Quỷ Y Quận Vương Phi​

Trước cửa bộ hình, hai nữ nhân lạnh lùng đối mặt, Vân Nhiễm khẽ cười, nhìn trưởng công chúa Phùng Dực.

“Trưởng công chúa không dừng tay, bản quận chúa chờ là được, trưởng công chúa cũng chờ tiếp chiêu của bản quận chúa đi.”

Vân Nhiễm dứt lời, trong mắt trưởng công chúa bắn ra sát khí, sắc mặt âm trầm, thân là công chúa hoàng thất, trải qua tam đại vương triều, tâm cơ hơn người. Hoàng đế đời nào cũng sủng bà, khi nào thì chịu thua thiệt như vậy. Bây giờ chỉ là một nữ nhân lại không để bà vào trong mắt, dựa vào đâu, nàng ta chỉ là một quận chúa nho nhỏ của vương phủ, nhưng lại dám xem thường bà, thật đáng giận. Bà không tin mình không thu thập được nữ nhân này.

Lần trước dùng liên hoàn kế, tưởng rằng có thể bắt được nữ nhân này, không ngờ lại thất bại. Đầu tiên là tìm ra người giao dịch chuyện nhau thai, sau đó bị phát hiện ra chuyện khai quật tượng ngọc, cho nên bà cần phải nghĩ biện pháp khác.

Trưởng công chúa Phùng Dực hung dữ lên tiếng: “Vân Nhiễm, bản cung không tin mình không đối phó được ngươi.”

Bà không phủ nhận Vân Nhiễm rất thông mình, nhưng mình cũng không phải ngồi không. Trước kia nàng có nhược điểm để cho nữ nhân này năm được, bây giờ bà đã không còn gì nữa, không còn phò mà, không còn nữ nhi, không còn người mình yêu, không có chỗ nào cần phải kiêng kị.

Nhớ tới Hạ Chi Diêu, ánh mắt trưởng công chúa tràn ngập thị huyết, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm mặc kệ nữ này nhìn Vân Tử Khiếu cùng Ninh Cảnh: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc đi qua người trưởng công chúa, Ninh Cảnh không khách khí hừ lạnh: “Mắt mở to như vậy, coi chừng con ngươi rơi ra ngoài.”

“Ngươi,” Công chúa Phùng Dực tức giận chỉ vào Ninh Cảnh, đáng tiếc hắn không thèm nhìn bà đi theo sau Vân Nhiễm. Khuôn mặt tinh xảo tràn đầy quan tâm: “Vân tỷ tỷ, ngươi ở trong phòng giam có bị đói không, có mệt không, có chỗ nào không thoải mái không.”

Vân Tử Khiếu đi bên cạnh tức giận nhìn Ninh Cảnh cướp hết những lời mình muốn nói, túm lấy hắn ném ra đằng sau, quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con ở trong nhà giam chịu khổ rồi, về vương phủ, phụ vương sẽ dặn dò người làm đồ ăn cho con tẩm bổ.”

Phía trước một mảnh vui mừng, trưởng công chúa ở phía sau hận điên cuồng. Bên mình không còn ai, nhưng nữ nhân đao phủ kia lại có một đám người vây quanh, sợ nàng vất vả, sợ nàng thiệt thòi, vì sao lại như vậy, vì sao.

Tuy Vân Nhiễm không quay đầu, nhưng có thể cảm nhận được hận ý trong lòng trưởng công chúa. Ánh mắt bà ta sắc bén dường như có thể bắn chết nàng, có điều bà có hận nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu, Ninh Cảnh lên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Tử Khiếu lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhi, con phải cẩn thận một chút, trưởng công chúa nhất định sẽ ra tay đối phó với con, phụ vương sợ con trúng chiêu của bà ta.”

Từ chuyện nhau thai, có thể nhìn ra thủ đoạn của trưởng công chúa rất lợi hại, không phải là nhân vật bình thường.

Vân Tử Khiếu lo lắng, tiếp theo bà sẽ ra tay càng ác độc hơn.

Vân Nhiễm nâng mày, thản nhiên nói: “Thù hận của nữ nhân này quá lớn, cho nên không thể đợi bà ta ra tay, nhất định phải đi trước thu thạp bà.”

Vân Tử Khiếu nghe thấy nàng nói vậy cũng yên tâm gật đầu: “Umh, tóm lại con vẫn nên cẩn thận, không cần để cho mình lại đến những chỗ như bộ hình, một nữ nhân đến những chỗ đó không tốt lắm.

Ninh Cảnh cũng lên tiếng: “Vân tỷ tỷ, ta giúp ngươi, ngươi muốn làm gì có thể nói với ta.”

Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn hai nam nhân đang lo lắng cho mình, nàng dịu dàng nói: “Mọi người không cần lo lắng, ta không có việc gì.”

Xe ngựa chạy thẳng về phủ Vân vương.



Các tửu lâu, quán trà trong kinh đô Lương Thành Đại Tuyên, khắp nơi đều bán tán một chuyện. Trưởng công chúa Phùng Dực và đồng tri Lương Thành Hạ Chi Diêu, không ngờ công chúa ngoài mặt làm ra vẻ trung trinh liệt nghĩa, sự thật lại không biết xấu hổ như vậy, đã hơn bốn mươi còn thông đồng với Hạ Chi Diêu. Có người còn nhắc lại chuyện mười năm trước, nguyên nhân vì sao Hạ Chi Diêu thi trượt, nhưng đến cuối cùng lại được làm quan trong Lương Thành.

Không ít người dị nghị, trong Lương Thành được nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện này.

Xảy ra chuyện như vạy, tổn hại đến thể diện của hoàng thất. Sau khi thái hậu cùng hoàng thượng trong cung biết chuyện, không cần nói cũng biết sắc mặt rất khó coi, đúng lúc này trưởng công chúa còn tiến cung tìm thái hậu.

Trong cung thái hậu.

Thái hậu ngồi phía trên, hoàng thượng ngồi bên cạnh, nhìn bề ngoài hai mẫu tử có vẻ rất hòa thuận, nhưng sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Trưởng công chúa quỳ gối cầu xin thái hậu cùng hoàng thượng.

“Thái hậu nương nương, hoàng thượng, hai người giúp Phùng Dực đi, tha cho Hạ Chi Diêu. Người kia không phải do hắn giết, hắn gánh tội cho ta, nếu muốn xử thì xử ta đi.”

Trong lòng trưởng công chúa Phùng Dực biết rõ, thái hậu cùng hoàng thượng sẽ không bắt mình. Bà là trưởng công chúa hoàng thất, nếu bắt sẽ ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, sở dĩ bà nói như vậy chỉ để cứu Hạ Chi Diêu.

Nàng không muốn Hạ Chi Diêu bị xử tử, công chúa Phùng Dực chỉ cần nghĩ đến hắn bị nhốt trong nhà giam, liền thấy tim đau như bị dao cắt. Bà rất hối hận, mình xúc động lỗ mãng giết chết Ninh Thu. Hạ Chi Diêu thật lòng yêu mình, nếu không tại sao đến phút cuối lại kiên quyết nói chính mình giết chết Ninh Thu.

Nhưng Hạ Chi Diêu làm vậy bà càng đau khổ. Nhưng bà không gặp được hắn ta nên chỉ có thể vào cung cầu xin hoàng thượng cùng thái hậu. Chỉ cần bọn họ nói một tiếng, Hạ Chi Diêu sẽ không chết.

Thái hậu cùng hoàng thượng ngồi trên âm trầm, khó coi, hai người nhìn trưởng công chúa.

“Phùng Dực, đầu óc của người có vấn đề ah, bây giờ cả Lương Thành đều nói chuyện ngươi cùng Hạ Chi Diêu. Ngươi không ở trong phủ đóng cửa suy nghĩ, còn chạy đến trong cung cầu xin cho hắn. Việc này ồn ào như vậy sao có thể thả người.”

Thái hậu lạnh lùng lên tiếng.

Hoàng thượng tiếp lời: “Nếu chuyện không ầm ĩ như vậy, trẫm có thể bí mật thả Hạ Chi Diêu ra, nhưng bây giờ thật sự không có cách thả người. Hắn giết hai mạng người, nữ nhân kia còn đang có mang.”

Thái hậu cùng hoàng thượng dứt lời, trưởng công chúa sặc máu.

Chẳng lẽ Hạ Chi Diêu thật sự phải chét sao, không, bà không chấp nhận được chuyện như vậy.

“Thái hậu, hoàng thượng, cầu xin các người cứu Hạ Chi Diêu đi.”

Thái hậu cùng hoàng thượng im lặng, có thái giám từ bên ngoài đi vào. Hứa An cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến quận vương giám sát ti đến đây, Yến quận vương nói bẩm báo chuyện Hạ đại nhân giết người để hoàng thượng quyết định.”

Hoàng thượng vừa nghe thấy vậy đã muốn đứng dậy, thái hậu nhìn trưởng công chúa, thản nhiên nói: “Ngươi cũng ở lại nghe một chút.”

Khuôn mặt hoàng thượng cứng đờ, bàn tay nắm chặt lại, thái hậu càng ngày càng quá phận.

Có điều hoàng thượng cũng im lặng, dặn dò Hứa An: “Để cho Yến quận vương tiến vào.”

“Ân, hoàng thượng.” Hứa An nhìn tâm tình hoàng thượng không tốt, cẩn thận trả lời rồi lui ra ngoài. Rất nhanh một bóng dáng ôn nhuận tao nhã tiến vào, trưởng công chúa nhìn thấy Yến Kỳ ánh mắt muốn nhỏ máu, lần trước chính Yến Kỳ dẫn người ngăn cản bọn họ, không có gì bất ngờ, nam nhân này đã căn trước thời gian, xuấ hiện đúng lúc, xem ra đây cũng là thủ đoạn của tiện nhân Vân Nhiễm.

Trưởng công chúa vừa nghĩ đến Vân Nhiễm liền muốn cắn xé nàng ta cho hả giận.

Yến Kỳ tiến vào điện hành lễ với hoàng đế: “Gặp qua hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, vụ án của đồng tri Hạ đại nhân điều tra đến đâu rồi?” Hoàng thượng hỏi. Yến Kỳ tao nhã, ôn hòa lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, Hạ đại nhân thừa nhận hắn giết người, thần căn cứ vào lời khai, tiến hành kiểm tra xác nhận Hạ đại nhân không nói dối, có lời khai cùng vật chứng, thần phán tội ba ngày sau xử trảm, bây giờ tới xin ý chỉ của hoàng thượng.”

Yến Kỳ vừa nói xong, hoàng thượng còn chưa lên tiếng, trưởng công chúa đã hét lên: “Không! Ngươi không thể chém chàng.”

Yến Kỳ liếc mắt nhìn trưởng công chúa, trong mắt hiện lên tia sắc bén. Hắn biết bà ta ở đây, cho nên mới cố tình đến xin ý chỉ, ai bảo nữ nhân này dám trêu chọc Nhiễm Nhi, đây là kết quả bà đáng phải nhận.

Sắc mặt Yến Kỳ thản nhiên nhìn trưởng công chúa, thản nhiên lên tiếng: “Thần biết công chúa và Hạ đại nhân có tình cảm. Nhưng bây giờ chuyện ầm ĩ, nếu Hạ đại nhân không chết, chỉ sợ sẽ làm nhục thanh danh của hoàng thất. Công chúa vẫn nên im lặng, Hạ đại nhân giết một xác hai mạng người, thấy hắn thành tâm sám hối, thành khẩn nhận tội, bản quận vương quyết định cho phép được chôn cất hắn sau khi chết.”

Yến Kỳ nói xong nâng mắt nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, người thấy thế nào?”

Sở Dật Kỳ nhìn trưởng công chúa, dù có chút đáng thương, nhưng chuyện lớn như vậy, không thể giữ lại Hạ Chi Diêu. Nếu không hắn biết ăn nói với người khác như thế nào.

“Ba ngày sau, ban chết cho Hạ Chi Diêu.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Yến Kỳ khom người lĩnh chỉ, trưởng công chúa Phùng Dực không chịu được hét lớn một tiếng rồi ngất đi.

Thái hậu liếc mắt nhìn trưởng công chúa, bất đắc dĩ thở dài, gọi người phủ trưởng công chúa ở bên ngoài: “Đưa công chúa nhà các ngươi về phủ, để cho nàng nghỉ ngươi thật tốt, đừng để nàng ra ngoài.”

“Ân, thái hậu nương nương.”

Người phủ trưởng công chúa đưa trưởng công chúa xuất cung. Yến Kỳ cũng cáo lui để xử lí vụ án của Hạ Chi Diêu.

Ba ngày sau xử tử Hạ Chi Diêu, trong kinh thành càng thêm náo nhiệt.

Chuyện này rất nhanh đã đến tai Vân Nhiễm. Nàng cười không nói gì, Hạ Chi Diêu chết là một đả kích nặng với trưởng công chúa, tuyệt đối không kém cái chết của Phượng Quân Dao, có điều mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Trong viện Như Hương ngoại trừ Vân Nhiễm còn có Hạ Tuyết Dĩnh cùng nữ nhi phủ doãn kinh thành Tống Tình Nhi. Sở dĩ nàng ta tới đây là vì nghe thấy phụ thân nhắc tới chuyện Vân Nhiễm bị bắt vào nhà giam, nghe tin nàng mới được thả ra, liền chạy tới thăm Vân Nhiễm.

Hạ Tuyết Dĩnh cũng nghe nói Vân Nhiễm được thả nên chạy tới đây.

Tống Tình Nhi thở dài, vẻ mặt không hiểu.

“Hạ Chi Diêu là người không tệ, sao lại có quan hệ tình cảm với trưởng công chúa, cuối cùng còn hại đến tính mạng của chính mình.”

Tống Tình Nhi thường xuyên gặp Hạ chi Diêu, nam nhân này quả thật không tệ, ôn nhuận, hào phóng. Hắn là đồng tri kinh thành, cha nàng là phủ doãn kinh thần, hai bên thường xuyên qua lại, nương nàng thấy Hạ Chi Diêu chưa có thê tử còn muốn giới thiệu nữ nhân cho hắn. Không ngờ nam nhân này lại là tình nhân của trưởng công chúa, vì muồn lấy lòng trưởng công chúa mà tự giết nữ nhân kia, khiến người ta không thể tưởng tượng.

Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng lên tiếng: “Người không thể nhìn tướng mạo. Ta nghe phụ thân nói, mười năm trước Hạ Chi Diêu thi trượt vốn phải về quê. Sau đó chính trưởng công chúa động chân động tay, mới có thể ở lại làm quan trong kinh thành, không ngờ từ mười năm trước bọn họ đã bắt đầu ở cùng một chỗ.”

Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Chuyện như vậy, Vũ An hầu cũng nói với ngươi sao.”

Hạ Tuyết Dĩnh ngượng ngùng lên tiếng: “Ông nói với mẫu thân, ta ở bên cạnh vừa vặn nghe thấy.”

“Trưởng công chúa ngụy trang cũng thật khéo, người trong kinh thành vẫn nói bà giữ minh trong sạch, là nữ tử điển hình ở Lương Thành. Nhiều người đều lấy bà làm gương, không ngờ đằng sau người ta đã sớm nuôi dưỡng tình nhân, thủ đoạn thật sự lợi hại.”

Hạ Tuyết Dĩnh thao thao bất tuyệt, nhưng nghĩ tới mục đích mình tới đây.

“Nhiễm Nhi, ở trong nhà giam ngươi chịu khổ đi.”

Hạ Tuyết Dĩnh vừa nói, Tống Tình Nhi cũng quan tâm nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, Tần đại nhân không làm khó người chứ.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có chuyện gì, cảm ơn các ngươi đã quan tâm.”

Hai nha đầu khẽ cười, nhìn trong phòng hòa hợp êm ấm, khác hẳn với bên ngoài.

Ba người vừa ăn vừa uống trà, ngoài cửa vang lên tiếng người làm: “Gặp qua vương gia.”

“Đứng lên đi,” Giọng Vân Tử Khiếu vang lến.Người còn chưa bước vào phòng Hạ Tuyết Dĩnh đã khẩn trương chỉnh sửa quần áo, sao đó ngẩng đầu nhìn hai nữ nhân: “Trang phục của ta thế nào, có chỗ nào không ổn không, trang điểm trên mặt có bị nhòe không?”

Vân Nhiễm đã sớm biết tâm tư nha đầu kia, cho nên rất bình tĩnh. Nhưng Tống Tình Nhi lại hồ đồ không hiểu, Hạ Tuyết dĩnh đang làm gì vậy.

Tống Tình Nhi nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, chân thành nói: “Quần áo của ngươi rất chỉnh tề, trang điểm cũng rất đẹp.”

Vân Tử Khiếu đi tới, vẻ mặt sung sướng, sang sảng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, con đã nghe nói chuyện của Hạ Chi Diêu chưa? Nghe nói hắn là tình nhân của công chúa, người này còn vì công chúa giết một nữ nhân, bây giờ đang bị giam, ba ngày sau xử trảm.”

Vừa nghĩ đến chuyện này, Vân Tử Khiếu liền cảm thấy tâm trạng sung sướng, bởi vì công chúa động chân tay Nhiễm Nhi mới bị bắt, trong lòng ông tức giận, không ngờ nữ nhân này lại gặp xui xẻo.

Vân Tử Khiếu cũng không biết, chuyện Hạ Chi Diêu bị xử chém là do Vân Nhiễm sắp đặt.

Vân Nhiễm nhìn phụ vương, lại nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, phát hiện hai mắt nha đầu kia phát sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm phụ vương. Phụ vương sẽ thích nữ nhân như Hạ Tuyết Dĩnh sao? Nếu ông thích nàng ta, nàng cũng sẽ không ngăn căn bọn họ ở cùng một chỗ.

Vân Nhiễm cười nhắc nhở Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người dọa bằng hữu của con.”

Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Vân Tử Khiếu mới chú ý trong phòng khách còn có hai nữ tử.

Hai nha đầu này Vân Tử Khiếu cũng biết, cho nên gật đầu một cái: “Hóa ra là Hạ tiểu thư cùng Tống tiểu thư.”

Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng đứng dậy thẹn thùng nói: “Vân vương gia, người gọi ta Tuyết Dĩnh được rồi, không cần gọi Hạ tiểu thư, ta cùng Vân Nhiễm là bằng hữu, gọi như vậy rất xa cách.”

Vân Tử Khiếu thân là nguyên soái, tính tình hào sảng, không để ý đến lễ nghĩ, nghe Hạ Tuyết Dĩnh nói vậy, liền sửa lại: “Được, vậy gọi Tuyết Dĩnh đi.”

Hạ Tuyết Dĩnh vừa nghe thấy vậy, tim không khỏi đập nhanh vài nhịp.

Vân Tử Khiếu nào đâu biết tâm tình nữ nhi, quét mắt nhìn vài người trong phòng khách, cười với Vân Nhiễm: “Vậy con tiếp đón bằng hữu, phụ vương sẽ nói chuyện với con sau.”

“Dạ.” Vân Nhiễm gật đầu, phụ vương là nam nhân cũng cần chú ý đến thanh danh của người ta.

Vân Tử Khiếu từ biệt Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nghi, rồi đi ra ngoài. Hạ Tuyết Dĩnh thất vọng, si mê nhìn theo, nghĩ đến chuyện Vân Tử Khiếu gọi mình là Tuyết Dĩnh, không khỏi cao hứng, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nhìn xem có phải phụ vương ngươi thích ta?”

Vân Nhiễm đen mặt, nàng cũng không thấy phụ vương thích nàng ta, ông chỉ tiếp đón các nàng theo phép lịch sự, bởi vì các nàng bằng hữu của mình.

Vân Nhiễm im lặng, Tống Tình Nhi lại kinh ngạc nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Có khi nào Hạ tiểu thư thích, thích?”

Tống Tình Nhi không nói nên lời, Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng tiếp lời nàng: “Thích Vân vương gia sao? Đúng vậy, ta thích hắn, Tống Tình Nhi ngươi xem có phải vương gia có chút thích ta, hắn vừa gọi là Tuyết Dĩnh.”

Tống Tình Nhi toát mồ hôi, không phải chính nàng kêu người ta gọi Tuyết Dĩnh sao? Sao lại biến thành người ta thích nàng, theo Tình Nhi thấy Vân vương ra không có biểu hiện thích Tuyết Dĩnh, hoàn toàn là do nàng suy nghĩ nhiều.

“Hạ tiểu thư, suy nghĩ của ngươi thật sự có chút kinh hãi thế tục.”

Tống Tình Nhi tỏ vẻ mình bất lực, tuy rằng Vân Tử Khiêu anh tuấn, lại có mị lực. Nhưng ông là phụ thân của Vân tỷ tỷ, Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu tốt, sao lại có thể thích phụ thân của tỷ ấy.

Hạ Tuyết Dĩnh liếc Tống Tình Nhi, vẻ mặt không đồng tình: “Có gì mà kinh hãi, Vân vương gia là rồng phượng trong biển người, còn có nhiều người yêu thích ông, ta thích ông thì sao? Ông có năng lực lại có mị lực, chẳng lẽ thích ông là có lỗi kinh hãi thế tục sao? Nếu ông vừa già vừa xấu mà ta thích mới đáng sợ.”

Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy Tống Tình Nhi có chút cổ hủ, nàng không phải là người cổ hủ.

Tống Tình Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, không biết nói gì, Hạ Tuyết Dĩnh không để ý đến nàng ta nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, ngươi đã hỏi ý phụ vương ngươi giúp ta chưa?”

Vân Nhiễm lắc đầu, gần đây nàng có nhiều việc, nên đã quên mất chuyện này.

Nàng nghĩ nha đầu kia nhất thời mê luyến, rất nhanh sẽ quên, cho nên cũng không để ý. Bây giờ lại thấy nha đầu này có vài phần thật lòng, quay về nàng sẽ hỏi phụ vương một chút.

“Gần đây ta vì chuyện nhau thai bị bắt vào nhà giam, cho nên không có thời gian hỏi phụ vương.”

“Umh, vậy khi nào rảnh ngươi nhớ hỏi giúp ta nha.”

“Nhiễm Nhi, ngươi nói xem, nếu ta nhờ phụ vương ngươi dạy kiếm pháp, có được không?” Hạ Tuyết Dĩnh nghĩ ra một ý tưởng, liền kích động nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi toát mồ hôi, nữ nhân này hơi điên điên, đã lớn như vậy rồi còn muốn học kiếm. Có điều Vân Nhiễm không phủ nhận đó là một ý kiến hay, nhưng phụ vương nàng chịu dạy nàng ta sao?”

Nàng nghi ngờ, phụ vương bận rộn nhiều việc, sao có thời gian dạy Tuyết Dĩnh.

“Đây cũng là một cách hay, gần quan được ban lộc, có điều…”

Vân Nhiễm chưa nói hết lời, Hạ Tuyết Dĩnh đã vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài, cao hứng nói: “Ta đi tìm vương gia, bảo ông dạy ta kiếm pháp.”

Trong phòng khách, Tống Tình Nhi thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, người nói xem có phải Hạ tiểu thư hơi khác người, sao lại nhìn trúng Vân vương gia, ông là phụ thân của người, nàng là bằng hữu của người, cảm giác hơi là lạ.”

Tống Tinh Nhi cũng không cho rằng Hạ Tuyết Dĩnh không thể gả cho Vân Tử Khiếu. Nam nhân có mị lực, có thân thế như vậy cưới một nữ nhân làm Vân vương phi là chuyện bình thường, nhưng Hạ Tuyết Dĩnh gả cho Vân vương gia làm kế mẫu của Vân Nhiễm, nghĩ thế nào cũng thấy kì quặc.

Vân Nhiễm nhìn Tống Tình Nhi, nàng cũng thấy kì quái, có điều bây giờ nha đầu kia một lòng nhận định chuyện này, nàng không ngăn cản được, mỗi người đều có số mệnh của chính mình.

“Tình Nhi, ngươi ở Lương Thành đã quen chưa?”

Vân Nhiễm hỏi Tống Tình Nhi, nàng ta đứng dậy đến bên người Vân Nhiễm, nắm tay nàng thân thiết nói: “Vân tỷ tỷ, ta đã quen rồi, người đừng lo lắn. Ngược lại tỷ xảy ra chuyện như vậy, Tình Nhi rất muốn giúp người nhưng lại không thể làm gì.

Nghĩ đến chuyện này, Tống Tình Nhi có chút khổ sở, nàng vẫn muốn báo đáp Nguyệt tỷ tỷ, nhưng vẫn không có cơ hội. Bây giờ tỷ tỷ là quận chúa Trường Bình Lương Thành, nàng càng không có cơ hội báo đáp.

Vân Nhiễm cười nhìn Tống Tình Nhi trấn an nàng: “Nếu cần, ta nhất định sẽ tìm ngươi hỗ trợ.”

Tống Tình Nhi lập tức cao hứng, cằm chặt tay Vân Nhiễm nghĩ tới trước đây mình phải chịu khổ sở, nếu không có Vân tỷ tỷ, đời này nàng sẽ không vui vẻ. Lúc đó nàng chỉ muốn chết, không ngờ lại gặp được tỷ tỷ, giúp nàng chỉnh sửa dung nhân, cho nên nàng quyết định, về sau phải ghi nhớ ân huệ của Vân tỷ tỷ.

“Vân tỷ tỷ, tỷ nhớ đó, nếu cần Tình Nhi, nhất định phải báo cho Tình Nhi.”

“Được.” Vân Nhiễm nở nụ cười. Hai người đang nói chuyện, Hạ Tuyết Dĩnh vội vàng chạy vào, thở phì phò nhìn hai người. Vân Nhiễm lập tức đoán ra phụ vương không đồng ý dạy kiếm pháp, cho nên nha đầu kia tức giận.

“Sao thế, Tuyết Dĩnh?”

“Nhiễm Nhi, vương gia nói, ông không dạy ta kiếm pháp. Bảo ta nếu muốn học thì về tìm thị vệ trong phủ mà học.”

Hạ Tuyết Dĩnh ngồi lên ghế, bất mãn kháng khị: “Nếu ta muốn người khác dạy, ta đã không cần chạy đến đây.”

Vân Nhiễm hơi nhíu mày, ánh mắt có chút đắm chiêu. Phụa vương thật không hiểu phong tình, hay là vô tình đối với Hạ Tuyết Dĩnh. Nếu là có ý, cơ hội tốt như vậy đưa đến cửa, ông phải đích thân dạy Tuyết Dĩnh mới đúng. Xem ra phụ vương không có tình cảm với Hạ Tuyết Dĩnh.

Vân Nhiễm vừa suy nghĩ, vừa trấn an Hạ Tuyết Dĩnh: “Phụ vương ta thật sự không hiểu không tình, quay về ta sẽ thay ngươi nói với ông.”

Hạ Tuyết Dĩnh đến bên cạnh Vân Nhiễm, lôi kéo tay nàng: “Nhiễm Nhi, ngươi giúp ta thăm dò ý tứ của vương gia, xem ông thích kiểu nữ nhân như thế nào, ta nhất định cố gắng đạt được yêu cầu của ông.”

Hạ Tuyết Dĩnh vung tay, tỏ rõ quyết tâm của mình. Nàng thích Vân Tử Khiếu, nhất định phải cố gắng khiến cho ông chấp nhận mình.

Vân Nhiễm cùng Tống Tình Nhi đưa mắt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, xem ra Hạ Tuyết Dĩnh một lòng một dạ nhận định Vân vương gia.

Hai người ở lại phủ Vân vương nửa này, Vân Nhiễm chơi cùng các nàng đến chập tối mới tiễn bọn họ ra về.



Ba ngày sau, Hạ Chi Diêu bị xử chém. Trong kinh có không ít người đến pháp trường theo dõi, bởi vì mọi người đang muốn xem trưởng công chúa Phùng Dực có đến đưa tiễn Hạ Chi Diêu.

Hạ Chi Diêu là người không tệ, trong kinh có không ít quan viên khen ngợi hắn. Không ngờ người này lại qua lại với trưởng công chúa, còn vì vậy mà đánh mất tính mạng, ngẫm lại thấy hắn cũng thật đáng thương.

Pháp trường Nam Giao, cách phủ trưởng công chúa rất gần.

Lúc này người đứng xem chật như nêm cối, trong đám người bỗng có người hét lên: “Xe chở tù nhân tới.”

Trên đường có một chiếc xe chở tù nhân từ từ tiến lại, bên trong có một người ngồi yên, tóc dài mặc một bộ quần áo màu trắng dành cho tù nhân, thần thái thản nhiên, vô tư lự, không vui không buồn, ngẩng đầu nhìn trời giống như đang hỏi tại sao. Thấy hắn như vậy không ít người thở dài, vốn tiền đồ đang tốt đẹp trong chớp mắt lại thành tử tù lên pháp trường, bị xử chém.

Hôm nay giám sát xử trảm là đại thống lĩnh giám sát ti Ninh Dung. Một thân áo trắng, mặt đen như than, không chút biên sắc sai người kéo Hạ Chi Diêu lên pháp trường.

Mắt thấy đã sắp tới thời gian hành quyết, trưởng công chúa Phùng Dực còn chưa xuất hiện, có người đoán trưởng công chúa sẽ không đến.

Đứng lẫn trong đám người, Vân Nhiễm cười khẽ, nàng tin nhất định trưởng công chúa sẽ đến. Hạ Chi Diêu gánh tội kích động đến công chúa, giờ khắc này chắc bà đang đau khổ. Nếu không phải hắn ta gánh tội thay, nói không chừng bà sẽ không khó chịu thế này.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Hạ Chi Diêu, khẽ than nhẹ. Kì thật hắn cũng là nam nhân không tệ, đáng tiếc lại gặp phải trưởng công chúa, nàng cũng không muốn hại hắn. Không ngờ hắn lại có tình có nghĩa tình nguyện nhận tội thay cho bà.

Nữ nhân này cũng thật may mă,s gặp được một người nam nhân như vậy, có điều nam nhân này sẽ chết ngay lập tức.

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn một vòng, cũng không tìm thấy trưởng công chúa.

Nơi này là Nam Giao cách phủ trưởng công chúa rất gần, nhất định bà ta sẽ tới. Vân Nhiễm xác định chắc chắn Yến Kỳ cố ý xử trảm Hạ Chi Diêu ở chỗ này.

Trên đài, Ninh Dung ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời gian đã gần tới, nâng tay cầm lệnh bài xử chém, chuẩn bị ra lệnh xử tử Hạ Chi Diêu.

Không ngờ vừa nhấc tay lên, liền nghe thấy một tiếng hét tê tâm liệt phế: “Chờ một chút.”

Mọi người nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục màu trắng, trưởng công chúa Phùng Dực. Giờ khắc này bà không còn vẻ cao quý ung dung tự tại, cả người thật gầy, mặt trắng như giấy, thê thảm không thôi. Thấy bà đi tới, mọi người tự động tránh đường công chúa Phùng Dực đi tới dưới đài, ngẩng đầu nhìn Hạ Chi Diêu.

“Chi Diêu, ta thật xin lỗi ngươi, là lỗi của ta, chờ ta làm xong mọi chuyện, ta sẽ tới tìm ngươi, không để ngươi cô đơn một mình.”

Trưởng công chúa khóc nức nở, mọi người không hiểu ý bà ta, Vân Nhiễm lại hiểu được. Bà ta muốn báo thù, muốn giết nàng. Nếu bây giờ bà ta thừa nhận mình giết Ninh Thu, sẽ không có cách để báo thù cho nữ nhi, cho nên bà không thể nói.

Hạ Chi Diêu cũng không thèm nhìn trưởng công chúa. Hắn nghĩ tới Ninh Thu, tới đứa nhỏ trong bụng nàng. Hắn không thể tha thứ cho trưởng công chúa. Hắn gánh tội thay bà, là vì muốn báo ân, không có bà hắn chỉ là một thư sinh thất bại.

Trưởng công chúa thấy Hạ Chi Diêu không nhìn mình trong lòng đau khổ không hiểu, đột nhiên nhìn phía sau gọi: “Người đâu, đưa người ra đây.”

Thị vệ phủ công chúa nhanh chóng lôi đến một người vóc người không cao, mi thanh mục tú. Người thanh niên này chưa từng gặp qua chuyện như vậy, run rẩy toát mồ hôi. Trưởng công chúa Phùng Dực quát lên: “Còn không mau nói ra.”

Mọi người xung quanh bất động, dựng tai nghe ngóng, không biết trưởng công chúa muốn tên này nói cái gì.

Thanh niên kia vừa thấy trưởng công chúa nổi giận, nhanh chóng lên tiếng: “Hạ đại nhân, thật ra đứa nhỏ trong bụng Ninh Thu không phải của ngài, đó là hài tử của ta.”

Hạ Chi Diêu sửng sốt, đứa nhỏ trong bụng Thu Nhi không phải của hắn, chuyện này sao có thể.

Hạ Chi Diêu nhìn người dưới đài, không thể tin lắc đầu, điều này sao có thể, vậy không phải nói hắn là kẻ ngốc sao?

Ninh Thu có đứa nhỏ với người khác, lừa gạt hắn, hắn vẫn cẩn thận chiếu cố nàng. Thật không thể tin.

“Ngươi gạt ta.”

Hạ Chi Diêu nhìn chằm chằm trưởng công chúa Phùng Dực, trong mắt tràn đầy sương mù, đau lòng vô cùng. Trưởng công chúa, vì sao lại đối xử với hắn như vậy, nàng nhất định phải dẫm đạp lên tụ tôn của hắn sao?

Công chúa Phùng Dực nhanh chóng lên tiếng: “Chi Diêu, ta không có lừa chàng, ta chỉ muốn cho chàng biết, đứa nhỏ kia hông phải của chàng, là của nam nhân này. Bọn họ là thanh mai trúc mã, nữ nhân kia ham vinh hoa phú quý nên mới lừa gạt chàng.”

Hạ Chi Diêu khóc như mưa, cuộc đời hắn vỡ nát hoàn toàn. Hắn thích trưởng công chúa, kết quả là thế thân của phò mã. Hắn nghĩ đứa nhỏ của Ninh Thu là con mình, kết quả nàng vì ham vinh hoa phú quý cho nên lừa gạt hắn. Hạ Chi Diêu cười ha hả, trưởng công chúa đau lòng gọi: “Chi Diêu, Chi Diêu.”

Hạ Chi Diêu cũng không để ý tới nàng, nhìn Ninh Dung đã cầm lệnh bài xử chém, lớn tiếng ra lệnh: “Chém đi.”

Đao phủ lập tức nâng đại đau lên nhằm thẳng đầu Hạ Chi Diêu, nháy mắt đao bổ xuống, máu văng khắp nơi.

Trưởng công chúa không chịu nổi gầm lên rồi ngất đi.

Trong đám người lại vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế, có người xông thẳng đến chỗ trưởng công chúa.

“Trưởng công chúa, ngươi đền mạng cho phu quân của ta, vì sao bà lại tàn nhẫn như vậy.”

Đám người ồ lên, kinh ngạc nhìn phụ nhân khóc thét vừa chạy tới. Phía sau bà kéo theo một chiếc bao tải to phía trên có một nam nhân đã chết,phía sau còn có ba đứa nhỏ. Vài người bổ nhào về phía trưởng công chúa khóc than: “Trưởng công chúa, tuy rằng phu quân ta vay nặng lãi của bà, nhưng đã hẹn là ba tháng sau sẽ trả, bây giờ các ngươi đã lấy tiền, nhưng phu quần của ta không còn nữa. Các ngươi đã đánh chết hắn, bây giờ một nhà chúng ta già trẻ trên dưới biết sống thế nào.”

Phụ nhân kia vừa nói xong, vài tiểu hài tử phía sau khóc rống lên, kêu cha gọi mẹ.

Mọi người bàn tán, bọn họ đã nghe rõ lời của phụ nhân, phủ trưởng công chúa cho vay nặng lãi, không những thế còn ép chết người. Nhìn một nhà già trẻ, lại nhìn nam nhân đã chết, mọi người đều chỉ trích trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nghe thấy tiếng nói chuyện, từ từ tỉnh lại, đúng lúc nghe được tiếng hét tê tâm liệt phế của phụ nhân kia: “Trưởng công chúa, ngươi chính là đồ lòng lang dạ sói, tâm địa đen tối, ngươi đền mạng cho phu quân ta đi. Hôm nay một nhà chúng ta sẽ chết trước mặt ngươi.”

Trưởng công chúa thấy tình cảnh như vậy, trong đầu rất nhanh xuất hiện một ý niệm. Vân Nhiễm, tiện nhân này lại xuất chiêu.

Nữ nhân muốn hủy diệt bà, đầu tiên là dùng Hạ Chi Diêu hủy thanh danh, bây giờ còn lộ ra chuyện cho vay nặng lãi hoàn toàn hủy đi danh tiếng của bà. Bây giờ trong ngoài Lương Thành mọi người đều xem thừng bà. Bà hận, Vân Nhiễm, bà muốn giết nàng, nhất định phải giết nàng.

Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn đám người, bà biết nhất định Vân Nhiễm đang đứng trong đó cười nhạo mình. Thân là hoàng thất công chúa, đã bao giờ phải chịu đối xử như vậy. Trưởng công chúa nghe mọi người bàn tán, cảm thấy đồng ong ong, lại ngất đi lần nữa.

Trên đài chém, đại thống lĩnh giám sát ti Ninh Dung nhanh chóng đi tới nhìn phụ nhân cùng ba đứa nhỏ: “Nơi này là pháp trường, có chuyện gì đến giám sát ti trình báo.”

“Đại nhân, cầu người làm chủ cho ra, ta mượn nặng lãi của phủ trưởng công chúa, tiền còn người mất, phủ trưởng công chúa đánh chết phu quân của ta, cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta.”

Nữ tử than khóc, Ninh Dung vung tay lên, có vài bóng người chạy tới, đỡ nữ nhân kia dậy, mang theo nam nhân đã chết cùng mấy đứa trẻ rời khỏi pháp trường đi thẳng đến giám sát ti.

Ninh Dung sai người dẫn nữ nhân kia đi, lại quát mọi người xung quanh tránh ra. Lúc này trưởng công chúa đã tỉnh lại, nhớ tới Hạ Chi Diêu, ra lệnh cho người làm đem xác hắn về an táng.

Người làm nhận lệnh, mặc dù hơi sợ hãi nhưng cũng không dám trái lệnh trưởng công chúa.

Công chúa Phùng Dựng cố gắng đứng dậy, mang theo xác Hạ Chi Diêu đi về phủ của mình.

Trong Lương Thành lại bắt đầu xôn xao bàn tán chuyện trưởng công chúa cho vay nặng lãi. Đây là việc làm bị cấm ở Đại Tuyên, bây giờ trưởng công chúa không những cho vay, còn ép chết người, nhớ tới một nhà già trẻ kia mọi người lại thương hại.

Trưởng công chúa liên tục xảy ra chuyện, khiến mọi người cự kì khinh thường nữ nhân này, nhắc đến bà mọi người đều chán ghét. Thậm chí có người còn nói quận chúa Minh Tuệ ngang ngạnh, một lòng khẳng định mẹ nào con nấy, khó trách quận chúa Minh Tuệ vô pháp vô thiên, hóa ra đều do trưởng công chúa dạy dỗ.

Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm nghe thấy Sơn Trà cùng Dữu Tử bẩm báo tình hình, sắc mặt thản nhiên. Cũng không vì trưởng công chúa trúng chiêu mà cao hứng, nữ nhân này không phải người bình thường. Lần này mình thắng được một lần, không có nghĩa bà ta không phản kích, tin tưởng rất nhanh bà ta sẽ lại ra tay, nàng vẫn phải cẩn thận.

Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Lệ Chi đi tới bẩm báo: “Quận chúa, tứ tiểu thư tới đây.”

“Vân Vãn Tuyết tới đây làm gì?” Vân Nhiễm nhướng mày, nàng không có thiện cảm với nàng ta, nữ nhân này cũng có thành kiến với nàng, trong lòng oán hận nàng. Nàng để yên cho nàng ta là vì nể mặt Vân vương phi đã chết, chỉ cần nữ nhân này an phận, nàng sẽ bỏ qua.

Vân Nhiễm phất tay phân phó Lệ Chi: “Cho nàng vào đi.”

“Ân, quận chúa,” Lệ Chi đi ra ngoài, rất nhanh dẫn theo Vân Vãn Tuyết tiến vào.

Vân Vãn Tuyết tươi cười cực kì thân thiết: “Tuyết Nhi gặp qua đại tỷ.”

Vân Nhiễm nhướng mày, nữ nhân lại muốn làm thiêu thân sao. Trước đây còn không muốn nhìn thấy mình, sao bây giờ lại nhiệt tình như vậy.

Ánh mắt Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Vãn Tuyết, cũng không đáp lời nàng.

Vân Vãn Tuyết cũng không hờn giận, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Đại tỷ, trước đây là ta không hiểu chuyện, luôn đối phỏ tỷ, người đừng tức giận? Sở dĩ ta làm vậy là vì phụ vương, từ nhỏ chỉ thích mình tỷ, chưa bao giờ để ý đến ta cùng tỷ tỷ, tỷ biết không? Chúng ta đều mong chờ ông có thể nhìn chúng ta, trò chuyện với chúng ta, nhưng phụ vương chưa bao giờ làm vậy.”

Nói xong, Vân Vãn Tuyết còn làm ra vẻ đáng thương, đau lòng.

Vân Nhiễm u ám, nàng biết Vân Vãn Tuyết nói sự thật. Trước đây Vân Tử Khiếu chỉ thích thân thể này, không thích tỷ muội nàng ta, bởi vì các nàng do Nguyễn Tâm Lan. Vân Tử Khiếu ghét Nguyễn Tâm Lan tự nhiên cũng ghét các nàng.

Vân Vãn Tuyết vẫn luốn khát vọng được Vân Tử Khiếu yêu thuong, nàng ta đối phó Vân Nhiễm cũng vì nguyên nhân này. Nói đi nói lại nữ nhân này cũng thật đáng thương.

Vân Vãn Tuyết thấy Vân Nhiễm có chút buông lỏng, trên mặt lại dịu dàng: “Đại tỷ, bây giờ ta đã hiểu, phụ vương không thương ta là chuyện của phụ vương, không phải lỗi của tỷ. Trước đây tìm tỷ gây sự là ta không đúng, sau này ta sẽ không như vậy nữa, tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta không?”

Vân Nhiễm nhìn Vân Vãn Tuyết, vẻ mặt tràn đấy sám hối, chân thành. Nàng nhướng mày thản nhiên nói: “Nếu ngươi đã thật lòng biết sai, dĩ nhiên ta có thể tha thứ.”

“Đại tỷ thật tốt.”

Vân Vãn Tuyết cười rộ lên, nhìn Vân Nhiễm nói: “Đại tỷ, người đã tha thứ cho ta, đến lúc nghị thân nhất định phải chọn cho ta một mối hôn sự tốt.”

Ánh mắt Vân Nhiễm sáng rõ, cười: “Được, nhất định ta sẽ chọn cho ngươi một mối hôn sự vừa ý.”

Trong nháy mắt, Vân Nhiễm có ý niệm, nếu Vân Vãn Tuyết thật sự thành tâm, nàng sẽ thay tỷ muội bọn họ lựa chọn việc hôn nhân. Bởi vì nhớ tới nữ nhân bất hạnh Nguyễn Tâm Lan, trước khi chết bà ta cầu xin nàng đối xử tử tế với nữ nhi của mình.

Vân Vãn Tuyết cười như nắng, vẻ mặt sung sướng nhìn Vân Nhiễm: “Đại tỷ, người thật tốt, trước đây đều là muội sao, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội thân thiết.”

Trong phòng khách tràn ngập không khí ấm áp, chúng nô tỳ cũng vui mừng nhìn tứ tiểu thư cùng quận chúa hòa hợ.

Vân Vãn Tuyết cười thân thiết nắm chặt tay Vân Nhiễm, mắt nàng ta bỗng nhiên lóe sáng. Lúc Vân Vãn Tuyết cầm tay mình Vân Nhiễm đột nhiên rùng mình. Nàng nhanh chóng vùng ra đồng thời đẩy tay lại phía ngực Vân Vãn Tuyết. Nàng ta ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh hãi nhìn ngực mình, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt, đứng bật dậy hét lên.

“A, a…”

Trong phòng khách mọi người hoảng sợ, nhìn Vân Vãn Tuyết, không biết tứ tiểu thư bị làm sao? Vân Nhiễm lạnh mặt, ánh mắt u ám, hàn khí lạnh buốt bắn về phía Vân Vãn Tuyết, nàng ta thét chói tai chạy khỏi viện Như Hương,”

Tiểu nha hoàn bên cạnh Vân Vãn Tuyết nhanh chóng đuổi theo. Lệ Chi, Sơn Trà cùng Dữu Tử kinh ngạc nhìn ngoài cửa, hỏi Vân Nhiễm

“Tứ tiểu thư làm sao vậy? Đang yên lành bỗng dưng phát điên.”

Vân Nhiễm cười lạnh, quanh thân bao phủ hàn khí, đạm mạc lên tiếng: “Nhọc ta thiếu chút nữa tin lời nàng ta. Tưởng nàng ta thật lòng biết lỗi, không ngờ chỉ vì muốn lung lạc lòng ta, sự thật là muốn hạ độc thủ.

“Tính kế quận chúa? Nàng ta tính kế như thế nào?” Lệ Chi hỏi. Vân Nhiễm nhướng mày, nhớ lại lúc Vân Vãn Tuyết xuất hiện. Theo lí nàng ta không dám đến mới phải, hôm nay tới đây tính kế nhất định là có người cho nàng ta chỗ dựa, người này là ai? Vân Nhiễm hơi suy nghĩ liền biết ai ra lệnh cho Vân Vãn Tuyết. Trưởng công chúa Phùng Dực, không ngờ nữ nhân này đánh chủ ý lên người phủ Vân vương.

Vừa rồi Vân Vãn Tuyết dùng không phải là độc, nếu không nàng đã nhận ra. Thứ kia nhất định nằm trong tay nàng ta, nàng ta giả vờ ăn năn sám hối, sau đó thừa lúc nàng không phòng bị, năm tay nàng muốn đem thứ kia hạ vào người nàng. Nhưng lại bị nàng đẩy ngược lại thứ đó lại rơi vào người Vân Vãn Tuyết cho nên nàng ta mới hoảng sợ như vậy.

Thứ gì lợi hại như vậy, Vân Nhiễm đoán, sắc mặt lạnh như băng, bàn tay nắm chặt lại, âm trầm lên tiếng: “Không ngoài dự đoán thì thứ kia là cổ trùng, trưởng công chúa muốn mượn tay Vân Vãn Tuyết để hạ cổ trùng trên người ta, thật đủ tàn nhẫn.”

May mắn nàng phát hiện ra sớm, nếu là cổ trùng chỉ sợ sống không bằng chết, bây giờ cổ trùng kia hạ trên người Vân Vãn Tuyết, xem như nữ nhân này tự nhận quả đắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui