Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Âu Dương Mặc Thần cũng không phản bác gì, mà chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào Lam Lăng Nguyệt mặc đồ nam nhân, có loại ảo giác tiểu sư muội này chính là nữ nhân năm năm trước đó.

“Lam Lăng Nguyệt, mùng tám tháng mười hai năm năm trước ngươi từng tới Phù Dung lâu.” Âu Dương Mặc Thần từ trước tới nay không phải người thích nghi kỵ, chăm chú nhìn Lam Lăng Nguyệt mặc nam trang, đồng thời dò hỏi, quan sát kỹ biểu tình biến đổi trên mặt Lam Lăng Nguyệt, nếu như Lam Lăng Nguyệt thật sự từng đến chỗ đó, nếu nói dối sẽ lập tức lộ sơ hở. 

Lam Lăng Nguyệt thấy Âu Dương Mặc Thần nhìn mình chằm chằm, có chút bất an, nàng cố gắng đổi sang bộ đồ nam nhân thô sơ vì muốn giảm thiểu sự hiện diện khi tiến vào Tông Nhân phủ, nhưng chưa từng nghĩ vậy mà vô tình lại tạo cơ hội khiến Âu Dương Mặc Thần nghi ngờ, nàng tuyệt đối không thể để Âu Dương Mặc Thần nhận ra nàng chính là người năm năm trước ấy, kết quả, vội vàng điều chỉnh lại hô hấp, làm cho bản thân nhìn qua vô cùng bình thản.


“Ta nói này Thần vương gia, làm sao ta nhớ được mùng tám tháng mười hai năm năm trước đã đi qua những đâu, trí nhớ của ta cũng không tốt như ngươi à.” Lam Lăng Nguyệt làm ra vẻ nghĩ ngợi, nghiêm túc nhìn Âu Dương Mặc Thần.

“Năm năm trước thầy gặp tiểu nha đầu con lúc nào nhỉ, hình như lúc đó trời khá nóng, sư huynh của thầy đang dựng sạp ở Bách Hoa lâu, nhưng cụ thể là vào lúc nào, đột nhiên hỏi làm thầy không nhớ ra kịp, người già trí nhớ cũng xuống cấp.” Hắc Phong cũng chạy tới góp vui, ông nhớ hình như tháng tám tháng chín cũng đụng phải tiểu nha đầu, lúc đó, sư huynh bày quầy xem bói, còn ông núp trên cây hóng mát tránh nóng.

“Sư thúc, thầy đặt dược thiện và thọ bao chuẩn bị cho đồ đệ người trong hộp đựng thức ăn lên bàn đi, ngồi lao tù như hắn cũng được coi là có một không hai đấy, con đã nói người lo lắng dư thừa rồi, nhìn cái nhà tù này tinh tươm, đầy đủ mọi thứ, tâm địa đồ đệ người cao ngạo, sao có thể ủy khuấy chính mình.” Lam Lăng Nguyệt gấp gáp chuyển đề tài, tim gan nhảy lên kịch liệt, ngày hôm đó mình gặp được Bách Diệp lão đầu, Hắc Phong sư thúc ẩn mình trong bóng tối, nếu ông ấy nhớ lại buổi hôm đó, cùng với trang phục lúc đó của nàng, trùng khớp với Âu Dương Mặc Thần, vậy thì đoán chừng hôm nay bản thân đi đưa đồ ăn đưa cả họa tới.


“Đến thăm hỏi nói chuyện phiếm, phải rồi đồ đệ, đây là dược thiện đích thân tiểu nha đầu làm đó, còn cao điểm là do nàng lo con uống mỗi dược thiệt sẽ chán ngấy, nên nhờ mẫu thân làm cao hoa quế và thọ bao, lại đây, hộp đựng thức ăn giữ nhiệt tốt lắm, dược thiện vẫn còn ấm, nhân lúc còn nóng ăn ngay đi.” Hắc Phong được Lam Lăng Nguyệt nhắc nhở mới sực nhớ ra dược thiện và cao điểm, nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Lam Lăng Nguyệt, bày biện mọi thứ bên trong lên bàn.

Ánh mắt Âu Dương Mặc Thần giao với Lam Lăng Nguyệt vài giây, sau đó thu về, bởi vì trực giác của hắn lần đầu tiên phạm sai lầm với Quỷ La Sát, nên hắn không còn chắc chắn vào trực giác của mình nữa, nhưng hắn lại không bỏ đi ý muốn điều tra Lam Lăng Nguyệt, bởi vì biểu hiện của nàng quá mức bình tĩnh mới có chút kỳ lạ.

Lúc bình sứ dược thiện được mở ra, mùi thịt len lỏi vào mũi, chân mày nhíu chặt của Âu Dương Mặc Thần có chút giãn nở, nhưng khi nhìn thấy thọ bao trên bàn, chân mày vừa được thư thả kia lại nhíu chặt, chán ghét không thèm nhìn đến thọ bao.


“Âu Dương Mặc Thần, ngươi có ý gì hả? Cho dù chê bai tay nghề mẫu thân ta, ít nhất cũng phải nể nang bổn tiểu thư đã bận tối mắt tối mũi mà cố giả vờ ở ngoài chứ, đừng có biểu hiện lộ liễu ra như thế, bộ khó lắm sao?” Tất nhiên Lam Lăng Nguyệt không bỏ qua chán ghét trong mắt Âu Dương Mặc Thần, không khỏi cảm giác lạn hảo nhân*, tự mình đa tình.

(Lạn hảo nhân: người biểu hiện ra ngoài quá mức tốt, luôn muốn làm vừa lòng mọi người xung quanh. Chưa tìm ra được câu nào phù hợp nên mình để nguyên:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận