường không hề gặp rủi ro.
Trên xe, Lâm Kỳ nói sơ lược cho Sở Ương biết về những tranh chấp trong quá khứ ở vùng đất này.

Ở thế kỷ mười chín, Yosemite chính là quê hương của người Ahwahnee, họ đã định cư ở đây từ tám trăm năm trước, sinh sôi nảy nở, mãi cho đến khi cơn sốt đào vàng nổ ra vào năm 1830, người da trắng bắt đầu tới đây để khai thác, và thế là xung đột với người Ahwahnee cũng liên tiếp xảy ra, đến nỗi đã trở thành ngòi nổ cho cuộc chiến tranh người da đỏ sau này.

Kết cục không thể tránh khỏi của cuộc chiến là người Ahwahnee bị ép phải ký hiệp ước, bị ép rời khỏi quê hương mình sinh sống tám trăm năm qua, đến nay thì gần như đều mai danh ẩn tích.
Tuy nhiên, có lời đồn giữa những người da đỏ rằng không phải tất cả người Ahwahnee đều bỏ đi.


Có một nhóm nhỏ người Ahwahnee đã trốn vào núi sâu, không rõ tung tích.

Tương truyền, họ bắt đầu tín ngưỡng vào một vị thần tà ác nào đó, muốn trả đũa chính phủ nước Mỹ.
Chính vì truyền thuyết này, mà sáu mươi năm về trước Lâm kỳ cùng với vài người bạn đồng hành đã đến đây điều tra.

Nhưng cuối cùng chẳng phát hiện ra gì cả.

Trong sáu mươi năm sau đó, hắn thường xuyên trở lại để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, và chưa từng bắt gặp hay cảm nhận được hiện tượng lạ nào.

Nên hắn cho rằng những lời đồn đại về nhóm người Ahwahnee kia chỉ là chuyện xưa.

Đó có lẽ là sự đe dọa duy nhất mà bộ tộc đã bị cướp mất lãnh thổ và nhà cửa có thể làm.
Nói cho cùng thì mãnh đất này cũng bị nhuốm máu rồi.
Trên đời này hầu như không có cái gọi là "Chốn bồng lai tiên cảnh", cứ cho là bây giờ nơi đây trông thật tĩnh lặng và thanh bình đi, nhưng nó đã từng trải qua cảnh máu tanh chém gϊếŧ đó thôi.
Sở Ương ngơ ngẩn lắng nghe.

Sáu mươi năm trước Lâm Kỳ còn không phát hiện dị thường thì thật sự do cậu nghĩ nhiều chăng?
Hay là....đúng lúc cậu đem vận xui tới?
Bỗng nhiên, xe thắng gấp đột ngột.

Cơ thể theo quán tính ào về trước và được dây an toàn kéo lại.

Tim cậu đập thình thịch, trợn to mắt, nhìn thấy trước mui xe có bóng người liên tục giơ tay chắn ngang kêu cứu.
Đó là một người da đỏ, khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa, mặc cái áo jacket rất dày.

Bên đường còn có một người đàn ông da trắng chừng bốn mươi tuổi mặc bộ đồ cảnh sát an ninh, tựa người lên thân cây sồi, chân hình như bị thương, dùng nhánh cây chế tác đơn giản để nẹp cố định.
Hai người bị lạnh đỏ bừng hết cả mặt, cả người nhếch nhác như đã đứng trong tuyết rất lâu.
Thấy xe dừng lại, người da đỏ kia lập tức chạy tới cửa sổ xe, ra sức phất tay với Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nhìn thoáng qua Sở Ương, nói nhỏ, "Tôi biết người này, là ở bên kia thung lũng.

Mỗi tháng sẽ tới giúp tôi trông coi căn nhà gỗ." Nói xong liền quay kính xe xuống, "Tái Ngõa Đề (Sewati)? Sao anh lại ở đây?"
Người da đỏ chỉ tay về phía cảnh sát an ninh dùng tiếng anh tiêu chuẩn nói, "Anh ấy đi xem tình trạng đất lỡ, nhờ tôi hỗ trợ dẫn đường.


Vì tôi tương đối quen thuộc đường núi mà.

Nhưng chúng tôi lại gặp phải quỷ, chúng tôi đã đi loanh quanh chỗ này mấy tiếng đồng rồi mà mãi không thoát được.

Đã vậy anh ấy còn bị té gãy chân, cũng may là gặp trúng các anh đó!"
Lâm Kỳ nhíu mày, "Anh mà cũng bị lạc đường ư? Chõ này cách thung lũng đâu có xa lắm?"
"Cho nên mới nói tôi gặp quỷ đó!" Tái Ngõa Đề tức giận nói, "Từ nhỏ tôi đã chạy vào trong núi này biết bao nhiêu lần chứ, hoàn toàn không thể có chuyện lạc đường! Nhưng cứ thế mà không ra được mới chết!"
Quỷ đả tường....
"Vậy xe các anh đâu? Không có khả năng đi bộ tới đây đúng chứ?"
"Xe kẹt trong tuyết mất rồi, bộ đàm cũng không có tín hiệu luôn."
"Đưa người bị thương lên xe trước đi?" Sở Ương bên cạnh nói một câu, xong mở cửa xuống xe, cùng Tái Ngõa Đề đỡ anh cảnh sát an ninh vì đau mà chửi tục không ngừng kia tới, chậm rãi dìu anh ta vào ghế sau xe việt dã.

Xong xuôi Tái Ngõa Đề mới gật đầu với Sở Ương, "Cậu là bạn của Lâm hả?
Sở Ương chủ động bắt tay cùng anh chàng da đỏ, "Tôi là Sở Ương."
"Tôi là Tái Ngõa Đề."
Sau khi lên xe, cảnh sát an ninh nói, "Cảm ơn.

Mẹ bà, tôi nghĩ rằng mình sẽ chết trên con đường quỷ quái này đấy." Nói xong anh ta liếc mắt nhìn Tái Ngõa Đề ngồi bên cạnh.

Anh chàng da đỏ tức tối, "Cái người vô ơn này là Robert Moore, cảnh sát an ninh mới tới năm ngoái."
Sở Ương lấy điện thoại mình ra xem thử, không có tín hiệu, chỉ gọi được cuộc gọi khẩn cấp.

Cậu bấm 911, áp điện thoại vào tai, không có bất kỳ âm thanh nào.
"Điên thoại của em không được.

Của anh thì sao?" Sở Ương hỏi Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ mở điện thoại cũng y vậy không có tín hiệu, lông mày hắn nhíu chặt, dự cảm xấu dần dần lan tràn khắp toàn lưng.
Hết cách, họ đành phải nổ máy chạy về phía thung lũng.

Khoảng mười phút sau, bọn họ quả nhiên thấy một chiếc xe cảnh sát bị kẹt trong đống tuyết ven đường.

Lâm Kỳ cười nhạo, "Sao các anh chạy xe vào được hay thế?"

Hai người ngồi đằng sau không ai lên tiếng, lát sau Robert mới nói, "Tôi tưởng mình nhìn thấy một con hươu trên dường...."
"Tưởng hả?"
"Tôi cũng thấy.

Nhưng sau khi chiếc xe của chúng tôi lao vào đống tuyết thì không thấy tăm hơi con hươu kia đâu.

Chắc là chạy mất rồi." Tát Ngõa Đề nói, có điều thông qua kính chiếu hậu quan sát nét mặt của bọn họ, lại cảm thấy trong ánh mắt hình như có chút sợ hãi lóe lên.
Tới một cái ngã ba, Lâm Kỳ rẽ sang trái như lúc hắn đến.

Lái xe dọc theo con đường này chừng mười phút là có thể đến đường chính.
Vậy mà sau mười lăm phút, con đường vẫn kéo dài.
Qua hai mươi phút, họ vẫn chạy trên con đường này.

Rừng cây hai bên đường gần như không có gì khác biệt, đến cả sự chuyển động của thân xe cũng liên tục lặp đi lặp lại, như thể họ đang lái xe trên băng chuyền và cứ luôn dậm chân tại chỗ.
Trong xe dần dần không ai nói chuyện nữa, nỗi bất an bao phủ trên hai đầu lông mày của mỗi người.
Lâm Kỳ mím chặt môi, vẻ mặt toát ra sự bực bội.

Sở Ương lo lắng nhìn hắn, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem.

Cậu biết điện thoại của hội trưởng lão rất đặc biệt, dù ở trong thực tế song song thì nó vẫn có thể tiếp tục kết nối với thực tế nguyên bản, nhưng giờ đây lại xuất hiện tình trạng mất tín hiệu, thật sự rất kỳ quái.

Cậu biết, tình huống này tuyệt đối không bình thường.
Từ cái lúc nhìn thấy thi thể của con hươu kia đã bắt đầu không ổn rồi.
Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, rừng cây trước mặt dần thưa thớt và trống trải hơn.

Cả Lâm Kỳ và Sở Ương đều có chút trợn trắng mắt, gương mặt ngây ngốc.
Trước mặt của bọn họ là hồ băng vô cùng tĩnh lặng.

Một căn nhà gỗ trơ trọi nằm bên hồ, xa xa là rừng rậm xanh ngắt, vách đá, thác nước với tuyết trắng mênh mông, cùng cái sừng hươu vùi trong tuyết trước nhà...
Không ngờ bọn họ lại lái xe về đây.
Lâm Kỳ chửi thầm, đạp mạnh chân ga, một lần nữa lao ra con đường.

Và lần này chỉ mất hai mươi phút, họ vẫn quay về.
Lần thứ ba, Lâm Kỳ chọn rẻ sang con đường bên phải.

Kết quả cuối cùng cũng như vậy.
Bọn họ tiếp tục về lại căn nhà trước mặt.
Bấy giờ bầu trời đã sắp chạng vạng, trên núi trời tối rất nhanh, bầu trời lại bắt đầu lắc rắc những bông tuyết.

Lái xe trong thời tiết thế này đồng nghĩa với tự sát nên họ đành xuống xe, đỡ người bị thương đi vào căn nhà gỗ.


Lâm Kỳ nhanh chóng nhóm lửa trong lò sưởi, Sở Ương cũng vội vàng tìm thuốc đưa cho Tái Ngõa Đề rồi xử lý vết thương ngay chân cho Robert.

Sau đó cậu vào nhà bếp đun sôi súp đóng hộp, bánh mì trét bơ, đưa cho mỗi người lấp đầy bao tử.
Robert đau đớn nhe răng trợn mắt, kìm nén hừ nhẹ.

Sở Ương cúi đầu khuấy nước canh, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Rốt cuộc có phải do cậu hay không? Mọi chuyện đều do cậu mang tới đúng không?
Nếu không phải cậu thì tại sao lại trùng hợp như thế? Sao cậu đi đến đâu là chỗ đó sẽ có chuyện quái lạ xảy ra vậy chứ?
Âm thanh hô hấp của đất và núi cậu đã nghe hồi trước chợt ùa về trong tâm trí.

Có điều lần này không còn êm dịu thư thái nữa, mà là lung lay hiểm ác như sắp bùng nổ, liên tục chạm vào dây thần mỏng manh có thể bị căng đứt bất cứ lúc nào của cậu.
Hiện tại cậu không thể dùng Dấu Thánh, mặc dù Lâm Kỳ đã hồi phục chút sinh mệnh, nhưng căn cứ theo những gì Bạch Điện nói, tốt nhất là đừng sử dụng tới.

Ngoại trừ có thể sử dụng năng lực quan sát thì bây giờ bọn họ chẳng khác gì người thường.

Vấn đề là sự quan sát chỉ đưa họ đến nơi tương ứng với vị trí này trong thực tế song song, chứ hoàn toàn không có khả năng đưa họ trốn thoát.
Hơn nữa theo quy tắc của hội trưởng lão, họ không thể ở trong bất kỳ thực tế song song nào quá ba giờ mà không được chấp thuận.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Sở Ương: Phải chi có đàn Cello bên cạnh thì hay biết mấy.
Tái Ngõa Đề dùng hai thanh gỗ cố định chân bị gãy của Robert, đây là thứ tốt nhất bọn họ có bây giờ để giải quyết.

Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, bên ngoài căn nhà dần dần nổi gió mạnh, tuyết cũng càng ngày càng nặng hạt.
Robert nhìn ra ngoài cửa sổ, chửi tục, "Dự báo thời tiết đã nói hôm nay không có bão tuyết mà!"
Tái Ngõa Đề cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt sợ hãi, anh chàng khẽ nói, "Ngọn núi....không giống như thường ngày."
Lâm Kỳ thật ra cũng cảm nhận thấy.

Bắt đầu từ sáng nay, mùi vị trong không khí đã có biến hóa vi diệu, là cái kiểu biến hóa khiến người ta khó chịu.
Đột nhiên, một tiếng sấm ầm ầm vang lên, chấn động làm cửa kính lạch cạch ong ong.
Sở Ương chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm trong ngày tuyết rơi.

Và dĩ nhiên mấy người khác cũng chưa từng nghe qua, mọi người đồng thời cùng ngẩng đầu lên.

Bóng đèn trên đỉnh đầu như cũng hứng chịu nỗi kinh hãi, chớp tắt vài lần mới ổn định lại độ sáng.

Sở Ương vội vàng đứng dậy đi đóng lớp cửa gỗ để tránh cửa kính vỡ tung làm người ta bị thương.
Đúng lúc này, ngoài hiên cửa đột nhiên vang lên tiếng động khác.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc....
Như tiếng móng ngựa giẫm lên sàn gỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận