Tô Du Du như trước không có quần áo để mặc, đành phải mặc lại quần áo nhăn nhúm ngày hôm qua rồi xuống lầu.
Phòng ăn xa hoa giống như hoàng cung, bộ đồ ăn uống tinh xảo vô cùng, làm hại cô lúc ăn cũng khẩn trương theo, sợ vỡ bể cái gì, thức ăn vốn tinh xảo cũng ít đi vị ngon.
Cơm nước xong xuôi, cô đi tới cửa, đã nhìn thấy Trì Hạo đứng tại cửa ra vào.
"Thiếu phu nhân, tôi theo cô về nhà." Hắn cung kính nói.
Tô Du Du nhíu đôi mi thanh tú lại.
Cái này Trì Hạo nhìn chính là người rất lợi hại, đoán chừng là trợ thủ đắc lực của Trì Tư Tước, nhân vật như vậy đưa mình về nhà, cũng quá không biết trân trọng nhân tài rồi?
"Thật ra chỉ cần tài xế đưa tôi là được rồi, không cần làm phiền đến anh đâu."
"Cái này là việc thiếu gia phân phó."
Kỳ thật theo lý thuyết loại chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không cần làm phiền Trì Hạo, nhưng nay thiếu gia đặc biệt dặn dò...
"Trên người cô kết giới được giải khai, sẽ đưa tới không ít thứ, trên đường bảo vệ cô ta thật tốt."
Cho nên, Trì Hạo muốn toàn bộ đường đi đều theo Tô Du Du.
"Thiếu phu nhân, lên xe thôi."
Tô Du Du tiến vào trong xe, vượt qua vườn hoa giống như tiên cảnh với cây cầu vượt biển lớn, 20 phút về sau, đã đến cửa biệt thự Tô gia.
Tô Du Du xuống xe, Trì Hạo lập tức đi theo cô, cô không khỏi dừng bước, "Cái kia.
.
.
Trì Hạo đúng không? Anh ở lại đây đi, tự tôi có thể vào được."
Trì Hạo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự Tô gia.
Rất sạch sẽ.
"Được rồi, Thiếu phu nhân, cô cẩn thận.
Tôi ở chỗ này chờ cô."
Tô Du Du đi vào biệt thự Tô gia , Tô gia một nhà ba người, chính đang dùng cơm.
"Du Du?" Tô Hải Sơn trông thấy Tô Du Du không khỏi sửng sốt, lập tức đứng lên, tha thiết đi tới, "Con đã đi đâu? Tối hôm qua một đêm không có trở về, con có biết chúng ta đã lo lắng thế nào không?"
Tô Du Du lạnh nhạt nhìn bộ mặt dối trá của Tô Hải Sơn.
"Thật sao? Vậy tối ngày hôm trước cũng một đêm chưa về, các người sao lại không lo lắng?"
Tô Hải Sơn bị sặc khiến sắc mặt trắng nhợt, Khâu Thục Vân lúc này mới đi nhanh đến, thân mật nắm tay Tô Du Du, "Du Du, con nói nhăng nói cuội gì đấy, ba mẹ đương nhiên là quan tâm con rồi, hôm qua con rốt cuộc là đi đâu vậy, phải là cùng một chỗ với Trì thiếu hay không?"
Khâu Thục Vân câu nói sau cùng, hiển nhiên mới là trọng điểm, con mắt liên tục kiểm soát Tô Du Du.
Tô Du Du cười lạnh một tiếng.
Cô chỉ biết, cô ở nhà họ Tô mười năm, Khâu Thục Vân với Tô Hải Sơn luôn xem cô như đồ thừa, đột nhiên lại thân thiết như vậy, quả nhiên chính là vừa ý quan hệ của cô với Trì Tư Tước.
"Đúng thì thế nào?" Giọng nói của cô lạnh nhạt.
Khâu Thục Vân trong mắt sắc mặt vui mừng đều giấu không được.
"Thật tốt ah.
.
.
Du Du!" Khâu Thục Vân kích động bắt lấy cánh tay Tô Du Du, "Con như thế nào lại quen được Trì thiếu? Loại nhân vật lớn này, bình thường gặp cũng không được!"
Tô Du Du không đáp lời.
Khâu Thục Vân còn chưa từ bỏ ý định.
"Bọn họ...!Trì gia còn có bao nhiêu công tử độc thân công tử thế? Em họ con gần đây đang tìm kiếm đối tượng, có thể phiền Trì thiếu giới thiệu chút được không?"
"Đúng vậy Du Du, công ty đang đấu thầu một hạng mục của Trì gia, con có thể bảo Trì thiếu dàn xếp một chút hay không?" Tô Hải Sơn không cam lòng yếu thế.
Hai vợ chồng đều vẻ mặt mong chờ nhìn Tô Du Du.
Nhưng Tô Du Du như trước không nói lời nào, khiến Tô Hải Sơn với Khâu Thục Vân vội vàng đến trán đổ mồ hôi, cuối cùng, vẫn là Tô Liên Nhi ở trên bàn ăn, châm chọc khiêu khích mở miệng.
"Ba mẹ, hai người đừng làm khó dễ chị ta nữa, chị ta nào có bản lĩnh làm cho Trì thiếu giúp đỡ được? Theo con thấy, chị ta chẳng qua cũng chỉ là một người được Trì thiếu bao nuôi, dùng để làm công cụ ấm giường mà thôi!".