Phượng Dạ dời tay, chuẩn bị cởi nốt y phục trên người Mộ Diệp.
Đột nhiên, cả người Mộ Diệp phát run, " Phượng.
.
.
Phượng Dạ, đau.
.
.
"
" Đau? " Phượng Dạ nhíu mày, vội vàng hỏi lại : " Đau chỗ nào? Mộ Diệp, huynh — ".
" Phượng Dạ.
.
.
" Mộ Diệp ôm bụng thở dốc, khuôn mặt đều đỏ bừng lên, tay bám lấy vạt áo hắn : " Mau — gọi đại phu ".
Phượng Dạ nhìn khuôn mặt thống khổ của Mộ Diệp, ban đầu còn tưởng y vì sợ hãi làm bừa, nhưng cuối cùng thấy vẻ mặt kia.
Phượng Dạ chậc một tiếng trong lòng, dù là diễn kịch hay sự thật, hắn cũng muốn tin.
" Huynh ở yên đây, để ta gọi Thẩm Thất — ".
Phượng Dạ vừa quay mặt đi, cánh cửa phòng bỗng nhiên rầm một tiếng bị gãy nát.
Bốn tên thị vệ cầm kiếm xông vào trước lao tới áp chế Phượng Dạ xuống, sau đó, Phượng Huyền cùng Thái Hậu mới từ từ tiến vào.
" Cái — " Phượng Dạ trợn mắt nhìn Hoàng Ỷ Lan, hắn còn chưa hết bất ngờ, nàng đã nhẹ nhàng giải thích : " Phượng Dạ, tùy hứng đủ rồi.
Đây là vì giữ mạng cho con, ngoan ngoãn chút đi ".
Phượng Huyền liếc mắt nhìn Thái Hậu, ra lệnh bà đem theo Phượng Dạ lôi ra ngoài, bản thân ở cùng Thái y bồi thuốc cho Mộ Diệp.
Gần một canh giờ sau, Mộ Diệp lấy lại tỉnh táo, cả người đều phát run nhìn Phượng Huyền.
Phượng Huyền ban đầu vốn muốn làm cho qua chuyện này, coi như Mộ Diệp ăn miếng trả miếng, kiếp trước là hắn khốn nạn, kiếp này đến lượt Mộ Diệp phụ hắn.
Nhưng hiện tại, thấy ánh mắt này của y, hắn nhịn không được nói : " Đệ không có gì muốn nói với ta à? ".
" Thẩm Thất đâu? ".
" Từ sáng đã đem ông ta vào cung rồi ".
Mộ Diệp hít một hơi, nói : " Ngươi chơi đủ chưa? ".
" Ta có chỗ nào giống chơi đùa? Không phải người " chơi " luôn là đệ sao ? " Phượng Huyền cười nhạt nhìn Mộ Diệp, tiếp tục nói : " Thế nào, nhìn đệ lúc này, có phải hay không đã nhận ra ta không phải người trong lòng của đệ? ".
" Ngươi cũng biết ? " Mộ Diệp thở nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói : " Vậy thì ngươi hiểu rồi đấy, ta coi như có mắt như mù mới nhìn trúng ngươi.
À, không đúng, là ta không có mắt, mạo phạm bệ hạ.
Phiền bệ hạ ra thánh chỉ phế hậu rồi ".
" Mộ Diệp " Giọng Phượng Huyền bỗng nhiên trầm xuống, " Muốn đem thân phận ra nói, vậy được thôi ".
".
.
."
" Hoàng hậu ".
Phượng Huyền một tay bắt lấy cổ tay Mộ Diệp, dùng sức vặn chặt : " Trẫm ra lệnh cho hoàng hậu, tốt nhất biết điều một chút.
Nếu trẫm phế hậu, vậy đồng nghĩa với đem Mộ gia chôn theo ".
" Thách ngươi ".
" Ha, là hoàng hậu nói đấy " Phượng Huyền trừng Mộ Diệp : " Vậy mở đầu là mạng của Mộ Uy nhé.
Sau đó thì, à, hoàng hậu có một muội muội chưa đầy mười tuổi mà nhỉ? Nàng chết thật tiếc, nhưng mà nếu như trẫm để Mộ Uy chết một mình, vậy thì quá đơn độc rồi, hay là cho nàng đi theo nhé? "
" Muốn cái gì ? " Mộ Diệp gạt mạnh tay Phượng Huyền, " Ngươi rốt cuộc muốn cái gì mới tha cho ta?! Phượng Huyền, được, ta thừa nhận, ta sai rồi, là ta sai trước, thật xin lỗi, ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ ta liền làm, chỉ cần ngươi đồng ý phế hậu, không động đến Mộ gia, ta — ".
" Xin lỗi.
Một câu xin lỗi thì có tác dụng gì? Những chuyện mà ta phải chịu đựng, mười vạn câu xin lỗi cũng không thể nào bù đắp nổi ".
Phượng Huyền tức giận nắm chặt tay, suýt chút nữa liền thiếu suy nghĩ dùng bạo lực áp chế Mộ Diệp.
Một lát sau, đến khi hắn khôi phục bình tĩnh, hắn mới cất tiếng : " Mộ Diệp, ngoan ngoãn hồi cung.
Chuyện lần này ta nhắm mắt cho qua.
Không quản đệ trước kia đã từng thế nào, vừa rồi lại định làm gì.
Tốt nhất là đừng tùy hứng, nếu không ta cũng sẽ tùy hứng với Mộ gia ".
" Nhất định phải cưỡng ép như thế? " Mộ Diệp cười nhạt, " Phượng Dạ đâu ? ".
" Hỏi làm gì? ".
Phượng Huyền ngước đầu, ánh mắt có phần chán ghét nhìn Mộ Diệp.
" Ta không được hỏi sao? ".
" Liên quan đến hắn thì không được ".
" Tại sao? Không phải rất bình thường à? " Mộ Diệp nghiêng đầu nhìn Phượng Huyền : " Lúc trước ta cũng qua lại trong cung Tĩnh Vương điện hạ, bệ hạ làm như không thấy, kia không phải lẽ đương nhiên sao? ".
" Mộ Diệp, đủ rồi ".
" Ta cũng muốn nói, đủ rồi ".
Mộ Diệp nhìn Phượng Huyền, ánh mắt chợt ảm đạm : " Dừng lại đi, ngươi cũng hiểu rõ là không thể nào đúng không? "
Đương nhiên hiểu.
Hơn nữa, hắn còn hiểu rõ hơn cả Mộ Diệp.
Ngay từ đầu, hắn đã không có một cơ hội nào cả.
Dù cho quay trở lại năm tháng trước, Mộ Diệp có bám lấy hắn, hắn giả vờ hắn là Phượng Dạ, đem sự thật giấu đi.
Nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn sẽ không cam lòng.
Dù sao đau lòng cũng là liều thuốc khiến con người ta tỉnh táo trong chốc lát — Chỉ cần nhìn cách Mộ Diệp đối xử với hắn, điều đó vốn không thể tự nhiên mà có.
Này, là của người khác rồi.
" Đúng, nhưng như vậy thì sao? " Phượng Huyền nhếch môi cười, vươn tay xoa nhẹ mí mắt của Mộ Diệp : " Nào, nói cho ta nghe xem nào? Như vậy thì sao? Nếu như ta nhất quyết không buông tay thì thế nào? ".
Mộ Diệp nhìn Phượng Huyền, lời nào cũng khó nói.
Phượng Huyền bật cười thành tiếng, một tay nắm tóc Mộ Diệp giật ngược ra phía sau, trừng mắt đe dọa : " Ta không nói chơi đâu, Mộ Diệp, lần này là ta nghiêm túc đấy.
Muốn thị uy với ta? Được, thử xem nào? "