Sáng sớm, Trúc Hân tới công ty.
Vừa ngồi bào chỗ làm việc đã nhìn thấy vợ sắp cưới của chủ tịch đi tới.
Cô ấy đứng trước mặt Trúc Hân.
Cô hơi ngạc nhiên, chợt cô gài đó nói.
"Xin lỗi cô về chuyện lần trước, là tại tôi hiểu lầm cô nên mới làm ra chuyện như vậy.
Mong cô tha lỗi cho tôi.
"
Nói dứt lời cô ấy cúi đầu trước Trúc Hân.
Mọi người trong phòng làm việc đều ngơ ngác nhìn nhau.
Ai chẳng biết vợ sắp cưới của chủ tịch là người kiêu ngạo như thế nào.
Hôm nay cô ta tự dưng lại cúi đầu xin lỗi Trúc Hân làm mọi người không tin vào mắt mình.
Trúc Hân thấy mọi người nhìn nên vội đỡ lấy người cô ta.
" Chuyện đó qua rồi, cô không cần phải làm vậy đâu ".
Trúc Hân không phải người hẹp hòi, hẹn cũng không chấp nhặt.
“Tôi sẽ bồi thường danh dự cho cô, dù sao cũng tại tôi nên cô bị mang tiếng”.
Trúc Hân vội lên tiếng từ chối.
"Cô khôn cần làm vậy đâu, bây giờ tôi chỉ muốn yên ổn làm việc mà thôi ".
Nghe Trúc Hân nói vậy cô gái kia mời chịu rời đi.
Mọi người đi tới chỗ Trúc Hân.
“Nghe nói em bị bệnh hôm nay đã hết chưa mà đã đi làm rồi”.
Một người chị ngồi cạnh bên hỏi thăm cô.
“Em khỏe rồi ạ, cảm ơn chị”.
Trúc Hân mỉm cười trả lời.
Thấy mọi người định hỏi, cô đã làm gì để vợ sắp cưới của chủ tịch đích thân cúi đầu xin lỗi mình, Trúc Hân liền lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.
Vào tới phòng vệ sinh nữ, Trúc Hân đứng trước bồn rửa tay.
Cô rửa ray xong định rời đi, thì bị ai đó kéo vào phòng vệ sinh.
“Ưm”.
Trúc Hân định hét lên nhưng lại bị kẻ đó lấy tay bịt miệng lại.
“Em đừng có hét”.
Trúc Hân mở to mắt, là Đại Vĩnh hắn tới đây làm gì.Còn dám xông vào nhà vệ sinh nữ nữa.
Đại Vĩnh nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Hắn hỏi nhỏ.
" Em có gặp nguy hiểm không? ".
Trúc Hân không nòi chuyện được chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ.
Đại Vĩnh lo lắng nhìn lên trên trần nhà vệ sinh, như thể đang lo sợ có thứ gì đó sẽ tấn công cô vậy.
"Này, tôi đang nói chuyện với em đó.
Sao em không trả lời hả? ".
Đại Vĩnh mất kiên nhẫn khi thấy cô không trả lời câu hỏi của mình.
Trúc Hân nhíu mày, cô nhấc chân lên đá vào ngã ba của hắn.
Đại Vĩnh vị tấn công bất ngờ nên buông cô ra mà ôm lấy hạ bộ.
"Em làm gì vậy hả? ".
Trúc Hân liếc nhìn Đại Vĩnh giọng nói kèm theo chút bất mãn.
" Anh bịt miệng tôi như vậy thì tôi trả lời kiểu gì hả? ".
Mấy cô gái nghe có tiếng động trong phòng vệ sinh cuối cùng định đi tới kiểm tra xem.
"Có tiếng gì ồn ào đằng đó thì phải? ".
Hai người đi tới đẩy cánh cửa phòng vệ sinh ra thì chẳng thấy ai cả.
Sau khi hai người rời đi, Đại Vĩnh mới buông Trúc Hân ra.
Hắn đã dùng thuật tàng hình nên mới không bị phát hiện.
"Có chuyện gì mà anh lại tới tận đây vậy? ".
Trúc Hân bất mãn hỏi.
" Có kẻ muốn hành thích em đấy, tôi vì lo cho em nên mới đích thân tới đây để bảo vệ em".
"Bảo vệ tôi? "
"Đúng vậy, em cứ đi làm việc đi tôi sẽ ẩn thân đi theo bên cạnh.
Nếu có kẻ nào dám làm gì em tôi sẽ cho kẻ đó bay màu.
".
Trúc Hân cảm thấy Đại Vĩnh có vấn đề, nên cũng không thèm quan tâm tới hắn.
“Còn gì nữa không, tôi đi làm việc đây”.
“Được rồi, em đi đi”.
Trúc Hân vừa mở cửa phòng vệ sinh ra thì bị Đại Vĩnh kéo lại.
Hắn hôn lên môi của cô một cái rồi mới chịu để cô rời đi.
Trúc Hân trở về phòng làm việc, thấy mọi người không còn để ý đến mình nữa cô mới an tâm làm việc.
Vừa yên ổn làm việc được một chút, cô thấy Đại Vĩnh đang đứng bên cạnh bàn làm việc của mình.
"Em đang làm gì vậy? ".
Đại Vĩnh dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn Trúc Hân.
"Tôi đang bận lắm anh ra chỗ khác đi.
"
Trúc Hân nói chuyện với Đại Vĩnh, nhưng mắt thì chẳng thèm nhìn hắn một cái.
Thấy Trúc Hân bơ mình Đại Vĩnh lại hỏi.
"Này trưa nay em định ăn bữa trưa với món gì? "
Trúc Hân không thèm trả lời, cô đang bị deadline dí sấp mặt mà còn bị hắn lèm bèm bên tai nữa.
"Em không thích nói chuyện với tôi sao? ".
“Không có, tôi cần yên tĩnh để làm việc”.
Trúc Hân nhìn Đại Vĩnh, hắn thấy cô bận rộn nên không nói gì nữa..