Edit: Chiêu
Beta: Na
Liêu Nho Học bước ra khỏi phòng tắm, lấy khăn xoa tóc, nhìn thấy Mạc Tê nâng tay che ngực, vẻ mặt trầm tư ngồi trên giường, vừa muốn đến gần đã thấy cậu cảnh giác đứng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Tôi chỉ là không thấy rõ thôi.” Liêu Nho Học duỗi cánh tay, lấy kính trong ngăn tủ, đuôi tóc nhỏ xuống vài giọt nước.
“Lời này cũng chỉ có anh tin.” Hạng Trác xoay người, nhìn chằm chằm Liêu Nho Học.
“Hôm nay Hướng Uyển Tư ở đâu?” Mạc Tê hỏi.
“Ngày mai không phải có triển lãm hội hoạ của học sinh sao? Hướng Uyển Tư phụ trách giới thiệu tác phẩm triển lãm, hẳn là đến đó diễn tập rồi.” Liêu Nho Học nói.
“Chúng ta chia nhau hành động đi, tôi đi tìm Hướng Uyển Tư, còn hai người đi điều tra học sinh bị xử phạt.” Mạc Tê nói.
“Tại sao lại không cùng nhau hành động?” Hạng Trác nhíu mày, không liên quan tới lợi ích của mình, chỉ là hắn muốn tiếp xúc với Mạc Tê.
Mạc Tê đã tận lực không sử dụng kỹ năng “Ngưng thị”, nhưng hào quang vạn nhân mê vẫn còn đó, Hạng Trác và Liêu Nho Học khi tới gần cậu vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.
Cũng may hai người một thông minh cơ trí, một mài giũa lâu năm, đến nay đã có thể áp chế loại hảo cảm này, không quá bị nó thao túng.
Cho dù ngay cả như vậy, trong tiềm thức Hạng Trác vẫn muốn cùng Mạc Tê hành động, cự tuyệt tách ra.
Đêm qua sau khi giải trừ kĩ năng, Mạc Tê để hào quang vạn nhân mê tuỳ ý phóng thích, âm thầm quan sát phản ứng của Hạng Trác.
Bởi vậy cậu đã xác định, nếu không thi triển kĩ năng “Ngưng thị”, hào quang vạn nhân mê đối với người chơi trải qua thân kinh bách chiến thực sự không có ý nghĩa gì lớn, bọn họ không phải không có hảo cảm, mà là có thể khắc chế được cảm xúc của chính mình.
Mạc Tê nói có sách mách có chứng: “Trò chơi này không phải chỉ có chúng ta, còn có những người chơi khác, chúng ta không biết họ đã nắm trong tay bao nhiêu manh mối, phải tranh thủ giành giật từng giây.
Dù là Hướng Uyển Tư hay danh sách xử phạt đều chỉ là suy đoán, có khả năng hai cái đều sai, hiện tại chỉ có cách phân công hành động để đạt hiệu suất tốt nhất.”
“Tôi đi với em.” Liêu Nho Học thuận thế nói.
Mạc Tê nói với Hạng Trác: “Chúng ta có ba người, chia làm hai đội, trước mắt phương thức phân đội có ba cách, tôi cùng học trưởng một đội, cậu đơn độc hành động; tôi và cậu một đội, học trưởng đi lẻ; cuối cùng là tôi đi một mình, cậu cùng học trưởng một đội.
Cậu cảm thấy cách thứ nhất có khả năng thực hiện sao?”
Hoàn toàn không được, nếu Mạc Tê cùng Liêu Nho Học ở chung một đội, không biết khi nào sẽ bị hắn thừa cơ chém một dao, hai mặt đều là địch, căn bản không thể tận lực điều tra.
“Chúng ta một đội, hắn đơn độc.” Hạng Trác nói.
Mạc Tê thở dài: “Cậu để một người thường đơn độc hành động? Không có hệ thống nhắc nhở tiến độ, anh ta làm sao biết mình tìm đúng hay không?”
Mạc Tê vấn đáp có trật tự rõ ràng, Hạng Trác bị thuyết phục, nhưng vẫn là nghi ngờ hỏi: “Vì sao tôi cảm thấy cậu muốn tách khỏi chúng tôi, đơn độc đi tìm Hướng Uyển Tư có hiềm nghi lớn nhất? Chẳng lẽ cậu muốn cướp đi manh mối? Ngoài mặt là hợp tác, thật ra là ám đấu.”
“Bởi vì so với hai người, tôi đi tìm Hướng Uyển Tư càng có lợi hơn.” Mạc Tê giơ lên di động
Trên màn hình là một lời mời kết bạn, nội dung đơn giản: 【 Tôi là Hướng Uyển Tư, có thể thêm bạn tốt không? 】
Ngày hôm qua Mạc Tê được Cao Lệ trợ giúp, gia nhập diễn đàn công khai, Hướng Uyển Tư cũng ở trong diễn đàn, chỉ là không biết tài khoản nào là của cô.
Vì thế Mạc Tê đổi avatar WeChat thành ảnh chính mình, đồng thời phát một lời cảm tạ đến Hướng Uyển Tư trong giờ học đã giúp cậu giải vây, quả nhiên tới tối, Hướng Uyển Tư đã chủ động thêm bạn tốt.
Hạng Trác: “…… Cô ta không phải là nữ thần trong lòng nam sinh trường cậu hay sao? Tại sao lại chủ động như vậy?”
Liêu Nho Học cũng không bất ngờ, quét qua người Mạc Tê: “Thật ra tôi đã có dự cảm, từ ngày hôm qua, Mạc Tê luôn khiến người ta có cảm giác động nhân tâm.”
“Giá trị thân cận? Thuộc tính kĩ năng của cậu?” Hạng Trác lập tức phản ứng lại, không trúng “Ngưng thị”, quả nhiên vô cùng thông minh.
“Xem là như vậy đi, giờ sao? Quyết định như thế nào?” Mạc Tê nhấn đồng ý, WeChat của cậu và Hướng Uyển Tư đã trở thành bạn tốt.
“Lý do thực đầy đủ.” Hạng Trác cười cười, vỗ nhẹ bả vai Mạc Tê “Nếu như vậy, Hướng Uyển Tư liền giao cho cậu, chúng ta phân nhau hành động.”
Nói xong, Hạng Trác xoay người, chạm vào cánh cửa trên phòng tắm.
Hắn che mũi, một tay sờ soạng trên tường, cuối cùng dựa vào xúc giác tìm được cửa.
Mạc Tê hơi nhướng mày, vừa rồi vỗ bả vai cậu có gắn đạo cụ truy lùng gì sao? Tác dụng phụ là không thấy rõ đường hay thị giác lẫn lộn?
Liêu Nho Học nhìn qua phòng tắm, cười khẽ nói: “Đồng bạn này của em không thành thật, em cũng vậy.
Tôi biết em muốn lợi dụng chúng tôi làm gì, muốn ngăn cản cũng thực dễ dàng, nói đi, cần tôi giúp gì?”
Mạc Tê cũng cười: “Học trưởng, anh sẽ làm theo ý muốn của tôi, bởi vì anh cũng có chuyện phải làm, đôi bên cùng có lợi, không phải sao?”
“Đôi bên cùng có lợi hay giành chiến thắng cuối cùng, đều dựa vào bản lĩnh đi.” Liêu Nho Học vứt ra một cái chìa khóa, giao cho Mạc Tê, “Chìa khoá phòng triển lãm, văn phòng và tóm tắt tác phẩm ngày mai của Hướng Uyển Tư, giao cho em.”
“Cảm ơn.” Mạc Tê nhận chìa khóa.
Sáng sớm 7 giờ, Mạc Tê rời khỏi toà nhà, thấy bên ngoài là một mảnh sương mù mênh mông, âm u khó tả, thái dương bị mây đen che lấp, bao phủ toàn bộ vườn trường.
Cuối tháng sáu mà không khí đã hơi âm lãnh, Mạc Tê túm chặt quần áo, tự hỏi có nên về kí túc xá lấy thêm hay không.
Nhưng nghĩ đến hào quang vạn nhân mê của mình, đành tạm dẹp bỏ ý nghĩ, miễn cho một đám huynh đệ quen thuộc chạy đến thổ lộ, quả thực là ác mộng.
Lúc này trong sân trường không nhiều người lắm, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người chạy bộ buổi sáng, đại bộ phận còn ở ký túc xá ngủ nướng.
Mạc Tê tận lực rời xa những người đó, phòng ngừa thuộc tính của mình ảnh hưởng đến họ.
Trên đường, cậu vấp phải một cục đá, Mạc Tê ngồi xổm xuống, thấy xung quanh cục đá không có cỏ cây mới thở phào nhẹ nhõm, ném nó tới cạnh thùng rác.
Mạc Tê không biết mình có phải là trông gà hoá cuốc hay không, nhưng sân trường hôm nay khiến cậu cảm thấy không thoải mái, dường như cát sỏi bị gió cuốn vào, thổi qua mặt sinh đau.
Đã ước định cùng Hướng Uyển Tư diễn tập ở phòng triển lãm lúc chín giờ, hiện tại vẫn còn sớm, Mạc Tê quyết định đến căng tin ăn cơm sáng.
Người là thiết cơm là cương, dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu, trò chơi nguy hiểm thế nào vẫn phải ăn cơm, nếu không thì làm sao có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ?
Lần này Mạc Tê tới một quầy khác, người múc cơm là một ông chú.
Ông chú nhìn cậu một cái, thuận tay cho thêm một cái bánh bao hấp và một quả trứng, Mạc Tê lễ phép cảm tạ.
Cậu chú ý tới động tác múc cơm của ông chú cứng đờ, ánh mắt cũng có chút dại ra.
Phát hiện này khiến Mạc Tê cảnh giác, sau khi ăn xong không xảy ra chuyện gì, Mạc Tê nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, đến siêu thị cách vách mua một ít bánh mì, bánh quy nén và nước, lại chọn một balo giá rẻ nhất, đem đồ ăn nước uống cất vào.
Cậu luôn có dự cảm xấu, vẫn nên chuẩn bị chút lương thực dự trữ.
Tám giờ, trong phòng triển lãm không có ai, Mạc Tê mở cửa, một mình bước vào, đến trước bức hoạ.
Suy xét khả năng Hạng Trác bí mật đặt trên người cậu đạo cụ giám thị gì, Mạc Tê không mở miệng, lẳng lặng đứng nhìn bức họa.
Lúc này, cậu mạo hiểm dùng kĩ năng “Ngưng thị” vào người trên bức hoạ rồi chăm chú nhìn kĩ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mạc Tê cảm thấy bên người nổi lên sương mù, thậm chí còn không rõ nó từ đâu mà tới, hình như là từ ngoài cửa sổ thổi vào, lại như từ họa bay ra.
Sương mù che kín tầm mắt, Mạc Tê dường như nhìn thấy Hạng Trác và Liêu Nho Học trong đó.
Hai người đang đi trên đường, bỗng nhiên Hạng Trác dừng bước, sờ loạn lên không trung như bị mù, còn hỏi Liêu Nho Học: “Có sương mù không, tại sao trước mắt tôi lại là sương mù mênh mông?”
Mạc Tê “nghe” được âm thanh Hạng Trác, không phải qua tai, mà âm thanh trong đầu truyền tới.
Sương mù đột nhiên tràn vào mắt Mạc Tê, cậu khó chịu chớp mắt, một chiếc kính áp tròng trong suốt từ mắt cậu rơi xuống.
Thị lực của Mạc Tê rất tốt, chưa bao giờ phải đeo kính áp tròng, tại sao trong mắt cậu lại có thứ này?
Trong lúc cậu còn đang nghi hoặc, kính ấy đã biến thành một tấm thẻ bài, phía dưới viết một hàng chữ.
【 Ẩn hình nhãn kính (*): Thẻ vật phẩm cấp R, cách dùng như tên, còn gọi là kính vô hình, có thể lặng lẽ đi vào mắt đối phương thông qua tiếp xúc vật lí.
Kính áp tròng có thể kết nối thị giác cùng thính giác của người chơi và đối phương, đồng thời có thể theo dõi đối phương một cách hoàn hảo.
】
【 Mặt trái hiệu quả: do kết nối thị giác, người sử dụng thường sẽ không phân biệt được vật thể trước mắt mình là do mình hay đối phương nhìn thấy.
】
【 Số lần sử dụng: một lần.
】
【 Thời hạn: 12 giờ.
】
(*)Raw: 隐形眼镜: ẩn hình nhãn kính
Khó trách sau khi Hạng Trác chạm vào vai cậu lại đâm vào tường, hoá ra là bởi mặt trái hiệu quả ảnh hưởng, thẻ vật phẩm của trò chơi này thật thú vị.
Mà vừa rồi cậu nhìn thấy Hạng Trác trong sương mù hẳn là do thị giác kết nối ngược hướng gây ra.
Phần giới thiệu đạo cụ không đề cập đến việc liên kết ngược hướng này, có lẽ là do sương mù trợ giúp cậu.
Ẩn hình nhãn kính là thẻ đạo cụ dùng một lần, sau khi bị Mạc Tê phát hiện liền mất đi hiệu lực.
Thẻ bài chỉ ở trong tay Mạc Tê một lát, chờ Mạc Tê đọc xong phần giới thiệu thì biến mất.
“Là anh giúp tôi xoá bỏ đạo cụ theo dõi của Hạng Trác?” Mạc Tê ngẩng đầu hỏi người trong bức hoạ.
Mặc dù cậu sử dụng kĩ năng “Ngưng thị”, người đàn ông trong bức họa cũng không quay đầu lại, hơn nữa còn nhận về cảnh cáo từ trò chơi.
Di động phát ra tiếng “Tích tích” bén nhọn, Mạc Tê nhanh chóng mở app.
【 Cánh cáo! Cảnh cáo! Kỹ năng “Ngưng thị” chỉ có tác dụng với người có giá trị thân cận thấp hơn người chơi.
Nếu khoảng cách chênh lệch quá lớn mà ngươi chơi cố chấp khiêu khích sẽ bị phản khống chế! 】
Hoá ra kĩ năng còn hạn chế này, nói cách khác, nếu giá trị thân cận của người khác càng thấp, thì khả năng bị ảnh hưởng bởi kĩ năng càng cao.
Với người chơi có giá trị thân cận càng cao thì càng khó khống chế, thậm chí nếu đối phương vượt qua 100, cậu sẽ nhận phản phệ.
“Tôi không có cách dùng “Ngưng thị” với anh.
Nhưng tại sao hôm qua anh lại quay đầu? Chẳng lẽ không phải do hiệu quả của thuộc tính vạn nhân mê?”
Người đàn ông trong bức hoạ đưa lưng về phía cậu, nhẹ nhàng nâng tay, chỉ hướng hồ nước.
Không thèm suy nghĩ, Mạc Tê vươn tay về phía bức hoạ.
Sương mù triền quấn, bàn tay cậu thực sự tham nhập vào tranh, bị nước hồ lạnh băng bao bọc lấy.
Cậu sờ soạng trong nước hồ một trận, bắt được một đồ vật, vừa thu tay đã thấy là một cái kính râm.
Mạc Tê dùng góc áo lau khô vệt nước trên kính râm, kính râm cũng theo đó biến thành một tấm thẻ bài.
【 Mị lực kính râm: Chúc mừng người chơi tìm được thẻ trang bị cấp SR, nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Thẻ trang bị có thể được sử dụng vô thời hạn để cải thiện kĩ năng nhất định của người chơi.
Khi đeo kính râm, giá trị thân cận của người chơi tăng lên 20%, cũng có thể nhìn được giá trị thân cận của đối phương, từ đó có quyết định có sử dụng kỹ năng hay không.
【 Mặt trái hiệu quả: Phàm là việc gì tốt quá cũng đều không tốt, giá trị thân cận quá cao sẽ khiến thân thể người xung quanh sinh ra cảm giác chán ghét với người chơi, chỉ cần người chơi mang mắt kính đi trên đường, con chim trên đầu cũng chán ghét ị một bãi.
】
Đọc xong phần giới thiệu thẻ trang bị, Mạc Tê dâng lên một nghi vấn: “Mặt trái hiệu quả của trang bị này và hào quang vạn nhân mê của tôi có thể triệt tiêu lẫn nhau đúng không?”
Người trong bức họa không có phản ứng, nhưng cậu cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.
“Cho nên ở trong trò chơi này, chỉ cần tìm được thẻ bài thích hợp thì tác động tiêu cực giữa thuộc tính và trang bị có thể triệt tiêu lẫn nhau sao?” Mạc Tê hỏi.
Sương mù xung quanh trở lại bức họa, bao bọc lấy người nọ, cậu thấy hắn hơi quay đầu, độ cong khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn như đang cười.
Chỉ trong chớp mắt, sương mù hoàn toàn vây quanh người đàn ông, Mạc Tê lại không nhìn được mặt đối phương.
“Coi như tôi đoán đúng rồi.” Mạc Tê nói.
Cậu nhìn thẻ bài, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ:
【 Muốn thu thẻ vào hộp? 】
Mạc Tê vừ động tâm, thẻ bài đã biến mất, cậu mở di động, quả nhiên trong trò chơi đã xuất hiện một hộp lưu trữ thẻ, mị lực kính râm nằm chình ình ở đó.
Mạc Tê lại nghĩ “Ta phải dùng mị lực kính râm”, thẻ bài đột nhiên xuất hiện trên tay cậu, cũng theo ý nghĩ của Mạc Tê, biến về hình dáng kính râm.
Thử lại vài lần, Mạc Tê rốt cuộc đã hiểu cách sử dụng đạo cụ, cậu đeo kính râm đi ra phòng triển lãm, đến trước mặt một học sinh đi ngang qua, hỏi: “Xin chào, bạn học, có thể cho tôi mượn mười đồng không?”
Lấy hào quang vạn nhân mê của Mạc Tê, học sinh này nhất định sẽ cho mượn, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Không mang tiền.”
Không phải chán ghét, cũng chẳng phải thích, mà là sự xa cách với người lạ.
Lúc hắn nâng mặt, Mạc Tê nhìn thấy trên kính râm xuất hiện một hàng chữ: 【 Giá trị thân cận: 16.
】
Xem ra đây là giá trị thân cận của người này, không nghĩ tới người thường cũng có.
Mạc Tê cảm thấy chính mình cũng không xui xẻo đến mức túm một phát đã trúng người chơi, cẩn thận nhìn đến mấy sinh viên đi ngang qua, kính râm cũng hiển thị các số linh tinh như 15, 17, 12, đa số giá trị thân cận của họ đều trên dưới 20.
Thực vật cũng có giá trị thân cận, Mạc Tê nhìn thấy một con mèo mướp đi xuyên qua bụi cỏ, giá trị thân cận của nó là 63, so với mấy người kia còn cao hơn.
Hoa cỏ bình thường có giá trị thân cận tương đối thấp, đều ở khoảng từ 5 đến 10, xinh đẹp một chút sẽ đạt 30 đến 40.
Giá trị thân cận của người chơi dường như dựa theo trình độ yêu thích của người thường mà phân chia.
Mạc Tê hứng thú nhìn giá trị thân cận của mọi người, bỗng nhiên trên kính râm xuất hiện con số 78.
“Mạc Tê?” Hướng Uyển Tư không biết khi nào đã bước vào phòng triển lãm, mặc một bộ váy thuần trắng, nói với Mạc Tê “Lúc cậu đeo kính râm, thoạt nhìn không giống hôm qua.”
Giá trị thân cận rất cao, Mạc Tê gỡ kính râm, lễ phép cười với Hướng Uyển Tư: “Chúng ta hẹn ước 9 giờ, chị tới sớm nửa tiếng.”
“Tôi có thói quen đến sớm một chút.” Hướng Uyển Tư đối Mạc Tê vươn tay.
Mạc Tê bắt tay cùng cô, vừa lúc gió hạ thổi tới, cuốn lên tóc giai nhân bồng bềnh như mây, thoạt nhìn đẹp như tranh vẽ.
_Hết chương 15_.