Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Mộ Dung Thất Thất không nhớ rõ mình làm sao trở về, đợi lúc nàng trở lại phòng, chân trời đã hiện lên sắc trắng.

Tô Mi cùng Tố Nguyệt đã sớm tới tìm nàng. Khi thấy Mộ Dung Thất Thất có chút ngây dại, hai người vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, làm sao vậy?” Tố Nguyệt thấy Mộ Dung Thất Thất không lên tiếng, vội vàng đem tay đặt
trên trán Mộ Dung Thất Thất: “Hoàn hảo, không có sốt.”

“Tiểu
thư, người đã đi đâu vậy? Hôm nay thành thân, người làm sao còn đi ra
ngoài?” Tô Mi cùng Tố Nguyệt một trái một phải, dìu Mộ Dung Thất Thất
vào cửa. Thấy khí sắc Mộ Dung Thất Thất không tốt lắm, Tô Mi lập tức an
bài người mang nước nóng cùng cánh hoa, để Mộ Dung Thất Thất tắm.

Chờ nước ấm bao trùm toàn thân mình, Mộ Dung Thất Thất mới từ từ lấy
lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn bài biện bốn phía, mới nhớ được đây là Cẩm Huyền Cung, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, nhưng nên làm cái gì bây
giờ?

Rời đi? Tránh xa thị phi, né tránh thân phận của nàng, né
tránh thâm tình của Phượng Thương, để Phượng Thương đi thừa nhận một hôn lễ không có tân nương? Để cho hắn một lần nữa trở thành người bị thế
nhân chê cười? Để cho hắn giống như nổi điên đi khắp nơi tìm kiếm nàng,
cuối cùng bởi vì tìm không được nàng mà tinh thần sa sút dần? Là như vậy sao?

Vừa nghĩ tới cặp mắt thâm tình kia của Phượng Thương, lại có chút u buồn trong mắt, trong lòng của Mộ Dung Thất Thất liền mềm
nhũn, nước mắt chảy xuống. Không thể tuyệt tình như vậy được, nàng làm
không được. Đó là nam nhân nàng dùng tâm đi yêu vô luận phát sinh chuyện gì, không thể chỉ suy nghĩ tới cảm thụ của mình, đem hắn bỏ lại, để cho hắn thừa nhận nhiều việc tàn nhẫn như vậy. Nàng làm không được.

Nhưng mà lựa chọn ở lại, đám cưới lập tức bắt đầu, nhưng nàng là thân
muội muội của hắn. Huynh muội lập gia đình, chỉ sợ là chuyện trên đời
này trước nay chưa từng có, đến lúc đó thế nhân nhìn vào, bọn họ làm sao có thể thừa nhận?

Mộ Dung Thất Thất cả người chìm trong nước:
“sùng sục sùng sục” bọt khí nổi lên, tiếng nước chảy, ngăn cách nàng
cùng thế giới bên ngoài, hiện tại nàng có thể biến thành cô bé lúc đầu
núp ở bên hồ kia.

“Y Liên, muốn làm theo tiếng trái tim của
mình, thì hãy tôn trọng tim của mình.” Giọng nói của nghĩa phụ vẫn vang
vọng bên tai Mộ Dung Thất Thất. Y Liên, cái tên này lâu lắm không có
nghe qua, giọng nói của nghĩa phụ một lần nữa làm chô Mộ Dung Thất Thất
thanh tỉnh lại.

Làm theo tim mình, tôn trọng mình, đây là những lời nghĩa phụ thường dạy nàng, hiện tại nàng làm sao vậy? Làm sao lại
bởi vì chuyện này mà mất đi lý trí?

Mộ Dung Thất Thất từ trong
nước đứng dậy, từng hạt nước trong suốt, theo người nàng chảy xuống.
Nàng là làm sao vậy? Lại bị cái vấn đề này làm mệt nhọc một đêm, nàng là Y Liên, là Y Liên xuyên qua tới. Không phải Mộ Dung Thất Thất của thế
giới này.

Cho dù người trên bức họa kia là Hoàn Nhan Minh
Nguyệt, cũng là mẫu thân của thân thể này, không phải là của nàng. Lại
nói, thân phận của nàng còn không có xác định, tại sao có thể bằng một
người áo đen, một bức tranh, phán quyết tử hình tình yêu của nàng cùng
Phượng Thương đây. Đây không phải là cá tính của nàng, cũng không phải
là phong cách của nàng.

Cho dù nói từ phương diện sinh học,
nàng thật sự là con gái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, theo
sinh lý học thật sự cùng Phượng Thương là quan hệ huynh muội,nếu nàng
buông tha đoạn tình yêu này, còn có thể nhận được một phần thân tình, có gì là không thể?

Người nam nhân kia, nếu như không thể lấy
thân phận thê tử làm bạn bên cạnh hắn, có thể trở thành người duy nhất
cùng hắn có chung huyết thống, cũng là chuyện hạnh phúc và đáng kiêu
ngạo. Nàng tại sao lại muốn rời đi đây?

Nàng, không bỏ xuống được Phượng Thương. Không làm được tân nương của hắn, vậy thì làm muội muội của hắn vậy.

Trên người Phượng Thương cổ độc còn chưa có giải, cừu nhân của bọn họ
còn đang sống rất tốt, đại thù còn không có báo, nàng bỏ đi, đem Phượng
Thương bỏ lại. Để cho Phượng Thương phải làm sao bây giờ?

Hai
người bọn họ, nếu thật là không thể làm vợ chồng, như vậy, nàng có thể
bảo vệ hắn, nhìn hắn hạnh phúc. Một mình hắn hạnh phúc, so sánh với hai
người cùng bi thương thì tốt hơn nhiều! Ít nhất, hắn bình an , hạnh
phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Yêu một người, không phải là hi vọng họ
hạnh phúc sao? Nàng yêu Phượng Thương, cho nên, nàng nhất định phải bảo
hộ hạnh phúc của hắn.

Chờ Mộ Dung Thất Thất tắm rửa đi ra
ngoài, cả người tinh thần đều thay đổi hoàn toàn. Lúc này, ma ma hóa
trang trong cung đã đến Cẩm Huyền Cung, Mộ Dung Thất Thất ngồi trước mặt gương, tùy ý để ma ma trang điểm chải tóc cho nàng.

“Tóc công
chúa thật đẹp.” Một vị phu nhân đoan trang được mời tới nhẹ nhàng giúp
Mộ Dung Thất Thất chải tóc. Tay nàng cực kỳ linh xảo, không bao lâu, tóc của Mộ Dung Thất Thất đã được búi lên thật xinh đẹp.
“Công chúa, đây là thái hậu nương nương chỉ riêng cho ta mang mũ phượng
và khăn quàng vai lúc trước Minh Nguyệt công chúa đã dùng qua đưa tới.”
Thanh cô cho người đem giá y cùng đồ trang sức lúc trước của Hoàn Nhan
Minh Nguyệt đã dùng toàn bộ lấy ra: “Thái hậu nương nương nói, bộ y phục cùng đồ trang sức đeo tay này sẽ đưa cho công chúa, làm hạ lễ ban cho
công chúa !”

“Cám ơn Thanh cô.” Vuốt đường may trên bộ giá y,
lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất cảm thấy mình cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt
gần nhau tới như vậy. “Thật xinh đẹp.”

“Ngài cùng Minh Nguyệt công chúa thân hình xấp xỉ nhau, mặc vào nhất định rất thích hợp.”

Nói chuyện được một lúc, Tô Mi cùng Tố Nguyệt hầu hạ Mộ Dung Thất Thất mặc vào giá y.

“Thật thích hợp. Thật xinh đẹp.” Trong mắt Thanh cô cũng sợ hãi than,
“Năm đó Minh Nguyệt công chúa xuất giá cũng tuổi như vậy, nô tỳ càng
nhìn càng cảm thấy công chúa thân thiết, khiến cho nô tỳ không khỏi nhớ
lại Minh Nguyệt công chúa”

Nói đến đây, trong mắt Thanh cô thấp thoáng chút lệ quang, vội vàng gạt qua một bên mặt, lau nước mắt: “Xem
nô tỳ này, rõ ràng là ngày vui của công chúa, nô tỳ lại cứ như vậy xúc
cảnh sinh tình, thật là không nên. Công chúa, vương gia đã tiến cung,
trước tiên bái kiến hoàng thượng cùng hoàng hậu, lập tức sẽ đi qua. Nô
tỳ đi về trước bẩm báo lại cho thái hậu, công chúa ngài trước cứ chuẩn
bị đi.”

Lúc Phượng Thương tới, Mộ Dung Thất Thất mới vừa đến
chủ điện Cẩm Huyền Cung. Nhìn xa xa đi tới, một thân hồng y của Mộ Dung
Thất Thất, Phượng Thương chậm rãi dừng bước: “Khanh Khanh”

Mặc
dù chỉ là một đêm không có Mộ Dung Thất Thất, nhưng đối với Phượng
Thương giống như là trải qua thật lâu, chỉ mong sau này không hề có
chuyện chia lìa phát sinh như vậy nữa. Chỉ có lúc nàng ở bên cạnh hắn,
tim của hắn mới có thể an tĩnh lại.

Phượng Thương thâm tình
nhìn chăm chú vào Mộ Dung Thất Thất, nhìn nàng từ xa từng bước tới gần,
đợi nàng đi tới trước mặt mình, Phượng Thương đưa ra tay trái: “Khanh
Khanh, hôm nay nàng thật đẹp.”

Đối mặt với Phượng Thương, tất
cả mọi sầu lo và lo lắng của Mộ Dung Thất Thất lúc trước toàn bộ bị quét sạch, không có gì so với ánh mắt thâm thúy ẩn chứa tình cảm của
hắn,càng làm cho người ta động tâm. Những thứ khốn hoặc, lo lắng cùng
với khiếp đảm làm cho nàng lùi bước kia, vào lúc này đối mặt với đôi mắt chân thành trước mắt, toàn bộ biến mất hầu như không còn.

“Vương gia, chàng hôm nay cũng rất. . . . . . mê người.”

Mộ Dung Thất Thất vừa mở miệng, đã nghe thấy Tô Mi cùng Tố Nguyệt phía
sau “ha ha” cười, làm gì có ai dùng “mê người” để hình dung nam tử đây.
Nhưng mà, Phượng Thương hôm nay xác thực vô cùng mê người.

Bình thường, yêu nghiệt này chỉ mặc màu trắng, bởi vì dung nhan tuyệt sắc
xinh đẹp, màu trắng có thể đem sự diêm dúa của hắn làm mờ nhạt, tô đậm
cảm giác như một thiên thần. Ngày đám cưới hôm nay, một thân đỏ au, đem
yêu nghiệt Phượng Thương chuyển sang một sắc thái khác, tuyệt vô cận
hữu. Đặc biệt là đôi mắt phượng đen hẹp dài, gợn sóng lăn tăn, làm cho
người ta vừa nhìn vào, sẽ tùy ý mà hãm sâu trong đó.

“Khanh Khanh, nàng đừng có nhìn ta như vậy, ta sợ ta sẽ không nhịn được ở chỗ này muốn nàng.”

Phượng Thương tiến tới bên tai Mộ Dung Thất Thất, vừa nhẹ giọng nói
nhỏ, vừa mở miệng phun khí nóng ở trong tai Mộ Dung Thất Thất.

Ngứa, tê tê. Mộ Dung Thất Thất liền tranh thủ đẩy Phượng Thương ra, lúc
này, khuôn mặt trong suốt của nàng bị lây nhiễm một tầng phấn sắc, tim
Mộ Dung Thất Thất “thịch, thịch” nhảy lên dồn dập.

Thấy Mộ Dung Thất Thất xấu hổ, Phượng Thương mới thỏa mãn, cười một tiếng, lôi kéo
Mộ Dung Thất Thất vào chủ điện, ra mắt hoàng thái hậu.

“Tốt!
Rất tốt!” Thấy y phục của nữ nhi mặc trên người Mộ Dung Thất Thất rất
vừa, Đông Phương Lam gật đầu lia lịa nói: “Cô dâu thật xinh đẹp. Chú rể
cũng rất tuấn mỹ. Rất tốt!”

Nói xong, mắt của Đông Phương Lam
không hiểu sao lại nóng lên, “Thương Nhi, tới đây! Thất Thất, ai gia có
thể gọi con như vậy chứ? Con cũng tới đây!”

Chờ hai người tới
trước mặt Đông Phương Lam, hoàng thái hậu nắm lấy hai người tay, chồng
lên nhau: “Xem các người, ai gia liền nhớ lại bộ dáng của Minh Nguyệt
xuất giá năm đó. Nếu như Minh Nguyệt cùng Phượng Tà dưới cửu tuyền biết, nhìn các người như vậy nhất định sẽ cao hứng. Các người hãy sống cho
thật tốt, sớm một chút để cho ai gia ôm tôn tử.”

“Ngoại tổ mẫu, ta sẽ cố gắng.” Lúc Phượng Thương nói lời này, nhìn Mộ Dung Thất Thất
một cái, hai người “mặt mày đưa tình” ở trong mắt Đông Phương Lam, trong lòng lại càng cao hứng.

Lập tức, Đông Phương Lam gỡ chiếc vòng phượng trên tay trái xuống, đeo ở cổ tay của Mộ Dung Thất Thất.

“Vốn là một đôi, nhưng chiếc vòng tay chi long kia ai gia đã đưa cho
Minh Nguyệt, chỉ còn lại chiếc vòng Phượng này. Hôm nay đưa cho con. Ai
gia chúc các con bạc đầu giai lão, trăm năm ân ái.”

“Cám ơn ngài, ngoại tổ mẫu” Lão nhân trước mắt đã không còn ánh mắt sắc bén như lúc đầu gặp mặt, bây giờ chỉ còn lại từ mẫu.

Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương ở trước mặt Đông Phương Lam quỳ
xuống, cung kính nhìn về phía vị lão nhân này mà hành lễ. Chờ hai người
đi xa, nước mắt Đông Phương Lam mới rơi xuống. Minh Nguyệt! Phù hộ cho
bọn nhỏ, để cho bọn họ có cuộc sống hạnh phúc.

