Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi


CHƯƠNG 17: TIỂU ĐIỂU NHI
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt tiến nhập ngày ở cữ, vì bà đỡ cùng lão phụ nhân mới của Liễu thành nhiệt tình thiên đinh vạn chúc với Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ cảm thấy, nữ nhân ở cữ so với hoài thai càng cần chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ hơn, nếu không sẽ hạ xuống một đống bệnh căn để Bách Lý Vân Tựu nhớ có chút đầu óc choáng váng, chính là bởi vì không nhớ được, nên Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu xem chuyện Bạch Lưu Ly ở cữ trở thành chuyện trọng yếu nhất hiện nay.
Cũng tốt có lão phụ nhân mới đầy kinh nghiệm nhiệt tâm nói cùng với sách trong thư phòng bị Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ lật tới lật lui, mới không đến mức để hai đại nam nhân này không có giống hầu hạ Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt sinh hài tử luống cuống tay chân.
Này đây, tiêu cục đã đóng cửa sắp hai tháng tiếp tục đóng cửa.
Trong viện Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly ngoài đại hoàng đã trường thành ra, còn có mấy con gà, có gà trống cũng có gà mái, đều là nhân gia trong ngày thường được Bạch Lưu Ly chiếu cố đưa tới, có gà mái tặng gà mái, không có gà mái liền tặng gà trống, hai mươi ba mươi con gà đầy sân, để Bách Lý Vân Tựu vẻ mặt tối tăm, cũng may có một phụ nhân phát hiện vấn đề này, vội vã kéo nam nhân nhà mình tới làm chuồng gà đơn giản cho Bách Lý Vân Tựu, sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu lúc này mới đẹp chút, Bạch Lưu Ly còn lại là gấp hướng bọn họ nói tạ ơn, phụ nhân nhiệt tình này cười híp mắt nói đợi hài tử đầy tháng nhớ mời đoàn người đến uống rượu, thấy Bạch Lưu Ly cười gật đầu, các nàng lần lượt ly khai.
Vì vậy, Bạch Lưu Ly qua một tháng, kỹ thuật giết gà của Bách Lý Vân Tựu có thể nói lô hỏa thuần thanh (Dày công tôi luyện).
Bất quá, Bách Lý Vân Tựu không hiểu vì sao các nữ nhân nói nữ nhân vừa sinh hài tử trong vòng bảy ngày phải uống canh gà mái chưng, mà Bạch Lưu Ly hết lần này tới lần khác muốn hắn dùng gà trống nấu canh, sau lại Bạch Lưu Ly giải thích ới hắn, bởi vì mấy ngày nay hắn bổ có chút nhiều làm đầu choáng váng, Bạch Lưu Ly giải thích cặn kẽ, thấy còn có chút lăng lăng tiêu hóa không được, không khỏi cho hắn tổng kết một câu, hậu sản ăn nhiều gà trống so với gà mái hữu ích hơn, Bách Lý Vân Tựu lúc này mới thoải mái mà cười.
Bởi vì Bạch Lưu Ly làm đại phu, bổ thân thể, khôi phục thân thể cùng với nuôi nấng hài tử mấy vấn đề này chỉ là việc nhỏ, y thuật của nàng không có thể giải quyết là hài tử chiếu cố cùng mang hài tử, hài tử vừa khóc, mặc nàng thế nào ôm vào trong ngực dỗ tiểu gia hỏa cũng sẽ không ngừng, trừ phi đói bụng uống sữa.
Thế nhưng tiểu gia hỏa lại không đối với Bách Lý Vân Tựu như vậy, phàm là nàng vừa khóc nháo, chỉ cần Bách Lý Vân Tựu ôm nàng vào trong ngực, nàng anh anh vài tiếng liền ngừng thỉnh thoảng còn có thể cười với Bách Lý Vân Tựu, để Bạch Lưu Ly đả kích không gì sánh được, thường xuyên trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt liền đi ra ngoài, Bách Lý Vân Tựu còn lại là trên mặt tiểu gia hỏa nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Vân Lộ, nương tức giận rồi.”
Bạch Lưu Ly thường xuyên sẽ vào lúc này cố sức một tiếng nói: “Chỉ hai phụ nữ các ngươi thân”, Bách Lý Vân Tựu sẽ vui vẻ cười ra tiếng.
Tiểu Vân Lộ là ở đêm thư hai sau khi sinh mở mắt, nửa đêm nàng nàng, Bách Lý Vân Tựu trước tiên ngồi dậy, đến ngoại sam cũng không mặc liền xuống giường bế tiểu gia hỏa ở giường gỗ nhỏ lên, Bạch Lưu Ly nói nàng chắc là đói bụng, Bách Lý Vân Tựu vội vàng ôm tiểu gia hỏa cho nàng, tiểu gia hỏa quả nhiên là đói bụng, nắm quả đấm nhỏ vẫn duyện a duyện, sau đó tiểu gia hỏa này ăn no liền mở mắt ra, mâu tử đen như mực giống Bách Lý Vân Tựu tám phần, tò mò nhìn cha nương trước mặt nàng.
Bách Lý Vân Tựu khi nhìn đến tiểu Vân Lộ mở mắt ra thì kinh trụ, tùy theo kích động cười nói: “Lưu Ly, nàng, nàng mở mắt!”
“Ân!” Bạch Lưu Ly cũng thật cao hứng, nhìn con ngươi đen nhánh của tiểu Vân Lộ, cười đến mặt mày cong cong về phía Bách Lý Vân Tựu nói, “Mắt của nàng, quả thực cùng ngươi giống nhau như đúc.”
“Không đồng dạng như vậy.” Bách Lý Vân Tựu cười lắc đầu, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn một cái trên con mắt trái của tiểu Vân Lộ, lặp lại, “Không đồng dạng như vậy.”
Tay của Bạch Lưu Ly ôm tiểu gia hỏa nhẹ nhàng run lên, tiện đà dừng ở con mắt trái hôi mông mông không có sáng của Bách Lý Vân Tựu, tâm thắt lại, đúng vậy, không đồng dạng như vậy, nên hắn mới vui vẻ như vậy, hắn lo lắng ánh mắt của tiểu gia hỏa như hắn một dạng, thập phần lo lắng, nàng biết, hiện nay, hắn rốt cục có thể an tâm.
Chỉ là, sau khi tiểu gia hỏa ăn xong tựa hồ chưa buồn ngủ, vẫn mở to nhìn Bạch Lưu Ly đang ôm nàng, mặc Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ lưng của nàng thế nào dỗ nàng thế nào chính là không ngủ, Bách Lý Vân Tựu đau lòng đau lòng, ôm lấy tiểu Vân Lộ, để Bạch Lưu Ly nằm xuống, thân thể của Bạch Lưu Ly cũng yếu, liền để Bách Lý Vân Tựu dụ dỗ tiểu gia hỏa.
Đêm hôm đó, Bạch Lưu Ly không biết Bách Lý Vân Tựu cùng tiểu gia hỏa chơi bao lâu mới ngủ, kể từ đêm đó, tiểu gia hỏa cùng Bách Lý Vân Tựu đặc biệt thân, ngoại trừ đói bụng cần Bạch Lưu Ly ra, thời điểm khác, chỉ cần có Bách Lý Vân Tựu ở, tiểu gia hỏa chưa bao giờ lưu luyến ôm ấp của Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly cảm giác mình làm nương thật thất bại, còn chưa thấy qua oa oa nào vừa sinh gần cha không gần nương, sữa cũng không có mị lực, thời gian hai phụ nữ còn vui, nàng sẽ đi tìm Ám Nguyệt, nhìn tiểu Tinh Thiên nhà nàng.
Tinh Thiên, là tên Ám Nguyệt đặt cho nhi tử của nàng, vì tên này, nàng và Ám Dạ náo loạn chừng mấy ngày, Ám Dạ nháo không lại nàng, cũng chỉ có thể thừa nhận nhi tử của mình tên Tinh Thiên, ở trong lòng hắn đây là tên một nữ oa oa, không có biện pháp, tức phụ nhi của hắn liều sống liều chết muốn lấy, hắn chỉ có thể nhận.
Tinh Thiên lớn lên bạch bạch bàn bàn, như Ám Nguyệt cũng như Ám Dạ, miệng lưỡi như Ám Nguyệt, mặt mày như Ám Dạ, Bạch Lưu Ly ôm tiểu Tinh Thiên mỗi lần đều cảm thán, vẫn là tiểu Tinh Thiên lớn lên tốt, lớn lên giống cha lại giống nương, dáng vẻ này nữ nhi nàng, chỉ giống cha không giống nương, ngày sau mang đi ra ngoài không ai tin tưởng là nàng sinh.
Ám Dạ: “.

.

.”
Ám Nguyệt: “Ai nói không có địa phương giống phu nhân, màu da của tiểu tiểu thư tựa như phu nhân.”
Bạch Lưu Ly: “.

.

.”
Bởi vì thu ý, giữa ban ngày dù cho khí sảng cuối thu, ban đêm gió cũng vẫn lạnh, cơm tối vừa xong Bách Lý Vân Tựu liền không cho phép Bạch Lưu Ly ra nhà chính một bước, nói nếu là lạnh ngày sau dễ đau đầu, Bạch Lưu Ly nhìn hắn khẩn trương, liền theo ý của hắn, nếu là nàng muốn kiên trì kỳ thực không cần khoa trương như vậy, chỉ sợ ngốc tử kia sẽ mỗi ngày đều ở đây bên tai nàng niệm kinh, không phải là một tháng buổi tối đứng ở trong phòng mà thôi, nàng vẫn có thể nhịn, vừa lúc nàng có thể vá chút xiêm y cho tiểu Vân Lộ.
Thế nhưng Bách Lý Vân Tựu cũng không cho phép nàng thiêu thùa may vá, nói là thương mắt, ngày sau mắt dễ có mao bệnh, Bạch Lưu Ly nhắm mắt, nhẫn, Ám Nguyệt cười nói với nàng: “Gia đây là thương phu nhân! Thật tốt không phải sao?”
Kỳ thực, đúng vậy, nếu không phải thật tình thương nàng, lại có ai sẽ đến mỗi một chuyện nhỏ đều quan tâm nàng?
Tiểu Vân Lộ cùng tiểu Tinh Thiên được hai mươi ngày, Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt ôm bọn họ phơi nắng ở trong sân, Ám Dạ bận việc tại trù phòng, Bách Lý Vân Tựu ngồi ở đối diện Bạch Lưu Ly cùng tiểu Vân Lộ, cầm trong tay một trúc điều không biết đang bện cái gì, tiểu Tinh Thiên vùi ở trong lòng Ám Nguyệt ngủ, tiểu Vân Lộ còn lại là mở to mắt tích lưu lưu nhìn chằm chằm trúc điều trong tay Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt đang nói chuyện, đại hoàng ngủ bên chân Bách Lý Vân Tựu.
Bạch Lưu Ly cảm thán, tiểu gia hỏa này khó có được dưới tình huống Bách Lý Vân Tựu ở lại an tĩnh nghe lời trong ngực nàng, Ám Nguyệt nói, nàng hy vọng Tinh Thiên dính dính Ám Dạ nhiều chút để nàng nghỉ ngơi một chút, chỉ là Tinh Thiên thích dính nàng, Bạch Lưu Ly cười, đây mới thật sự là có sữa mới là nương.
Tinh Thiên ngủ một hồi, khóc, nghĩ đến là đói bụng, Ám Nguyệt vội vã ôm hắn trở về nhà, mẫu nữ Bạch Lưu Ly liền cùng nhau nhìn Bách Lý Vân Tựu bện trúc điều.
“Bện cái gì?” Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu hết sức chuyên chú, cạn tiếu hỏi.
“Lưu Ly đoán?” Bách Lý Vân Tựu ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nàng, cười cười.
Bạch Lưu Ly hừ một tiếng, “Không đoán, phản chính không phải là bện cho ta.”
“.

.

.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Lưu Ly thế nào sinh hài tử xong bản thân cũng thành hài tử? Nếu là Lưu Ly muốn, ta bện cho nàng một cái cũng được.”
“Ta mới không có ngây ngô như ngươi.” Bạch Lưu Ly nghe được tiếng cười của Bách Lý Vân Tựu, lại khe khẽ hừ một tiếng.
Bách Lý Vân Tựu bện rất chậm, Bạch Lưu Ly cảm thấy mệt nhọc, tiểu Vân Lộ đang ngủ trong lòng nàng, Bách Lý Vân Tựu liền bảo nàng ôm tiểu Vân Lộ tiến thất ngủ, Bạch Lưu Ly đi, khi tỉnh lại đã là mặt trời ngã về tây, tiểu Vân Lộ cũng tỉnh, lại đói bụng đến phải khóc, Bạch Lưu Ly uy no nàng mới ôm nàng ra khỏi phòng.
Phòng, mới phát hiện Bách Lý Vân Tựu vẫn ngồi ở chỗ cũ bện trúc điều trong tay, chỉ bất quá, trúc điều ở trong tay hắn đã thành hình, đợi Bạch Lưu Ly đi tới bên cạnh hắn, hắn cầm trúc điều chánh chánh hảo hảo hoàn công trong tay đến trước mắt tiểu Vân Lộ trong ngực nàng, tiểu gia hỏa còn không cười, chỉ là nháy con mắt nhìn chằm chằm thứ gì đó lay động trước mắt.
Đó là một tiểu điểu nhi, còn có mắt có miệng, rất là hình tượng.
“Tiểu điểu nhi, thích không?” Bách Lý Vân Tựu nhìn tiểu Vân Lộ cười đến ôn nhu.
Trời cao được ánh mắt nhuộm đỏ, bỗng nhiên có một Tiểu điểu nhi bay qua viện tử bọn họ, rơi xuống cây đào trong viện, kêu hai tiếng.
“Loại tiết này vẫn còn có tiểu điểu nhi, thực sự là ngạc nhiên.” Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía tiểu điểu nhi trên nhánh cây đào, tiểu điểu nhi kêu vài tiếng liền bay đi, Bách Lý Vân Tựu cười, “Nguyên lai là chính phải về nhà.”
“Tiểu điểu nhi.

.

.” Bạch Lưu Ly nghe Bách Lý Vân Tựu nói với tiểu Vân Lộ, cười nhẹ nhàng chỉ chị khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Vân Lộ, “Tiểu Vân Lộ, cha ngươi thực sự là đặt luôn nhũ danh cho ngươi, hơn nữa còn là vẫn còn có tiểu điểu nhi một giả một thật cổ động cho ngươi.”
Bạch Lưu Ly nói, lại duỗi tay khều tiểu điểu nhi trúc trong lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu ngẩn người, sau đó giải thích: “Lưu Ly, tiểu điểu nhi không phải là.

.

.”
Không phải vì tiểu Vân Lộ đặt nhũ danh, bất quá, “Nhũ danh Tiểu điểu nhi này rất tốt, tiểu điểu nhi, sau này gọi ngươi tiểu điểu nhi.”
Bách Lý Vân Tựu đưa tay sờ quả đấm nhỏ béo mập nộn của tiểu Vân Lộ, dáng tươi cười dưới ánh nắng chiều có vẻ rất là xán lạn, “Cha sẽ là đại điểu nhi của ngươi.”
Bạch Lưu Ly cười nghĩ thầm, còn là đại điểu nhi ngây ngô.
Bạch Lưu Ly còn nghĩ, nếu như đại điểu nhi ngây ngô có sữa, nàng làm nương hoàn toàn chính là để trang trí.
Thật là một Thật là một nương không có cảm giác tự hào.

.

.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ngày hôm trước muốn dẫn vãn sửa, ngày hôm qua máy vi tính hỏng rồi, ngày hôm nay vẫn không có thân thiện hữu hảo, dời phóng đang làm việc thất của máy vi tính trở về, sở dĩ ngày hôm nay tài đổi mới, ai, nghèo càng thêm nghèo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui