CHƯƠNG 17: ĐẠI THIẾU MỤC GIA
Editor: Luna Huang
Cũng không người sẽ đi chú ý góc nam của đường tử, nam tử hắc sắc miên ma bố liền trướng mạn do lương đính thẳng trụy tới đất, bỗng nhiên một trận gió thu tràn vào cửa sổ, vén lên trướng mạn, một đôi hài trên mặt tử sắc phồn hoa để hài dẫn đầu ánh vào mi mắt mọi người, đi lên là vạt áo ống tay áo đai lưng ngân tuyến tú văn sức mẫu đơn giáng tử sắc la trù trường sam, mực phát ỷ kiên, cằm nhọn, đôi môi hơi mỏng, khóe miệng khẽ nhếch, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt phượng,da tự ngọc nhuận, thần tự châu thấu, đồng mâu màu hổ phách hàm chứa tiếu ý nhợt nhạt, kiểu ngọc thụ lâm phong, đại khái nói đó là trước mắt, sóng mắt nhìn quanh sợi tóc khinh liêu, phong thái thoải mái, rất có vị đạo hoặc nhân tâm trí.
(Luna: Ta dịch mấy đoạn miêu tả mệt quá, truyện nào cũng tả y như nhau mà lại dịch mãi không xong =.=)
Chỉ thấy người nọ lưng dựa tường, thân thể nghiêng lệch, khuỷu tay trá đặt trên song linh, rõ ràng đã là ngày mùa thu lạnh lạnh, tay phải hắn lại, cầm ô cốt trúc phiến, chính một chút lại một chậm rãi phe phẩy, như công tử ca bất cần đời, lại cứ ăn chơi trác táng vậy mọi cử động mang theo một phong lưu lỗi lạc cùng từ đường yên lặng trang nghiêm không hợp,
Lúc này, sóng mắt của hắn nhìn quanh đảo qua nét mặt mọi người cuối cùng dừng lại ở trên người Bạch Lưu Ly, khóe mắt hắn vốn là có chút khắc sâu vào tiếu văn nhìn chăm chú trên người Bạch Lưu Ly trở nên sâu hơn, coi như bắt được con mồi thú vị gì.
Hầu như tất cả mọi người đưa mắt tập trung trên người nam tử cạn tiếu, nam tử lại như không cảm giác được người khác chú mục, chỉ lầm lũi phe phẩy phiến cười, “Lẽ nào ta nói sai? Toàn bộ người của đế đô đều biết gia chủ Bạch gia bị chết được kêu là kỳ hoặc, không chỉ có tươi sống bị muộn tử, còn bị dùng dao nhỏ xoa một chút phá vỡ mặt, cuối cùng do đại quản sự của Bạch gia chính tay đem quan tài hạ táng, dù cho mạng nàng lớn không có bị muộn tử cũng không có bị đau chết, nàng cũng bò không ra quan tài đã hạ táng chứ?”
“Hay là nói ——” Lời của nam tử mọi người nghe được có chút trố mắt, cũng lệnh Bạch Trân Châu hơi nhíu mi tâm, chỉ thấy nam tử xôn xao một tiếng khép lại phiến trong tay, lại ‘ba’ một tiếng lấy phiến đánh vào lòng bàn tay của mình, nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly cười đến ngoạn vị thật sâu, “Hiện nay tự xưng gia chủ Bạch gia ngươi căn bản là một người chết?”
Chết.
.
.Người chết?
“Xôn xao ——” Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng, trong từ đường các quý nhân quan lớn trong ngày thường thân phận cao cao tại thượng lại nhát như chuột không bao giờ nghi lễ hay không nghi lễ gì, nhắm ngay cước bộ bước dài, bọn họ phải ly khai Bạch gia, ly khai cái địa phương xui để cho bọn họ nhất kinh nhất sạ này! Quả nhiên phủ đệ ác nữ chỗ ở sống, không nên tới!
Trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ Bạch Trân Châu cùng hạ nhân trong phủ làm sao khuyên can, cả sảnh đường tân khách đều ly khai.
Bạch Lưu Ly không nhìn Bạch Trân Châu vô pháp trấn định, chỉ là lẳng lặng nhìn nam tử tử sam tiếu ý nồng nặc bên cửa sổ, chỉ thấy hắn chính hăng hái bừng bừng nhìn rối loạn của cả sảnh đường, bỗng nhiên còn vươn tay vươn tay trong chiết phiến đánh thức người hận không thể một bước bay ra khỏi Bạch phủ, “Ai ai ai, Vương đại nhân, chớ quang cố mà chạy, cẩn thận dưới chân của ngươi a.”
Có thể tới từ đường Bạch gia tham gia nghi thức kế nhiệm gia chủ Bạch gia, thân phận cũng sẽ không giản đơn, hơn nữa từ bước vào căn này, Bạch Lưu Ly cũng không có phát hiện sự hiện hữu của hắn, là nàng hiện nay cảm thấy lực thiếu? Hay là nam tử này nội lực quá mạnh mẽ, cường đến đủ để hơi thở của mình hoàn toàn trong không khí làm cho không người nào có thể cảm thấy được sự hiện hữu của hắn?
Như vậy, nam tử tử y này là ——?
Khi từ đường một lần nữa trở nên không sưởng nghiêm nghị, một danh niên thiếu sai vặt miên bố sam cạn lam hoảng hoảng trương trương từ bên ngoài viện vọt vào, lại chỉ dám đứng ở trước cánh cửa không có ở đi vào trong, hiển nhiên là biết nghi lễ, biết lấy thân phận hạ nhân không thể tới gần, chỉ thấy nhãn thần hắn hốt hoảng nhanh chóng quét một vòng thính đường, khi nhìn đến công tử tử y tuấn mỹ dựa ở góc lễ đường nhàn nhã đi chơi diêu phiến khóe miệng mỉm cười, lập tức hướng Bạch Trân Châu liên tiếp khom người: “Bạch đại nhân, xin ngài tha thứ thiếu gia nhà ta vô lễ, tiểu nhân thay hắn hướng người bồi lễ!”
Niên thiếu một chút một chút gật đầu, nhiều lần tái diễn một câu nói này, nhiều tiếng khiêm tốn cung kính, tựa hồ hận không thể tựa đầu để đạt được tha thứ của Bạch Trân Châu.
“Đồng Nhai, trước mắt ngươi hiện tại có hai vị gia chủ Bạch gia, ngươi đây là hướng vị đại nhân nào đòi tha thứ?” Tử y công tử nhìn niên thiếu danh hoán Đồng Nhai dáng dấp khiêm tốn, khóe mắt tiếu văn sâu hơn một phần, trong lời nói mang theo châm chọc nồng nặc.
Nguyên bản niên thiếu khiêm tốn cúi đầu khom lưng đang nghe tử y công tử trào phúng vậy, lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tử y công tử, dáng dấp khổ đại cừu thâm, chọc cho nam tử ha hả cười ra tiếng, không thèm để ý chút nào đến hoàn cảnh là từ đường của Bạch gia.
“Vị công tử này, ta cùng với gia muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dù cho không thấy mặt của nàng mà nhìn ánh mắt của nàng, ta cũng có thể xác định nàng chính là gia muội không thể nghi ngờ.” Bạch Trân Châu lúc này nghĩ đến đã là trong cơn giận dữ, hôm nay là ngày nàng kế nhiệm gia chủ, lại bị nhiễu loạn lặp đi lặp lại nhiều lần, hiện nay tân khách hoàn toàn không có, làm sao còn bảo nàng lãnh tĩnh được, lửa giận ngăn chặn trong lòng gần phun đính, trang làm ra một bộ dáng dấp trấn định, lúc này nàng chính ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tử y công tử, thanh âm lạnh lùng nói, “Gia sự của Bạch gia tự có người Bạch gia giải quyết, không cần công tử quan tâm, người đến, tiễn khách!”
Lệnh đuổi khách lõa lồ, lam y niên thiếu không thể tin nhìn Bạch Trân Châu lời nói lạnh nhạt, này.
.
.
Đây là muốn xua đuổi thiếu gia nhà mình? Vị tiểu thư này, không biết thiếu gia là ai chăng?
Thính Phong phụng Bách Lý Vân Tựu chi mệnh lưu lại nghe Bạch Trân Châu nói, không khỏi nổi lên mi tâm, ánh mắt dời đến nét mặt của tử y công tử, cùng đợi nụ cười trên mặt hắn phát sinh cải biến.
Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng gạt gạt khóe miệng, Bạch Trân Châu đã nộ đến sắp sửa mất lý trí sao, dám lấy thái độ như vậy đối đãi tân khách địa vị tối cao hôm nay.
“Bạch phủ có thể được Mục đại thiếu gia đại giá quang lâm, quả thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
Tỷ tỷ nhất thời quá mức vì Lưu Ly suy nghĩ mới có thất nghi lễ, nghe nói Mục đại thiếu gia luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, định sẽ không tính toán thất lễ của tỷ tỷ.” Bạch Lưu Ly đối mặt với tử y công tử, hơi chắp tay ôm quyền, trong miệng nàng nói ra vị đạo mang theo vài phần lương bạc, tựa hồ không phải thật tâm thực lòng vì vô lễ của Bạch Trân Châu chịu tội.
Đã từng địa vị cùng Bạch gia bình tề, hôm nay ở Bạch gia chính là một trong tam đại thế tộc Mục gia đích trưởng tử, người thừa kế tương lai của Mục gia, Mục Chiểu, một công tử ca suốt ngày chỉ biết du sơn ngoạn thủy tầm hoan mua vui điển hình bất cần đời, cũng không đem sự trong nhà yên tâm ăn chơi trác táng, kỳ phụ Mục Trì mặc dù đối với chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này, hắn thiên là độc tử của Mục gia, tất cả mọi người không có cách bắt hắn, ngoại trừ ngóng trông hắn nhanh chóng “Quay đầu lại là bờ”, không có biện pháp khác.
“Mục công tử, ta.
.
.” Mục Chiểu mặc dù cũng không quản gia sự, nhưng hắn lại đích đích xác xác là người thừa kế tương lai của Mục gia, hôm nay Bạch Trân Châu nổi nóng không nghĩ đến thân phận của hắn mà lạnh lùng hạ lệnh trục khách, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt mũi của Mục Trảo cùng Mục gia, nàng hiện nay chính đối với mình lời mình vừa nói ra hối hận không ngớt.
Mục gia đại thiếu gia thì như thế nào? Tiêu gia cùng Mục gia không phải là hồi thiếp nói lễ người không đến được sao?
“Được, đừng nói, bổn công tử có chân có đùi, sẽ tự mình đi, không cần tiễn.” Mục Trảo giơ tay lên cắt đứt lời của Bạch Trân Châu, nụ cười trên mặt chưa thay đổi, phảng phất không để ý vô lễ của Bạch Trân Châu chút nào, ánh mắt cũng rơi vào nét mặt Bạch Lưu Ly, sau đó rốt cục hoạt động “Quý túc”, hướng Đồng Nhai đứng ở trước cánh cửa đi đến, “Đi Đồng Nhai, chủ nhà cũng hạ lệnh trục khách, chớ còn như thế không cảm thấy được chặn của.”
(Luna: Thích anh này rồi nha, ta cười đến sặc a)
“.
.
.” Niên thiếu Đồng Nhai vẻ mặt trư can sắc.
Bạch Trân Châu nét mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh.
“Mục đại thiếu gia, không ở lại nhìn ta chứng thực mình chính là Bạch Lưu Ly một chút sao?” Bạch Lưu Ly nhàn nhạt cạn tiếu.
“Mặt của ta còn không có dày như vậy, hơn nữa, đến lúc đó Thính Phong nói cho ta biết.” Mục Chiểu bước ra cánh cửa hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua Thính Phong đang vặn mi tâm, cười nói, “Đúng không, Thính Phong?”
Đem nữ nhân mặt bao chặt xấu xí vô cùng cư nhiên ở trước đệ nhất giai nhân Bạch Trân Châu nhìn ra thân phận của hắn, trái lại có chút thú vị, bất quá lãnh diện nam kia không ở ban ngày xuất hiện sẽ ngoại lệ ban ngày xuất hiện, không chỉ có giúp nàng nói còn để lại Thính Phong tọa trấn, tấm tắc, đây chính là thiên hạ kỳ văn a.
Lãnh diện nam đối với xấu nữ mặt mày hốc hác, có ý tứ.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc ngày hôm nay đau đầu đắc hung mãnh, muộn liễu, ân hận.