Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Ta ở điện Hoa dương ba tháng, ba tháng này, ta đi khắp ngóc ngách
của Đông Cung. Tất cả mọi người biết ta là nha đầu bị câm được Phượng Kiêu nhặt về, lại thấy ta chỉ là hài tử, cho nên đối với việc ta đi dạo lung tung cũng không có
nhiều ngăn trở.

Ba tháng, đủ để cho ta nhớ ở rõ bản đồ địa hình của Đông Cung. Trừ thư phòng của Phượng Kiêu ta không đi vào được, còn những địa
phương khác đều có thânảnh của ta.

Để cho ta có chút lo lắng chính là, ba tháng này ta nhìn thấy
Phượng Kiêu lác đác có mấy lần. Hắn đem ta đặt ở điện Hoa Dương, cũng không có xuất hiện ở trước mặt của ta. Hỉ Muội cô cô nói, phải lấy lòng Phượng Kiêu, nhận được sự yêu thích của hắn, ta mới có thể ởchỗ này sinh tồn được, cho nên ta quyết định làm một chuyện.

"Ngài muốn làm cung nữ?" Đông Nhị có chút giật mình, "Cô nương như bây giờ không tốt sao? Có điện hạche chở, không ai có thể khi dễ ngài!"

"Bắt người nương tay, ăn thịt người miệng
mềm." Ta viết trên giấy.

Đông Nhị nhìn thật lâu, khẽ mỉm cười, "Cô nương, đợi nô tỳ bẩm báo thái tử điện hạ."

Phượng Kiêu như trước cũng có gặp ta, thiếu niên kia tại trại
Triêu Thiên ôm ta không có xuất hiện nữa, chỉ có Đông Nhị mang đến hồi âm, Phượng Kiêu đápứng, để cho ta từ cung nữ sơ cấp đi lên.

Đông Nhị mang đến biệt hiệu cung nữ dùng cho ta, ta cởi ra cẩm y trên người, từ một cái cung nữ nho nhỏ bắt đầu đi lên.

Đối với lựa chọn của ta, rất nhiều người không
hiểu, mọi người cho là ta hẳn là dựa vào sự sủng ái của Phượng Kiêu, đòi lấy nhiều thứ hơn, mọi người nghịluận ta nghe ở trong lỗ tai, nhưng không có đáp lại. HỉMuội cô cô nói, không có ai sẽ có phòng bị đối với hài tử, ta thấy đúng như vậy. Phượng Kiêu trong khoảng thời gian này
lạnh nhạt với ta đủ để nói rõ, ta chỉ là bọt sóng nho nhỏ, không có gợi nên sự chú ý của hắn.

Ta nghĩ ở lại bên cạnh Phượng Kiêu, phải có năng lực và tư cách, chỉ có như vậy, một ngày kia ta mới có thể báo thù rửa hận cho phụ vương.

Quản sự Đại cung nữ cũng không có bởi vì ta là người Phượng Kiêu mang về thì đối với ta đặc biệt khoan dung, nàng đối xử bình đẳng, đối đãi với ta vẫn nghiêm khắc như cũ. Dưới sự dạy bảo của nàng, không bao lâu ta liền có thể đảm nhiệm công việc của mình, trở thành một cung nữ đủ tư cách trong điện Đông Cung, bị phân phối đến trong vườn hoa của Đông
Cung .

Vườn hoa của Đông cung, mặc dù so ra kém ngự hoa viên trong hoàng cung, nhưng cũng là muôn
hồng nghìn tía( hoa khoe màu đua sắc), nở đầy các loại hoa.

Phượng Kiêu cũng chưa có đón dâu, cho nên Đông
cung không có nữ quyến, người duy nhất thường tới chơi đùa là muội muội của Phượng Kiêu, Phượng
Hoàng. Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Hoàng sợ ngây người, ta cho là mình thấy tiên nữ trên trời. Phượng Kiêu ôn nhu đứng ở bên cạnh Phượng Hoàng, phủi đi cánh hoa trên vai của nàng,
hai người đứng ở trong vườn hoa, giống như thế ngoại tiên nhân.

Tuổi của Phượng Hoàng tương đương với tuổi của
ta, nhưng nàng giơ tay nhấc chân cao quý hoàn toàn là bẩm sinh . Thấy ta
nhìn nàng, nàng không có tức giận, ngược lại hướng ta gật đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười kiakhiến cho ta quên mất mình đang quét sân, ngu ngơđứng ở nơi đó.

"Ca ca, huynh lại thuê lao động trẻ em! Cô bé nhỏnhư vậy,huynh cũng chịu để cho nàng làm việc, nếu đểcho mẹ biết, lại sẽ nói huynh đấy!" Phượng Hoàng thanh âm mềm
nhẹ giống như hình ảnh của Hồ Điệp trong gió, nhìn nàng đi tới, ta hô hấp hơi chậm lại.

"Ngươi tên là gì?" Phượng Hoàng nắm
tay của ta, gấm vóc trên người nàng ta biết. Đã sớm nghe nói Phượng Hoàng Tiểu
chủ được Minh Nguyệt Thịnh sủng ái vô cùng, xem ra là thật.

Không biết vì sao, thời điểm nhìn thấy Phượng
Hoàng và Phượng Kiêu, tâm trạng của ta có một loại cảm giác bi thương. Hiện tại
tất cả những thứ bọn họđược hưởng thụ, vốn nên thuộc về ta. Nếu như phụvương ta vẫn còn, nếu như phụ vương ta chiếm được ngôi vị hoàng đế, ta hẳn là công chúa Vinh Hoa tôn quý, mà không phải như bây giờ, một tiểu cung nữ cầm cây chổi.

"Long nhi, nàng không nói chuyện
được." Phượng Kiêu vẫn trầm mặc đột nhiên giải vây, cũng đem tên của ta
nói cho Phượng Hoàng. Từ trong mắt Phượng Hoàng, ta thấy được thương yêu, so với
Phượng Kiêu ca ca của nàng, Phượng Hoàng là một nữ hài rất đơn thuần .

"Ca ca, để cho Vinh Hoa đi theo ta đi! Bên cạnh ta
thiếu một thư đồng!"

Nghe nói chỉ cần Phượng Hoàng mở miệng, Phượng Kiêu sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng là lần này, Phượng Kiêu hí mắt nhìn ta thật lâu.
Nếu không phải mặt trời nhô lên cao, ta còn tưởng rằng mình tiến vào trong hầm
băng. Trực giác của ta nói cho ta biết, Phượng Kiêu hoài nghi thân phận của ta,
cho nên mới phải đối với ta như vậy. Trong lúc ta bối rối cúi đầu, ngón tay nhỏ tái nhợt nắm chặt cái cán chổi, thậm chí khoản
khắc đó, ta ngay cả hô hấp đều muốn ngưng.

"Ca ca, huynh đừng làm Vinh Hoa sợ, nàng
vẫn còn con nít." Phượng Hoàng thấy ta như vậy, vội vàng giải vây cho ta. Trong nháy mắt, rét lạnh ngưng kết ở xung quanh ta biến mất hầu như không còn."Muội thích, liền mang theo nàng
đi!"

Chờ sau khi Phượng Kiêu và Phượng Hoàng đi, chân ta mềm nhũn,
ngồi dưới đất.

Ta vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt
Phượng Kiêu, đôi mắt màu tím núp sau lông mi thật dài, hiện đầy băng sương. Mặc dù
ta không biết rốt cuộc là sơ suất chỗ nào, để cho Phượng Kiêu biến chuyển to lớn như thế, hắn thế nhưng hoài nghi ta, đề phòng ta, ta đây có thể cảm nhận được.

Không đợi ta suy nghĩ nguyên do của vấn đề xong, ta bị Phượng Hoàng mang vào hoàng cung của Nam Phượng quốc .

Đây là lần đầu tiên ta tiến cung, mặc dù ta từ HỉMuội cô cô miêu tả biết rất nhiều chuyện trong hoàng cung Nam
Phượng quốc, cũng từng tưởng tượng trong cái đầu nhỏ của ta hoàng cung xanh vàng rực rỡ như thếnào, không ngờ hiện tại ta bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.

"Vinh Hoa, sau này ngươi ở nơi này, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ ngươi! Ca ca ta cũng không có thể!" Phượng Hoàng trượng
nghĩa cho ta chỗở, để cho ta từ một nữ cô nhi, trở thành thư đồng của Phượng Hoàng .

Ở Nam Phượng quốc, có ba người tôn quý nhất, một là Minh Nguyệt
Thịnh, hai là Phượng Kiêu, ba, còn lại là Phượng Hoàng.

Thế nhưng đối với người trong hoàng cung mà nói, người tôn
quý nhất không ai ngoài Phượng Hoàng, Minh Nguyệt Thịnh và Phượng Kiêu
đều đem nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, tất cả chi phí ăn mặc cung cấp cũng là tốt nhất, ngay cả ta đây là một thưđồng, đều hưởng thụ tốt nhất đãi ngộ tốt nhất. Thân phận của ta, cũng bởi vì Phượng
Hoàng mà nước lên thì thuyền lên, thành Vinh Hoa cô nương trong miệng mọi
người.

Hỉ Muội cô cô nói quân tử báo thù, mười năm không muộn. Phượng Kiêu đã nổi lên lòng
nghi ngờ đối với ta, ta nhất định phải nhận được sự tín nhiệm của Phượng Hoàng, mới có thể ở trong hoàng cung này sống sót.

Sau năm năm, ta vẫn cẩn thận chặt chẽ, vững
vàng nhớ thân phận của mình, tận tâm tận lực sắm vai thưđồng,
dần dà lâu ngày, ta đã quên mất thân phận của mình, cho đến khi La công công tìm tới ta.

Ngày đó, ta tính toán hái hồng mai trở về, một thái giám chân giẫm tuyết khom người
xuất hiện ở trước mặt của ta."Cấp Vinh Hoa công chúa thỉnh an
——"

Thanh âm của ông già nua, mang theo một tia âm trầm, lần đầu nghe được lời của ông, ta sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía. Tháng giêng
vào đông, Mai trong vườn không có ai, ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía La công công, giả bộ"Ta không rõ ý của ngài là" .

"Ha hả, công chúa thật lanh lợi."
Thái giám kia lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho ta, sau khi nhìn đến
chữ"Hi" trên ngọc bội, ánh mắt ta nóng lên."Hi", là tên của
phụ vương ta, đây là miếng ngọc bội Hoàng tổ phụ đưa cho người lúc người mới ra đời,. Hỉ Muội cô cô nói, nếu có thể vào cung, nhất định sẽ có người cầm lấy ngọc bội của Vương gia
tới nhận thức ngươi, nói vậy công công trước mắt này chính là người Hỉ Muội cô cô nói sao!

"La Tố?" Ta nhẹ giọng mở miệng.

"Chính là nô tài." La Tố thấy lời nói của ta, vành mắt đỏ lên, trong cung mọi người nghĩ ta là nha đầu bị câm, không ai biết ta thật ra có thể nói, chẳng qua là làm bộnhư không thể."Ủy khuất công chúa rồi! Nếu
nhưVương gia vẫn còn, nhìn thấy công chúa hiểu chuyện như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!"

Lời của La Tố vô cùng xúc động, khiến cho trong lòng ta run
lên. Trải qua cuộc sống yên bình lâu nhưvậy, bởi vì La Tố đến, rốt cục bị đảo lộn.

Ta lấy đồ đạc La Tố kín đáo đưa cho ta, ta bước nhanh trở lại trong phòng. Hít một hơi, chờ tâm tình sau khi bình tĩnh lại, ta ra khỏi gian phòng, đem mấy cành hồng mai vừa ngắt cắm ở trong bình hoa, đặt ởtrước mặt Phượng Hoàng.

"Thật xinh đẹp!"

Phượng Hoàng thích hồng mai, hoa mai đỏ au làm nổi bật khuôn mặt nghiêng nước nghiêng
thành của nàng, bộ dạng của người và, vô cùng động lòng người.

"Vinh Hoa, cám ơn ngươi!" Phượng
Hoàng ngắt xuống một nhánh hoa mai, đặt vào lòng bàn tay của ta.

Phượng Hoàng tính tình vô cùng tốt, mặc
dù nàng là cô gái được sủng ái nhất Nam Phượng quốc, nhưng cũng không có vì vậy
mà kiêu căng, từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn dễ gần. Nhìn Phượng Hoàng, ta mặc cảm tự ti. Không chỉ có bởi vì trời cao ban cho nàng dung mạo hoàn
mỹ không tỳ vết, hơn hết là bởi vì phẩm cách cao thượng của
nàng. Ta thường suy nghĩ, nếu như năm đó phụ vương của ta trở thành hoàng thượng, thân phận của ta là công chúa, có thể làm được như Phượng Hoàng cao quý thuần khiết như vậy hay không.

Trở lại trong phòng, mở ra bọc đồ La Tố đưa cho ta, bên trong là một trang giấy, viết chi chít tên
những người mà năm đó phụ vương ta đưa vào trong hoàng cung Nam Phượng quốc, cùng với
nhược điểm quyền thần quan to lạm dụng chức
quyền)trong triều. Lúc phụvương ta qua đời, bản thân
La Tố một mực yên lặng ẩn nấp trong hoàng cung, hôm nay đã có mười năm. Tánh mạng
của ông là phụ vương ta cứu, cho nên đối với lòng trung thành của ông, ta
chưa bao giờ hoài nghi.

Tốn ba ngày thời gian, ta đem người trên danh sách toàn bộ ghi nhớ, có lẽ tất cả cũng là thiên ý, những người đó đại đa số cũng bị phân phối đến Đông Cung của Phượng Kiêu, như vậy có lợi đối với ta.

Sau khi ghi nhớ, ta thiêu hủy trang giấy. Tất
cả mọi chuyện đều cần thận từng ly từng tí, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện. Trong cung năm năm, mặc dù có Phượng
Hoàng che chở ta, nhưng ta biết rõ, ở trong thâm cung này, bất kỳ nhược điểm gì cũng không thểlưu
lại, nếu không người chết không phải ta, mà là mọi người.

Lúc này, Minh Nguyệt Thịnh đã sớm không hỏi
chuyện triều chính, năm năm trước Phượng Kiêu đã bắt đầu tham gia thảo luận
chính sự, hiện tại cả triều chính đều ở trong tay Phượng Kiêu.

Thật ra thì, Phượng Kiêu cũng không phải là hài
tửcủa Minh Nguyệt Thịnh, mà ngược lại ta, và Minh Nguyệt Thịnh lại không có thoát khỏi được quan hệ.

Dựa theo bối phận, ta nên gọi Minh Nguyệt Thịnh
một tiếng Hoàng bá phụ. Năm đó, vì cho vị Hoàng thái tử này quét sạch chướng ngại, Minh Nguyệt Thịnh giết rất nhiều
người, bao gồm cả những người trong hoàng thất của Nam Phượng quốc phản đối
Phượng Kiêu kếvị, trong đó có phụ vương của ta.

Phụ vương Minh Nguyệt Hi của ta là hoàng tử chính thống của Nam Phượng quốc, nếu như Minh Nguyệt Thịnh không có trở về nước, giang sơn này nói không chừng là của phụ vương ta. Chỉ tiếc, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây,
thái tử kia bị nhốt ở Tây kỳ quốc trở thành người thống trị Nam Phượng quốc, đưa huynh đệ cầm tù ở kinh thành, trong đó bao gồm phụ vương của ta.

Thời điểm Minh Nguyệt Thịnh muốn lập PhượngKiêu
làm Hoàng thái tử, phụ vương ta ngày đêm triệu kiến đại thần trong triều. Ở phụ vương xem ra, việc lớn của Nam Phượng quốc rõ ràng là chuyện
nhà, bất kểnhư như thế nào, đều không tới phiên Phượng Kiêu. Minh Nguyệt Thịnh làm
như vậy, không thể nghi ngờlà một loại hành động bán nước .

"Hắn chôn vùi Nam Phượng quốc, chính là
muốn lấy lòng cái yêu nữ kia ở Bắc Chu quốc! Hắn hoàn toàn là bán nước, bán nước!" Thời
điểm nói kích động, phụvương của ta ra sức vỗ bàn, còn có nước bọt văng khắp nơi.

Khi đó ta còn nhỏ, không biết yêu nữ trong miệng phụ vương là ai, đến khi phụ vương gặp bất trắc, ta mới biết được người phụ vương nói là mẹ Phượng Kiêu—— Phượng Thất Thất.

Phụ vương không chút kiêng kỵ ở trong vương phủcông kích Minh Nguyệt Thịnh và Phượng Kiêu, cho đến thời điểm người mở miệng một tiếng"Yêu nữ" đểgọi
Phượng Thất Thất, Vương Phủ mới xảy ra tai họa.

Ta chưa bao giờ biết, Hoàng bá phụ đối với Phượng Thất Thất bảo vệ sâu sắc như thế. Hắn tự mình đến Vương Phủ chất vấn phụ vương, đúng lúc phụ vương hôm đó không vui, uống rượu, lại càng không lựa lời
nói, thậm chí kêu lên bí mật của Hoàng bá phụ.

"Hoàng huynh, đừng tưởng rằng ngươi làm
những thứ kia là có thể dấu diếm được tất cả mọi người, ngươi làm tất cả cũng là vì cái yêu phụ kia . Ngươi vì yêu phụkia buông tha cho hậu
cung ba nghìn mỹ nữ, ngươi vì yêu phụ kia ngay cả Hoàng tự ( con
nối dòng)cũng không muốn, ả có thể mê hoặc tâm trí của ngươi thành như vậy, chính là yêu phụ!"

"Vô liêm sỉ!" Minh Nguyệt Thịnh cho
phụ vươngmột bạt tai, đánh cho máu trong miệng của người phun ra
ngoài, Hỉ Muội cô cô vội vàng che đôi mắt của ta, đem ta dấu đi. Sau
đó, Vương Phủ gặp phải thanh tẩy, Hỉ Muội cô cô mang ta trốn ra kinh thành, về sau, chúng ta cắm rễ ở núi Đại Ngu.

Ta khi đó còn bé, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, chỉrõ ràng nhớ được phụ vương hô lớn một câu nói, "Yêu phụ muốn diệt Nam Phượng của ta! Mối hận diệt quốc,
không đội trời chung!"

Lời này, ta khắc sâu ở trong tim, bởi vì chính câu nói này mang đến họa sát thân cho
phụ vương ta.

La công công sở dĩ hiện tại tới tìm ta, là bởi vì Phượng Kiêu
sắp đám cưới, ông cho đó là một cơ hội. Vị hôn thê Nạp Lan Châu của Phượng Kiêu, ta đã thấy, là một cô
gái ôn nhu thiện lương, Phượng Kiêu vừa thấy được nàng, đôi mắt màu tím cũng sẽ hóa thành nước.

Ta từng gặp qua bọn họ ở ngự hoa viên, Phượng Kiêu nắm tay nàng, che chở nàng cẩn thận từng ly từng tí. Mặc dù Nạp Lan
Châu cũng không phải là nữ tử nhu nhược, nàng có thể ở thời điểm săn thú mùa đông từtrong tay bầy sói cứu một con hổ con, thế nhưng ởtrước mặt Phượng kiêu, nàng giống như chú chim nhỏ, tựa sát vào Phượng Kiêu, hai
người ở chung một chỗtựa như thần tiên quyến lữ, làm cho người ta nhìn thật hâm mộ.

La công công nói, Phượng Kiêu kết hôn, Phượng
Thất Thất nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của con trai lớn, đây là một thời cơ tốt để động.

Vừa nghe đến tên yêu phụ kia, ta đem những lời nói giấu diếm cùng nhẫn
nại của Hỉ Muội cô cô đều để tại sau đầu. Phượng Kiêu là kẻ thù của ta, Phượng Thất Thất lại càng. Bởi vì Phượng Thất Thất, phụ vương mới có thể chết oan chết uổng, tất cả tất cả cũng là bởi vì nàng!

Ta nghe từ La Tố an bài, cùng người trên danh sách gặp mặt. Những
người này những năm qua đều trải qua khảo sát của La công công, đều là
người trung thành với phụ vương ta. Về phần quyền thần trong triều, gần đây cũng nhận được thư nặc danh, trong thưcó ghi chép cặn kẽ căn cứ chính xác theo hành vi nhận hối lộ của bọn họ. Trong lúc nhất thời, trong triều
rung chuyển, ta cảm thấy được mọi chuyện cần thiết cũng bịta nắm trong lòng bàn tay, thời điểm
nhìn lại Phượng Hoàng, ta đem ánh mắt thương hại năm đó xuất hiện trong mắt của
nàng, tặng lại cho nàng.

Cuối cùng có một ngày, ta sẽ trở lại vị trí của ta, phá hủy những thứ mang thương tổn đến cho ta!

Bởi vì đám cưới Phượng kiêu, Phượng Hoàng chuẩn bị chuyển đến Đông Cung, thư đồng ta đây cũng đi tới Đông cung một lần
nữa. Cách năm năm, ta đã không phải là nha đầu bị câm khúm núm năm đó, Phượng Kiêu cũng từ thiếu niên, trở thành thanh niên càng thêm thành thục chững chạc

Nhìn Đông Cung giăng đèn kết hoa, một mảnh vui
sướng, trong lòng ta không khỏi bi thương. Chẳng biết lúc nào, Phượng
Kiêu giống như một hạt giống nhỏ, nảy mầm ở trong lòng ta, sinh ra mầm nho nhỏ, cành lá dài ra rậm rạp
tươi tốt, khiến cho trong lòng ta dần dần có hắn.

Ta hâm mộ Phượng Hoàng, ghen tỵ với Nạp Lan Châu, hận tất cả những người Phượng Kiêu đối xử tửtế. Hâm mộ ghen tỵ với hận, là tất cả ngọn nguồn của tội ác .

Ta không biết ta đem đối tượng báo thù từ trên người Phượng Kiêu chuyển dời đến trên
người Phượng Thất Thất, có phải bởi vì ta động tâm đối với Phượng Kiêu
hay không. Ta cứ cố chấp cho là, nguyên nhân trực tiếp tạo nên cái chết của phụ vương ta là Phượng Thất Thất, mà không phải
Phượng Kiêu.

Ta đã rời đi Đông cung dưới ánh mắt lãnh mặc của hắn, cũng không
nhớ lời dặn dò của Hỉ Muội cô cô"Giết Phượng Kiêu chính là trả thù lớn nhất đối với Phượng Thất Thất
", ngay từ lúc Phượng Kiêu ngồi chồm hổm xuống, thấp giọng hỏi tên ta,
thiếu niên có đôi mắt màu tím kia liền đi vào trong lòng ta.

Bởi vì ta tay nghề thêu của ta vô cùng tốt, Thái TửPhi tương
lai năn nỉ ta giúp nàng khâu giá y. Nhìn vẻmặt Nạp Lan Châu năn nỉ, nội
tâm ta có cảm giác thỏa mãn. Thì ra là nàng không phải là thập toàn thập mỹ,
nàng cũng có việc không biết. Ta đem tất cả, hôn lễ ước mơ của mình, toàn bộ đặt ở trên giá y, giống như mỗi một đường kim mũi chỉ, được phác họa ra cũng là hạnh phúc
của ta.

Ta tỉ mỉ may giá y, thuận tiện đem"Hoa mai" giấu ởphần Kim tuyến giữa hai sống lưng áo. Hoa mai,
có thểlàm cho người hôn mê. Mục đích của ta là khiến cho Phượng Kiêu ở đêm động phòng hoa chúc hôn mê, sau đó ta cùng người của phụ vương ta nhân cơ hội giếtPhượng Thất Thất, báo thù cho phụ vương.

Từ đầu đến cuối, ta cũng không muốn thương tổn Phượng Kiêu. Ta
chỉ muốn đánh ngất hắn, chỉ muốn hắn tránh ra cuộc báo thù có tổ chức có kế hoạch lần này, nhưng ta nghĩ sai rồi, ta có lòng bỏ qua cho hắn, những người khác không biết. Thời
điểm đao sắc bén trong tay La Tố bổ về phía Phượng Kiêu, ta hét lên.

"Công chúa, xin ngài tránh ra ——" La
Tố nhíu mày.

"Công công, kẻ thù của chúng ta là Phượng Thất Thất, không
phải là thái tử!"

"Công chúa, ngài hồ đồ rồi! Phượng Kiêu thế làm sao có thể là thái tử của Nam Phượng quốc thái tử chúng ta! Hắn họ Phượng, là nhi tử của yêu phụ, là kẻ thù của ngài!"

La Tố nói như vậy, ta vẫn như cũ không chịu tránh ra. Ta từ trước đến nay vẫn tin tưởng trong việc này,
Phượng Kiêu là vô tội . Thời điểm Phụ vương ta chết, tuổi của Phượng Kiêu bất quá cũng như ta như bây giờ, tại sao là lỗi của hắn đây? Người đáng chết là
Phượng Thất Thất, là Minh Nguyệt Thịnh a!

"Công công, dù sao, ngươi cũng không thể giết Phượng Kiêu. Người chúng ta muốn giết là
Minh Nguyệt Thịnh và Phượng Thất Thất, bọn họ mới là kẻthù giết cha của ta!"

Sự kiên trì của ta, khiến cho La Tố rất bất đắc dĩ. La Tố chỉ có thể lui ra, mang theo mọi người thẳng hướng những cung điện khác.
Trong lúc nhất thời, trong Đông Cung đèn dầu sáng rỡ, huyên náo nổi lên bốn
phía, trong lúc ta cho là tất cả đều kết thúc, giang sơn của Nam Phượng lần nữa trở lại trong tay ta, một thanh bảo kiếm đặt ở trên cổ của ta.

"Ngươi, ngươi chừng nào thì tỉnh ?"
Ta nhìn Phượng Kiêu, thất kinh. Còn có Nạp Lan Châu bên cạnh, hỉnương*( người chăm sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa), cung nữ, bọn họ đều đứng lên.

"Ta luôn luôn tỉnh." Thanh âm của
Phượng Kiêu vẫn trầm thấp như cũ, mang theo từ tính mị hoặc, nhưng lại lạnh thấu xương.

Tất cả những thứ Phụ vương lưu lại cho ta, đều bịchôn vùi ở đây. Những người ẩn núp ở hoàng cung và Đông cung, bị đào lên, Minh Nguyệt Thịnh lấy thủđoạn lôi
đình, xử tử toàn bộ bọn họ. Lúc La Tố sắp chết, hướng về phía ta thở thật dài một tiếng, vừa giống nhưchỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa giống như là không hoàn thành nhiệm vụ mà phụ vương ta giao cho nên sinh ra đau lòng.

Về phần những người khác, bị chết không cam lòng, bị chết oán hận, ta biết. La Tố trung thành không thểnghi
ngờ, nhưng là những người khác, cũng đang bình an bao lâu nay, bởi vì ta đến bị đánh thức, bước chân vào con đường tử vong, cho nên bọn họ hận ta, ta từtrong mắt của bọn hắn có thể thấy.

"Giết ta đi ——" Ta tuyệt vọng nhìn
người trên đài cao, đây là lần đầu tiên ta mở miệng, trừ Phượng Kiêu, hiển nhiên những người khác đều rất kinh ngạc.

"Ngươi có thể nói? Vinh Hoa, tại sao ngươi lại làm như vậy?" Phượng Hoàng bất khả tư nghị ( không thểtưởng tượng
nổi) nhìn ta .

Năm năm này, nàng coi ta như bằng hữu tốt nhất, chia sẻ cùng ta những vui vẻ, ưu sầu, của nàng bao gồm cả bí mật nhỏ nàng thầm mến Minh Nguyệt Thịnh đều nói cho ta biết, cũng
không bởi vì ta bị câm mà kỳ thị ta, thật lòng chiếu cố ta che chở ta, đối xử với ta như người ngang hàng với nàng.

Nhìn ánh mắt mỹ lệ của Phượng Hoàng, nàng đối với ta thật là tốt, toàn bộ đều nổi lên trong lòng của ta, so với nhân
phẩm, so với khí độ, so với thiện lương, tất cả ta cũng không sánh bằng cô gái trước mắt này,
nàng chính là hóa thân của hoàn mỹ, để cho ta tự ti mặc cảm, đại khái như thế, ta mới có thể nghĩ phá hủy hạnh phúc của nàng, bởi vì ta không cam lòng, ta
mới thật là công chúa a!

Ta nhắm mắt lại, cố gắng đem những thứ tốt đẹp của Phượng Hoàng đi ra khỏi đầu của ta,
nàng là nữ nhi của yêu phụ, không phải là bằng hữu của ta, vĩnh viễn
không phải!

Chờ ta mở mắt ra lần nữa, trong mắt của ta khôi phục bình tĩnh cùng đạm
mạc, ta nhìn về hướng Phượng Kiêu, hắn không có nhìn, ngược lại nắm chặc tay
Nạp Lan Châu. Tay của hai người đan vào nhau ởchung một chỗ, việc này chói mắt như vậy, ghim vào trái tim ta khiến ta đau nhức.

"Ngươi đã sớm biết ta là ai rồi, có đúng
hay không?" Mặc dù ta mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng giọng nói của ta với người có cùng số tuổi thì không thích hợp, lại có một thời gian
dài không mở miệng nên tiếng hơi khàn khàn.

"Đúng vậy." Phượng Kiêu ngẩng đầu,
đôi mắt màu tím của hắn, lạnh nhạt, không có một tia gợn sóng, khiến cho trong
lòng ta sợ hãi. Biết là một chuyện, hắn thừa nhận lại là một chuyện
khác, thì ra là con đườngbáo thù của ta vừa bắt đầu liền thua.

"Vậy tại sao ngươi lại mang ta trở lại, tại sao còn ôm ta!" Lời này, ta nói
có chút cuồng loạn.

Phượng Kiêu vĩnh viễn không biết, chính cái kia
ôm của hắn, là động lực nhiều năm qua của ta. Hắn tốt đẹp sạch sẽ như thế, lại không chê trên người của ta bẩn, đem ta ôm
lấy, khiến cho ta nhớ lại cái ôm của phụvương, cũng ấm áp như vậy, cũng trong sạch như vậy.

"Bởi vì ngươi là công chúa cuối cùng
của hoàng triều."

Lời nói của Phượng Kiêu..., lúc ban đầu ta
nghekhông hiểu, đến sau này ta mới hiểu được.

Sau khi bị nhốt ở Phật am, ta mới biết được rất nhiều chuyện năm đó, bởi vì
Phượng Kiêu nói một câu"Đứa bé là người vô tội" , Minh Nguyệt Thịnh
mới buông tha cho việc truy xét tung tích của ta. Mà hắn mang ta trở lại, là vì
muốn lưu lại huyết mạch cho Minh thị. Vì bảo vệ hắn, Hoàng bá phụ đã xử tử quá nhiều người, Phượng Kiêu cũng không phải là người lãnh
khốc vô tình, không hy vọng Minh Nguyệt Thịnh lưng đeo quá nhiều tiếng xấu, cho
nên mới phải mang ta hồi ĐôngCung, chẳng qua là ta không xứng với cơ hội cuối cùng Phượng Kiêu giành cho ta.

Người nói cho ta biết những chuyện này, là
Phượng Hoàng. Thời điểm nàng đến gặp ta, đã trở thành tân nương của Minh Nguyệt Thịnh. Ta từ trên mặt Phượng Hoàng thấy được cái gọi là hạnh
phúc, cái loại nụ cười ngọt ngào này, hòa tan những u buồn tích tụ trong nhiều năm qua của nàng, nhìn thấy nàng
hạnh phúc, ta thật lòng vui mừng cho nàng.

"Vinh hoa, Thịnh bảo lưu lại phong hào của
ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này, tìm kiếm cuộc sống mới. Ca ca của ta cũng
sẽ giúp ngươi!"

Lúc Phượng Hoàng rời đi, Phật am đóng cửa nhiều
năm cũng không có bị khóa nữa, nhìn thế giới bên ngoài mở rộng, ta biết, bọn họ cho ta tự do.

Đang sống cuộc sống ở trong Phật am, nội tâm của ta đã nhận được sự yên lặng trước nay chưa từng có. Sống trong
cuộc sống báo thù nhiều năm như vậy, ta đều quên tuổi của mình, hôm nay ta cũng chỉ mới mười tám tuổi, chính là tuổi thanh xuân.
Chẳng qua là, thấy thếgiới bên ngoài, thế nhưng chân của ta không bước đi được.

Có lẽ, đây mới là ta kết cục tốt nhất, lắng
nghe Phật âm, mới có thể làm cho linh hồn ngâm ở trong cừu hận của ta nhận được sự yên ổn trong chốc lát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui