Quỷ Y Quận Vương Phi​

Sắc mặt Trực Nhật cùng Phá Nguyệt cực kỳ khó coi.

Vân Nhiễm không để ý đến bọn họ, nhanh chóng lấy ngân châm ra, châm cứu cho Yến Kỳ để ép độc ra, sau đó cho hắn uống giải độc đan.

Uống ba viên nhất định có thể giải được độc của Yến Kỳ.

Hai người kia nắm chặt bàn tay, thật không ngờ chủ tử dưỡng thương trong phủ còn bị người khác hạ độc, là do bọn họ sơ ý. Ai dám có thể nghĩ tới, trong phủ có người xuống tay với chủ tử, người này là ai?

Vân Nhiễm dùng ngân châm bức độc ra, sau đó dặn dò, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Các ngươi ra ngoài canh chừng, ta sẽ dùng nội lực ép độc cho Yến Kỳ.”

Nghe thấy Vân Nhiễm nói vậy, Trực Nhật nhanh chóng lên tiếng: “Để thuộc hạ làm đi.”

Vân Nhiễm lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết dùng nội lực để ép độc ra sao, chỉ hơi sơ ý sẽ hại chủ tử nhà ngươi.”

Trực Nhật tuy biết chút ít y thuật, nhưng không tinh thông. Nghe Vân Nhiễm nói vậy hắn cũng không dám nhiều lời, chủ động dẫn Phá Nguyệt ra ngoài, Vân Nhiễm ở phía sau căn dặn: “Đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào, nếu có người quấy rầy, có khả năng ta sẽ tẩu hỏa nhập ma.”

Nếu không phải Yến Kỳ, nàng cũng sẽ không sử dụng cách này để bức độc, thật sự rất nguy hiểm.

Trực Nhật biết tầm quan trọng của vấn đề, khẽ gật đầu canh giữ ngoài cửa.

Vân Nhiễm cởi giầy leo lên giường, đỡ Yến Kỳ ngồi dậy, sau đó ngồi sau lưng lắn, từ từ vận nội công ép độc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, quanh thân Yến Kỳ bao phủ một tầng sương mỏng, hai người đều toát mồ hôi. Khí độc trên mặt Yến Kỳ dần dần biến mất, da thịt trở lại màu tái nhợt. Đúng lúc này hắn tỉnh lại, quanh thân vô lực, đúng lúc này hắn tỉnh lại, tuy rằng không có sức lực, nhưng tinh thần khá tỉnh táo, biết Vân Nhiễm ép độc cho mình, không nhịn được lên tiếng: “Nhiễm Nhi, ngươi?”

Hắn lo lắng cho Vân Nhiễm, liền trầm giọng ra lệnh: “Đừng nói gì, từ từ vận khí theo ta, ép độc ra ngoài.”

Yến Kỳ nhắm mắt lại, bắt đầu vận nội lực, hai dòng khí di chuyển cùng một hướng, chậm rãi tụ độc về một chỗ.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm đau lòng: “Trực Nhật, ta muốn gặp biểu ca, biểu ca thế nào rồi, hắn có chuyện gì không? Đã tỉnh lại chưa.”

Trực Nhật lạnh lùng nhìn Tiêu Ngọc Đình, nghĩ đến chủ tử bị kẻ khác hạ độc, hắn nhìn ai cũng không thuận mắt, nhìn ai cũng có vấn đề.

Biểu tiểu thư về đi, chủ tử nhà chúng ta không có chuyện gì.

“Ta muốn vào thăm hắn.”

“Không được,” Trực Nhật cự tuyệt, vươn tay ra ngăn cản Tiêu Ngọc Đình, quận chúa đang ép độc cho chủ tử, nếu Tiêu Ngọc Đình xông vào sẽ khiến quận chúa tẩu hỏa nhập ma, hắn không thể để cho nàng ta vào.

“Trực Nhật, ta muốn nhìn thấy biểu ca, ngươi để cho ta nhìn một chút, chỉ cần xác nhận hắn không có chuyện gì, ta sẽ đi, cam đoan không quấy rầy hắn nghỉ ngơi.”

Tiêu Ngọc Đình đau khổ cầu xin, Trực Nhật sợ giọng nói của nàng ta làm phiền tới Vân Nhiễm, nhanh chóng thúc giục Tiêu Ngọc Đình.

“Biểu tiểu thư nhanh đi đi, ra không có chuyện gì, chờ người khỏe lại, ngươi hãy đến thăm.”

Tiêu Ngọc Đình sao có thể dễ dàng rời đi, nàng ta kéo tay Trực Nhật: “Trực Nhật, ngươi để cho ta nhìn một cái, nhìn một cái là được rồi.

Yến Kỳ vì lời nói của Tiêu Ngọc Đình, trong lòng trào dâng một ngọn lửa giận. Vân Nhiễm lập tức cảm nhận được, trầm giọng nói: “Bình tĩnh, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Kỳ thu hồi lửa giận, im lặng phối hợp với nàng.

Rất nhanh độc được ép ra, Yến Kỳ phun ra một ngụm máu đen, thân hình mềm nhũn đổ xuống giường, bất động, quá mệt mỏi, vừa bị thương nặng còn bị hạ độc. Nếu không có Vân Nhiễm chỉ sợ hắn đã mất mạng.

Yến Kỳ nằm trên giường, yếu ớt lên tiếng: “Nhiễm Nhi, ngươi lại cứu ta một mạng, ta không biết lấy gì báo đáp, lấy thân báo đáp cỏ được không, dùng cả đời báo đáp nàng?

Vân Nhiễm hơi nhíu mi, coi như Yến Kỳ đang nói đùa, lấy khăn tay lau máu đen cho hắn: “Lần này không tính là cứu ngươi, ngươi đã quên mình ra nông nỗi này là vì cứu ta. Vì bị thương cho nên mới khiến người khác có cơ hội xuống tay.”

Vân Nhiễm lại lấy ra một viên giải độc hoan đưa cho Yến Kỳ, giúp hắn ăn vào, sau đó thản nhiên nói.

“Xem ra phủ Yến vương các người cũng không thái bình.”

Ánh mắt Yến Kỳ u ám, khóe môi nhếch lên, quanh thaanh lạnh lẽo.

“Ta sẽ điều tra kẻ nào gây ra chuyện này.”

“Umh,” Vân Nhiễm gật đầu, đây là chuyện của phủ Yến vương, tin tưởng Yến Kỳ sẽ có cách xử lý, nàng không cần nhúng tay vào.

“Ngươi nhất định phải điều tra ra, tuyệt đối không được tha thứ cho người này.” Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ suy yếu, liền cảm thấy tim mình như thắt lại, hận không thể phanh kẻ hạ độc hắn ra làm tám mảnh. Người này cũng thật thông minh, không trực tiếp hạ độc, mà sử dụng các loại thuốc kị nhau tạo thành độc, do vậy ngự y mới không điều tra ra được nguyên nhân. Nhưng nàng lại có thể bởi vì nàng đã nghiên cứu không ít về vấn đề này.

“Ta sẽ điều tra.”

Trong mắt Yến Kỳ bắn ra hàn khí bức người, bàn tay nắ chặt lại, cắn răng nói, hắn cũng không ngờ cho nên mới sơ ý bị trúng độc. Đây là nhà của hắn, lại có người dám hạ độc với hắn.

Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ tuy đã được giải độc, nhưng tâm tình lại không tốt, nhanh chóng cầm tay hắn, dịu dàng an ủi: “Được rồi, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Yến Kỳ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, lệ khí biến mất, khuôn mặt lại ôn hòa, ánh mắt dịu dàng tình ý, nắm chặt tay Vân Nhiễm.

“Nhiễm Nhi, ngươi đừng đi.”

Vân Nhiễm đang muốn nói trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm trầm ổn mạnh mẽ: “Trực Nhật, Phá Nguyệt, các ngươi đang làm gì? Biểu tiểu thư chỉ muốn nhìn đại ca một chút, sao lại đuổi nàng đi.”

Người nói chuyện là Yến Trăn đệ đệ của Yến Kỳ, vừa rồi Tiêu Ngọc Đình bị đuổi nên đã đi tìm hắn.

Sắc mặt Yến Trăn khó coi nhìn Trực Nhật cùng Phá Nguyệt. Hai người này là thuộc hạ của đại ca, vừa rồi ngự y đều bị bọn hắn đuổi ra, bây giờ còn dám đuổi luôn cả biểu muội, bọn họ đang làm trò gì vậy.

“Trực Nhật, hiện tại đại ca đang hôn mê bất tỉnh, ngươi chẳng những không cho ngự y chữa trị, còn không cho chúng ta vào thăm, ngươi đang làm trò gì vậy, dựa vào đâu mà ngăn cản chúng ta, đừng quên ngươi chỉ là hạ nhân.”

Yến Trăn quát lạnh.

Trực Nhật chưa kịp trả lời, trong phòng đã vọng ra giọng nói lạnh như băng của Yến Kỳ: “Ta chưa có chết, cút hết cho ta, ngủ một giấc cũng không được yên.”

Âm thanh tuy rằng suy yêu, nhưng đúng là giọng Yến Kỳ, Yến Trăn nhướng mày đại ca đã tỉnh lại.

Tiêu Ngọc Đình lại sung sướng, biểu ca tỉnh rồi, thật sự là quá tốt.

Tiêu Ngọc Đình đứng bên ngoài nói vọng vào: “Biểu ca, chúng ta đi, không quấy rầy huynh nghỉ ngơi, sau này ta lại đến thăm huynh.”

Tiêu Ngọc Đình kéo Yến Trăn đi, sợ khiến Yến Kỳ không vui, bây giờ biểu ca đang bị bệnh không thể làm phiền hắn, ảnh hưởng đến hắn tĩnh dưỡng.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nghe thấy tiếng nói trong phòng, trong lòng sung sướng, nhanh chóng chạy vào phòng, nhìn thấy Yến Kỳ đã tỉnh, hai người vui mừng.

“Chủ tử, ngươi không sao rồi.”

Yến Kỳ thản nhiên hừ lạnh: “Không chết được, các ngươi đi điều tra cho ta, nhất định phải tra ra kẻ nào dám xuống tay ở chỗ của ta, nhớ kỹ, phải nhanh.”

“Ân, thuộc hạ lập tức đi thăm dò.”

Yến Kỳ suy yếu nhắm mắt lại, trước khi mê man vẫn không quên cầm chặt tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ngươi đừng đi, chờ ta ngủ rồi hãy đi.”

Vân Nhiễm liếc nhìn hắn, có chút không biết nói gì, hóa ra Yến quận vương cao cao tại thượng, lúc bị bệnh lại dính người như vậy, y như một đứa trẻ.

Vân Nhiễm đắp chăn cẩn thận cho hắn, nhẹ giọng nói: “Được, ngươi ngủ đi.”

Yến Kỳ nghe được đáp án của nàng, chân mày giãn ra, từ từ đi vào giấc nhủ.

Vân Nhiễm nhìn hắn dưới ánh đèn, cả người gầy đi không ít, ngũ quan càng thêm góc cạnh, không có một chút khí sắc, môi nhợt nhạt, nhìn hắn như vậy khiến người ta có một loại cảm giác đau lòng, cả người cô độc. Như sợ bị người khác bỏ rơi, hắn gắt gao nắm chặt tay Vân Nhiễm không muốn mất đi sự ấm áp.

Vân Nhiễm không khỏi bật cười, có phải mình suy nghĩ hơi nhiều không. Yến Kỳ không nên cô độc như vậy, hắn thế tử phủ Yến vương, trên có cha mẹ dưới có đệ muội, còn được thánh sủng. Nghe nói hắn vừa hồi kinh, tiên đế đã sắc phong cho hắn làm quận vương, còn giao giám sát ti cho hắn, một nam nhân hưởng nhiều vinh sủng như vậy, sao có thể cô độc.

Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ đã ngủ, cẩn thận rút tay về không kinh động đến hắn, nhanh chóng rời khỏi phòng Yến Kỳ. Hắn lúc này đã chìm vào giấc ngủ say không biết đang mơ thấy gì, mà khuôn mặt mơ màng sáng bóng.

Vân Nhiễm ra ngoài đụng phải Trực Nhật liền dặn dò hắn: “Chăm sóc chủ tử các ngươi cho cẩn thận, đồ ăn thức uống hàng này phải kiểm tra thường xuyên, đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Quận chúa yên tâm, thuộc hạ sẽ chú ý.”

Vân Nhiễm gật đầu, xoay người rời đi, Trực Nhật sai vài tên thuộc hạ hộ tống Vân Nhiễm về phủ.

Vân Nhiễm cũng không từ chối, dẫn theo Long Nhất trở về phủ.

Về đến nhà nàng cảm thấy chính mình sắp chết đối, ngủ cả một ngày chưa ăn gì, sau lại giúp Yến Kỳ ép độc, bây giờ đối kinh khủng, nhanh chóng dặn dò Lệ Chi cùng Sơn Trà chuẩn bị chút đồ ăn.

Lệ Chi cùng Sơn Trà đi chuẩn bị đồ ăn, bên ngoài có người đi tới, Vân Nhiễm ngó đầu nhìn qua thấy Long Nhị đã trở lại .

“Ngươi đã về, đã đưa thư chưa.”

“Bẩm quận chúa, thuộc hạ đã thuận lợi đưa thư đến Phượng Thai Huyền.”

Long Nhị cung kính bẩm báo, Vân Nhiễm gật đầu một cái. Nghĩ đến Nghiễm Nguyên Tử, không biết ông ta có phải phản đồ của Lưu Hoa Đường hay không, trong thư nàng thông báo chuyện này cho sư phụ, để người đến thăm dò, xem có chính xác hay không.

Bây giờ Nghiễm Nguyên Tử đã không còn ở chùa Tướng Quốc không biết sư phụ có tìm được ông ta.

Vân Nhiễm lại nghĩ đến nhiệm vụ sư phụ giao cho mình, tìm được minh quân triển vọng. Bây giờ chỉ còn lại Tiểu Minh vương Tần Văn Hãn, chẳng lẽ hắn thật sự là minh quân theo lời sư phụ.

Xem ra nàng cần phải tìm cơ hội đi gặp vị vương gia nước Nam Ly này.

Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Lệ Chi cùng Sơn Trà đã dọn đồ ăn lên, Vân Nhiễm không nghĩ nữa ăn no rồi tính sau, phất tay cho Long Nhị đi xuống.

Trong phòng khách, Sơn Trà cùng Lệ Chi ở bên cạnh hầu hạ Vân Nhiễm, nhắc nàng ăn từ từ thôi. Ăn xong Vân Nhiễm nằm trên giường đọc sách một lát rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, dùng điểm tâm xong Vân Nhiễm chuẩn bị tới dịch cung thăm Tiểu Minh vương Tần Văn Hãn.

Mọi hi vọng của nàng đều đặt trên người hắn, nếu vị vương gia này cũng không phải minh quân tiềm ẩn, nàng nên làm gì tiếp theo? Trở về Phượng Thai Huyền nói lại với sư phụ, không có ai trong số họ là minh quân sao?

Vân Nhiễm nhớ đến ánh mắt mong chờ của sư phụ, liền cảm thấy không có cách nào lên tiếng.

Trong phòng khác, Vân Nhiễm đang suy nghĩ đến mất hồn, Sơn Trà đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Bích Châu tỳ nữ của công chúa An Nhạc tới đây nói muốn gặp người.”

“Dẫn nàng ta vào đi.”

Sơn Trà đi ra, rất nhanh đã dẫn theo Bích Châu mi thanh mục tú trở lại. Bích Châu vừa nhìn thấy Vân Nhiễm đã quỳ xuống: “Quận chúa Trường Bình, người giúp công chúa nhà chúng ta đi, công chúa nàng?”

Bích Châu khóc lên, Vân Nhiễm đi tới đỡ nàng ta dậy: “Chẳng lẽ chủ tử nhà ngươi bị thương?”

Bích Châu nức nở: “Bẩm quận chúa, công chúa nhà chúng ta có bị thương chỉ là vết thương nặng, không có vấn đề gì. Nhưng phò mã khiến công chúa đau lòng, hai ngày nay không ăn không uống, gầy đến mức gió thổi bay, nô tỳ lo lắng cứ như vậy, công chúa sẽ chết.”

Bích Châu nói xong, chân mày Vân Nhiễm nhướng lên, Đường Tử Khiên, hắn lại gây ra chuyện gì rồi.”

“Phò mã nhà các ngươi sao lại khiến công chúa đau lòng.”

Bích Châu bẩm: “Lúc trước ở chùa Tướng Quốc, cả phò mã và quận chúa đều bị thương. Phò mã vì che chở cho công chúa mới bị thương, nên công chúa rất vui vẻ, cho rằng trong lòng phò mã có nàng. Không ngờ sau khi trở về liền xảy ra chuyện, phò mã dưỡng thương trong viện, lại cùng với người khác xảy ra quan hệ, bây giờ còn muốn cưới nữ nhân kia làm thiếp, công chúa biết được liền đau lòng.”

Vân Nhiễm đen mặt, Đường Tử Khiên dám có gan làm như vậy, thật sự đáng giận. Nam nhân này khiến người ta thật sự oán hận, bây giờ nàng có một loại xúc động muốn đánh hắn, dưỡng thương cũng có thể xảy ra quan hệ, thật là trâu.

Có điều nàng cũng hiểu tính Đường Tử Khiên, ngoại trừ Vân Hương di hắn cũng không thích những nữ nhân khác, phương diện này hắn rất kiềm chế.

“Nữ nhân kia là ai?”

Vân Nhiễm nhướng mày, Bích Châu khẽ đưa mắt nhìn nàng rồi cúi đầu nói: “Không phải ai xa lạ, chính là nhị tiểu thư phủ Vân vương.”

Dứt lời Bích Châu lại nói tiếp, “Nô tỳ đã tìm hiểu, biết được phò mã bị thương, Vân tiểu thư ở bên cạnh chăm sóc nhiều ngày. Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, sau đó bị công chúa chia rẽ, bây giờ phò mã bị thương, Vân tiểu thư tự mình đi chăm sóc, hai người còn…”

Bích Châu không nói tiếp được nữa, mặt Vân Nhiễm đen xì, giờ nàng đã hiểu được mấu chốt của vấn đề. Do Vân Hương Di mà ra, nữ nhân này thấy mặt bị hủy rồi, không gả được cho người tốt, lại chủ động trèo lên người Đường Tử Khiên.

Vân Nhiễm tức giận không thôi, đầu óc Đường Tử Khiên có bệnh sao, biết rõ nữ nhân này ghét bỏ hắn, còn chủ động cưới ả ta làm thiếp.

“Đi, ta tới xem thế nào.”

Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, Bích Châu đi theo nàng. Lệ Chi cùng Sơn Trà cũng đi theo.

Vài người đi theo cửa hông ra ngoài.

Đường gia cùng Vân Gia có một đường nhỏ, bên cạnh cửa hông. Trước kia Đường Tử Khiên cùng Vân Hương Di qua lại theo lối này, cho nên mới không bị ai phát hiện.

Đường gia, viện của công chúa.

An Nhạc nằm trên giường không nhúc nhích, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khuôn mặt gầy yếu hơn lúc trước, cả người yếu ớt, giống như chỉ cần hơi dùng sức nàng sẽ hương tiêu ngọc vãn.

Vân Nhiễm đến nơi thấy nàng như vậy, không khỏi thương xót. Đường đường là công chúa hoàng thất, sao lại lưu lạc đến mức này, vì một nam nhân khiến chính mình đau khổ, Vân Nhiễm cảm thấy không đáng.

Công chúa An Nhạc nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Vân Nhiễm vào cửa, không khỏi lườm Bích Châu một cái. Nàng đã cảnh cáo không được kinh động đến quận chúa Trường Bình, sao nàng ta lại tới đây.

An Nhạc giật mình, Bích Châu nhanh chóng đi tới đỡ nàng dậy dựa vào thành giường. An Nhạc khẽ động liền thở dốc, tinh thần không thoải mái.

Vân Nhiễm đến trước giường nhìn An Nhạc, tức giận nói: “An Nhạc, sao ngươi lại hành hạ chính mình thành như vậy. Ngươi đã quên mình có huyết thống cao quý, là công chúa Đại Tuyên, sao lại vì người khác biến thành như vậy.”

Vân Nhiễm vừa nói, An Nhạc bật khóc, nhào vào lòng Vân Nhiễm khóc lớn.

“Trường Bình, ta hối hận, ta không nên thích hắn, ta sai rồi, đây là ông trời trừng phạt ta. Vì ra chia rẽ người khác, ta xứng đáng bị như vậy.”

Vân Nhiễm ôm nàng, cảm nhận được đau đớn trong lòng nàng. Thật ra An Nhạc là người rất lương thiện, tuy là công chúa, nhưng rất ít khi làm hại đến người khác. Như bây giờ rõ ràng là Vân Hương Di hại nàng, nàng lại cho rằng chính mình chia rẽ người khác.

Vân Nhiễm vỗ nhẹ tay nàng nói: “An Nhạc, không phải lỗi của ngươi, là lỗi của nữ nhân kia, ngươi đừng tự trách.”

An Nhạc khóc một lát nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi biết không? Trong lễ tế trời ở chùa Tướng Quốc, hắn tình nguyện để mình bị thương che chở cho ta, khiến ta sung sướng muốn chết, ta nghĩ mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Sau này nhất định phải làm thê tử tốt của hắn, sinh con dưỡng cái, tận tâm chăm sóc hắn. Nhưng chân tướng lại tàn khốc như vậy, sớm biết vậy ta nên chết trong lễ tế có khi lại là hạnh phúc.”

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi ăn nói linh tinh gì thế, nếu chính ngươi cũng không quý trọng bản thân, sao có thể trông cậy người khác quý trọng ngươi? Trên thế giới này, yêu mình nhất chính là bản thân mình, không phải người khác.”

“Nhưng thật sự khó quá.” An Nhạc chỉ vào tim mình, chỉ cần nghĩ sẽ không bao giờ yêu nữa, vỡ tan như cánh hoa.

Vân Nhiễm khẽ vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “An Nhạc, trên đời này không chỉ có tình yêu còn có nhiều thứ khác, ngươi không thể cả ngày ôm tình yêu mà sống, vì mất đi tình yêu liền không sống nổi.”

An Nhạc nghe Vân Nhiễm nói vậy, ánh mắt u ám, xót xa lên tiếng: “Ta không biết nên làm gì, Trường Bình, ta không giống ngươi, cái gì ngươi cũng biết, ta cái gì cũng không biết.”

Vân Nhiễm nhìn nàng: “Không biết thì có thể học, ngươi mới có mười sáu, tương lai còn rất dài, không cần thiết phải dựa vào nam nhân để sống qua ngày. Ngươi có thể nấu ăn, chăm sóc hoa cỏ, còn thể theo ta học y, học võ công tìm được niềm vui cho bản thân, khi đó ngươi sẽ phát hiện, không có nam nhân yêu cũng không thể đánh mất chính mình.”

“Thật sự có thể sao?”

Ánh mắt An Nhạc hơi do dự, nàng thật sự rất muốn thoát ly khỏi tình trạng hiện tại, nàng không muốn cả ngày ngồi chờ Đường Tử Khiên, vì mỗi cử động của hắn mà hối tiếc đau lòng. Nàng cần phải thay đổi, giống như Trường Bình làm một nữ nhân theo ý mình.

An Nhạc nắm chặt tay, nàng quyết định, nàng cần học hỏi mọi thứ.

Vân Nhiễm nắm tay nàng: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ thành công. Ngươi có thể cho Đường Tử Khiên nhìn thấy, hắn đã nhìn sai người. Nếu ngươi vẫn tự oán trách than thở, hắn càng xem thường ngươi. Hắn cho sẽ mình đã đúng khi không thích ngươi, một nữ nhân yếu đuối sao có thể xứng với hắn. Cho nên ngươi nhất định phải khiến hắn hối hận, vì đã không yêu ngươi, một nữ nhân rất xuất sắc.”

Vân Nhiễm khiến An Nhạc càng thêm kiên định, nàng quyết định, từ giờ sẽ không dễ dàng tự oán than thở, không dễ dàng hành hạ tra tấn chính mình.

“Trường Bình, cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ làm được, ta muốn trở thành một nữ nhân giống như ngươi.”

An Nhạc quyết định, tinh thần cũng tốt hơn, Bích Châu cũng nở nụ cười, xem ra nàng tìm quận chúa Trường Bình tới đây là chính xác rồi.

“Công chúa, nô tỳ chuẩn bị chút đồ ăn cho người nha.”

Đã lâu như vậy công chúa vẫn chưa ăn gì.

“Umh, đi chuẩn bị đi.” An Nhạc phất tay, Bích Châu lui xuống chuẩn bị. An Nhạc lôi kéo tay Vân Nhiễm hỏi về chuyện xảy ra ở chùa Tướng Quốc. Nàng nói nói tóm tắt, tận mắt nhìn An Nhạc ăn một chén canh sau để nàng ta nghỉ ngơi.

An Nhạc gật đầu, tuy rằng või lòng vẫn tan nát, nhưng tâm tình đã khá hơn, im lặng ngủ.

Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà cùng Lệ Chi rời khỏi phòng An Nhạc, vừa ra đến cửa liền nhìn Bích Châu: “Dẫn ta đi gặp phò mã nhà các ngươi.”

Bích Châu lập tức đi trước dẫn đường: “Nô ty dẫn người đi, nữ nhân kia vẫn ở lại trong viện phò mã.”

Đường Tử Khiên ở cách viện An Nhạc không xa, ngăn cách với nhau bằng một hoa viên nhỏ. Vân Nhiễm đi sau Bích Châu vào đến viện có người chặn đường. Vân Nhiễm thẳng chân đá hắn một cái, người kia ngẩng đầu lên nhìn thấy quận chúa Trường Bình liền im lặng nhanh chóng nhường đường.

Trong phòng, Đường Tử Khiên đang nhắm mắt tựa vào thành giường, Vân Hương Di bưng tới một chén tổ yến hầm đường phèn, dịu dàng nói: “Tử Khiên, ăn một chút đi, từ sáng đến giờ chàng chưa ăn gì.”

Đường Tử Khiên nhắm mắt lại không thềm để ý đến Vân Hương Di, nghĩ tới những chuyện ả ta đã làm, hắn liền không muốn nói chuyện với nữ nhân này.

Trong lễ tế trời, hắn bị thương thần trí mơ màng, nữ nhân này chạy tới nói muốn chăm sóc hắn. Hắn đang mơ màng đã quên mất chuyện nàng ta phản bội hắn, nghĩ đến trước kia hai người có tình cảm, hắn để nàng ta ở lại chăm sóc. Không ngờ hắn lại cùng nữ nhân này xảy ra quan hệ bất chính, bây giờ chỉ có thể cưới nàng ta.

Hiện tại Đường Tử Khiên đã không còn cảm giác với Vân Hương Di, nghĩ đến thời gian tươi đẹp của bọn họ. Tuổi trẻ hắn thích một nữ nhân như vậy, muốn cưới nàng làm vợ, nhưng đến cuối hắn bị nàng lừa mà không biết gì, hóa ra nàng không muốn gả cho hắn, nàng muốn làm phi tử.

Nhưng bảo hắn hoàn toàn cắt đứt cũng có chỗ khó.

“Đặt lên bàn đi.” Giọng Đường Tử Khiên vừa phức tạp, vừa lạnh lùng lên tiếng, Vân Hương Di cắn môi, ủy khuất nhìn người trên giường khóc lên: “Tử Khiên, ta biết sai rồi, nếu ngươi hận ta liền hận đi, còn có chuyện xảy ra giữa chúng ta, ta sẽ không trách ngươi, ngươi cũng không cần cưới ta, ta không gả ra ngoài là được.”

Vân Hương Di lấy lui làm tiến, rơi nước mắt, lớp trang điểm đậm trôi đi để lộ ra diện mạo đáng sợ khiến người ta chán ghét.

Đường Tử Khiên lạnh giọng: “Ta nói cưới ngươi thì sẽ cưới, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nếu chúng ta đã xảy ra quan hệ, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ta mệt mỏi, muốn ngủ, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Được,” Vân Hương Di dịu giọng đáp, bây giờ nàng ta đuối lý, cho nên hết sức dịu dàng. Nhưng nàng ta có lòng tin, Đường Tử Khiên vẫn là Đường Tử Khiên của nàng, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ cố chấp bắt buộc, của nàng người khác đừng mơ động đến.

Vân Hương Di chưa kịp ra ngoài, không ngờ cửa phòng bị người khác đá văng ra, có người xông vào.

Hai người trong phòng hoảng sợ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Vân Nhiễm lạnh lùng trừng mắt nhìn mình.

Đường Tử Khiên lên tiếng trước: “Vân Nhiễm.”

Vân Nhiễm lạnh lùng châm chọc: “Hai vị tình chàng ý thiếp, xem ra là ta đã quấy rầy.”

Vân Hương Di bất an kêu lên: “Đại tỷ.”

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng: “Vân Hương Di, chuyện như vậy ngươi cũng làm được, khiến ta thật ghê tởm.”

Vân Hương Di nước mắt vòng quanh, ủy khuất cúi đầu, không rên lên tiếng nào, giống như mình chịu thiệt thòi lớn.

Đường Tử Khiên lên tiếng theo phản xạ: “Vân Nhiễm, ngươi đừng làm khó nàng.”

Nói xong liền hối hận, rất nhiều chuyện đã thành thói quen, nhất thời không thể sửa được.

Vân Nhiễm lập tức nâng mắt nhìn Đường Tử Khiên, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo: “Đường Tử Khiên, đây vốn là chuyện của các ngươi, ta không muốn nhúng tay, nhưng ta cùng An Nhạc là bằng hữu, nàng lương thiện, ta không đành lòng nhìn ngươi đối xử như vậy với nàng, vì sao ngươi lại làm vậy, nàng ta đã làm gì sai, chẳng qua vì thích ngươi, ngươi lại khiến nàng tổn thương như vậy?”

Đường Tử Khiên còn chưa kịp lên tiếng, Vân Hương Di đã đáp lời.

“Đại tỷ, ta không muốn làm tổn thương nàng, tỷ yên tâm, ta sẽ không gả cho Đường Tử Khiên, ta sẽ không phá hỏng chuyện của hai người.”

Sắc mặt Đường Tử Khiên trầm xuống quát lạnh: “Câm miệng, làm cũng đã làm, ta sẽ phụ trách.”

Nói xong hắn nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi thật quá đáng, đây là chuyện của ta, ngươi có tư cách gì đến vung tay múa chân, ngươi lấy thân phận gì.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Đường Tử Khiên nở nụ cười: “Đường Tử Khiên, ngươi tưởng ta muốn quản chuyện của ngươi sao? Ta tới để nói với ngươi một câu, ngươi sẽ hối hận.”

Nói xong nàng không thèm nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài. Say này nàng còn nói chuyện với hắn, nàng sẽ không mang họ Vân, nàng tới là muốn nhắc nhở hắn đừng để bản thân mình hối hận, trên đời này không có thuốc hối hận. Đáng tiếc nam nhân này không để ý, còn nói nàng xen vào chuyện của người khác, nàng lười để ý đến chuyện của bọn họ, nàng chỉ quan tâm An Nhạc.

Vân Nhiễm đi rồi, Vân Hương Di khóc lên: “Tử Khiên, ngươi không cần vì ta mà đắc tội với đại tỷ, nàng tức giận.”

Đường Tử Khiên đang phiền lòng, nghe Vân Hương Di nói vậy càng căm tức: “Ngươi đi ra ngoài, không có lệnh của ta, không được vào.”

“Ân, Tử Khiên,” Vân Hương Di lên tiếng đáp lời, đợi đến khi ra ngoài vẻ mặt dịu dàng lại biến mất không dấu vết, khóe môi nở nụ cười lạnh. Vân Nhiễm, ngươi dám chặn đường lui của ta, ta khiến cho các ngươi không được vui, nếu đã vậy liền để tất cả đều cùng không vui.

Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà cùng Lệ Chi đi theo cửa hông về viện của mình.

Hai nha hoàn thấy sắc mặt quận chúa không tốt, cũng không dám lên tiếng.

Về đến viện Như Hương, quản gia dẫn người đến báo: “Quận chúa, công chúa Phùng Dực đến phủ, bà muốn gặp người.”

“Công chúa Phùng Dực? Không phải bà ta bị nhốt trong đại lao sao?”

Vân Nhiễm nhướng mày, trong lòng hiểu, có người thả trưởng công chúa ra.

Xem ra người tới không có ý tốt.

“Đi, xem trưởng công chúa tới phủ có chuyện gì.”

Trong phòng khách, công chúa Phùng Dực âm trầm bất động trên ghế, quanh thân bà phủ mưa giông bão táp, ánh mắt tràn đầy thị huyết sát khi, hạ nhân trong phòng khách đều sợ hãi lui ra ngoài, ngoại trừ hai nha hoàn của công chúa.

Vân Nhiễm tiến vào, liền cảm nhận được được ánh mắt sắc như dao của bà, nếu ánh mắt có thể giết người chắc nàng đã chết đến cả trăm lần.

Vân Nhiễm thản nhìn tiến vào, ngồi đối diện với trưởng công chúa.

Trưởng công chúa im lặng, ánh mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cả nửa ngày mới âm trầm lên tiếng.

“Vân Nhiễm, ngươi dám can đảm tính kế nữ nhi của ta, đó là nữ nhi duy nhất của bản cung.”

“Nếu không phải nàng ta gây sự trước, tính kế nha hoàn của ta, ta sẽ không ra tay với nàng.”

Vân Nhiễm bình tĩnh nói, nàng không muốn đối đầu với phủ trưởng công chúa, nhưng quận chúa Minh Tuệ khiến nàng hận thấu xương, nên mới tính kế ả ta.

“Kia chỉ là một nha hoàn.” Trưởng công chúa sắc bén hét lên, Vân Nhiễm u ám nhìn trưởng công chúa: “Chẳng lẽ quận chúa là người, nha hoàn không phải là người sao, vì sao nàng ta động thủ với người bên cạnh ta có đó là vì nàng ta không thu thập được ta, ta tuyệt đối không cho phép có chuyện như vậy.”

Vân Nhiễm hung hắng nói, trưởng công chúa cắn răng: “Bản cung chỉ hận không sớm ra tay với ngươi, cũng không muốn đối đầu với phủ Vân vương, không ngờ ngươi lại dám động vào bản cung, giỏi, thật sự rất giỏi.”

Ánh mắt trưởng công chúa dữ tợn, thị huyết: “Vân Nhiễm nếu Minh Tuệ chết, bản cung bắt ngươi chôn cùng.”

Vân Nhiễm lơ đễnh nhíu mày nhìn trưởng công chúa: “Vân Nhiễm chờ trưởng công chúa ra tay.”

Trước khi xuống tay với quận chúa Minh Tuệ, nàng đã biết trưởng công chúa sẽ trả thù. Trưởng công chúa lại không giống với quận chúa Minh Tuệ, bà ta là trưởng nữ công chúa hoàng thất, trải qua tam triều, tâm kế thâm trầm, mưu kế lợi hại, nhưng vậy thì sao, nàng tuyệt đối không tha cho hung thủ đã hại Dữu Tử.

“Được, vậy ngươi chờ chờ chôn cùng nữ nhi của ta đi.”

Trưởng công chúa đứng đậy, phất tay áo rời đi, Vân Nhiễm im lặng nhìn bà đi khỏi, nói thật nàng không muốn thành kẻ thù với trưởng công chúa, nữ nhân này rất lợ hại. Nhưng nàng không thể tha cho quận chúa Minh Tuệ.

Trong phòng khách, Sơn Trà cùng Dữu Tử lo lắng: “Quận chúa, bây giờ phải làm sao, trưởng công chúa nhất định sẽ nghĩ cách hại quận chúa.”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Vân Nhiễm thản nhiên, thật ra nàng cũng lo lắng. Bây giờ trưởng công chúa đã được thả ra, có khi nào Phượng Quân Dao cũng được thả không, cho dù không thể công khai, trưởng công chúa cũng có thể trộm long tráo phụng đổi người ra.

Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lẽo, không phải trưởng công chúa muốn trả thù nàng sao. Vậy nàng chỉnh chết quận chúa Minh Tuệ rồi tính sau.

Vân Nhiễm gọi Quân Hốc ra để hắn đi sắp xếp, nàng muốn gặp quận chúa Minh Tuệ, xác nhận xem người trong ngục có thật sự là nữ nhân kia.

Quân Hốc là nhị thống lĩnh giám sát ti, năng lực rất lớn.

Vân Nhiễm dặn dò, hắn liền nhận lệnh đi làm việc.

Đến chập tối Vân Nhiễm cải trang thành nam nhân dẫn theo Long Nhất đến nhà giam tử tù.

Quận chúa Minh Tuệ bị giam giữ trong nhà giam tử tù, nơi đây đều là tội phạm bị xử chém, đều rất hung tàn.

Quận chúa Minh Tuệ một nữ nhân như hoa như ngọc, bị giam ở nơi này khiến các tù nhân khác hứng thú. Tuy rằng mỗi người bị giam trong một phòng, nhưng những tử tù này dùng lời nói xúc phạm ả ta, thỉnh thoảng nói ra những từ ngữ thô tục đùa giỡn. Quận chúa Minh Tuệ chưa từng bị đối xử như vậy, khủng hoảng la hét, đáng tiếc kêu gào cả một đêm cũng không có ai đến, nàng ta đã hiểu ra một điều. Hình như không ai có thể cứu được mình, bây giờ ả đã là tử tù.

Vừa nghĩ đến chuyện này, nàng ta thật sự sợ hãi. Kỳ thật lúc bị hoàng thượng hạ lệnh bắt vào nhà giam, ả ta vẫn còn ảo tưởng mẫu thân nhất định sẽ cứu mình, vẫn luôn ôm hi vọng. Nhưng thời gian dẫn trôi qua, nàng ta dần thất vọng rồi tuyệt vọng.

Lúc Vân Nhiễm tới, thấy quận chúa Minh Tuệ như con chó rơi xuống nước đang co ro trong góc tường. Bốn phía vang lên đủ các loại lời lẽ thô tục, thấy không có ai để ý bọn họ đều tự lui về phòng giam của mình. Thấy phía cửa phòng giam có động tĩnh người người nâng mắt nhìn qua, dù sao bọn họ cũng sắp chết, hôm nay chết hay là ngày mai chết cũng không có gì khác nhau. Chết sớm siêu sinh sớm.

Vân Nhiễm đi từng bước vào đại lao, lính cai ngục chỉ nói một câu: “Có chuyện gì thì nói nhanh.”

Ngục tốt nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong nhà giam ẩm ướt, chỉ đứng một chỗ cũng cảm thấy lòng bàn chân dính dính, chưa cần nói đến trong buồng giam. Vân Nhiễm cười lạnh như băng, nhìn quận chúa Minh Tuệ đang ngồi im trong góc. Giờ khắc này nữ nhân này trông thật đáng thương, nhưng nếu để nàng ta trở lại bình thường sẽ lại như con rắn độc cắn nàng, cho nên nàng không thể để cho ả ta sống.

Quận chúa Minh Tuệ cảm giác được có người đang nhìn mình, yêu ớt ngẩng đầu lên. Dưới ngọn đèn u ám nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, ánh mắt thâm thúy tràn đầy sự khinh miệt. Quận chúa Minh Tuệ đột nhiên nhận ra người kia là ai, ngạc nhiên bật dậy, xông đến cửa phòng giam dập đầu: “Là ngươi, ngươi thả ta ra đi, về sau ta không dám nữa, cũng không dám tính kế ngươi, ngươi tha cho ta một lần đi.”

Vân Nhiễm nhìn từ trên cao xuống, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

“Phượng Quân Dao, ta tha cho ngươi đâu chỉ một lần, ở trường đua ngựa ngươi ra tay với móng ngựa, ta đã tạm tha cho ngươi, nhưng ngươi có ý định dừng lại sao? Ta tha cho ngươi, ngươi lại càng muốn hại ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội nữa sao?”

Hôm nay nàng tới đây chỉ muốn nhìn xem người trong ngục có đúng là nàng ta. Xem ra bộ hình vẫn chưa dám đổi người, chuyện này quá lớn, thượng thư bộ hình không dám lộn xộn. Nên Phượng Quân Dao vẫn bị giam ở đây.

“Ta sẽ sửa, nhất định sẽ sửa, ngươi cứu ta đi, tha cho ta đi.”

Phượng Quân Dao giống như người chết vớ được cọc, liều mạng dập đầu. Bây giờ nàng ta đã hết hi vọng, chỉ còn tuyệt vọng, mẫu thân, vì sao còn chưa tới cứu nàng, có phải bà đã không cần nàng nữa.

Phượng Quân Dao khóc lớn, Vân Nhiễm ngồi xuống nhìn ả ta: “Ngươi biết không? Bây giờ ngươi ngươi phải chết là điều chắc chắn, bởi vì sau khi xảy ra chuyện của ngươi, lễ tế trời bị thuốc nổ oanh tạc. Hoàng thượng bị thương nặng suýt mất mạng, ngươi nói hoàng thượng có đổ hết lên đầu ngươi không, cho rằng vì ngươi gây rối lễ tế khiến trời trừng phạt.”

Người cổ đại đều mê tín, nhất là hoàng thượng Sở Dật Kỳ. Hắn cực kỳ coi trọng lễ tế trời, không ngờ Phượng Quân Dao lại phá hủy. Trong lòng nhất định hận Phượng Quân Dao, có thể thả trưởng công chúa đã là giới hạn cuối cùng, nhất định sẽ không tha cho quận chúa Minh Tuệ.

Nhưng vì đề phòng trưởng công chúa, nàng nhất định phải nghĩ cách khiến nữ nhân này không sống được.

Vân Nhiễm cười cổ quái, quận chúa Minh Tuệ nghe thấy vậy, như bị dội gáo nước lạnh, lạnh đến tận xương, nàng run rẩy chỉ vào Vân Nhiễm, nửa ngày không nói nên lời. Bởi vì sinh mệnh của nàng đã tuyệt vọng, hoàng thượng không tha cho nàng, hoàng thượng muốn giết nàng.

“Vân Nhiễm, đồ tiện nhân, ngươi sẽ chết không được tử tế, ngươi hại ta như vậy ngươi sẽ không có kết cục tốt. Hôm nay ngươi giết được ta, ngày khác cũng sẽ chết không chỗ chôn, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, ngươi chờ đó, ta làm quỷ cũng sẽ kéo theo ngươi.”

Quận chúa Minh Tuệ hét lên, các tử tù khác nghe thấy, liền bắt đầu mắng, nữ nhân này có biết mệt không, sau đó lại nhắm mắt ngủ. Ngục tốt nghe thấy tiếng la hét liền chạy vào dục Vân Nhiễm: “Đi nhanh, nếu có người phát hiện sẽ phiền phức.”

Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, quận chúa Minh Tuệ thấy nàng sắp đi, lại mắng lớn: “Vân Nhiễm, đồ tiện nhân, ta thành quỷ cũng không ta cho ngươi, ta sẽ không tha, ngươi chờ đi, chờ ta tới tìm ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui