Sau khi được Đại Vĩnh cứu khỏi khu rừng, Trúc hân bị hắn đưa về biệt phủ của hắn.
Vừa vào tới phòng tân hôn lúc nãy hắn ngồi xuống giường.
"Lại đây ".
Đại Vĩnh ra lệnh cho Trúc Hân lại gần mình nhưng cô vẫn đứng gần cửa phòng, không thèm để ý sắc mặt khó coi của hắn.
"Anh cứu tôi về đây làm gì? ".
Trúc Hân đứng ở cửa phòng nhìn Đại Vĩnh.
"Về làm vợ tôi, tôi không muốn cả ma giới này đồn thổi tôi là một kẻ khắc chết vợ mình trong ngày cưới.
Nếu em muốn chết thì hãy đợi thêm mười ngàn năm nữa.
"
Đại Vĩnh nhìn Trúc Hân rồi nói.
" Lại đây ".
Hắn ra lệnh cho cô đến chỗ của mình nhưng cô vẫn đứng đó.
Đại Vĩnh thấy cô không nghe lời liền vẫy tay một cái, Cả người Trúc Hân liền không tự chủ được mà đi tới giường rồi ngồi ngay ngắn trên đùi của hắn.
"Anh làm gì vậy hả? ".
Trúc Hân không phản kháng được cũng chẳng thể của động tay chân được.
"Để tôi xem, tên tép riu lúc nãy có làm em bị thương không".
Đại Vĩnh vén tay áo của Trúc Hân lên, rồi cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài của cô ra.
Thấy hắn định cởi tiếp cô vội vàng lên tiếng.
"Tôi không có bị thương anh không cần kiểm tra đâu.
"
Đại Vĩnh sắc mặt không đổi hắn nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói.
"Nếu em không bị thương thì để tôi kiểm tra xem hàng mà tôi orther về có chất lượng không chứ.
"
Trúc Hân đỏ cả mặt, cô mà không bị khống chế thì chắc chắn sẽ đấm cho hắn một cái.
"Anh đừng lại đi, kiểm tra gì chứ.
"
Đại Vĩnh hôn lên má cô một cái, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
"Em bị thương như vậy mà nói không có".
Đại Vĩnh nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay của cô, ngoài miệng thì trách móc cô này nọ, nhưng tay thì lại giúp cô trị vết thương.
Trúc Hân nhìn thấy hắn nhẹ nhàng như vậy, cũng không mắng chửi hắn nữa, cô im lặng để hắn xem vết thương.
"Ngày mai tôi đưa em trở về nhân giới.
"
Trúc Hân ngạc nhiên trước câu nói của hắn.
" Tôi..
tôi có thể trở về nhân giới được sao? ".
"Tuổi thọ của em chưa tận tôi không nỡ để em ra đi khi tuổi đời còn trẻ như vậy.
Còn nữa khi trở về nhân giới em sẽ không thể kết hôn với người phàm trần nữa.
Cả đời của em sẽ không thể thoát khỏi tay tôi kể cả khi em chết đi và bị đày xuống địa ngục tôi vẫn sẽ tìm em."
Trúc Hân gương mặt tái mét có cần phải làm tới cỡ này không?
Đại Vĩnh nhìn Trúc Hân một lượt rồi nói tiếp.
"Hôm nay là đám cưới của chúng ta, vậy là có thể đường đường chính chính động phòng rồi.
"
Trúc Hân nghe tới hai chữ "Động phòng" cô hoang mang.
"Người...!và quỷ làm sao có thể được chứ...!"
Đại Vĩnh vẫn tỉnh queo hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, cả người liền thoát khỏi khống chế.
Trúc Hân ngồi bật dậy, đánh liên tiếp vào người của hắn.
" Anh đừng có mà lợi dụng tôi, Chuyện hôm trước anh cùng với vợ sắp cưới của mình bắt nạt tôi ở công ty tôi còn chưa tính với anh"
Đại Vĩnh ngơ ngác cô nói gì hắn không hiểu, vợ sắp cưới của hắn là cô mà.
"Em nói gì vậy? vợ sắp cưới nào chứ? Nếu tôi trở lại nhân giới thì người tôi tìm chỉ có em thôi ".
Trúc Hân nhìn hắn, vậy cái vị chủ tịch và cô vợ sắp cưới kia của anh ta trong công ty không phải là đại vĩnh sao?.
"Nhưng lần trước chủ tịch của công ty tôi là anh mà.
".
Đại Vĩnh nghe tới đây hắn đã hiểu ra hóa ra Trúc Hân đang hiểu lầm.
"Lần trước tôi nhập vào tên chủ tịch ở công ty của em để trêu ghẹo em thôi, tôi chỉ nhập vào người tên đó một lần duy nhất thôi.
Em nói đi con người đó bắt nạt em đúng không? ".
Trúc Hân bây giờ đã hiểu ra, hèn gì chủ tịch không nhớ ra cô là ai là vì bị Đại Vĩnh nhập vào người.
Cô trách nhầm hắn rồi.
Đại Vĩnh thấy cô suy tư, liền kéo cô ôm vào lòng.
"Những ngày ở ma giới tôi nhớ em lắm đấy, bây giờ em đã làm vợ tôi tôi có thể bắt em đi bất cứ lúc nào mà tôi muốn rồi.
"
Trúc Hân đẩy hắn ra, trong đầu hắn lúc nào cũng muốn bắt nạt cô.
"Tôi muốn đi ngủ".
Đại Vĩnh thấy vậy liền thổi tắt nến trong phòng tân hôn.
"Anh làm gì vậy? "
Đại Vĩnh vẫy nhẹ tay quần áo trên người cô bỗng chốc tuột ra khỏi người cô.
Trúc Hân hoảng hốt vội lấy chăn che lên người.
" Còn làm gì nữa, động phòng thôi.
Hôm nay là đêm tân hôn của tôi và em mà.
"
Đại Vĩnh vừa nói vừa đẩy Trúc Hân xuống giường, hắn hôn lên trán cô một cái rồi lại vuốt nhẹ gò má của cô.
"Khoan..
khoan đã...!tôi vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ mà.
"
Trúc Hân đẩy người Đại Vĩnh ra nhưng sức lực của cô không làm hắn lay động dù chỉ một chút.
"Không sao, làm xong tôi và em sẽ tắm rửa cùng nhau.
Tôi không ngại đâu".
"Anh không ngại nhưng tôi ngại, dù sao thì...!tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
anh cho tôi thời gian được không? ".
Đại Vĩnh nhíu mày cô đâu có biết hắn chờ ngày này bao lâu đâu.
Hắn thấy cô không muốn cũng không ép buộc cô.
Dù sao thì cô cũng đã là vợ của hắn, muốn làm khi nào chả được.
"Được rồi nghỉ ngơi đi.
"
Đại Vĩnh nói xong thì nằm qua một bên, Trúc Hân mới thở phào một cái.