Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Mộ Dung Thanh Liên muốn tìm câu trả lời từ vẻ mặt của Di Sa, nhưng Di Sa vẫn ôn nhu tươi cười như trước, không nhận thấy bất cứ vấn đề gì. Xem ra, lần này bất đắc dĩ phải liều mạng rồi.
Mộ Dung Thanh Liên cầm súng đồng, trong lòng bất an. Cái thứ “Súng” này trước nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy, có phải là một loại vũ khí không? Mộ Dung Thanh Liên cầm súng đồng, dùng báng súng gõ lên mặt bàn, trong lòng nhận định thứ này có lẽ giống như dao găm, có điều dùng không tốt như dao găm.

Di Sa ôn hòa cười, biểu tình trước sau không thay đổi, Mộ Dung Thanh Liên nhìn thấy Di Sa như vậy, càng khẳng định mình đoán đúng. Xem ra thần linh đều đứng về phía nàng, đều thiên vị nàng rồi.

“Ca, huynh xem, chính là sử dụng như vậy!” Mộ Dung Thanh Liên đắc ý giơ súng trong tay lên.

“Được, tốt lắm!” Di Sa cầm lấy súng từ tay Mộ Dung Thanh, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve súng đồng, “Nếu người phát minh ra súng nhìn thấy bộ dáng này của muội nhất định sẽ bị chọc cười……”

“Ca……”

Cho dù Mộ Dung Thanh Liên ngu ngốc cũng nhận ra ý tứ trong lời Di Sa, nàng sửng sốt, sau đó xấu hổ cười cười, “Ca, có lẽ do lâu lắm rồi, muội không nhớ rõ dùng như thế nào, cho nên mới thấy lạ. Huynh để muội nghĩ kĩ lại, để muội thử một chút……”

Mộ Dung Thanh Liên định cầm súng trong tay Di Sa, nhưng lại bị hắn trực tiếp ngăn lại. Di Sa cầm súng chỉ vào Mộ Dung Thanh Liên, xe lăn hướng về phía nàng mỗi lúc một gần, “Cho dù muội đã quên cách dùng, nhưng hẳn vẫn nhớ mình đã chết như thế nào đi?”

“Ca……”

Không biết vì sao, Mộ Dung Thanh Liên nhận thấy trên người Di Sa tỏa ra hàn ý trước nay chưa từng có. Tuy rằng hắn vẫn tươi cười như trước, nhưng trong cặp mắt trong suốt lại thấy bão tố nỗi lên.

“Pằng–” Di Sa nheo mắt, nhắm thẳng vào tim Mộ Dung Thanh Liên, khoát tay, miệng phát ra tiếng súng nổ. Dường như hắn bây giờ và trước đó là hai người hoàn toàn khác, Mộ Dung Thanh Liên ngây ngốc đứng một chỗ, không dám kêu một tiếng, sợ mình làm sai điều gì khiến Di Sa tức giận.

Nhìn bộ dáng khúm núm của Mộ Dung Thanh Liên, Di Sa cười ha hả.

“Thật nực cười! Ha ha ha ha!” Di Sa cười đến nỗi cúi gập người xuống, nước mắt theo khóe mắt hắn rơi lên đùi, hắn cười quá mức, hơi thở có chút loạn, hít hít hơi mới ngưng được cười.

“Kiếp trước, ta ghét nhất bị người khác lừa gạt. Kiếp này, ta cũng vô cùng chán ghét bị người khác lừa gạt.” Di Sa ngẩng đầu, khóe miệng vẫn như trước lộ ý cười, nhưng khuôn mặt lại như hàn băng, cứng đờ lạnh lẽo, không có cảm xúc.

“Trước ngươi, ta đã thử tìm ở Bồng Lai đảo, có hai nữ đệ tử thông qua, nhưng các nàng vô cùng thành thực, thoải mái thừa nhận mình không phải Liên. Cho nên, ta cũng không làm khó các nàng……”

“Ngươi có biết khi ta nghe Già Lam nói ngươi là người đầu tiên đi lên thất trọng tháp, ta đã nóng lòng muốn gặp ngươi thế nào không. Từ Bồng Lai đảo đến đây phải đi hơn một tháng đường thủy, vừa lên bờ đã đi ngựa không dừng chạy đến gặp Già Lam, rồi lại vội vàng tới Bắc Chu, sau mới biết, ngươi không phải người ta muốn tìm.”

“Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn ngươi, ta đã biết ngươi không phải nàng, nhưng vẫn đem ngươi trở về, ngươi có biết nguyên nhân không?”

“Ta –” Mộ Dung Thanh Liên cảm thấy có thứ gì đề nặng trong ngực, làm nàng hô hấp khó khăn, nuốt không trôi, phun không được.

Nàng vạn lần không ngờ, từ đầu Di Sa đã biết nàng là giả. Nhưng hắn vì sao không vạch trần nàng, vì sao còn muốn nhìn nàng giống như thằng hề nhảy nhót diễn trò? Vì sao?

Nghi vẫn của Mộ Dung Thanh Liên, rất nhanh được Di Sa giải đáp.

“Thời điểm nghĩa phụ mang Y Liên trở về, nàng mới năm tuổi. Cả người dơ dáy giống như búp bê vải cũ nát. Mà ngươi ngày đó tựa như lần đầu tiên ta thấy Y Liên, cho nên ta động lòng trắc ẩn, mang ngươi trở về. Điểm ấy ngươi nên cảm tạ Y Liên, là nàng cứu ngươi!”

Di Sa cũng không nhìn Mộ Dung Thanh Liên, chỉ nhìn chằm chằm vào cây súng trong tay.

Có lẽ vì ngồi xe lăn, không có cơ hội vận động, Di Sa rất gầy yếu, ngay cả tay hắn cũng mảnh khảnh. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve súng trong tay, vừa chuyên chú vừa chân tình, giống như súng này mới là bảo bối duy nhất. Giọng nói Di Sa cũng không ôn nhu như trước mà mang theo chút lành lạnh, khiến Mộ Dung Thanh Liên trong lòng run sợ, không biết tiếp theo sẽ có gì xảy đến với mình.

Nam nhân này lúc trước nhu tình như nước đều là giả vờ, hắn giăng một cái lưới lớn, nhìn nàng sa lưới giãy dụa, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tùy ý phụ họa, không nói ra, cũng không vạch trần. Hiện tại hắn đột nhiên như vậy, có phải đã hết kiên nhẫn? Hắn sẽ giết nàng sao?

Mộ Dung Thanh Liên nắm chặt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy Di Sa lúc này thực đáng sợ. Thành thực mà nói, Di Sa nguyên bản cũng rất đáng sợ. Trước mặt hắn ôn nhu như nước, làm ấm áp trái tim nàng, lúc này hắn lại cho nàng biết, thì ra hết thảy đều là giả dối. Rốt cuộc phải thế nào, mới có thể làm cho một người ngụy trang đến thiên y vô phùng (không một kẽ hở)? Chẳng lẽ ôn nhu ấm áp trong mắt hắn đều là giả bộ?

Cảm xúc của Mộ Dung Thanh Liên, Di Sa không muốn biết, cũng không thèm quan tâm. Hắn chỉ quan tâm người mình để ý, về phần Mộ Dung Thanh Liên, hắn chỉ coi như một con rối, xem mặt nàng không ngừng biểu lộ hỉ nộ ái ố, làm mới mẻ cuộc sống của hắn mà thôi.

“Ta biết Y Liên mười năm. Thời điểm ta hai mươi tuổi, nàng vừa tròn mười lăm tuổi, lúc ấy, chúng ta đã có suy nghĩ bất đồng, có cuộc sống bất đồng, có điều nàng hàng năm đều nhà nghĩa phụ đón tết âm lịch. Ta từng ngày nhìn Y Liên từ một tiểu nha đầu mau nước mắt trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thu hút ánh mắt bao người, tâm của ta, cũng bắt đầu xao động.”

Di Sa từng chút nhớ lại kí ức tốt đẹp đã qua, Mộ Dung Thanh Liên từ trên mặt hắn thấy được cảm giác hạnh phúc, nàng lúc này mới biết bản thân thật ngu ngốc, ngang nhiên muốn dùng thân phận Y Liên để sống sót, không ngờ trong mắt Di Sa chỉ là trò cười.

Từ lúc vạch trần nàng, giọng nói của nam nhân này trở nên lạnh lùng, nhưng mỗi khi Di Sa nhắc tới Y Liên, Mộ Dung Thanh Liên vẫn có thể từ giọng nói của hắn cảm nhận được tình yêu sâu đậm.

Lúc này, trong lòng Mộ Dung Thanh Liên thực hâm mộ nữ nhân tên Y Liên kia. Tuy trong lời Di Sa có nhiều điều nàng không hiểu, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được Di Sa đối với Y Liên kia có bao nhiêu yêu thương.

Nghĩ đến những điều mình đã trải qua, Mộ Dung Thanh Liên cười khổ một tiếng. Ban đầu bị Mộ Dung Tâm Liên hãm hại, bị Hoàn Nhan Hồng làm nhục, sau đó Hoàn Nhan Liệt không biết tốt xấu liền đem nàng giam vào đại lao, khiến nàng mỗi ngày đều chịu đau đớn…… Những điều nàng trải qua đều là những thứ người thường không thể tưởng tượng.

Di Sa tìm kiếm Y Liên khắp nơi, bất luận hắn dùng phương pháp nào, thậm chí có thể sẽ giết mình, nhưng sự quan tâm của hắn đối với Y Liên vẫn khiến Mộ Dung Thanh Liên cảm động.

Di Sa quan tâm Y Liên như vậy, còn nàng thì sao? Thời điểm nàng thống khổ, người trong lòng nàng đang ở nơi nào?

Nàng thích Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng hắn căn bản không hề quan tâm nàng, hờ hững nàng. Hiện tại Long Trạch Cảnh Thiên cõ lẽ đã trở về Tây Kì quốc. Trong lòng nàng luôn nghĩ đến hắn, nhưng hắn đâu? Người trong lòng của nàng đâu?

Mộ Dung Thanh Liên hồi tưởng lại khoảng thời gian đến Bắc Chu quốc, không chú ý súng trong tay Di Sa đã hướng về phía đầu nàng, thời điểm huyệt Thái Dương lạnh như băng xuyên thấu da, Mộ Dung Thanh Liên mới thanh tỉnh lại. Lúc này, khuôn mặt Di Sa đã tiến sát nàng, gần đến mức nàng có thể thấy rõ hàng mi trên đôi mắt đẹp của Di Sa.

“Ngươi giả mạo nữ nhân ta yêu, lừa gạt tình cảm của ta, ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi thế nào? Hả –”

Từ giọng nói kéo dài của Di Sa truyền đến, trái tim Mộ Dung Thanh Liên liền “lộp bộp” rơi xuống, cứng lại. Bị nam nhân này đùa giỡn lâu như vậy, Mộ Dung Thanh Liên không hiểu hắn rốt cuộc là thiện hay ác, cũng không biết đâu mới là con người thật của hắn.

Dù sao cũng sẽ chết, chết trong tay Di Sa, Mộ Dung Thanh Liên tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận. Ít nhất mấy ngày này, Di Sa cho nàng một giấc mộng đẹp, khiến nàng có hi vọng sống sót, cũng có tưởng niệm. Chết ở đây cũng sạch sẽ, tốt hơn so với chết ở đại lao hôi thối bẩn thỉu kia.

“Mạng của ta ở đây, ngươi muốn thế nào cũng được. Ta chỉ có một thỉnh cầu, sau khi ta chết, đem ta đốt thành tro, chôn trên núi hướng tây nam, để ta có thể nhìn thấy Tây Kì quốc, nhìn quê hương của mình.”

Mộ Dung Thanh Liên ngẩng đầu, nhắm mắt lại, mí mắt cùng lông mi run nhè nhẹ. Nàng tuy sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ trấn định. Nhìn Mộ Dung Thanh Liên như vậy, Di Sa cười, thu súng về.

“Ha ha, ta sẽ không giết ngươi……”

Nghe thấy lời Di Sa nói, Mộ Dung Thanh Liên mở mắt ra, kì lạ nhìn Di Sa, nàng không tin Di Sa buông tha mình như vậy. Vừa rồi nàng thấy sát ý trong mắt Di Sa, hắn thật sự muốn giết nàng!

“Giết một người có rất nhiều biện pháp, nhưng ta càng am hiểu làm cho người ta sống không bằng chết hơn!”

Không đợi Mộ Dung Thanh Liên hiểu được, trong tay Di Sa ngân quang chợt lóe, hai cây mai cốt châm đâm vào giữa bả vai Mộ Dung Thanh Liên.

“A –” Đau đến thấu xương, Mộ Dung Thanh Liên hét lên.

Cốt châm trực tiếp đâm vào giữa xương của nàng, Mộ Dung Thanh Liên có thể tinh tường cảm giác được, mỗi một lần nàng hít thở, cốt châm liền hãm sâu một chút, cạy mở kẽ hở ở xương nàng, hung hăng rút vào trong, khiến nàng bắt buộc phải giảm bớt tần số hô hấp, để cốt châm bớt khiến nàng thống khổ.

“Không tệ! Khả năng thích ứng rất nhanh!” Di Sa mỉm cười, lại khôi phục thần sắc ôn nhu, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ác mộng của Mộ Dung Thanh Liên. Hắn vẫn là nam nhân ngây thơ đẹp đẽ, giọng nói mềm mại ôn nhu không mang theo một tia tạp chất.

“Vì sao không trực tiếp giết ta……” Mộ Dung Thanh Liên chưa từng thống khổ như vậy, trước kia ở đại lao tuy mỗi ngày đều bị quất một trăm roi, nhưng đó là thân thể thống khổ, không thể so sánh với đau đớn thấu xương thế này.

Mộ Dung Thanh Liên cuối cùng hiểu được Di Sa nói “Sống không bằng chết” là thế nào, bả vai mỗi lúc một tê dại, càng lúc càng mất đi tri giác, khi nàng phát hiện có điểm không thích hợp, hai tay đã không thể nâng lên.

“Ta nghĩ, ngươi hẳn không biết thuốc tê là gì? Người ở thời đại này sẽ không biết…… Cho nên, ta cho ngươi nếm thử loại tư vị này. Không bao lâu nữa, toàn thân của ngươi trừ đầu còn có thể cử động, những nơi khác sẽ giống như tay ngươi, dần dần mất đi tri giác, cho đến khi không còn bất cứ cảm giác gì.”

“Không cần! Ta không cần như vậy!”

Lời Di Sa nói Mộ Dung Thanh Liên tuy rằng không thể hiểu hoàn toàn, nhưng có thể hiểu ý của hắn. Nếu toàn thân không cử động được, không phải sẽ trở thành phế vật sao? Nàng không muốn làm phế vật, không muốn! Làm phế vật, thà chết đi còn thoải mái hơn!

“Đừng như vậy –”

Thấy Mộ Dung Thanh Liên muốn cắn lưỡi, Hạ Tuyết bên người Di Sa ngay lúc đó bóp miệng của nàng, nhét vào một khối gỗ, vừa vặn tạo ra khe hở, khiến hai hàm răng của nàng ngậm chặt lại khối gỗ, cắn không đến đầu lưỡi.

“Ngươi chẳng ngoan chút nào.” Di Sa động xe lăn, lui lại mấy bước.

“Chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn tự sát để kết liễu sinh mệnh của mình, ngươi muốn tự sát để kết thúc tất cả, cũng nên hỏi ta trước một câu. Vạn nhất ta không hài lòng, khiến ngươi toàn thân tê liệt, trở thành phế vật. Đến lúc đó, ta sẽ vứt ngươi trên đường lớn, để mọi người nhìn bộ dáng tứ tiểu thư Mộ Dung phủ, ngươi nói mọi người sẽ đánh giá ngươi như thế nào?”

Mộ Dung Thanh Liên biết, Di Sa không phải đang hù dọa mình.

Nam nhân này có thủ đoạn, có năng lực, hắn nói được làm được, không đơn giản là nói giỡn. Nghĩ đến hình ảnh mình giống phế vật nằm trên mặt đất, bị mọi người khinh bỉ, còn bị nhạo báng, thậm chí sẽ bị vũ nhục, Mộ Dung Thanh Liên liền bỏ đi ý nghĩ tự sát.

Quên đi, nàng chấp nhận vậy. Rơi vào tay Di Sa, nàng chỉ có thể làm theo ý hắn.

“Thực ngoan, không muốn chết là tốt rồi!”

Di Sa thấy được vẻ thỏa hiệp trong mắt Mộ Dung Thanh Liên, ra hiệu cho Hạ Tuyết, Hạ Tuyết tiến về phía Mộ Dung Thanh Liên, rút đi cốt châm trên vai nàng.

Không còn cốt châm, Mộ Dung Thanh Liên cảm thấy đau đớn đã bớt đi rất nhiều, ít nhất khi cốt châm rút ra, cảm giác tê liệt trên người nàng đã biến mất. Xem ra Di Sa cũng không có ý định tra tấn nàng, chẳng qua là uy hiếp nàng, làm cho nàng sợ hãi mà thần phục hắn.

“Nói đi, ngươi muốn gì từ ta?”

Di Sa trước sau khác biệt, vừa rồi hắn tra tấn nàng không chút lưu tình, làm cho Mộ Dung Thanh Liên rốt cục nhận ra sự thật, trong mắt Di Sa, nàng căn bản chỉ là một thứ phi thường bé nhỏ, không đáng kể. Vô luận trước kia ôn nhu săn sóc, hay là hiện tại lãnh khốc vô tình, nàng chẳng qua chỉ là đồ chơi trong tay hắn, thậm chí, ngay cả đồ chơi đều không bằng, cùng lắm chỉ như một con kiến thôi.

Mộ Dung Thanh Liên như vậy làm Di Sa rất vừa lòng, hắn cầm súng trong tay giao cho Hạ Tuyết, hai tay khoanh lại, tựa lưng vào ghế ngồi.

“Ta muốn biết tất cả mọi chuyện trong cuộc thi tứ quốc tranh tài, đặc biệt là những chuyện phát sinh sau khi tiến vào thất trọng tháp…..”

Mộ Dung Thanh Liên không phải kẻ ngốc, Di Sa đột nhiên nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân của hắn. Hay người Di Sa muốn tìm là một trong sỗ những tuyển thủ lần đó?

“Ngươi muốn tìm Y Liên, cho nên mới mang ta về. Ngươi khẳng định Y Liên là một trong số các tuyển thủ?”

“Chát–” Mộ Dung Thanh Liên vừa dứt lời, tấm ván gỗ trên tay Hạ Tuyết trực tiếp quật vào mặt nàng, tấm ván gỗ này thật khéo léo tinh xảo, chỉ to bằng bàn tay, dùng nó đánh người, vừa không làm chính mình bị đau, còn khiến đối phương bị thương nặng.

“Khụ khụ…” Mộ Dung Thanh Liên phun ra hai cái răng dính máu, không ngờ Hạ Tuyết xuống tay tàn nhẫn như vậy. Khóe miệng nàng đã muốn rách ra, má phải sưng phù, miệng toàn mùi máu.

“Công tử hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, không được lãng phí thời gian của công tử.”

Giọng Hạ Tuyết lạnh như băng không mang theo chút cảm tình. Nghe thấy lời Hạ Tuyết, Mộ Dung Thanh Liên cười ha hả, khóe miệng chảy máu, hơn nữa trên mặt vốn có vết thương, nhìn qua càng dữ tợn.

“Ngươi là cái thá gì! Hiện tại công tử ngươi cầu ta, ngươi không hầu hạ ta cho tốt, còn đối với ta như vậy? …… Giết ta đi! Các ngươi đừng hi vọng biết được chút gì từ ta!”

Mộ Dung Thanh Liên chợt nảy sinh cảm giác xem cái chết nhẹ như không, nàng hiểu rõ, nằm trong tay Di Sa, sớm hay muộn đều phải chết, thà chết trước nàng cũng không thể tùy tiện để người khác tra tấn. Nếu Hạ Tuyết còn như vậy, nàng liền lợn chết không sợ nước sôi, tùy ý bọn họ ép buộc cũng được. Có điều, Di Sa cũng đừng mong biết được gì từ nàng.

“Muốn chết!” Hạ Tuyết giơ tay, tát vào má phải Mộ Dung Thanh Liên.

Nếu cái tát trước, Hạ Tuyết dùng năm phần khí lực thì lúc này dùng tới tám phần. Không dùng mười phần vì Hạ Tuyết lo lắng nếu dốc toàn lực sẽ đánh chết Mộ Dung Thanh Liên, cho nên thoáng nương tay.

Một cái tát, đánh cho đầu óc Mộ Dung Thanh Liên “ong” một tiếng, hoa cả mắt, xoang mũi nóng lên, liền chảy máu.

Mộ Dung Thanh Liên đờ đẫn, hai bên má sưng thũng, đến nỗi ánh mắt nàng cũng trở nên mụ mị. Khi Mộ Dung Thanh Liên đang cố gắng làm mình thanh tỉnh, thì bên tai từ từ truyền đến tiếng nói của Di Sa.

“Đã quên nói cho ngươi, ta trừ bỏ chán ghét bị người khác lừa gạt, còn chán ghét bị người khác áp chế. Bàn điều kiện với ta, ngươi cũng cần phải có chút thực lực mới được.”

Nàng cuối cùng cũng biết Di Sa lợi hại, người này luôn để lộ khuôn mặt đáng yêu, tươi cười thuần khiết, kỳ thật nội tâm hắn so với bất cứ kẻ nào cũng đều cứng rắn hơn nhiều. Có lẽ nàng sai rồi, ra điều kiện với người như vậy căn bản là không đủ tư cách.

“Được, ta nói –”

Mộ Dung Thanh Liên bị Hạ Tuyết tát hai cái hoàn toàn tỉnh táo, nhìn khuôn mặt tươi cười của Di Sa, trong lòng Mộ Dung Thanh Liên dâng lên một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Nam nhân này không giống những người nàng từng tiếp xúc, nàng chỉ có thể làm theo yêu cầu của hắn….

Trong lúc Mộ Dung Thanh Liên nhớ lại chuyện xảy ra khi tứ quốc tranh tài, thì trong Nam Lân vương phủ của Phượng Thương, một vị khách đặc biệt xuất hiện.

“Là ngươi –” Thời điểm nhìn thấy nam nhân áo tím trước mắt, Phượng Thương rất kinh ngạc.

Ngày đó trên yến hội, thái độ Minh Nguyệt Thịnh đã rất rõ ràng, hắn từ bỏ Mộ Dung Thất Thất, lúc này vì sao lại đến tìm mình? Chẳng lẽ hôm đó chỉ là giả bộ?

Không đợi Phượng Thương nghĩ thông, Minh Nguyệt Thịnh đã nện guốc gỗ tới trước mặt hắn. “Nam Lân vương nhìn thấy ta hình như rất kinh ngạc. Có phải không hoan nghênh ta không?”

Phượng Thương muốn phủ nhận, nhưng lại kìm lòng không được mà gật đầu. Thấy Phượng Thương trực tiếp thừa nhận, Minh Nguyệt Thịnh nở nụ cười. “Nam Lân vương quả nhiên vô cùng thẳng thắn, khó trách nàng thích ngươi như vậy.”

Minh Nguyệt Thịnh nhắc tới nữ nhân hai người cùng yêu say đắm, khiến Phượng Thương thả lỏng một chút. “Bệ hạ, mời đi bên này.”

“Nếu ngươi nguyện ý, có thể gọi tên ta, ta cũng trực tiếp gọi ngươi là Phượng Thương!”

Tình tình Minh Nguyệt Thịnh làm cho Phượng Thương bắt đầu hiểu được vì sao Mộ Dung Thất Thất lại cùng người này kết giao bằng hữu, hắn thực sự rất dễ chịu.

“Không thành vấn đề.”

Phượng Thương dẫn Minh Nguyệt Thịnh vào thư phòng hắn, Minh Nguyệt Thịnh không nghĩ tới ở đây còn có một người – Mộ Dung Thất Thất.

Nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh phía sau Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất gật đầu cười, “Mời ngồi. Ta cũng xong việc rồi.” Mộ Dung Thất Thất đang kiểm kê sổ sách của Tuyệt Sắc Phường và Thông Bảo Trai, trước mặt nàng là một bàn tính bằng vàng ròng, tiếng lách cách không ngừng vang lên, kim quang lấp lánh, khiến Minh Nguyệt Thịnh hơi lóa mắt.

“Thế nào, có phải cảm thấy ta quá xa hoa?” Mộ Dung Thất Thất vừa gảy bàn tính vừa nói chuyện với Minh Nguyệt Thịnh. “Tiền là để tiêu. Nhiều việc như vậy nhìn rất đau đầu, dùng bàn tính vàng tính toán có thể kích thích đầu óc của ta. Mà có xa hoa như vậy cũng chưa bằng một nửa của ngươi….”

Mộ Dung Thất Thất nói rõ ràng mạch lạc, khiến Minh Nguyệt Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nữ tử này luôn có lý, hắn nói không lại nàng.

Ngồi một lúc, Minh Nguyệt Thịnh mới nói ra mục đích hôm nay mình đến đây. “Ta hôm nay đến vì có việc muốn hỏi Phượng Thương một chút, ngươi có phải trúng cổ đã lâu? Ngày đó ở cung yến, ta nhìn thấy khí sắc ngươi không bình thường, nên có hơi chú tâm. Ngươi cũng biết, Tường tộc ở Nam Phượng quốc giỏi dùng cổ độc, mẫu hậu ta là người Tường tộc nên ta cũng có chút hiểu biết, hy vọng có thể giúp ngươi.”

Minh Nguyệt Thịnh đến đây đã là ngoài dự kiến của Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất, mà mục đích của hắn lại càng khiến hai người kinh ngạc. Lúc trước Mộ Dung Thất Thất còn muốn tìm cơ hội gặp Minh Nguyệt Thịnh, xem hắn có thể cho biết một ít thông tin về cổ độc không, không nghĩ tới hắn hôm nay lại tự mình nhắc tới việc này.

“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi có biện pháp, có phải hay không?” Mộ Dung Thất Thất kích động đứng lên, hai bước đã đi đến trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, thấy vậy Minh Nguyệt Thịnh thoáng giật mình.

Nữ tử trước mắt này là người hắn yêu, nhưng vui vẻ giận dữ của nàng không phải vì hắn mà vì nam nhân khác, khiến trong lòng Minh Nguyệt Thịnh cảm thấy nhói đau.

Tuy rằng trong lòng khổ sở, song thời điểm đối mặt Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh vẫn bật cười. “Nếu ta có thể trị lành bệnh cho Phượng Thương, nàng sẽ báo đáp ta thế nào?”

Lời Minh Nguyệt Thịnh làm Phượng Thương nhướng mày, đem Mộ Dung Thất Thất kéo vào trong ngực. “Ngươi muốn gì, chỉ cần là điều ta làm được, ta nhất định thỏa mãn ngươi. Nếu muốn đánh chủ ý lên nàng, dù ta chết cũng sẽ không đáp ứng.”

Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất vừa độc đoán vừa cố chấp làm Minh Nguyệt Thịnh hiểu nam nhân trước mắt này đối với Mộ Dung Thất Thất cũng giống mình, nhất thời, lo lắng trong lòng thoáng buông lỏng.

“Đừng khẩn trương như vậy! Ta chỉ muốn nàng đem lợi nhuận ở Nam Tứ Châu của ta nâng cao một chút, ví như bốn phần, nàng thấy thế nào? Không có được người, chẳng nhẽ không thể cho ta chút của cải sao!”

Minh Nguyệt Thịnh thái độ bỡn cợt làm Phượng Thương thoáng bình tâm. Mộ Dung Thất Thất nghe điều kiện của Minh Nguyệt Thịnh lập tức gật đầu đồng ý. “Chỉ cần ngươi có thể trị bệnh hắn thật tốt, ta cho ngươi năm phần lợi nhuận.”

Thái độ Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất như vậy, Minh Nguyệt Thịnh cười cười. Tình cảm bọn họ nhất định vô cùng sâu đậm mới có thể vì đối phương lo lắng như vậy. Xem ra, hắn muốn xen vào cũng không được……

“Ta còn muốn Phượng Thương cho ta biết, ngươi trúng cổ khi nào? Bình thường khi nào thì phát bệnh? Thời điểm độc phát biểu hiện thế nào?”

Vẻ mặt Minh Nguyệt Thịnh trở nên thật sự nghiêm túc, Phượng Thương cũng đem đầu đuôi mọi chuyện đã trải qua nói cho hắn.

“Để ta khám cho ngươi một chút.” Minh Nguyệt Thịnh đặt tay lên cổ tay Phượng Thương, một hồi lâu Minh Nguyệt Thịnh mới buông ra. “Thật sự là trúng cổ, là cổ mẫu tử (cổ mẹ con). Cổ con trên người ngươi phải đến mười năm rồi, muốn giải trừ nó phải tìm được cổ mẫu.”

“Tìm được cổ mẫu, lợi dụng cổ mẫu dụ cổ con, đồng thời lại dùng nhiệt đốt chúng, cổ độc sẽ tiêu trừ, về sau từ từ điều dưỡng thân thể sẽ dần bình phục.”

Điều Minh Nguyệt Thịnh nói cũng là điều Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất đã biết.Thứ duy nhất không biết chính là cổ mẫu, không biết cổ mẫu ở đâu.

Nghe Mộ Dung Thất Thất nói, Minh Nguyệt Thịnh nhướng mày, nhớ lại khi nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt, Minh Nguyệt Thịnh có một giả thiết. “Ta phát hiện trên người hoàng đế Hoàn Nhan Liệt cũng có cổ, không biết có phải cổ mẫu các ngươi muốn tìm hay không, nếu đúng vậy thì đơn giản rồi.”

Lúc này, Mộ Dung Thất Thất trao đổi ánh mắt với Phượng Thương. Bọn họ ngàn tìm vạn tìm cổ mẫu, nếu thật ở trên người Hoàn Nhan Liệt, thì Hoàn Nhan Liệt kia cũng thật sự quá biến thái rồi. Hắn đem cổ mẫu đặt ở trên người chính mình, chẳng lẽ hắn hận Phượng Thương như vậy?

Biểu tình này của hai người khiến Minh Nguyệt Thịnh cũng đoán được một chút. Xem ra Nam Lân vương cũng không được hoàng đế Bắc Chu sủng ái như lời đồn, thực ra bất luận là quốc gia nào, chuyện hoàng thất cũng không tốt đẹp như bề ngoài.

“Cổ mẫu hấp thu chất dinh dưỡng của người mang cổ, một cổ mẫu trưởng thành chỉ trong khoảng một năm rưỡi sẽ hút khô chất dinh dưỡng của người mang cổ, cần đổi người kí sinh. Nếu cổ mẫu thật sự trên người Hoàn Nhan Liệt, thời gian cũng chưa dài, hơn nữa những kẻ kí sinh trước của nó hẳn đều đã chết.”

Thì ra cổ là sinh vật khủng khiếp như vậy. Mộ Dung Thất Thất kinh hãi một hồi. Hiểu biết của bọn họ với mẫu tử cổ thật sự quá ít, hiện tại nghe Minh Nguyệt Thịnh giải thích mới hiểu được cổ rốt cuộc là sinh vật gì.

“Minh Nguyệt, làm sao dẫn cổ mẫu? Còn có lấy cổ mẫu dụ cổ con thế nào?”

“Người hạ cổ đều có một chiếc tiêu riêng để điều khiển cổ, chỉ cần tìm được chiếc tiêu này, vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết. Có điều tiêu không phổ biến, một tiêu chỉ có thể khống chế một cổ. Nếu các ngươi xác định cổ trên người Hoàn Nhan Liệt chính là cổ mẫu, thì ngươi phải tìm được tiêu điều khiển cổ mẫu, nếu không dù giết Hoàn Nhan Liệt cũng không có tác dụng.”

Mộ Dung Thất Thất còn cho rằng tìm được cổ mẫu, giết cổ mẫu có thể giải trừ cổ trên người Phượng Thương, không nghĩ mẫu tử cổ hoàn toàn khác với những cổ nàng từng tiếp xúc qua, phức tạp như vậy.

“Cám ơn ngươi!” Phượng Thương hướng Minh Nguyệt Thịnh nói lời cảm tạ, “Chúng ta sẽ nghĩ cách tìm được tiêu.”

Phượng Thương trả lời đã khẳng định nghi vấn trong lòng Minh Nguyệt Thịnh, quả nhiên là cổ trên người Hoàn Nhan Liệt. Nhưng dù có thể xác định cổ mẫu ở đâu, thì việc cần thiết là tìm được tiêu điều khiển cổ, chuyện này hẳn là không làm khó được Phượng Thương.

“Ta không vội, có thể ở lại giúp các ngươi. Chờ các ngươi tìm được cổ mẫu, ta biết tiếp theo nên làm thế nào, không bằng đem việc hủy mẫu tử cổ giao cho ta, nếu….. các ngươi tin lời ta nói!”

“Được.” Minh Nguyệt Thịnh vừa nói, Mộ Dung Thất Thất liền gật đầu đồng ý, nhìn về phía Phượng Thương, “Thương, chàng nghĩ sao?”

“Khanh Khanh tin tưởng Minh Nguyệt, ta tin tưởng Khanh Khanh!” Phượng Thương mỉm cười cầm tay Mộ Dung Thất Thất, lời nói nhàn nhạt.

Tình cảm giữa Mộ Dung Thất Thất và Phượng Thương khiến Minh Nguyệt Thịnh hâm mộ. Có lẽ tình yêu như vậy hắn cả đời cũng không có được. Tuy rằng tiếc nuối vạn phần, nhưng khi Mộ Dung Thất Thất nói “Được”, thì Minh Nguyệt Thịnh trong lòng đã thông suốt. Vì một chữ “Được” này, tất cả đều đáng giá.

“Cám ơn sự tin tưởng của hai người. Nếu cần, ta sẽ tận lực giúp đỡ.” Lời này của Minh Nguyệt Thịnh là hướng về phía Mộ Dung Thất Thất, vô luận như thế nào nữ tử này đã tín nhiệm trân trọng hắn như vậy, hắn cũng muốn làm thật tốt mọi việc.

Kỳ thật, trong lòng Minh Nguyệt Thịnh có rất nhiều nghi vấn, muốn trực tiếp hỏi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. Thí dụ, hai người họ là huynh muội, chẳng lẽ không sợ lễ giáo đạo đức, không sợ tình cảm của hai người bị người ngoài biết được, sẽ nổi lên sóng to gió lớn?

Vấn đề này tồn tại trong lòng Minh Nguyệt Thịnh đã lâu, nhưng thời điểm nhìn thấy ánh mắt kiên định mà Mộ Dung Thất Thất và Phượng Thương nhìn nhau, Minh Nguyệt Thịnh lại đem chuyện muốn hỏi nuốt xuống. Nếu là thật lòng yêu như vậy, cần gì phải để ý tới khuôn phép trói buộc.

Ba người nhất trí trong việc giải mẫu tử cổ, cuối cùng Phượng Thương tự mình tiễn Minh Nguyệt Thịnh.

Không có người ngoài, hai người đi rất thong thả, không ai lên tiếng, im lặng dị thường, chỉ có guốc gỗ dưới chân Minh Nguyệt phát ra thanh âm lộc cộc.

Qua một hồi lâu, Phượng Thương mở lời trước. “Ta biết ngươi vì nàng mới giúp ta, nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi.”

Trước sự cảm tạ của Phượng Thương, Minh Nguyệt Thịnh chỉ cười khẽ, dây cột tóc buông xuống tai, bay bay trong gió.

“Mẫu hậu ta từng nói, mức độ cao nhất khi yêu một người không phải là khiến nàng hạnh phúc, mà là có thể ở một bên nhìn nàng hạnh phúc. Mẫu hậu khi còn sống cảnh ngộ rất bất hạnh, ta không hy vọng nữ nhân mình yêu sẽ giống như mẫu hậu.”

Nói đến người này, Minh Nguyệt Thịnh đột nhiên đứng lại, đối mặt Phượng Thương, nghiêm túc nhìn hắn. “Ngươi nói đúng, mọi việc ta làm đều vì Thất Thất. Ta hy vọng nàng có thể hạnh phúc.”

“Nếu ngươi vì cổ độc mà chết đi, ta tuy có thể bớt một tình địch, có thể thay ngươi che chở nàng, nhưng ta không muốn cuộc sống sau này của nàng, lòng của nàng đều là hình bóng của ngươi. Như vậy, ta nhất định sẽ phát điên. Vì ghen mà thương tổn nàng, không bằng giúp ngươi sống thật tốt, để ngươi thay ta chăm sóc nàng.” (TNN: ôi thật cảm động a ~~ được mấy người yêu được như anh T_T nếu Di Sa được như anh này thì đã quá tốt rồi =’=)

Nói xong những lời này, Minh Nguyệt Thịnh xoay người, đưa lưng về phía Phượng Thương, tiêu sái khoát tay áo. “Trở về đi! Không cần tiễn ta. Sau khi mọi chuyện xong xuôi nhớ phải có thưởng cho ta. Ta thích nhất rượu ngon lâu năm, nhớ chuẩn bị một trăm vò rượu ngon cho ta.”

Giọng nói của Minh Nguyệt Thịnh nhẹ nhàng rồi biến mất, Phượng Thương khẳng định người này giống như Mộ Dung Thất Thất nói, thực sự là quân tử. Không ngờ hắn có thể tiêu sái như vậy.

“Yên tâm đi. Rượu ngon ta không thiếu. Đến lúc đó ta cùng ngươi uống rượu, không say không về!”

Lời của Phượng Thương xa xa rơi vào tai Minh Nguyệt Thịnh, tuy rằng lời hắn đều nói về rượu ngon, nhưng Minh Nguyệt Thịnh biết, Phượng Thương đồng ý với hắn nhất định sẽ chăm sóc Mộ Dung Thất Thất cả đời. Như vậy, là đủ rồi……

Trong cung, sau khi Hoàn Nhan Nghị chết, vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt có chút uể oải không phấn chấn.

Hoàn Nhan Hồng bị phế, nhốt ở Nam uyển, mà Hoàn Nhan Nghị lại chết trong tay Hạ Vân Tích, thoáng cái, hai người con trai đều không trông cậy được nữa, Hoàn Nhan Liệt nhất thời già đi rất nhiều.

Không có Hoàn Nhan Nghị, bách quan có người muốn thả Hoàn Nhan Hồng, để hắn tiếp tục làm thái tử. Nhưng phẩm hạnh của Hoàn Nhan Hồng, Hoàn Nhan Liệt sao không biết. Thái tử, đế vương tương lai, Hoàn Nhan Hồng không thể đảm nhiệm vị trí này, hắn không muốn dân chúng Bắc Chu quốc bởi sự lựa chọn của mình mà rơi vào ngọn lửa chiến tranh.

Để trống ngôi vị thái tử thực ra cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì chuyện của Hoàn Nhan Nghị, việc Hạ Vân Tích chết ở Bắc Chu quốc cũng làm cho Hoàn Nhan Liệt đau đầu. Nếu Đông Lỗ quốc không thuận theo không buông tha, thậm chí không tiếc vì thế phát động chiến tranh, thì đây là chuyện khiến người ta lo lắng.

Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói người sau lưng hạ độc thủ là Phượng Thương, hắn không muốn cưới Hạ Vân Tích, nên vừa lúc mượn Hoàn Nhan Nghị một mũi tên trúng hai đích, trừ bỏ hai người.

Không có đối thủ Hoàn Nhan Nghị, Phượng Thương càng gần ngôi vị hoàng đế, nếu Đông Lỗ quốc muốn bởi vì chuyện Hạ Vân Tích mà phát binh, Phượng Thương vừa vặn lãnh binh xuất chinh, nắm quyền, cho dù Hoàn Nhan Liệt không muốn lập hắn làm thái tử, hắn cũng có thể khởi binh tạo phản……

Những lời này Hoàn Nhan Liệt nghe xong cũng không để trong lòng.

Phượng Thương tạo phản? Hoàn Nhan Liệt không tin. Mấy năm trước hắn đã cho Phượng Thương cơ hội tạo phản, đem quân binh Bắc Chu quốc đều giao cho Phượng Thương, đơn giản là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Phượng Thương và các hoàng tử của hắn, không ngờ Phượng Thương vẫn bình an, cũng không mạo phạm quân uy, điểm này so với con hắn giỏi hơn nhiều.

Nếu Phượng Thương muốn đoạt vị, toàn bộ quân Bắc Chu quốc đều ở trong tay hắn, đoạt vị là việc rất dễ dàng, căn bản không cần chờ cơ hội Đông Lỗ quốc xuất binh. Phượng Thương không cần, vì biết điều đó, Hoàn Nhan Liệt mới yên tâm như vậy, vừa hạ cổ vừa trọng dụng, vừa đánh vừa xoa.

Bất quá, gần đây Phượng Thương có chút khác thường. Dường như sau khi Mộ Dung Thất Thất xuất hiện, hắn vô dục vô cầu liền cải biến. Cho tới bây giờ Phượng Thương đối với bất kì ai cũng không để bụng, từ lúc gặp Mộ Dung Thất Thất liền đặc biệt để ý nàng.

Tuy rằng người ngoài cho rằng đây là chuyện không thể chấp nhận được, họ thân là huynh muội, nhưng trong lòng Hoàn Nhan Liệt lại chấp thuận và vô cùng ủng hộ.

Nếu có thể cho Phượng Thương kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng không tệ. Trong lòng Hoàn Nhan Liệt nghĩ như vậy, chỉ là không nói cho ai biết. Chuyện này, hắn còn muốn cân nhắc cẩn thận, dù sao muốn truyền ngôi cho Phượng Thương, còn phải đối mặt với nguyên lão trong triều, phải làm thế nào mới tốt đây?

Thừa dịp Mộ Dung Thất Thất không ở đây, Hoàn Nhan Liệt đến Trường Thu Cung, đi tới mật thất thăm Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

Không biết có phải do lâu rồi chưa đến hay không, mà Hoàn Nhan Liệt phát hiện Hoàn Nhan Minh Nguyệt so với trước kia càng đẹp hơn. Trước kia nàng nằm trên giường ngọc luôn có vẻ mặt lạnh lùng, hiện tại Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhu hòa đi rất nhiều, làn da cũng sáng bóng hơn trước, càng ngày càng giống nàng trước khi hôn mê.

Chuyện này có liên quan tới Mộ Dung Thất Thất sao? Chẳng lẽ Hoàn Nhan Minh Nguyệt nghe được tiếng Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, biết nữ nhi của nàng đã trở lại nên dần dần xuất hiện dấu hiệu sắp thức tỉnh? Xem ra Mộ Dung Thất Thất quả là tin vui với Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Đứa con thất lạc lại tìm được, thật là chuyện tốt.

“Nguyệt nhi, có phải nàng sắp tỉnh rồi không? Có phải nàng sẽ tha thứ cho ca ca?” Hoàn Nhan Liệt kích động cầm lấy tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

Tay nàng có độ ấm! Điều này làm cho Hoàn Nhan Liệt kinh ngạc. Mặc dù có giường ngọc giữ ấm, Hoàn Nhan Minh Nguyệt rơi vào trạng thái ngủ say nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng luôn thấp hơn người thường, mà hiện tại Hoàn Nhan Liệt cảm nhận được trên người Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhiệt độ giống cơ thể bình thường, điều này làm cho hắn thật kích động.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

Hoàn Nhan Liệt kích động kêu lên, thấy trên mặt có chút ướt, hắn sờ tay mới phát hiện mình đang khóc. Hắn đợi nhiều năm như vậy, mong mỏi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được Hoàn Nhan Minh Nguyệt, thật tốt quá.

“Thái y, Kính Đức, truyền Thái y!” Hoàn Nhan Liệt kích động muốn Kính Đức đi tìm Thái y bắt mạch cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, may là Kính Đức còn vẫn duy trì lý trí, vội vàng ngăn Hoàn Nhan Liệt. “Hoàng Thượng, người muốn Thái y tới chuẩn bệnh? Nếu Thái y biết Minh Nguyệt công chúa còn sống, người tính làm sao?”

Lời Kính Đức nói giống như gáo nước lạnh, khiến Hoàn Nhan Liệt đang kích động bừng tỉnh.

Đúng vậy! Ở Bắc Chu quốc, mọi người đều biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt là một người đã chết. Nếu nàng một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, chuyện gì sẽ xảy ra? Hoàng thái hậu Đông Phương Lam ở Cẩm Huyền cung cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định đem chuyện tình năm đó tra ra manh mối.

“Không được! Không thể như vậy!” Vì chuyện của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn đã giết không ít người. Hiện tại Hoàn Nhan Minh Nguyệt sắp tỉnh lại, hắn không thể lại giết người. Nên vì nàng tích đức, còn phải cầu phúc vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Nàng nguyện ý thức tỉnh, ít nhất cho thấy nàng không còn oán hận hắn như trước kia nữa.

Tưởng tượng mình có thể được Hoàn Nhan Minh Nguyệt tha thứ, khối đá đè nặng trong lòng Hoàn Nhan Liệt mười sáu năm kia đã nhẹ đi rất nhiều. Tâm tình bị ảnh hưởng vì chuyện Hoàn Nhan Hồng cùng Hoàn Nhan Nghị cũng tốt hơn.

Nhìn nét mặt Hoàn Nhan Minh Nguyệt toả sáng, Hoàn Nhan Liệt càng cảm thấy Mộ Dung Thất Thất là người tạo phúc cho phụ mẫu, tuy rằng phụ thân Phượng Tà của nàng đã mất, nhưng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã có chuyển biến tốt hơn nhiều rồi. Xem ra, Mộ Dung Thất Thất là quý nhân của hắn.

Vốn Hoàn Nhan Liệt còn do dự vì ngôi vị hoàng đế, nay trong lòng đã quyết định. Phượng Thương phong Mộ Dung Thất Thất làm hoàng hậu, đây là kết cục tốt nhất. Mà hắn đợi sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt tỉnh lại sẽ mang nàng rời khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui