Mộ Diệp im lặng một lát, rốt cuộc một lúc sau mới dám hé miệng nói : " Phượng Dạ, nếu đệ còn có suy nghĩ kia thì bỏ ngay đi.
Những lời như thế một câu ta cũng không muốn nghe nữa ".
" Vì sao? " Phượng Dạ gầm lên một tiếng, giống như kẻ điên đột nhiên vồ tới nắm chặt lấy bả vai Mộ Diệp, hét lớn : " Rốt cuộc là vì sao?! Có phải huynh còn thích tên kia đúng không? Mộ Diệp.
.
.
huynh vẫn còn thích hắn ta.
.
.
Huynh vậy mà vẫn còn thích hắn ta.
Mẹ kiếp, Mộ Diệp.
.
.
"
Phượng Dạ vừa nói vừa khóc, Mộ Diệp còn chưa kịp giải thích với hắn, Phượng Dạ lại đột nhiên cười lớn, vươn tay tới bắt đầu động đến y phục của y.
Mộ Diệp hoảng sợ vội lùi lại, nhưng Phượng Dạ tiến nhanh hơn giữ lại cánh tay y, sau đó thuận thế ném mạnh y xuống giường.
Dục vọng vốn bị đè nén tràn ra mãnh liệt.
Phượng Dạ tựa như con thú bắt đầu khống chế Mộ Diệp, đói khát hôn lên chiếc cổ ngọc thon dài của y.
Nhưng Mộ Diệp cũng vì vậy mà quyết liệt chống cự, sống chết cũng không để Phượng Dạ được như ý.
Phượng Dạ dù không tỉnh táo, nhưng bản năng vẫn không muốn thương tổn tới Mộ Diệp.
Vậy nên đành phải dịu dàng vuốt nhẹ khóe mắt y, thủ thỉ : " Mộ Diệp, huynh đừng chống cự nữa.
Hay là ta nói đúng, huynh vẫn còn thích Phượng Huyền sao? ".
Phượng Dạ vừa nói vừa bắt đầu cởi y phục của y, đến tận khi ngoại y được cởi ra một nửa, da thịt trắng trẻo từ từ lộ xuống, Mộ Diệp cựa quậy lắc đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn Phượng Dạ, lại không dám liều mạng đánh hắn.
" Phượng Dạ.
.
.
không nên, không nên.
.
.
biến thành như vậy.
.
.
"
Mộ Diệp giãy giụa chống cự một lần nữa, động tác lập tức bị Phượng Dạ áp chế.
Hắn khẩn trương cầu khẩn Mộ Diệp : " Mộ Diệp, ta thích huynh muốn huynh từ lâu rồi.
Huynh ngoan ngoãn một chút không được sao? Không lẽ ta phải là hắn thì huynh mới ngậm miệng à? Mộ Diệp, mẹ kiếp vì sao lúc nào cũng là hắn? Nếu thích hắn đến như vậy vì sao lại đồng ý đi theo ta? Có phải nhìn thấy ta thích huynh đến kiệt quệ bất lực, huynh mới vui có đúng không? Huynh tàn nhẫn như vậy, vì sao lại làm bộ dịu dàng? Vì sao.
.
.
đến bây giờ ta mới nhận ra "
" Nếu sớm động tâm với hắn.
.
.
hà cớ lại đồng ý với ta? Huynh.
.
.
là thương hại sao? "
Thân thể Mộ Diệp run rẩy, muốn tìm cách rời khỏi đây.
Nhưng sau khi nghe những lời Phượng Dạ nói, y liền do dự.
Không lẽ.
.
.
phải đồng ý chuyện này mới khiến Phượng Dạ an tâm?.
Mộ Diệp im lặng, coi như đã triệt để thỏa hiệp, mặc Phượng Dạ muốn làm gì thì làm.
Sau khi làm chán, hắn sẽ không còn bận tâm về Phượng Huyền nữa.
.
.
Phượng Dạ quyến rũ mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Mộ Diệp " Huynh nên biết điều sớm hơn mới phải " kế tiếp hắn nhịn không được hôn lên vành tai trắng mịn của Mộ Diệp.
Mỗi một tấc trên người Mộ Diệp hắn đều muốn tỉ mỉ thưởng thức, bây giờ rốt cuộc cũng đạt được ý nguyện.
Mộ Diệp không biết nên làm thế nào, bản thân trước giờ chưa từng trải qua loại chuyện này.
Hơn nữa, tâm lí y ban đầu cũng sợ hãi.
Sợ bản thân làm không tốt, về sau lại khiến cho hắn nhìn vào đã mất hứng.
Phượng Dạ vô cùng xúc động nhấm nháp vành tai Mộ Diệp, từ từ tiến xuống trên khóe mắt y hạ xuống một nụ hôn nhẹ.
Mộ Diệp theo quán tính nhắm chặt mắt, lại bị Phượng Dạ dời sự chú ý đến đôi môi mỏng kia, hắn bắt đầu cạy hàm răng y, thô bạo tìm đến chiếc lưỡi đinh hương kia, thỏa sức trêu đùa.
Phượng Dạ ngẩng đầu, rốt cuộc cũng chịu tận mắt nhìn bộ dạng hoảng loạn của Mộ Diệp.
Hai tay y đều bấu víu lấy chặt ga giường, cả người đều run rẩy nhắm mắt chịu đựng.
Phượng Dạ bất ngờ, có phần ngạc nhiên hỏi : " Tại sao lại sợ hãi? Không lẽ là lần đầu? ".
Mộ Diệp hé môi, rất lâu sau mới trả lời : " Hắn.
.
.
trước giờ không chạm đến.
Phượng, Phượng Dạ.
.
.
có thể, từ từ không? Ta rất sợ.
.
.
"
Thấy Mộ Diệp sợ hãi đến như vậy, Phượng Dạ quả thật cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng người hắn thầm thương trộm nhớ từ rất lâu, hiện tại dù y có như thế nào, không phải đã thỏa hiệp cùng hắn rồi sao? Việc gì hắn phải dừng lại?
" Vậy sao? " Phượng Dạ ôn nhu nắm lấy tay Mộ Diệp, kìm hãm y xuống giường.
Động tác dịu dàng như vậy, lại mang theo độc chiếm bá đạo, không cho y cơ hội cự tuyệt : " Vậy thì huynh đừng sợ hãi, hơi thả lỏng, ta sẽ rất nhẹ nhàng ".
".
.
.
" Mộ Diệp nói đến đây rồi, còn tưởng Phượng Dạ sẽ tha bổng, không ngờ lại đói khát đến như thế này.
Phượng Dạ nói xong, cũng không chờ Mộ Diệp đáp lời, tiếp tục cúi xuống hôn Mộ Diệp.
Hai tay cũng không yên phận nhàn rỗi, một tay lần đến sau lưng Mộ Diệp, nhẹ nhàng yêu thương xoa vuốt, tay kia giữ lấy một tay y, nắm chặt lấy coi như trấn an.
Phượng Dạ dùng đầu lưỡi cơ hồ liếm toàn bộ khoang miệng Mộ Diệp, xong mới chậm rãi rời về chiếc cổ trắng nõn, nhấm nháp, hôn liếm, làm thế nào cũng thấy không đủ.
Hắn nhẫn nại động tác tiếp theo, từ từ ngẩng đầu nhìn kiệt tác của chính mình, bên trên đầy những vệt hồng lớn nhỏ, kéo dài tới cần cổ đi đến xương quai xanh.
Đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.
Đến khi tự mình chiêm ngưỡng, lại diễm lệ đến như vậy.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự điên rồi.
Nếu không thể thật sự có được y, nhất định sẽ phát điên.
.
.
.