Hôn lễ của hoàng thất, không giống với dân gian.

Phượng Thương đầu tiên dẫn Mộ Dung Thất Thất đi bái tạ Hoàn Nhan Liệt,
tiếp theo ở cung đình trước sự chứng kiến của văn võ bá quan bái thiên
địa, còn tham gia yến hội cung đình, cuối cùng đến tối mới có thể trở về vương phủ. Mà ở trong cung, Mộ Dung Thất Thất cũng không cần giống như
tân nương trong dân gian phải đội hồng sa, như vậy cũng dễ dàng đi rất
nhiều.

“Tài tử giai nhân! Trai tài gái sắc!” Hai người sau khi
nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt, là câu khen ngợi của Hoàn Nhan Liệt nói với
bọn họ, “Tốt! Rất tốt!”

Phượng Thương cưới Mộ Dung Thất Thất,
khiến cho hoàng hậu cùng Đức Thuận phi chú ý, hai người luôn miệng ở bên cạnh Hoàn Nhan Liệt nịnh nọt, “Công chúa hôm nay thật xinh đẹp.” Lý
Băng cười cho người đưa lên lễ vật mà mình chuẩn bị cho Mộ Dung Thất
Thất.”Chúc hai người ân ân ái ái, sớm sinh quý tử.”

Hoàng hậu
Lý Băng đưa tới một đôi vòng tay cực phẩm làm bằng phỉ thúy, Hoàn Nhan
Liệt gật đầu khen ngợi, thấy Lý Băng tặng như vậy, Đức Phi Lâm Khả Tâm
cũng không cam lòng chịu yếu thế, nàng tặng lễ vật là một bức bạch ngọc
điêu khắc thành tượng Tống Tử Quan Âm, ngọc Quan Âm này toàn thân trắng
noãn, không có một tỳ vết nào, hơn nữa ngụ ý của nó vô cùng tốt, một đám người bên cạnh rối rít khích lệ.

” Nhiều con nhiều phúc! Tốt!” Hoàn Nhan Liệt nói một tiếng “tốt”, khiến cho lòng của Lâm Khả Tâm như
đang bay múa, nàng khiêu khích nhìn Lý Băng một cái, vẻ mặt đắc ý.

Sau đó, lục đục lại có người đưa tới lễ vật, đối với mấy món lễ vật
này, Mộ Dung Thất Thất cũng không có cự tuyệt ai, để cho Tô Mi cùng Tố
Nguyệt nhận lấy.

“Hoàng thượng, lễ vật của ngài còn chưa có
đó?” Lâm Khả Tâm ôn nhu nói, hai ngày nay Hoàn Nhan Liệt nghỉ ở Tĩnh Tâm điện của nàng, có nam nhân phụng bồi, sắc mặt Lâm Khả Tâm biểu lộ động
lòng người, rõ ràng tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng học giống như vị quý phi trẻ tuổi, khiến cho Mộ Dung Thất Thất không nhịn được nổi da gà.

“Ừ, trẫm sắc phong Chiêu Dương công chúa làm nhất phẩm vương phi. Thấy
trẫm không cần quỳ lạy, tùy thời có thể xuất nhập hoàng cung, phần
thưởng hoàng mã quái một, quyền lực ngang hàng cùng Nam Lân vương.”

Nghe được lời nói này của Hoàn Nhan Liệt, trong điện như nổ tung. Đây
là ý gì? Mộ Dung Thất Thất một nữ nhân, lại được hưởng thụ quyền lực
ngang hàng với Nam Lân vương sao? Phượng Thương nắm giữ quân quyền Bắc
Chu quốc, thấy Hoàn Nhan Liệt không cần lạy, thân phận giống với với
hoàng tử. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất được đãi ngộ như vậy, hoàn toàn
vượt qua cả thái tử phi Dư Thi Thi rồi, như vậy chẳng lẽ, Hoàn Nhan Liệt muốn đổi thái tử?

Tâm tư đế vương, những người này không thể
hiểu được, mọi người chỉ có thể ở phía dưới trao đổi ánh mắt, người có
gan lớn hơn thì hội nghị bàn một đôi lời. Duy chỉ có những hoàng tử kia, vẫn ngồi thẳng như cũ. Ý nghĩ của bọn họ không người nào biết được, mặt ngoài vẫn bình tĩnh như cũ.

Duy chỉ có Hoàn Nhan Hồng là biểu
hiện rõ ý nghĩ chân thật của mình. Hắn nắm chặt chén rượu, trên tay nổi
lên gân xanh, Dư Thi Thi ở bên cạnh hắn có thể nhìn thấy ngón tay của
Hoàn Nhan Hồng khẽ run một chút, bắn một ít rượu lên quần áo của hắn.

“Điện hạ.” Dư Thi Thi không biết nói gì. Mặc dù nam nhân này không phải là người nàng yêu, nhưng lợi ích của bọn họ buộc chung lại một chỗ.
Hiện tại Hoàn Nhan Liệt nói như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa là làm
tổn hại lợi ích của Hoàn Nhan Hồng, cũng chính là tổn hại lợi ích của
nàng, lúc này, nàng phải cùng Hoàn Nhan Hồng đứng trên cùng một trận
tuyến.

“Bổn cung không có chuyện gì.” Hoàn Nhan Hồng nghiến
răng nghiến lợi ngó chừng bóng lưng của Phượng Thương nói. Tại sao ngươi cái gì cũng muốn đoạt đi của ta? Tại sao phụ hoàng đối với ngươi còn
tốt hơn so với ta? Tại sao tất cả đồ đạc của ta, cuối cùng sẽ biến thành của ngươi? Tại sao?

Hoàn Nhan Hồng không phục, không nhận
thua. Giống như trước có ý kiến, còn có nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị. Nếu như không có Phượng Thương, chỉ có hắn và Hoàn Nhan Hồng, như vậy hắn
nhất định có thể thắng được Hoàn Nhan Hồng, có thể trở thành một vị quốc quân xuất sắc.

Nhưng bây giờ, có Phượng Thương, hơn nữa phụ
hoàng sủng ái đối với Phượng Thương hoàn toàn xa hơn so với bất kì vị
hoàng tử nào kể cả hắn, điều này làm cho trong lòng nhị hoàng tử sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có. Vừa nhìn hoàng huynh Hoàn Nhan Hồng bên cạnh, cũng là vẻ mặt âm trầm, Hoàn Nhan Nghị trong lòng có một cái ý nghĩ.
Vô luận hắn và Hoàn Nhan Hồng đấu nhau như thế nào, hai người cùng chung dòng máu Hoàn Nhan, nhiều lắm cũng chỉ là đấu tranh nội bộ. Nhưng
Phượng Thương, vị vương gia khác họ này, hôm nay quyền lực cùng địa vị
áp đảo trên bọn họ, lúc này bọn họ phải đồng lòng chống địch ngoài, diệt trừ Phượng Thương, giải quyết hắn trước không phải sao?

Đối
với sự “ân sủng” của Hoàn Nhan Liệt, Mộ Dung Thất Thất có chút “mừng rỡ
như điên”, lập tức hành lễ khấu tạ hoàng ân mênh mông của hắn. Hoàn Nhan Liệt cười híp mắt nhìn biến đổi của mọi người trước mắt, đối với phản
ứng của bọn họ phi thường hài lòng.

Một bên người Tây kỳ quốc
tới dự hôn lễ của Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng thương, tư vị trong lòng mỗi người ở đây đều hoàn toàn khác nhau.

Nếu nói lúc trước
Thượng Quan Vô Kị còn không có cách nào dứt bỏ được, không thể buông
tay, hiện tại nhìn thấy trên mặt Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng Thượng Quan Vô Kị có một loại tư vị tên là “quên được”. Có
lẽ, lúc trước chỉ là không cam lòng, không cam lòng người khác cho nàng
hạnh phúc, nhưng bây giờ, chính mắt mình nhìn thấy nàng nở nụ cười như
hoa, những nỗi nhớ nặng trịch trong lòng hắn, cũng hoàn toàn buông xuống được.

“Hắn sẽ cho nàng hạnh phúc.” Làm người từng trải, Lý Vân Khanh như thế nào không biết tâm tư của Thượng Quan Vô Kị, ánh mắt của
hắn không lừa gạt được người khác, mà Lý Vân Khanh cũng từng biểu lộ một chút xíu tình cảm như hắn vậy.

“Chỉ hy vọng là như thế.”
Thượng Quan Vô Kị uống một ngụm rượu trong chiếc ly nói: “Nếu như Phượng Thương phụ bạc nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Phượng Thương.”

“Đâu chỉ có ngươi, ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho hắn.” Lý Vân Khanh
rót rượu cho mình và Thượng Quan Vô Kị, hai người lần lượt đem chén rượu cạn sạch giống như cùng hứa với nhau.

Lời nói của hai người
nam nhân này, Long Trạch Cảnh Thiên nghe thấy rất rõ ràng. Thì ra bọn họ cũng có tâm tư như thế chỉ là, bọn họ có thể buông xuống được, có thể
nhìn nàng trở thành tân nương của người khác, còn hắn thì làm không
được. Ở trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên, thủy chung có một âm thanh hô
hoán thúc đẩy hắn, nàng thuộc về ngươi. Mộ Dung Thất Thất là vương phi
của ngươi.

Thanh âm này đã chiếm cứ ở trong lòng Long Trạch
Cảnh Thiên đã rất lâu rồi. Phượng Thương có thể cho nàng vô luận là
quyền thế địa vị hay tài phú, hắn cũng có thể cho nàng. Về phần thật
lòng, hắn cũng không ít hơn so với Phương Thương. Hắn không cam lòng.

Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên vẫn dừng lại ở trên người Mộ Dung
Thất Thất, nhưng lại không biết có hai nữ nhân đang dùng ánh mắt si tình mà nhìn hắn.

Một, là Mộ Dung Thanh Liên. Có thể nói thứ không
chiếm được là thứ tốt nhất, cho nên vô luận Long Trạch Cảnh Thiên đối
với nàng lạnh lùng thế nào, nàng thủy chung vẫn còn ôm ảo tưởng đối với
hắn. Trong lòng nàng, một nam nhân không bị suy đổ bởi sự theo đổi của
nữ nhân, thì người nam nhân đó là người biết trân trọng tình cảm. Nếu có thể được người nam nhân như vậy yêu thương mình, nhất định sẽ rất hạnh
phúc.

Một người khác còn lại là Hoàn Nhan Bảo Châu. Trong
khoảng thời gian này, nàng luôn bị Hoàn Nhan Hồng hành hạ đến chết đi
được.

Cái tên biến thái kia cứ rảnh rỗi sẽ kêu nàng qua, nói
là: “Cùng Hoàng muội trau dồi tình cảm”, thật ra thì chính là khi dễ
nàng. Hậu môn đáng thương của nàng, thương thế còn chưa hoàn hảo, lại ra máu đầm đìa. Khiến cho nàng hiện tại không có cách nào ngồi xuống được, bởi vì một khi ngồi xuống thì chỗ kia đau rát, chỉ có thể ngồi nghiêng, đem lực lượng dồn về một bên, cứng ngắc sau đó đổi bên khác.

Ở trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu, người duy nhất có thể giải cứu mình
chính là Long Trạch Cảnh Thiên. Nếu như Bắc Chu cùng Tây kỳ hai nước kết thân gia, nàng có thể thuận lợi gả cho Long Trạch Cảnh Thiên, cũng
không cần phải chịu sự hành hạ của Hoàn Nhan Hồng biến thái kia nữa.

Ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên tập trung nhìn vào thân ảnh Mộ Dung Thất
Thất, cái này Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy rõ ràng nhất, nàng suy nghĩ,
Mộ Dung Thất Thất một khi đã trở thành Nam Lân vương phi, thì nàng ta sẽ không còn là tình địch của nàng nữa. Có thể trở thành chướng ngại của
nàng, chỉ có một mình Mộ Dung Thanh Liên.

Địa vị của Mộ Dung
Thanh Liên ở Mộ Dung phủ so sánh với nàng cao hơn, nếu Mộ Dung Thái lúc
trước đồng ý với hôn sự này, nói không chừng Long Trạch Vũ có thể đáp
ứng. Không được! Nàng sẽ không thể để cho Mộ Dung Thanh Liên chiếm được
vị trí của mình, nàng mới là Tĩnh Vương phi, sau này cũng sẽ là hoàng
hậu của Tây kỳ quốc.

Nghĩ như vậy, chỗ phía sau của Hoàn Nhan
Bảo Châu lại âm ỉ đau, nàng không khỏi kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía
vẻ mặt âm trầm của Hoàn Nhan Hồng. Nếu hôm nay là cơ hội khó có được,
không bằng, phá hủy luôn Mộ Dung Thanh Liên đi. Làm cho nàng trở thành
nữ nhân của Hoàn Nhan Hồng, cái phiền toái này có thể tự giải quyết. Vừa để cho Hoàn Nhan Hồng có người mới có thể bỏ qua cho nàng, nàng cũng có thể vì vậy mà cùng Long Trạch Cảnh Thiên kết hợp, hoàn toàn thoát khỏi
cái chỗ quỷ quái này.

Trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu tính toán
làm sao có thể hãm hại được Mộ Dung Thanh Liên, bên này, Phượng Thương
cùng Mộ Dung Thất Thất đã đi khỏi thái miếu tổ, đoàn người chậm rãi bước đi, tới thái miếu tổ, đem tên Mộ Dung Thất Thất khắc vào phổ tộc Phượng thị, sau lại đi bộ trở về hoàng cung, dưới sự chủ trì của Hoàn Nhan
Liệt bái thiên địa.

Lúc này, trên đầu Mộ Dung Thất Thất đã đội
một tầng hồng sa đỏ, mông lung, mĩ mạo dị thường, Phượng Thương nắm
trong tay dây lụa đỏ, dẫn Mộ Dung Thất Thất tới trước mặt mọi người.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái Thái hậu!”

“Tam bái hoàng thượng!”

“Phu thê giao bái!”
Khi phu thê giao bái, Mộ Dung Thất Thất cách hồng sa, nhìn thấy Phượng
Thương, bỗng nhiên có một loại cảm giác như đang nằm mơ. Nếu như chuyện
ngày hôm qua không có phát sinh, nàng nhất định là tân nương vui vẻ,
hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ, trong lòng có một cây
gai, không sâu không cạn, luôn luôn đâm vào lòng nàng, khiến cho nàng dù muốn thản nhiên đối mặt với mọi việc cũng chẳng thể!

Mộ Dung
Thất Thất chậm rãi giao bái với Phượng Thương, trong lòng âm thầm cảm tạ nam nhân này. Cảm tạ hắn giúp mình hiểu được ý nghĩa của sinh mạng luân hồi, cảm tạ hắn đã đón nhận mình khi đến nơi đây. Trước khi gặp hắn,
nàng không hiểu mình sống lại vì lí do gì. Sau khi gặp được nam tử này,
nàng mới hiểu, nàng vì hắn mà đến, vượt qua ngàn năm, chỉ vì Phượng
Thương.

Hỡi thần linh! Hãy cho ta ích kỷ một lần, vờ như cái gì ta cũng không biết, ta chỉ muốn làm tân nương của hắn, dù trên danh
nghĩa, chỉ cần một lần, một lần là đủ rồi! Mộ Dung Thất Thất âm thầm cầu khẩn.

“Kết thúc buổi lễ ——” Tiếng kéo dài của quan lễ nghi,
phảng phất như xuyên qua cả một thế kỷ, mới truyền đến tai Mộ Dung Thất
Thất. Thời gian sao lâu như vậy, làm cho nàng chờ đợi sinh ra hoảng hốt, sợ trong lúc ấy xuất hiện biến cố.

“Chúc mừng biểu ca biểu
tẩu!” Hoàn Nhan Khang là người đầu tiên đi tới chúc mừng Phượng Thương
cùng Mộ Dung Thất Thất, “Biểu tẩu, sau này chúng ta là người một nhà, về chuyện Tô Mi, tiểu đệ còn cần người nói tốt với nàng ấy nhiều hơn a!”

Hoàn Nhan Khang vừa đến, liền làm cho bầu không khí thoải mái hẳn lên.

“Vương phi, chúc mừng!” Bạch Ức Nguyệt cũng tiến lên chúc mừng.

Càng ngày càng nhiều người đi tới chúc mừng Phượng Thương cùng Mộ Dung
Thất Thất, Phượng Thương thật cao hứng, trên mặt luôn luôn mang theo nụ
cười tràn đầy hạnh phúc. Rất nhiều người tiến lên chúc mừng, Phượng
Thương cuối cùng cũng dứt khoát kêu Hoàn Nhan Khang giúp hắn cản trở họ, chính tay hắn mang theo Mộ Dung Thất Thất, hướng Hoàn Nhan Liệt cáo từ
sau đó vội vã rời khỏi hoàng cung, trở về Nam Lân vương phủ.

“Mẫu hậu, người xem đứa nhỏ gấp gáp giống con khỉ, nói không chừng sang
năm ngài có thể ôm chắt trai rồi!” Hoàn Nhan Liệt nâng đỡ Đông Phương
Lam, “Cái này ngài có thể yên tâm rồi!”

“Yên tâm hay không còn
phải đợi tới sớm ngày mai mới biết được.” Đông Phương Lam cũng vì Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất mà cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới những cái chết của những nữ nhân trước,chân mày lại nhíu lại, nội tâm rất lo
lắng.

Phượng Thương thật vất vả mới thật lòng thích một nữ tử,
nếu như Mộ Dung Thất Thất gặp chuyện giống mấy nữ nhân trước, Phượng
Thương chẳng phải là sẽ không gượng dậy nổi sao? Làm ngoại tổ mẫu của
hắn, Đông Phương Lam đối với ngoại tôn duy nhất này thương yêu không cần nói cũng biết.

Đông Phương Lam lời vừa nói ra…, khiến cho Hoàn Nhan Liệt nở nụ cười, “Mẫu hậu, trẫm cảm thấy Nam Lân vương phi là một
người có phúc, lần này sẽ không có việc gì đâu, ngài cứ yên tâm đi!”

“Ừ! Nếu quả thật có thể giống như lời hoàng thượng vừa nói, ai gia cũng coi như hoàn thành tâm nguyện, đến lúc đó ai gia có thể an tâm tịnh tu
trong chùa, trong cung này quá ồn náo, ai gia già rồi, không tham gia
được náo nhiệt, thích thanh tĩnh một chút.”

“Ngài không phải
vừa trở về sao? Mẫu hậu, ngài hay là ở lại trong cung, để cho nhi tử
được tận hiếu với người nhiều hơn! Kể từ sau khi Minh Nguyệt chết, ngài
vẫn buồn bực không vui, ở lại trong cung thẫn thờ ngồi một mình, trẫm
làm nhi tử, thật sự là áy náy vô cùng.”

Trên mặt Hoàn Nhan Liệt đầy vẻ hổ thẹn, khiến cho Đông Phương Lam nở nụ cười, “Hoàng thượng,
ngươi là vua của một nước, giang sơn xã tắc, mới là thứ cần người quan
tâm . Ai gia a, vẫn là tuổi lớn rồi, thích an tĩnh. Nhìn thanh sơn lục
thủy, tiểu nhi tiểu Cẩu, ai gia tâm tình rất tốt! Ngươi để cho ai gia đi đi!”

Đông Phương Lam nói như vậy, Hoàn Nhan Liệt không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Nhìn bóng lưng già nua của Đông Phương
Lam, Hoàn Nhan Liệt khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, “Kính Đức,
chuẩn bị xong chưa?”

“Hồi hoàng thượng, hết thảy đã được chuẩn bị sắp xếp ổn.” Kính Đức cong lưng, đứng ở phía sau Hoàn Nhan Liệt hồi báo.

“Đi! Bãi giá tới Trường Thu Cung!”

Vốn muốn vì Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất thành thân mà chuẩn bị Cung yến cũng không có bởi vì nam nữ chính tự rời đi mà trở nên vắng
lạnh, ngược lại càng trở nên thêm náo nhiệt.

Mộ Dung Thanh Liên uống một chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , giống như táo đỏ. Nàng vẫn nhìn Long Trạch Cảnh Thiên phía trước uống rượu giải sầu , tâm tình cũng vì vậy mà trở nên trầm thấp. Tại sao hắn nhìn không nhìn tới nàng
lấy một lần? Mộ Dung Thất Thất lập gia đình, hắn tại sao còn muốn tự
hành hạ mình như vậy!

Mộ Dung Thanh Liên thật sự rất muốn dùng
chính bản thân sưởi ấm cho Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng đối phương không tình cảm lãnh đạm, cũng không chịu nhìn nàng một cái, khiến cho Mộ Dung Thanh Liên cảm thấy có chút ủy khuất. đúng lúc ấy, một cung nữ đi tới
bên cạnh Mộ Dung Thanh Liên nói, “Mộ Dung tiểu thư, có người đưa cho nô
tỳ đem tờ giấy này gửi cho ngươi!”

Cung nữ để tờ giấy xuống rồi rời đi, Mộ Dung Thanh Liên mở tờ giấy ra, phía trên xuất hiện một chuỗi văn tự quen thuộc.”Tứ muội, cứu mạng! Ngoài điện bồn hoa bên gặp. Mộ
Dung Tâm Liên viết.”

Nếu không phải bởi vì Mộ Dung Thanh Liên
quen thuộc với chữ viết của Mộ Dung Tâm Liên, nhất định sẽ nghĩ tờ giấy
này là trò đùa dai của người khác. Nhưng nàng cùng Mộ Dung Tâm Liên giao tình nhiều năm, chữ của Mộ Dung Tâm Liên nàng biết , cho nên vừa nhìn
thấy tờ giấy này, Mộ Dung Thanh Liên ngẩn cả người.

Mộ Dung Tâm Liên tại sao lại tới đây? Điều này làm cho Mộ Dung Thanh Liên dị thường kinh ngạc, nữ nhân kia làm sao còn chưa chết? Đã biến thành như vậy,
lại vẫn còn sống, còn đang ở hoàng cung Bắc Chu , thật không thể tưởng
tượng nổi!

Mộ Dung Thanh Liên nhìn chung quanh một vòng, không
nhìn thấy Mộ Dung Tâm Liên đâu, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhiều hơn là vui mừng.
Nếu như nàng có thể bắt được Mộ Dung Tâm Liên, đem nàng giao cho Long
Trạch Cảnh Thiên xử trí, có phải hay không để lại ấn tượng thật tốt với
Long Trạch Cảnh Thiên? Dù sao ban đầu thể diện của Long Trạch Cảnh Thiên là do Mộ Dung Tâm Liên mà mất hết , nếu như nàng đem Mộ Dung Tâm Liên
vốn là “Tội phạm truy nã” đã bỏ trốn mất dạng bắt được, nói không chừng
là có thể thúc đẩy chuyện tốt của mình!

Chuện này thật là
chuyện vui “Từ trên trời giáng xuống” , xem ra nàng nhất định sẽ làm tân nương của Long Trạch Cảnh Thiên rồi! Mộ Dung Tâm Liên chính là lễ vật
mà nàng đưa cho Long Trạch Cảnh Thiên!

Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thanh Liên đứng lên, làm bộ đi ra ngoài hóng mát, rời khỏi đại điện.

Chờ Mộ Dung Thanh Liên dựa theo tờ giấy mà nói, thời điểm tới bồn hoa,
nhìn qua chỉ có Hoàn Nhan Bảo Châu. Mộ Dung Thanh Liên kinh ngạc, Hoàn
Nhan Bảo Châu cười khẽ, “Ngươi có phải hay không muốn tìm Mộ Dung Tâm
Liên, ta dẫn ngươi đi, nàng ở chỗ ta!”

Hiện giờ nội tâm Mộ Dung Thanh Liên đang nghĩ làm sao để bắt được Mộ Dung Tâm Liên để lập công
làm sao mà đối với lời nói của Hoàn Nhan Bảo Châu lại đi hoài nghi, rồi
lại nói nàng có thể phát đấu khí, chẳng lẽ còn sợ không đánh lại được
Hoàn Nhan Bảo Châu! Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thanh Liên dứt khoát giả
trang thành bộ dáng gấp gáp, “Công chúa, ngươi thật sự biết tỷ tỷ của ta đang ở tại nơi nào sao? Bọn ta mất liên lạc được với nàng, mọi người
trong nhà rất lo lắng cho nàng!”

Thấy lúc này Mộ Dung Thanh Liên làm bộ”Khẩn trương” , Hoàn Nhan Bảo Châu trong lòng cười lạnh.

Trang B (giả bộ), đợi lát nữa để xem ngươi muốn khóc cũng khóc không
được! Nhưng mặt ngoài, Hoàn Nhan Bảo Châu lại nở nụ cười, “Nàng rất tốt, chính là thân thể không tốt cho lắm, cho nên không thể tự mình tìm
ngươi, ngươi đi theo ta!”

Mộ Dung Thanh Liên đi theo Hoàn Nhan Bảo Châu ở trong cung đi vài vòng, cuối cùng vào một gian phòng vắng vẻ.

“nhị tỷ ta ở chỗ này?” Mộ Dung Thanh Liên có chút không quá tin tưởng, cảnh giác nhìn Hoàn Nhan Bảo Châu.

“Dĩ nhiên! Nàng bây giờ là cung nữ trong cung, nhưng thân thể không
tốt, tạm thời ở chỗ này dưỡng bệnh. Ngươi mau vào đi thôi! Ta ở chỗ này
giúp ngươi coi chừng, thời gian không nhiều lắm, các ngươi nói ngắn gọn
thôi!”

Hoàn Nhan Bảo Châu vẻ mặt chân thật nói, nhìn qua không
ra nào giả bộ , Mộ Dung Thanh Liên bán tín bán nghi đẩy cửa ra, còn chưa có đi vào, đã bị Hoàn Nhan Bảo Châu đẩy mạnh một cái đi vào.

“Người nào ——” Mộ Dung Thanh Liên còn chưa hô lên tiếng , đã bị một
người dùng vải trắng bụm miệng. Vải trắng có mùi vị dị thường, khiến cho Mộ Dung Thanh Liên buồn ngủ, cũng không thấy rõ trước mắt rốt cuộc là
người nào, liền hôn mê bất tỉnh.

“thành công chứ?” Hoàn Nhan Bảo Châu đẩy cửa đi vào, “Còn không đưa đến chỗ thái tử điện hạ!”

Trong lúc hôn mê, Mộ Dung Thanh Liên mơ thấy mộng đẹp, trong mơ nàng mơ thấy nàng cùng Long Trạch Cảnh Thiên thành thân, tất cả mọi người đều
đến đây chúc phúc. Mộ Dung Thất Thất quỳ gối trước mặt bọn họ, van xin
Long Trạch Cảnh Thiên tha thứ, nghĩ muốn lần nữa làm tân nương của hắn,
lại bị Long Trạch Cảnh Thiên một cước đá bay ra ngoài.

“Ta chỉ
có một nữ nhân là Mộ Dung Thanh Liên, chỉ yêu một mình nàng!” Lời này
khiến cho Mộ Dung Thanh Liên nghe được trong lòng còn ngọt hơn mật, sau
lại dứt khoát cười mà tỉnh lại.

Chờ tới lúc tỉnh lại, Mộ Dung
Thanh Liên mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh hoàn
toàn xa lạ. trên thân không có một vật nào, nằm trên giường, tứ chi bị
trói ở bốn cột góc giường, trong miệng bị đút vải bông.

“Cứu
mạng! Cứu mạng!” Mộ Dung Thanh Liên giãy giụa, muốn gọi, bất đắc dĩ
miệng bị bịt kín, tay chân cũng bị người ta troi lại, căn bản không cách nào chạy trốn.

“Ơ! Tỉnh?” Chỉ mặc một cái áo đơn Hoàn Nhan
Hồng đi tới bên cạnh Mộ Dung Thanh Liên, trong tay đung đưa một cành Hồ
Điệp Vũ.”So sánh với tưởng tượng của Bổn cung thì nhanh hơn nhiều!”

Ngươi là —— thấy Hoàn Nhan Hồng đi đến, Mộ Dung Thanh Liên dị thường kinh ngạc, thân thể giãy dụa càng thêm lợi hại.

“Ơ, còn muốn chạy trốn a!” Hoàn Nhan Hồng trên mặt lộ ra một nụ cười
trào phúng, Hồ Điệp trong tay chà nhẹ vào đầu ngón chân của Mộ Dung
Thanh Liên, nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ. Một trận tê dại lập tức truyền khắp toàn thân Mộ Dung Thanh Liên, ngươi muốn làm gì? Mộ Dung Thanh
Liên vẻ mặt bất khả tư nghị.

“Ha hả, Bổn cung, chính là thích
xử nữ!” Thấy trên cánh tay của Mộ Dung Thanh Liên có vết đỏ sẫm thủ cung sa, Hoàn Nhan Hồng cúi người, há mồm cắn lấy thủ cung sa, “Thật là
thơm! Chỉ có xử nữ mới có thể tản mát ra mùi vị thuần khiết như vậy! Bổn cung thích!”

Lúc này, Mộ Dung Thanh Liên rốt cục hiểu mình gặp phải chuyện gì. Đừng! Mộ Dung Thanh Liên dùng sức lắc đầu, lệ nóng chảy ra hốc mắt, không nên! Van cầu ngươi, đừng mà!

“Đừng?” Hoàn Nhan Hồng dường như có thể đọc tâm thuật, có thể đọc hiểu được Mộ Dung Thanh Liên muốn nói gì qua vẻ mặt.

“Như vậy sao được! Bổn cung đã đối với ngươi có hứng thú! Không tin
ngươi nhìn một cái!” Hoàn Nhan Hồng cởi ra áo đơn, lộ ra thân thể to
lớn.

Một cỗ thẹn thùng nảy lên trong lòng Mộ Dung Thanh Liên ,
nàng vội vàng nhắm mắt lại, không chịu nhìn, nhưng hoa hồ điệp trong tay Hoàn Nhan Hồng lại lần nữa chà nhẹ trên lưng chân của nàng, cái loại
cảm giác tê tê một lần nữa đánh tới, làm cho nàng nghẹn đỏ mặt.

“Ha hả, thật nhạy cảm! Bổn cung thích!” Hoàn Nhan Hồng lấn thân mà lên, “ngoan, làm nữ nhân của Bổn cung !”

Đừng, đừng mà! Mộ Dung Thanh Liên ánh mắt mở thật to , nhưng nàng có
thể làm thế nào được? thời điểm cảm giác đau nhói xuyên qua người nàng,
Mộ Dung Thanh Liên khóc thành nước mắt. Cứu mạng! Vương gia, cứu ta! Cứu mạng a!

Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cách đó không xa, thấy Mộ Dung Thanh Liên bị Hoàn Nhan Hồng khi nhục, trong lòng nàng có một loại
khoái cảm trả thù. Nàng bị khi dễ, nàng cũng muốn để cho nàng ta bị khi
dễ, nổi thống khổ của nàng, cũng muốn để cho người khác thống khổ ——

Chẳng qua là, thời điểm nhìn thấy lạc hồng trên giường, Hoàn Nhan Bảo
Châu cắn chặt đôi môi. Thì ra là người nam nhân này đối với xử nữ vẫn có cảm giác. Hắn dùng cái loại phương thức biến thái này hành hạ mình, đơn giản là ghét bỏ Hoàn Nhan Bảo Châu đã không còn là tấm thân xử nữ!

Nghĩ được như vậy, một loại cảm giác thẹn uất, tức giận cùng bất mãn
nhảy lên trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu. Vô luận như thế nào, nàng đều
cùng Mộ Dung Thanh Liên thủy chung sẽ có phân biệt. Hoàn Nhan Hồng cái
không thể sẽ không chịu dùng phương thức giao hoan bình thường của nam
nữ mà đối đãi với nàng! Nghĩ đến Hoàn Nhan Hồng đối với nàng nhục nhã
như vậy, chỗ mẫn cảm kia nhói đau truyền tới kích thích cho Hoàn Nhan
Bảo Châu.

Cái kết cục này, nhìn thì như là nàng thắng, nhưng
người thắng lợi thật sự là Mộ Dung Thanh Liên, bởi vì Hoàn Nhan Hồng căn bản cũng không có đem nàng là nữ nhân bình thường mà đối đãi!

Phượng Thương thành thân, Hoàn Nhan Liệt hứa hẹn, thật sâu kích thích sự kiêu ngạo của Hoàn Nhan Hồng, hắn cần từ trên thân của người khác, dùng phương thức khác để chinh phục cảm giác.

Tỷ như hiện tại, nhìn Mộ Dung Thanh Liên thống khổ nhắm mắt, gương mặt đỏ bừng, còn có nước
mắt ôm hận, khiến cho tâm lý của hắn được thỏa mãn thật lớn. Lúc
này,gương mặt của Mộ Dung Thanh Liên trong mắt hắn đã biến ảo thành Mộ
Dung Thất Thất, Phượng Thương đem hắn dẫm ở dưới chân, hắn muốn đem nữ
nhân của Phượng Thương đặt ở phía dưới!

Trong mắt thiêu đốt lửa giận của Hoàn Nhan Hồng không quan tâm Mộ Dung Thanh Liên có phải xử nữ hay không hắn chỉ cần nội tâm sung sướng xả đi những căm giận bất bình! Tất cả bất mãn đối với Phượng Thương, toàn bộ phát tiết lên người Mộ
Dung Thanh Liên. Ở trong mắt Hoàn Nhan Hồng, Mộ Dung Thanh Liên là Mộ
Dung Thất Thất, là nương tử của Phượng Thương, khinh nhục nương tử của
Phượng Thương, chẳng khác nào nhục nhã Phượng Thương!

ở một góc trong cung, Hoàn Nhan Hồng hưởng thụ con mồi mà Hoàn Nhan Bảo Châu tìm
đến. Mà ở một góc khác trong hoàng cung,phụ thân của Hoàn Nhan Hồng là
Hoàn Nhan Liệt, đã ở làm một chuyện kinh khủng.

Dưới lòng đất của Trường Thu Cung, một căn phòng ẩm thấp, Nguyệt Lan Chi bị lột sạch sẽ, buộc chặt trên đầu gỗ thánh giá.

“Hoàng thượng, ngài muốn làm cái gì?” trong mắt Nguyệt Lan Chi có hoảng sợ, nàng không cách nào tưởng tượng nổi, người lúc trước còn có vẻ mặt
ôn hoà đối với mình nói chuyện , Hoàn Nhan Liệt sẽ làm ra chuyện như vậy .

“Ha hả, ái phi, đừng sợ, trẫm là tới giúp ngươi!”
Trong khe hở giữa các ngón tay của Hoàn Nhan Liệt là những phi tiêu bằng trúc, sắc bén, vô cùng xinh đẹp. Thấy phi tiêu này, Nguyệt Lan Chi chợt nhớ tới một màn mình trước kia, nhìn sang một góc khác, lại thấy một là cô gái có dung mạo tương tự với mình.

“Đừng! Hoàng thượng, đừng mà!”

Nguyệt Lan Chi rốt cục cũng hiểu chuyện sắp xảy ra tàn nhẫn cỡ nào,
nàng giãy giụa, khóc hô, muốn dùng nước mắt đả động vẻ mặt người nam
nhân có nụ cười ôn nhu trước mặt này, “Hoàng thượng, nô tì làm sai cái
gì, ngươi tại sao lại đối xử với nô tì như vậy! Hoàng thượng tha mạng a! Hoàng thượng!”

Nghe được tiếng khóc của Nguyệt Lan Chi , Hoàn
Nhan Liệt lắc đầu, “Không không không, ngươi không có làm sai cái gì cả. Nguyệt Nhi, trẫm thích ngươi nhất!” bàn tay to của Hoàn Nhan Liệt ở
trên thân của Nguyệt Lan Chi chạy dọc, ánh mắt si ngốc nhìn Nguyệt Lan
Chi, “Trẫm thích ngươi, trẫm thương ngươi còn không kịp đây!”

“Hoàng thượng ——” Nguyệt Lan Chi cảm thấy vẻ mặt lo lắng trên người nam
nhân Hoàn Nhan Liệt này, nam nhân này càng ôn hòa, thì sự kinh khủng
càng nồng hậu. Trước nay chưa từng cảm nhận qua sự sợ hãi của Vân Chi
lúc trước, nàng không muốn chết, nàng không muốn chết a!

Vừa
nghĩ tới mấy tháng trước cái kia, nàng cũng bị dẫn tới nơi này, nhìn
người đàn bà kia bộ dáng thống khổ mà chết đi, Nguyệt Lan Chi bị làm cho sợ đến đại tiểu tiện không khống chế.

“ách ách!” Nghe thấy
được trong không khí phát ra mùi vị của món ngon tuyệt vời, Hoàn Nhan
Liệt nhướng mày, xa xa ngó nhìn.”Nguyệt Nhi,người làm sao bây giờ không
biết hiểu chuyện rồi? Đã như vậy, giữ ngươi lại làm cái gì!”

Thấy Hoàn Nhan Liệt muốn dùng cớ này để giết mình, Nguyệt Lan Chi đá những thứ dơ bẩn phía dưới kia, đột nhiên nở nụ cười.

“Ha ha ha ha!” Trong địa lao, tiếng cười Nguyệt Lan Chi phá lệ chói tai.

“Ngươi cười cái gì?” Như vậy Nguyệt Lan chi Hoàn Nhan Liệt chưa từng
thấy qua, cho nên cũng không có trực tiếp tiến vào chủ đề, mà là nhìn
Nguyệt Lan chi xem ra mặt tái nhợt, muốn biết đáp án.

“Hoàng thượng, ta cười ngươi, nhưng ta cũng thấy đáng thương cho ngươi.”

Nguyệt Lan Chi mới vừa rồi khẩn trương sợ hãi, đột nhiên trở nên bình
tĩnh lạ thường, tựa hồ nhìn thấu hết thảy tất cả mọi chuyện, cặp mắt kia sáng ngời, lúc này nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Liệt, dường như muốn
nhìn thấu nội tâm của hắn.

“Đáng thương cho trẫm? Ngươi có tư cách gì đáng thương cho trẫm? Ngươi bất quá là một con chó trẫm nuôi mà thôi!”

Thanh âm của Nguyệt Lan Chi mang ý châm chọc, làm cho Hoàn Nhan Liệt
rất bất mãn, hắn chỉ thích người theo mình, hiện tại Nguyệt Lan Chi đột
nhiên biến thành như vậy, khiến cho Hoàn Nhan Liệt có chút không quen,
cũng rất không thích.

“A, hoàng thượng, ngươi còn nói mình
không đáng thương. Ngươi nhìn mặt ta đi! Nhìn lại mặt của nữ nhân nằm
kia đi, ngươi còn nói mình không đáng thương? Ha hả, hoàng thượng, ngươi là người đáng thương nhất thiên hạ!”

“Ngươi có cả một đất nước của riêng mình, nhưng không có cách nào có được nữ nhân mình thích. Bởi vì các ngươi là huynh muội, ngươi vĩnh viễn không có cách nào nhận được tình yêu của Minh Nguyệt công chúa, cho nên mới tìm kiếm tất cả những
nữ nhân giống Minh Nguyệt công chúa, để thỏa mãn dục vọng của mình.
Người như vậy không đáng thương sao? Ngươi là người đáng thương nhất
trên cái thế giới này!”

“Càn rỡ!” Bị Nguyệt Lan Chi nói trúng
tâm tư của mình, Hoàn Nhan Liệt giận dữ, rút đao chém đứt cánh tay trái
của Nguyệt Lan Chi.

“A!” Nguyệt Lan Chi thê lương kêu thảm
thiết tựa hồ xuyên thấu cả mặt đất,bị cụt tay, khiến cho trên trán
Nguyệt Lan Chi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nữ nhân từng làm mưa làm
gió trong hậu cung này, lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân đầy mồ
hôi, giống như từ trong nước vớt ra. Mà khi bị chặt đứt cánh tay trái
rồi, thì máu chảy ồ ồ, không đầy một lát, mặt đất một mảnh đỏ sẫm.

“A, ngươi thẹn quá hóa giận. . . . . . Yêu muội muội của mình, là
chuyện không thể chấp nhận được a! Cho nên ngươi ghen tỵ với Phượng Tà,
ngươi hận hắn! Cho nên ngươi không buông tha Phượng Thương, bởi vì ngươi cũng hận hắn. . . . . . Ngươi đem Minh Nguyệt công chúa cất giấu, cho
rằng như vậy có thể có được nàng, nhưng là, nàng tình nguyện ngủ mê man, cũng không bằng lòng gặp cái ca ca biến thái như ngươi. . . . . .”

“Câm mồm !” Hoàn Nhan Liệt lửa giận hoàn toàn bị thiêu đốt, lại một đao, chém xuống cánh tay phải của Nguyệt Lan Chi.

Lúc này, Nguyệt Lan Chi đã đau đến mức mở miệng cũng mất khí lực lớn,
“Hoàng thượng. . . . . . Ngươi, nếu không lấy được mẫu cổ. . . . . . Ta
chết. . . . . . Mẫu cổ cũng sẽ chết. . . . . . Ngươi không thể khống chế được. . . . . . Phượng Thương. . . . . .”

Nguyệt Lan Chi chậm
rãi mở miệng, nụ cười trên mặt ảm đạm, ánh mắt một mảng trống rỗng. Nàng thua, vốn muốn đánh cuộc với tình cảm của một đế vương, vốn còn hy vọng có thể nhận được tâm của Hoàn Nhan Liệt, nhưng hắn chém nàng hai đao
này, tức là đem nội tâm của nàng chặt đứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui