CHƯƠNG 133: QUY THÀNH, ĐẠI TANG SỰ TIÊU GIA
Editor: Luna Huang
Từ mãng hoang chi lâm hồi đế đô, mã xa của Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa đi quan đạo, giống như là muốn tránh cái gì chọn đoạn đường yên lặng.
Hắc Vũ tròn một ngày một đêm không thấy hình bóng khi mã xa lái vào địa giới Đồng thành thì lao xuống mã xa của Bách Lý Vân Tựu mà đến, rồi lại dùng lợi trảo phải bắt phu xe dừng lại, đối mặt với màn xe dày vẫy cánh, trên đùi nó, có một cây ống trúc nhỏ dùng giây đỏ cột lại.
Bạch Lưu Ly vén rèm xe lên, Hắc Vũ liền lập tức tiến đến, lẻn đến bên người Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vuốt ve lông chim trên lưng nó, nó mới thầm thì hai tiếng nâng móng vuốt của mình.
“Khổ cực ngươi Hắc Vũ.
” Bách Lý Vân Tựu lại gãi gãi lông chim trên cổ Hắc Vũ, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó, sau đó mới gở ống trúc nhỏ cột vào trên đùi Hắc Vũ xuống.
Ống trúc nhỏ trên đùi Hắc Vũ bị Bách Lý Vân Tựu gở xuống, nó liền bính bính đát đát mấy cái trước mặt Bạch Lưu Ly, mở to ánh mắt lợi hại thẳng nhìn nàng chằm chằm, nơi cổ họng phát ra thanh âm lẩm bẩm, bộ dáng như vậy của Hắc Vũ để Bạch Lưu Ly không tự chủ được giơ tay lên, như Bách Lý Vân Tựu vuốt ve lông chim trên lưng nó, Hắc Vũ hưởng thụ mị hí mắt, cánh vùi ở bên chân Bạch Lưu Ly bất động.
“Xem ra Hắc Vũ thích Lưu Ly.
” Bách Lý Vân Tựu thấy thế, nhàn nhạt cười cười, “Hắc Vũ rất ít thân cận người khác.
”
“Thật không?” Bạch Lưu Ly cũng hiểu được con hải đông thanh tên là Hắc Vũ này thú vị, rõ ràng dáng dấp trưởng thành như Khặc Duệ, rồi lại như tiểu gia hỏa không ly khai chủ nhân, ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, không khỏi cười, “Ta cảm thấy nó thật giống ngươi.
”
Thế nhân sở kiến cùng bọn họ đích thực bất đồng.
“Có lẽ là Hắc Vũ cùng ta ở chung lâu, tính tình chúng ta hoặc nhiều hoặc ít có chút tương đồng đi.
” Bách Lý Vân Tựu nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly vuốt ve Hắc Vũ, hơi nhíu mi, giống?
Mặc dù từ lúc ly khai mãng hoang chi lâm thì liền một mực chạy đi không hề dừng lại nghỉ tạm ở bất luận thôn nhỏ trấn nhỏ gì, nhiên Bách Lý Vân Tựu có Bạch Lưu Ly chiếu cố, trái lại không bất kỳ trở ngại, thương trên ngực khép lại rất nhanh, nội thương cũng xoay chuyển tốt cấp tốc, nếu không phải sắc mặt của hắn còn hơi trở nên trắng, lúc này thoạt nhìn liền giống bình thường.
Bách Lý Vân Tựu nói xong, cụp mắt lấy ra bạch cẩm được nhét vào ống trúc nhỏ ra, mâu quang trầm tĩnh, chưa từng có biến, nhiên Bạch Lưu Ly vẫn là bắt được gợn sóng ở đáy mắt hắn.
“Đế đô có biến?” Bạch Lưu Ly nhìn ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, động tác vuốt ve lông chim trên lưng Hắc Vũ ngừng lại.
Trên đoạn nhai theo như lời nói của Tào Quế nàng nghe được rất rõ ràng cũng nhớ rất rõ ràng, Hạ Hầu Nghĩa xem hắn là phản loạn chi thần, muốn xử lý hắn, Mục Trì cũng xem hắn là không nên tồn tại, dù cho bồi tính mạng của mình cũng muốn tru diệt hắn, nếu là như thế này, đế đô lúc này, nhất định không bình tĩnh, “Ngươi còn muốn trở lại đế đô?”
Bạch Lưu Ly hỏi ra vấn đề thứ hai thì cầm tay của Bách Lý Vân Tựu, vốn là mi tâm của xoè ra ninh có chút chặt, hắn nên rõ ràng hơn nàng, lúc này hồi đế đô, đợi hắn sẽ là cái gì.
Bách Lý Vân Tựu chỉ là nhàn nhạt kéo kéo khóe miệng, lấy ra huyền băng kiếm đặt bên tay, vuốt ve vỏ kiếm, thanh âm có chút lãnh, “Kiếm của ta đã mài rất lâu, là nên ra khỏi vỏ rồi.
”
Bách Lý Vân Tựu nói, hồi cầm tay của Bạch Lưu Ly, nắm tay nhỏ của nàng trong ở lòng bàn tay, giọng nói nhàn nhạt lại kiên quyết, “Nếu không trở lại, ta làm sao để người trong thiên hạ đều biết nàng là của thê ta.
”
Bách Lý Vân Tựu nắm tay của Bạch Lưu Ly quá chặt chẽ, rất sợ nàng sẽ chạy mất hoặc sẽ bị người khác cướp đi, “Ai cũng không có thể bên cạnh ta cướp đi nàng.
”
Lúc này đế đô, đã là mạch nước ngầm tuôn ra, tựa hồ chỉ cần một lời dẫn, liền nhấc lên cuồng phong sóng lớn, vốn là phố xá mỗi ngày náo nhiệt, không khỏi yên tĩnh lại, công tử ca luôn luôn ở trên đường cũng không thấy bóng dáng, người đi đường bước đi đều là vùi đầu vội vã, tựa hồ ngẩng đầu một cái sẽ có chuyện không tốt phủ xuống trên đầu mình, đó là sạp nhỏ ở đầu đường mấy ngày gần đây cũng mất âm hưởng, chỉ là lặng yên bán hàng của mình.
Một đường từ Đồng thành chạy tới Tố thành, cách mỗi bốn canh giờ Bách Lý Vân Tựu sẽ nhận được một phong thư dùng bồ câu đưa tin, hắn chưa hề nói nội dung trên thư cho Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu cũng không hỏi hắn về bất kỳ một chữ nào trong thư, chỉ nghiêm túc cách mỗi một canh giờ liền vì hắn bắt một lần mạch.
Cũng không phải là trong lòng Bạch Lưu Ly không có nghi ngờ, Hạ Hầu Nghĩa nếu muốn diệt trừ Bách Lý Vân Tựu, lại không thể lại không thể có thể để cho bình yên vô sự trở lại Tố thành, mà đoạn đường này của bọn họ lại thông thuận lợi, rất có loại vị đạo tĩnh mịch trước bão táp.
Chỉ là, Bách Lý Vân Tựu không muốn cùng nàng nhiều lời, nàng liền sẽ không hỏi nhiều, bởi vì nhất cử nhất động của hắn, lộ ra bình tĩnh, như vậy liền đã là giải đáp nghi ngờ trong lòng nàng.
Ly khai mãng hoang chi lâm ngày thứ sáu chính ngọ, mã xa của Bách Lý Vân Tựu lái vào địa giới Tố thành, mười tên hắc y nhân một đường đi theo chung quanh mã xa như ám nha tiêu thất ở ban đêm, trong nháy mắt ly khai mã xa không thấy bóng dáng, Bách Lý Vân Tựu cũng xuống xe ngựa, lên một mã xa giản dị cũng thông thường khác, đó là đến xa phu cũng thay đổi, không quên cười nhạt giải thích với Bạch Lưu Ly, “Trở về Tố thành, tự nhiên phải có hình dạng Vân vương gia nên có.
”
Bạch Lưu Ly chỉ là trước khi đổi mã xa thay hắn bắt một lần mạch, để hắn ăn vào hai viên dược hoàn mới ngước mắt nhìn hắn, lẳng lặng hỏi: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi xác định ngươi trở lại Tố thành có thể bình yên vô sự sao?”
“Lưu Ly lo lắng ta sao?” Bách Lý Vân Tựu nhìn mắt quan tâm của Bạch Lưu Ly, nhìn chóp mũi kiều tiếu của nàng, không khỏi giơ tay lên chóp mũi của nàng nhẹ nhàng lướt một cái, nhợt nhạt mà cười, “Lưu Ly chỉ để ý ta ta thú nàng là được, những thứ khác không cần lo lắng.
”
“Lần này, không ai có thể ngăn được ta.
”
Tuy nói như thế, nhưng khi mã xa của Bách Lý Vân Tựu đi đến trước cửa thành, lòng của Bạch Lưu Ly vẫn là ninh chặt, chỉ là như Bách Lý Vân Tựu nói không cần lo lắng, mã xa vẫn không bị ngăn ở cửa thành, thành vệ cho nên ngay cả đề ra nghi vấn cũng không đề liền cho đi, sau đó chỉ nghe tiếng vó ngựa đát đát đát gấp gáp vang lên, chạy phương hướng vương thành.
Mí mắt của Bách Lý Vân Tựu hơi hạ, làm như đang nhắm mắt dưỡng thần, Bạch Lưu Ly khinh vén miên mành dày lên, nhìn phía phương hướng tiếng vó ngựa biến mất, lòng có chút trầm trọng, quyền lực lực lượng của Bách Lý Vân Tựu ở Trạch quốc, lớn đến trình độ nào?
Nếu hắn không có quyền lực, Hạ Hầu Nghĩa sẽ không muốn giết hắn, mà quyền lực trong tay hắn tất nhiên đạt được trình độ chấn chủ, mới để cho Hạ Hầu Nghĩa có can đảm liên lụy đến tam đại thế tộc vào trong trận tỷ thí này chỉ vì diệt trừ hắn.
Nghĩ điều này, trong con ngươi Bạch Lưu Ly hiện lên đạo hàn mang, có thể để đôi mắt nàng không khỏi hơi nheo lại, Hạ Hầu Nghĩa nếu dám có nghĩ cách liên lụy đến tam đại thế tộc nhổ khỏi Trạch quốc, mười năm trước, tam đại thế tộc đang thịnh, hôm nay, như trước đang thịnh chỉ có Tiêu gia, Hạ Hầu Nghĩa muốn diệt trừ Mục gia cùng Bạch gia đang suy bại có thể nói dễ dàng, chỉ cần một cơ hội, chỉ cần cho bọn hắn một cái tội danh phản quốc như của Bách Lý Vân Tựu, hôm nay Bạch gia cùng Tiêu gia tuyệt đối chạy không khỏi vận mệnh diệt môn.
Mà Mục gia cùng Bạch gia thậm chí Vân vương phủ xuống dốc, vì đột biến của mười năm trước, gia chủ Bạch gia Bạch Trí cùng với tam tử tuy rằng chết trận sa trường, gia chủ Mục gia Mục Trì ở trên sa trường vì cứu Bạch Trí bị thương nặng mà nằm trên giường mười năm, tuy rằng Hạ Hầu Nghĩa truy phong cho Bạch gia, gia tước cho Mục Trì, nhiên hai nhà vẫn là xuống dốc theo từng năm, về phần Vân vương phủ, Vân lão Vương gia bỗng nhiên tử vong càng bị thế nhân quên lãng hơn so với hai nhà Mục Bạch, mà ba nhà xuống dốc, mang tới địa vị bá chủ của Trạch quốc ở Diệu Nguyệt càng vững chắc.
“Công cao chấn chủ…” Hàn mang trong con ngươi Bạch Lưu Ly lóng lánh bất định, vì sương mù dày đặc của Bạch Lưu Ly của thế giới này mà quanh quẩn ở trong lòng tựa hồ trong nháy mắt tất cả đều tán đi, nhìn mấy phong đăng bạch sắc chập chờn nhai đạo hắc chìm lẩm bẩm một tiếng.
“Lưu Ly nghĩ tới điều gì?” Thanh âm của Bạch Lưu Ly tuy rằng nhẹ chỉ có chính nàng có thể nghe được, nhiên lời của nàng khó khăn lắm hạ xuống, thanh âm nhàn nhạt lành lạnh của Bách Lý Vân Tựu vang lên, mí mắt hơi khép lúc này đã tĩnh, ánh mắt rơi vào trên gò má của Bạch Lưu Ly.
“Không có gì.
” Bạch Lưu Ly không có thấy tránh mắt nhìn Bách Lý Vân Tựu, cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói cho hắn biết, chỉ khẽ lắc đầu một cái, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nói, “Chuyện Lưu Ly muốn biết, ta sẽ đều nói cho Lưu Ly.
”
“Ân.
” Bạch Lưu Ly quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, nhìn mặt mày hắn cong loan, “Đây là một trong nguyên nhân quan trọng nhất đáp ứng ban đầu gả cho ngươi, hiện nay cũng quan trọng.
”
“Phải không?” Bách Lý Vân Tựu cũng đạm đạm nhất tiếu.
“Ân.
” Bởi vì nàng tìm được lý do so với có lý do trước còn quan trọng hơn.
“Trở về Tố thành còn không mang mặt nạ sao?” Mặt mày của Bách Lý Vân Tựu hàm chứa cười nhạt để Bạch Lưu Ly cười đến khóe mắt đuôi lông mày cong chút, muôn buông mành xuống đến bên người Bách Lý Vân Tựu, nhưng ở một lần cuối cùng nhìn về phía nhai đạo bên ngoài đốn hạ động tác trong tay.
Chỉ vì, nhai đạo phong đăng trước cửa có mấy gia đình vốn nên đen kịt lại sáng mờ nhạt, lúc này đúng là có mời cái dưới hành lang trước gia môn.
Nhai đạo này là phú thương của Tố thành, thương nhân luôn luôn tín mệnh tín phong thủy, thành thật sẽ không vô duyên vô cớ để đèn lồng trắng trước gia môn, còn không chỉ một nhà, mà là từng nhà trên cả con đường.
Chuyện gì xảy ra? Đầu quả tim của Bạch Lưu Ly nổi lên một dự cảm bất tường.
“Thương nhân ở nhai đạo này, mười phần không phải là thụ ân đức của Tiêu gia, cũng là có quan hệ sinh ý không thể phân với Tiêu gia.
” Bách Lý Vân Tựu tự nhiên xuyên thấu qua mang được Bạch Lưu Ly vén lên thấy được cảnh tượng bên ngoài, chỉ lành lạnh nhìn lướt qua đèn lồng trắng bệch trắng bệch, cầm lấy mặt nạ răng nanh đặt trên ghế, đeo lên mặt.
Bạch Lưu Ly hạ màn xe xuống, đưa mắt dừng hình ảnh trên mặt nạ răng nanh của Bách Lý Vân Tựu, đang chờ hắn nói cho hết lời chưa nói xong.
“Tiêu gia có đại tang sự, những thương nhân này tự nhiên đau thương.
” Bách Lý Vân Tựu đỡ mặt nạ trên mặt, “Tiêu thiếu công tử qua đời rồi, không biết Tiêu gia hiện nay thế nào.
”
Bạch Lưu Ly ngẩn ra, Tiêu An Tâm… Chết?