CHƯƠNG 116: KHÔNG CAM LÒNG, NAM NHÂN VÔ TÌNH
Editor: Luna Huang
Hắc Vũ từ trước mã xa bay tới, xa phu rõ ràng bị cả kinh, theo bản năng buộc chặt cương ngựa ghìm ngựa, lại khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu bên cạnh thờ ơ thì hơi cắn răng, tiếp tục lái.
Mâu quang của Bạch Trân Châu lạnh thấu xương, nâng tay phải lên hướng ám tiễn cột vào cánh tay trái.
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu lúc tay của Bạch Trân Châu đụng với ám tiễn thì lạnh lùng vang lên, thanh âm không lớn, lại đủ để cho sắc mặt của Bạch Trân Châu trắng xanh như tuyết, “Hắc Vũ của bổn vương nếu là thiếu một cọng lông, bổn vương không ngại để Bạch nhị tiểu thư nếm thử tư vị sống không bằng chết.”
Tâm của xa phu đột nhiên vừa nhảy, càng thêm cẩn thận đánh xe, Bạch Trân Châu bỗng dưng bóp cổ tay nâng lên của bản thân, một lát sau mới rũ cánh tay cột ám tiễn chậm rãi xuống.
Bách Lý Vân Tựu giơ cánh tay trái, Hắc Vũ vẫy cánh vài cái bên cạnh xe ngựa, cuối cùng rơi xuống trên cánh tay của Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu thu tay về, thay Hắc Vũ vuốt ve trên lưng nó không biết ở nơi nào bị phủ tuyết.
Bạch Trân Châu nhìn chằm chằm lông chim đen bóng của Hắc Vũ, song quyền vi ác, trầm giọng nói: “Vương gia, Vương Thượng nói qua, dọc theo con đường này Vương gia không thể tiếp xúc với bất luận kẻ nào, không thể tiếp thu bất luận tin tức gì cũng không thể gửi bất luận tin tức gì.”
“Vậy cũng thỉnh Bạch nhị tiểu thư nhìn rõ ràng, Hắc Vũ là người?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, lại có cảm giác lạnh như sương tuyết, nói ra càng là hoàn toàn không để cho Bạch Trân Châu chút mặt mũi, “Nếu Hắc Vũ là người, vậy Bạch nhị tiểu thư là cái gì chứ?”
“Còn thỉnh Vương gia không nên muốn cùng ta quanh co, ta là thẩm đạc quan Vương Thượng thân phái tới theo Vương gia, nhất cử nhất động của Vương gia ta đều có thể tùy thời đăng báo Vương Thượng, cũng có thể nói cuộc tỷ thí này Vương gia thắng hay thua, có một nửa quyền lợi giám khảo ở trên tay ta.” Nhẫn nại của Bạch Trân Châu cùng đố kị đối với Bạch Lưu Ly đã đến cực hạn, cũng vô pháp ngụy trang, nhãn thần băng lãnh như đao, tay long khởi màn xe bởi vì đố kị cùng phẫn nộ mà cố sức, đúng là kéo màn xe dày xuống!
Màn xe rơi xuống thanh nặng nề để xa phu có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, xe ngựa này không biết là tiếp tục lái hay dừng lại, trong lòng khiếp sợ không thôi, Bạch nhị tiểu thư này cùng Vân vương gia, tựa hồ chút ân oán gì liên quan.
“A.
.
.” Bách Lý Vân Tựu nhìn cũng không nhìn Bạch Trân Châu tựa hồ đã điên cuồng rồi một mắt, chỉ một chút lại một hạ nhẹ vỗ về nhẹ vỗ về lông chim trên lưng Hắc Vũ, khinh miệt lãnh cười ra tiếng, “Thẩm đạc quan? Bạch nhị tiểu thư có quá mức nâng thân phận của mình lên hay không?”
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi không tin ta sẽ để ngươi không thấy được Bạch Lưu Ly?” Tay phải của Bạch Trân Châu rũ xuống lần thứ hai giơ lên, đặt lên cánh tay trái, cười trong mắt có chút điên cuồng dữ tợn.
Nàng không bao giờ có thể chịu hắn không coi nàng ra gì, nàng rõ ràng ở bên cạnh hắn, nàng rõ ràng ngay trước mắt hắn, nàng rõ ràng nguyện ý toàn thân tâm yêu hắn, vì sao hắn chính là nhìn không thấy nàng? Vì sao trong mắt của hắn cũng chỉ có Bạch Lưu Ly?
Bạch Lưu Ly đến cùng có cái gì tốt, bọn họ trong mắt bọn họ đều chỉ chứa Bạch Lưu Ly? Bạch Trí là như vậy, Bạch Việt là như vậy, hắn cũng là như vậy! Vì sao bọn họ đều nhìn không thấy nàng tốt? Rõ ràng nàng cùng Bạch Lưu Ly không có gì khác biệt, nàng thậm chí so với Bạch Lưu Ly mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, vì sao còn có thể như vậy?
Nàng không cam lòng, không cam lòng!
Nếu không chiếm được, nàng tình nguyện hủy đi, cũng không để Bạch Lưu Ly có được bất kỳ vật gì nàng không có được!
Bạch Trân Châu dữ tợn cười, đem ám tiễn nhắm ngay gáy Bách Lý Vân Tựu!
Xa phu không bao giờ có thể cái gì cũng không thấy được, chợt ghìm ngựa, khiếp sợ nhìn Bạch Trân Châu có cử động điên cuồng, miệng khẽ nhếch, nhưng bởi vì khiếp sợ mà nhất thời đã quên nói.
“Bạch nhị tiểu thư rốt cục nói ra lời trong lòng?” Bách Lý Vân Tựu như trước thanh âm nhạt nhẽo, phảng phất hắn không có nhận thấy được nguy hiểm phía sau hắn chỉ một chút liền có thể để hắn bị mất mạng, “Thế nào, Bạch nhị tiểu thư đây là muốn giết bổn vương sao?”
“Ngươi không tin ta dám giết ngươi?” Bạch Trân Châu hơi hí mắt, thối lui trong xe, dừng ở bóng lưng của Bách Lý Vân Tựu, giơ giơ lên thanh âm, giọng nói có chút làm người phát giác run.
“Không, bổn vương tin tưởng Bạch nhị tiểu thư là một người không chiếm được tình nguyện hủy diệt, chỉ là ——” Bách Lý Vân Tựu tự tiếu phi tiếu, “Muốn xem Bạch nhị tiểu thư có bản lãnh này hay không.”
Lời của Bách Lý Vân Tựu còn chưa hoàn toàn rơi, ngũ chi mũi tên nhọn ngắn nhỏ liên phát lóe ngân quang hướng hắn bay nhanh, kèm theo tiếng cười to điên cuồng của Bạch Trân Châu.
Xa phu còn chưa kịp phản ứng đến cùng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ngũ chi mũi tên nhọn ngắn nhỏ từ trong xe bay ra, một chi lau qua đuôi ngựa đâm vào trong tuyết, mà viên mộc bên cạnh xa phu, đã không thấy thân ảnh màu đen của Bách Lý Vân Tựu, duy thấy con hải đông thanh màu đen kia ở trên mui xe lẩn quẩn.
Xa phu phản ứng kịp suýt nữa lăn xuống viên mộc, nhưng vẫn là nỗ lực ổn tâm thần trước tiên nhảy xuống viên mộc, nhìn về phía tuyết, kinh hoàng kêu: “Vân vương gia?”
Mấy chi tiễn ngắn nhanh như vậy, chỉ sợ Vân vương gia.
.
.
Xa phu đang nhảy xuống viên mộc thì hung hăng nuốt ngụm nước bọt.
Chỉ là, trên mặt tuyết trắng xoá, nơi nào có thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu.
Xa phu theo bản năng thẳng lưng nhìn về phía thùng xe, nhiên khi hắn thấy tình huống trong mã xa, lần thứ hai chấn kinh đến nói không ra lời.
Trong mã xa, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu một tay chống để trần mã xa, một tay đúng là chăm chú kháp cổ của Bạch Trân Châu, lực đạo to lớn lệnh sắc mặt của Bạch Trân Châu vì dưỡng mà đỏ lên.
Mà ánh mắt của Bạch Trân Châu, ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, bởi vì tên từ trên cánh tay nàng bắn ra Bách Lý Vân Tựu có thể toàn bộ tránh năm cây tên tiến nhập mã xa nắm cổ của nàng, bất quá thời gian cực ngắn, nhưng mà tựa hồ cũng phát sinh ở trong điện quang hỏa thạch, mau đến lệnh nàng căn bản còn chưa tới kịp né tránh liền bị Bách Lý Vân Tựu kháp yết hầu.
Sở dĩ Bạch Trân Châu khiếp sợ, không chỉ có là bởi vì Bách Lý Vân Tựu kháp cổ của nàng, càng là bởi vì tốc độ thân thủ của hắn, đúng là nhanh không có gì sánh kịp! Thậm chí so với tốc độ của Tào Phong đoạn thời gian trước thường xuyên xuất hiện tới vô ảnh đi vô tung trong phòng nàng còn nhanh hơn!
Nhiên, buồn cười hắn một đường tới nay lần đầu tiên tiến nhập thùng xe ấm áp này, đúng là như vậy!
Sắc mặt của Bạch Trân Châu đỏ lên để tay của Bách Lý Vân Tựu kháp cổ nàng không ngừng phản chặt, phảng phất trước mặt hắn không phải là một mỹ nhân kiều tích tích, mà là một cây không có huyết nhục, chỉ nghe thanh âm hắn lãnh đạm như thường, cho người cảm thấy hắn là một người vô huyết vô nhục vô tình cảm, “Đoạn đường này, bổn vương giữ lại Bạch nhị tiểu thư là bởi vì có thể lấy được đầu mối chỗ ở của Lưu Ly Vương Thượng giao trên tay ngươi, bất quá Bạch nhị tiểu thư nếu gấp như vậy chịu chết, bổn vương không ngại tiễn Bạch nhị tiểu thư đoạn đường.”
“Ta, là vị hôn thê của thái tử, là thẩm đạc quan Vương Thượng đích thân chọn, bên cạnh ngươi, ngươi dám ngươi dám.
.
.
Giết ta?” Bạch Trân Châu bởi vì khó thở mà để lời của nàng nghe gián đoạn thống khổ, là trong mắt của nàng không có sợ hãi tử vong, trái lại nồng nặc cười nhạt.
“Có gì không dám?” Bách Lý Vân Tựu nói vân đạm phong khinh.
“Ta nếu chết, ở đây, dù cho ngươi, tìm được Bạch Lưu Ly, ngươi cũng sẽ là, một con đường chết.” Thái độ của Bách Lý Vân Tựu lệnh cười nhạt trong mắt Bạch Trân Châu trở nên càng thêm dữ tợn.
“A.
.
.” Bách Lý Vân Tựu lần thứ hai khinh cười ra tiếng, “Thì tính sao?”
Bạch Trân Châu cuối cùng khiếp sợ, “Ngươi ——”
Hắn dám miệt thị vương quyền như vậy! Hắn ngoại trừ là Vân vương gia, đến tột cùng còn là ai thân phận gì? Thậm chí ngay cả Vương Thượng cũng không úy kỵ sao?
“Bạch nhị tiểu thư, ngươi xem ngươi trở thành người nào, lại dám uy hiếp bổn vương?” Bách Lý Vân Tựu đem ngũ chỉ thu càng cố sức, sắc mặt của Bạch Trân Châu từ đỏ lên biến thành màu đỏ tía, chỉ nghe tiếng cười của hắn nhàn nhạt, “Trên đời này, còn không có người dám uy hiếp bổn vương.”
Bạch Trân Châu vì hít thở không thông mà theo bản năng giơ tay lên muốn trảo tay của Bách Lý Vân Tựu ra, nhiên tay nàng vừa mới vừa giơ lên, Bách Lý Vân Tựu liền giơ tay kia lên nắm cổ tay của nàng, chỉ nghe “Ca” Một tiếng, Bách Lý Vân Tựu đúng là bóp tay của Bạch Trân Châu đến trẹo!
Chỉ thấy sắc mặt của Bạch Trân Châu đau nhức đến đỏ tía, đột như kỳ lai đau đớn lệnh khóe mắt nàng không bị khống chế có ẩm, Bách Lý Vân Tựu tựa hồ chưa từng nghe qua cái từ “Thương hương tiếc ngọc” này, chẳng những không có buông tay, mà là tay kia nắm cổ tay của Bạch Trân Châu, đồng dạng bóp trật khớp cái cánh tay khác của nàng!
Mắt thấy Bạch Trân Châu đã là thiếu khí, Bách Lý Vân Tựu mới buông tay kháp cổ nàng ra, Bạch Trân Châu lập tức mềm nằm úp sấp dưới chiên thảm dày, từng ngốn từng ngốn hít hơi, muốn giơ tay lên che ngực, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tay của bản thân vì trật khớp mà vô lực, tình cảm trong con ngươi thay đổi trong nháy mắt.
“Bách Lý ——Vân ——” Trong mắt Bạch Trân Châu không hề cam có khiếp sợ có phẫn nộ có hận ý, càng nhiều hơn chính là bi thương tuyệt vọng, có thể để nàng cắn răng nghiến lợi thanh âm mang theo tuyệt vọng run.
Nhưng mà, Bạch Trân Châu còn chưa cắn răng nghiến lợi nói xong bốn chữ Bách Lý Vân Tựu, nàng khẽ nhếch miệng liền bị một góc áo khoác chặn, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu lúc nàng chấn kinh đến không có gì sánh kịp trong ánh mắt cầm áo khoác trong tay ném trên người nàng, tiện đà dùng chân đạp mắt cá chân của nàng, đúng là đạp hai gãy cổ chân nàng!
“Ngô ——” Bạch Trân Châu bị áo khoác chận miệng, vốn là thanh âm đau kêu chỉ có thể chỉ có thể thanh nức nở vô lực, lông mi loan kiều đã bị ướt đẫm vì nước mắt xuất viền mắt, có gió lạnh tiến thùng xe, thổi hắc sa trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Bạch Trân Châu thấy được trên mặt Bách Lý Vân Tựu dưới hắc sa hé ra mặt nạ răng nanh, tâm đang rỉ máu, nàng biết, hắn đây là để cho nàng không chết được cũng trốn không thoát!
Thế nhân nói nam nhân vô tình nhất, quả thực không giả, mà nàng, đúng là yêu một nam nhân vô tình nhất trong nhất, không biết rốt cuộc là buồn cười hay đáng buồn.
Lệ của Bạch Trân Châu từ gương mặt trườn xuống, nàng cuối cùng không nhịn được đau nhức dằn vặt, ngất đi.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu cầm lấy vạt áo mình một chút một chút nhiều lần lau hai tay của mình, hình như hai tay của hắn dính đồ bẩn gì vậy, sau đó xoay người ra mã xa.
Một mực nhìn xa phu ngoài mã xa từ lâu nuốt vô số hớp nước bọt, khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu nhảy xuống xe ngựa, vội vàng quỳ rạp xuống đất, sâu vùi đầu trình dáng dấp nơm nớp lo sợ.
“Treo xa liêm lên.” Bách Lý Vân Tựu còn đang lau hai tay của mình, hướng xa phu phân phó nói.
“Vâng! Vương gia!” Xa phu nào dám nói không, vội vã đứng lên kéo xa liêm lên, đến nhìn cũng không nhìn Bạch Trân Châu trong mã xa đã hôn quyết một mắt.
Đợi màn xe được kéo lên, Bách Lý Vân Tựu một lần nữa ngồi trên viên mộc, xa phu vội vã cũng leo lên ngồi viên mộc, một lần nữa chấp cương ngựa cùng mã tiên ở trong tay.
Chỉ thấy xa phu vì nhát gan mà hạ mí mắt, có hàn mang đang hiện lên.
Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên để Hắc Vũ một lần nữa rơi xuống cánh tay hắn, chỉ nghe hầu nó không ngừng phát sinh thanh âm lẩm bẩm, như là đang cùng Bách Lý Vân Tựu nói gì đó.
Bách Lý Vân Tựu như là tự nói, nói một tiếng “Nó đây là đói bụng”, sau đó từ trong hài lấy ra chủy thủ rạch lòng bàn tay của mình, đem tiên huyết ồ ồ ra tích vào trong miệng trương khai của Hắc Vũ.
Xa phu chăm chú đánh xe, nhất phó thật thà chất phác phảng phất hàn mang ban nãy trong mắt hắn chưa từng xuất hiện qua.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ngày mai tận lực vạn canh