Quỷ Vương Cuồng Vợ

Trúc Hân nhìn thấy Đại Thông chỉ dùng một chiêu đã kết liễu con rắn. Cô sợ hãi cả người run rẩy. Đại Thông đã dọn dẹp tên cản đường của mình.

Gã lao nhanh về phía cô, chưa tới một phút Trúc Hân đã nằm gọn trong vòng tay to lớn đầy móng vuốt của hắn.

Trúc Hân bị gã giữ chặt, gã đưa cô ra phái ban công, định sau khi kết liễu sẽ ném cộ xuống dưới lầu. Cô dùng chút sức lực còn lại cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát khỏi móng vuốt của quỷ dữ.

Đại Thông nhếch mép nhìn Trúc Hân, cô chẳng khác gì một con chuột nhắt đang vùng vẫy trước khi chết.

"Đại Vĩnh đâu rồi nhỉ?. Sao lại không đến cứu vợ của mình. "

Thấy Trúc Hân sắp mất đi ý thức, Đại Thông giơ móng vuốt lên chuẩn bị moi tim của cô ra. Vừa chạm vào ngực của Trúc Hân, Đại Thông đã bị kẻ nào đó đâm thủng bụng từ phía sau.

Gã bị đánh bất ngờ, theo bản năng liền buông Trúc Hân ra. Trúc Hân rơi tự do từ tầng mười của tòa chung cư xuống. Cô bây giờ đã bất tỉnh.

Đại Vĩnh nhìn thấy Trúc Hân đang rơi xuống, hắn cũng mặc kệ tất cả lao nhanh xuống đỡ lấy cơ thể đã chẳng còn chút sức lực của cô.

Sau khi đỡ được cô, hắn ôm chặt cô vào người rồi bay lên. Đại Thông bị đánh lén gã vô cùng tức giận.Nhìn thấy vết thương ở bụng đang rỉ máu, gã nổi điên dùng hết sức mạnh, tung ra một đòn tấn công về phía Đại Vĩnh.


“Chết đi”.

Đại Vĩnh không chút run sợ, hắn chỉ dùng một tay để chặn đòn tấn công của Đại Thông. Thấy bản thân không thể làm gì được Đại Vĩnh, gã nhanh chóng tìm đường trốn đi.

Sau khi thấy Đại Thông đã rời đi, Đại Vĩnh ôm Trúc Hân vào nhà. Nhìn thấy cô bất tỉnh nhân sự, hắn lo lắng đặt cô nằm xuống giường.

Đại Vĩnh nhìn thấy tên Lưu đang trong hình hài con rắn nằm bất tỉnh dưới đất. Hắn lấy chân đá vào người của Lưu.

“A… Đừng giết tôi”.

Tên Lưu hốt hoảng tỉnh dậy, nhìn thấy Đại Vĩnh đang đứng trước mặt, nó lao tới ôm chặt lấy chân của Đại Vĩnh.

" Vương chủ sao bây giờ ngài mới tới, ngài có biết tôi với vương phi đã sợ hãi thế nào không?. Tôi còn bị Tên Đại Thông đó làm bị thương nữa này. "

Đại Vĩnh chán ghét nhìn nó nói. " Ta giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ Trúc Hân mà ngươi làm cũng không xong. Ngươi nên tự giác chịu phạt đi".

"Vâng tôi biết rồi thưa quân chủ. "


Lưu chuẩn bị rời đi thì bị Đại Vĩnh gọi lại. " Gọi Ung Khiêm đến đây cho ta ".

“Vâng”.

Tên Lưu rời đi, một lúc sau Ung Khiêm từ trong tủ quần áo của Trúc Hân bước ra. Ông ta cung kính nhìn Đại Vĩnh rồi cúi đầu một cái.

"Quân chủ ngài gọi tôi tới có chuyện gì sao? ".

Đại Vĩnh nhìn về phía Trúc Hân rồi nói. " Xem cô ấy có bị thương không? ".

Ung Khiêm đi đến giường kiểm tra cho Trúc Hân. Ông nhìn thấy trên trán của cô có một vết đỏ kì lạ màu đỏ. Cứ nghĩ là cô bị thương nhưng nhìn lại thì không phải, vết đỏ kia khi nhìn kĩ thì lại thấy đó là hình trăng lưỡi liềm màu đỏ.

Ung Khiêm sắc mặt lo lắng nhìn Đại Vĩnh rồi nói. " Quân chủ, vương phi e là không phải người bình thường. Xem ra vương phi sắp nhớ ra tiền kiếp của mình rồi. "

Đại Vĩnh nghe tới đây sắc mặt vẫn lạnh như tờ, hắn ngồi xuống giường rồi nhìn Trúc Hân.

"Nhớ lại cũng tốt, dù sao cũng đã ba kiếp rồi ta mới tìm được cô ấy. "

Ung Khiêm thở dài, ông kiểm tra những vết rỉ khác cho Trúc Hân. " Vương phi không bị thương quá nghiêm trọng, bây giờ tôi sẽ giúp vương phi trị thương. "

"Được ".

Đại Vĩnh đi ra ngoài, ung Khiêm vận dụng nội công giúp Trúc Hân trị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận