Bất quá là vì tiền mà thôi.
Những lời này dừng lại trong tai Lục Viễn Tiêu, nghe thật chói tai!
Đúng vậy, chính là vì tiền, cô mới ăn mặc như vậy; chính là vì tiền, cô có thể nũng nịu gọi những người đàn ông khác là "Chủ nhân" ; chính là vì tiền, cô có thể bán đứng thân thể của mình!
Cô sớm là một người con gái dơ bẩn, hắn không phải đã sớm biết sao!
Nhưng vì cái gì! Lúc này chính tai nghe thấy cô nói như vậy, hắn vẫn còn phẫn nộ không kềm chế được!
"Du Du, cô như vậy mà lại thiếu tiền à?" Trên bàn cơm, có một cô gái rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Tô gia bọn họ chẳng lẽ bạc đãi cô sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người mới không khỏi nghĩ đến, Tô Du Du tuy là con nuôi, nhưng dù gì cũng là con gái trên danh nghĩa của Tô gia, như thế nào lại lạc tới chỗ này làm nhân viên phục vụ?
Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía Tô Liên Nhi, Tô Liên Nhi biến sắc, nhưng rất nhanh, lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tiểu Cầm, cô đã hiểu lầm rồi..., chúng tôi như thế nào lại bạc đãi chị ấy chứ.
Bất quá tôi nghe nói, chị ấy gần đây nhìn trúng một cái túi xách số lượng có hạn, hơn mười vạn thì phải, ba mẹ không chịu cho chị ấy mua.
Chị, chị đến đây làm, không phải là muốn mua cái túi xách đó chứ hã?"
Nói xong, cô ta chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Tô Du Du.
Tô Du Du cười lạnh.
Túi xách hơn mười vạn?
Tô Liên Nhi nói cũng rất đúng.
Tô Du Du từ nhỏ đến lớn, làm gì có tiền mua được cái túi xách nào!
Nhưng cô cũng không muốn đi chọc thủng Tô Liên Nhi.
Trước mắt đám người này, từ nhỏ đến lớn lúc nào mà không xem thường cô, khi còn bé đã giúp lấy Tô Liên Nhi aqn hiếp cô, cô cần gì phải đem nổi khổ của mình vạch trần cho mọi người xem?
Cô liền lộ ra vẻ tươi cười, vẻ mặt không sao cả nói: "Đúng vậy a, tôi gần đây nhắm trúng một cái túi xách, cho nên đến đây làm việc."
Nghe thấy Tô Du Du thuận theo lời của mình nói, Tô Liên Nhi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trên bàn những người khác, sắc mặt lập tức trở nên khinh thường.
Vốn tưởng rằng Tô Du Du là có chuyện gì khó xử mới tới chỗ như thế làm công, nhưng không nghĩ tới chính là người đàn bà coi trọng đồng tiền.
Vài người đàn ông tương đối phóng khoáng trên bàn, lúc này càng càn rỡ đánh giá Tô Du Du ra, trong lòng tính toán, nếu Tô Du Du thích tiền như vậy, cũng không biết là bao nhiêu tiền mới có thể làm cho cô cùng chính mình chơi một đêm.
Tô Du Du như thế nào lại không nghĩ ra đám người này đang khinh thường mình, nhưng cô không quan tâm.
Cái quan hệ với Tô gia, cô sớm đã không cần đến.
"Không có chuyện gì để nói nữa, tôi đi trước." Cô mặt không biểu tình nói, "Tiền lương nơi này của chúng tôi chính là dựa vào số bàn tiếp được để tính, mọi người vẫn đừng nên dây dưa để tôi gom tiền mua túi."
Nói xong, cô không thèm để tâm đến đám người này, quay người muốn đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Cũng không muốn, cô lại một lần nữa bị Lục Viễn Tiêu gọi lại.
Cô dùng sức cắn môi, mới nhịn nước mắt xuống.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ hỏi: "Xin hỏi quý khách, ngài đến cùng còn có cái gì phân phó?"
Lục Viễn Tiêu nhìn bóng lưng Tô Du Du, một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, phía sau lưng cũng hoàn toàn để trần, lộ ra một phần lưng đường cong hoàn mỹ.
Dáng người xinh đẹp như vậy, làm hắn cảm thấy trong cơ thể một cỗ khô nóng.
Nhưng nghĩ đến người đàn ông khác cũng đã trông thấy bộ dáng xinh đẹp này của Tô Du Du, lồng ngực của hắn ở bên trong, thật giống như có một đốm lửa!
"Cô rất cần tiền đúng không?" Lửa giận phía dưới, hắn lạnh lùng mở miệng, "Cô hầu hạ một bàn, có thể được bao nhiêu tiền?"
Tô Du Du không biết Lục Viễn Tiêu tại sao phải hỏi cái này, bả vai cô có chút rung rung, "Hình như cái này không liên quan đến quý khách thì phải?"
Mở miệng một tiếng " Quý khách", làm lửa giận trong lồng ngực Lục Viễn Tiêu càng lớn.
"Đương nhiên là có liên quan." Hắn cười lạnh, "Cô bây giờ đứng ở trước mặt chúng tôi, nhảy một đoạn thoát y cho mọi người xem, tôi có thể cho cô tiền gấp mười.".