Quỷ Y Quận Vương Phi​

Trong màn đêm, sắc mặt trưởng công chúa Phùng Dực trắng bệch, không một giọt máu, cả người lạnh như băng, tim như ngừng đập. Bà sợ hãi, khủng hoảng, sợ Vân Nhiễm là nữ nhi của mình, không cần, bà không muốn nàng ta là con mình. Nếu như vậy, sao bà có thể hận nàng, giết nàng.

Dư ma ma đứng ngoài thấy trưởng công chúa sững sờ, nhanh chóng lên tiếng: “Công chúa của ta, người còn bất động gì, nhanh đi, ngăn cản người dùng độc kia, bảo hắn dừng tay lại.”

Trưởng công chúa ngẩn ra, nhanh chóng kéo Dư ma ma lên xe, thét thị vệ bên ngoài: “Mau, đi vòng qua đường phía tây.”

Chỗ này có thiên độc trận không thể đi qua, chỉ có thể đi vòng lại.

Xe ngựa nhanh chóng đi về hướng công chúa ra lệnh, trưởng công chúa không ngừng thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên.”

“Ân, công chúa.”

Thị vệ không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến trưởng công chúa lo lắng như vậy.

Trưởng công chúa hoảng sợ thúc giục thị vệ đánh xe. Hắn thúc cho xe chạy hết mã lực thẳng về phía tây. Trưởng công chúa luống cuống tay chân xuống xe nhanh chóng chạy như điên, tóc tai tán loạn, tim đập như nhảy ra khỏi lồng ngực, đến khi bà tìm được người kia, liền kéo tay hắn, sắc bén lên tiếng: “Dừng tay, ngươi mau dừng tay, không được thổi nữa.”

Người nọ gầy gò, sắc mặt vàng vọt, ánh mắt âm trầm. Quanh năm suốt tháng tiếp xúc với độc vật khiến hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ, chẳng những là ngoại hình, đến tình tình cũng quái dị. Hắn nghe trưởng công chúa nói vậy, cười ha ha, trong mắt không có chút sắc bén.

“Bản nhân nhận tiền làm việc, đã cầm tiền của trưởng công chúa, sao lại không vì trưởng công chúa phân ưu, bây giờ trưởng công chúa muốn thu tay lại đã không còn kịp rồi.”

Nói xong, hắn đẩy tay trưởng công chúa ra, lại tiếp tục thổi tiêu, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.

Thiên độc trận có năm mắt trận, vốn đã thiết lập được bốn mắt. Không ngờ bị bọn người kia tìm ra được ba mắt. Vài người trong trận thật thú vị, khơi dậy tính hiếu thắng của người bày trận. Cho nên dù trưởng công chúa bảo hắn thu tay lại, hắn cũng sẽ không dừng, ngược lại càng hưng phấn bày trận.

Trưởng công chúa không ngờ người này lại khăng khăng làm theo ý mình. Không khỏi phát điên lôi kéo hắn, người này lắc mình né tránh, thoắt cái đã biến mất không thấy, ẩn hiện, ẩn hiện, có điều tiếng tiêu kia vẫn không dừng.

Trong thiên độc trận, sắc mặt Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ khó coi. Bây giờ đã có bốn mắt trận, bọn họ thật vất vả mới tìm được ba cái, vẫn còn cái thứ tư. Nếu để người đứng sau bố trí lại ba mắt trận, công sức của bọn họ coi như uổng phí, bắt đầu lại từ đầu.

Vân Tử Khiếu cùng Lam tướng quân và vài tên thị vệ bị độc vật bao vây, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết. Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ tìm mắt trận, bọn họ giết côn trùng độc giúp đỡ một tay.

Nhung những loại côn trùng độc này hình như có linh tính, bọn chúng tụ tập thành một đoàn, như thủy triều không ngừng xông đến. Hai người không dám tùy tiện. Đột nhiên phía sau có thị vệ kêu lên: “A, đau quá.”

Đến khi nhìn kỹ sắc mặt thị vệ này đã nhuộm đen, bị bọ cạp cắn trúng độc.

Vân Tử Khiếu khẩn trương hét lên: “Các ngươi cẩn thận một chút.”

Trong thiên độc trận, Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ vẫn luôn tìm mắt trận, đồng thời để ý tình hình xung quanh, thấy thị vệ trúng độc, nàng nhanh chóng ném tới một lọ giải độc đan: “Phụ vương, cho thị vệ trúng độc ăn một viên, mặt khác mỗi người uống một viên đề phòng trúng độc.”

“Umh,” Vân Tử Khiếu nhanh tay tiếp lấy giải độc đan, lấy ra một viên cho thị vệ kia ăn vào, sau đó mỗi người ăn một viên. Vì có giải độc đan, những thị vệ kia có thêm dũng khí đồng tâm hiệp lực đối phó với đám độc vật.

Những thứ như rắn độc, nhện độc này không quá nguy hiểm, cái khiến lo lắng nhất là cổ độc trong mắt trận. Tuy rằng Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ cố gắng tìm mắt trận, nhưng hai người cũng không hiểu biết rõ về trận pháp. Người kia lại rất am hiểu, trong lúc hai người đang tìm kiếm, hắn đã bố trí lại các mắt trận, hơn nữa đã sắp hoàn thành năm mắt trận.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm u ám, Yến Kỳ lên tiếng: “Nhiễm Nhi, không tốt, không kịp phá giải trận pháp, bản quận vương ôm nàng xông ra ngoài.”

Sao Vân Nhiễm có thể đồng ý, lạnh lùng lên tiếng: “Không được, ta không thể bỏ mặc phụ vương, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.”

Vân Nhiễm không sợ chết, nói đến chết, nàng đã sớm là một người chết, có thể sống thêm được ba năm cũng là phúc phận của nàng. Bây giờ bảo nàng bỏ mặc Vân Tử Khiếu nàng không làm được.

“Nhiễm Nhi.”

Yến Kỳ nhíu mày gọi, bên ngoài thiên độc trận, trưởng công chúa nhìn trận pháp được hình thành, tràn ngập khói đen. Nghĩ đến người ở bên trong rất có khả năng là nữ nhi của mình, trong nháy mắt đau đớn, hét ầm lên: “Không cần!”

Bà không chút suy nghĩ lao về phía thiên độc trận. Dư ma ma nhanh chóng giữ chặt bà: “Công chúa, người nhìn xem, có người xông vào thiên độc trận.”

Trưởng công chúa nâng mắt nhìn qua, trong màn đêm có vài bóng người nhanh chóng lao vào trong trận, vừa tới nơi đã nhanh chóng lên tiếng:

“Quận chúa, Chương Lâm đến phá trận cho người.”

Thanh âm đại thái giám bên người hoàng hậu bất chợt vang lên. Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn qua, thấy hắn dẫn theo hai tiểu thái giám đi từ ngoài trận vào. Sắc mặt biến đổi, lo lắng: “Chương Lâm, ngươi điên rồi, đi vào chỉ có đường chết.”

Vân Nhiễm lo lắng, khiến Chương Lâm thấy ấm lòng, đây là câu nói hay nhất hắn từng nghe.

Chương Lâm cười rộ lên nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa không cần lo lắng, Chương Lâm biết cách phá giải trận pháp này như thế nào.”

Vừa dứt lời, hắn đã xoay tròn như gió xoáy, nhanh chóng lao vào giữa trận, trường kiếm đâm thẳng vào mắt trận trung tâm. Một kiếm chọc thủng cổ trùng, chỉ thấy trong màn đêm một bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, ra tay nhanh nhẹn, tàn nhẫn, chỉ trong nháy mắt đã phá giải vài ba mắt trận.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ trông thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm hai người lắc mình lao ra đến trợ giúp Vân Tử Khiếu cùng Lam đại tướng quân.

Yến Kỳ hỏi Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nàng biết tên thái giám này sao?”

Vì sao hắn thấy, thái giám này nhìn Nhiễm Nhi mang theo một chút quyến luyến, lúc nhìn đến hắn, trong mắt lại nồng đậm hận ý, đây là có chuyện gì.

Yến Kỳ không rõ, Vân Nhiễm nhanh chóng gật đầu: “Hắn là Chương Lâm đại thái giám bên người hoàng hậu, quả thật không tệ, đang tiếc lại làm thái giám.”

Yến Kỳ không nói chuyện, hai người đến bên cạnh Vân Tử Khiếu cùng Lam tướng quân. Lúc này côn trùng độc đã bất động giống như đã chết. Bởi vì mắt trận đã bị phá, những con vật này không biết nên làm gì nên bất động.

Vân Nhiễm quan tâm hỏi Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người không sao chứ.”

Vân Tử Khiếu lắc đầu, cùng Lam đại tướng quân nhìn Chương Lâm trong trận pháp. Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, may mắn có vị thái giám này xuất hiện, nếu không bọn họ phải chết là không nghi ngờ.

Chương Lâm rất nhanh đã phá hết năm mắt trận.

Người bày trận trông thấy vậy, cả khuôn mặt đều biến dạng. Thật vất vả mới nuôi dưỡng được cổ trùng, không ngờ đều bị diệt. Mắt trận đã mất, chẳng những thiên độc trận bị phá, mạng của hắn cũng khó giữ. Người này nhanh chóng lắc mình biến mất trong màn đêm. Khí độc u ám trời đất cũng biến mất, côn trùng độc rút lui như thủy triều, nháy mắt đã không còn bóng nào.

Chương Lâm thấy người bày trận chạy trốn, cũng không đuổi theo, nhanh chóng lắc mình chạy tới, trầm ổn lên tiếng.

“Quận chúa Trường Bình không sao chứ?”

Yến Kỳ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt tên thái giám quan tâm Vân Nhiễm, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám. Thái giám này là người như thế nào, sao có thể hóa giải thiên độc trận.

Vân Nhiễm nở nụ cười, cảm tạ Chương Lâm.

“Chương Lâm, cám ơn ngươi, đêm nay nếu như ngươi không xuất hiện. Chỉ sợ chúng ta không có cách thoát thân. Phải rồi, sao ngươi lại xuất hiện đúng lúc này.”

Chương Lâm ôn nhã cúi người: “Vân tứ tiểu thư qua đời, Chương Lâm phụng mệnh hoàng hậu nương nương đến bái ta, không ngờ tới phủ mới biết Vân vương gia cùng quận chúa không có trong phủ. Chương Lâm dẫn người về cung bấm báo, không ngờ lại gặp người bày trận hại quận chúa. Trận pháp này Chương Lâm đã từng nhìn thấy, cho nên biết phương pháp phá trận.”

“Thì ra là thế,” Vân Nhiễm nhìn Chương Lâm nói: “Thay ta cảm ơn hoàng hậu nương nương.”

Chương Lâm cung kính cúi đầu: “Ân, Chương Lâm lập tức về cung phục chỉ.”

Chương Lâm xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không liếc nhìn người khác. Thân là đại thái giám bên người hoàng hậu, bình thường cao ngạo đã thành thói quen.

Có điều Yến Kỳ lại nhìn hắn rất không vừa mắt. Tuy hắn vừa giải nguy cho bọn họ, nhưng thần sắc quyến luyến trong mắt hắn khiến Yến Kỳ muốn bốc hỏa. Một tên thái giám cũng giám mơ tưởng đến Nhiễm Nhi, đúng là đáng giận.

Lúc Chương Lâm đi qua người Yến Kỳ, hắn nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản, giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên.

“Chương công công, bản quận vương rất ngạc nhiên, vì sao ngươi lại biết cách phá giải thiên độc trận. Ngươi vẫn nên trình bày rõ cho bản quận vương. Nếu không ta có lí do nghi ngờ chuyện đêm nay có liên quan đến Chương công công.”

Chương Lâm chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sát khí, lạnh lẽo nhìn Yến Kỳ. Ánh mắt sắc bén như dao bắn thẳng lên người hắn.

Yến Kỳ vẫn không nhúc nhích nhìn nam nhân đối diện. Mặt mày tuấn tú, thanh nhã như trúc. Người này làm thái giám thật đáng tiếc, người như vậy sao lại tiến cung làm thái giám, ánh mắt Yến Kỳ mị lên nhin chằm chằm Chương Lâm.

Hai nam nhân cùng bắn ra sát khí âm trầm nhìn nhau. Giọng Chương Lâm cao ngạo lạnh băng như đến từ địa ngục.

“Nếu chương Lâm không nói, Yến quận vương định làm gì?”

“Vậy bản quận vương đành mời Chương công công đến giám sát ti một chuyến.”

Yến Kỳ cười ôn nhuận, tao nhã quý khí, có điều trong mắt tràn đầy sát khí thị huyết.

Chương Lâm ngửa mặt lên trời cười, giọng nói u lãnh: “Yến quận vương quả nhiên tàn nhẫn, Chương Lâm xem như lãnh giáo. Nếu không phải vì quận chúa Trường Bình cũng ở trong thiên độc trận, ngươi cho rằng ta sẽ cứu các ngươi sao?”

Dứt lời, Chương Lâm xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Giám sát ti đúng không? Chương Lâm cũng muốn đi một chuyến, đi thôi.”

Sắc mặt Yến Kỳ lạnh lẽo đến cực điểm, vung tay lên muốn cho người đến bắt Chương Lâm đi. Hắn thật sự nghi ngờ lai lịch của người này. Sao hắn ta có thể biết thiên độc trận, đây chính là trận pháp của Nam Ly, hơn nữa cũng phải mất thời gian luyện tập vài năm mới có thể luyện thành. Chương Lâm lại có thể dễ dàng hóa giải, chứng minh hắn nhất định có vấn đề cho nên muốn dẫn hắn về Giám sát ti điều tra.

Vân Nhiễm ở đằng sau sắc mặt khó coi, khuôn mặt phủ sương, quát lạnh: “Đứng lại.”

Vân Nhiễm nhanh chóng đi qua đứng chắn trước mặt Chương Lâm, âm ngoan lên tiếng: “Yến Kỳ, ngươi làm gì vậy. Chương Lâm đã cứu chúng ta, sao ngươi có thể bắt hắn. Hắn biết giải thiên độc trận thì đã làm sao, chẳng lẽ mọi người biết thiên độc trận đều là người xấu đều phải bắt đến giám sát ti ah?”

Yến Kỳ hơi nheo mắt nhìn Vân Nhiễm, cực kỳ bất mãn nàng che chở cho nam nhân này. Vừa nhìn đã biết tên này không phải người tốt, một tên thái giám lại thích Nhiễm Nhi, đúng là biến thái.

Yến Kỳ càng nghĩ càng không vui, trầm giọng nói: “Trận pháo này đến từ Nam Ly, hắn biết phá trận, lại là thái giám trong cung. Bản quận vương có lí do để nghi ngờ lai lịch của hắn, nếu không để hắn ở bên cạnh hoàng hậu rất nguy hiểm. “

Yến Kỳ đàng hoàng nói, Vân Nhiễm lại kiên quyết: “Yến Kỳ, ta không đồng ý cho ngươi bắt hắn đến giám sát ti. Hắn phá thiên độc trận cứu chúng ta, ta mặc kệ lai lịch hắn ra sao, ít nhất hắn không có ý định hại người.”

Yến Kỳ vốn đã tích tụ, nhìn thấy Vân Nhiễm che chở cho tên này, trong lòng càng thêm giận, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Nếu ta kiên trì muốn bắt hắn đến giám sát ti thì sao.”

“Ta không đồng ý, ngươi có thể thử đoạt người từ trong tay ta xem.”

Vân Nhiễm tức giận, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chương Lâm thấy Vân Nhiễm bảo vệ mình, trong lòng mềm nhũn, nàng thật giống như tưởng tượng của hắn, dịu dàng lương thiện.

Chương Lâm ôn hòa nói: “Quận chúa, người đừng khó xử, không có chuyện gì, ta đi cùng Yến quận vương đến giám sát ti một chuyến.”

Vân Nhiễm nhìn Chương Lâm: “Chương Lâm, ta sẽ không để bất cứ người nao bắt ngươi đi, ta muốn nhìn xem ai có thể cướp người từ trong tay ta.”

Câu cuối cùng, tràn đây sát khí, cả người tràn đầy lạnh lẽo.

Yến Kỳ đen mặt, Vân Tử Khiếu nhanh chóng chạy tới can ngăn: “Được rồi, Yến Kỳ, Chương công công là người của hoàng hậu, ngươi không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không thể bắt người của hoàng hậu.”

Ánh mắt Yến Kỳ lãnh lệ, nhìn Chương Lâm lại nhìn Vân Nhiễm. Trong lòng phát hỏa, cực kì buồn bực, hừ lạnh: “Chương công công, lần này mạng ngươi lớn, nếu lần sau rơi vào tay bản quận vương, ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ngươi.”

“Bản công công ghi nhận lưu tình của Yến quận vương.”

Chương Lâm cười châm chọc, từ biệt Vân Nhiễm dẫn người về cung.

Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, thấy sắc mặt nàng khó coi, trong lòng lại không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào, rời đi.

Vài tên thuộc hạ hắn dẫn tới cũng nhanh chóng đi theo chủ tử nhà mình. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt thầm oán Vân Nhiễm. Quận chúa thật không hiểu phong tình, không biết gia đang ghen sao. Nàng chỉ cần dịu dàng trấn an không cần làm căng như vậy, chắc gia rất đau lòng.

Vân Nhiễm cũng thật tức giận, bởi vì nếu không có Chương Lâm, có lẽ mọi người sẽ gặp chuyện, người ta đã cứu mình. Yến Kỳ còn muốn bắt người, rõ ràng là có bệnh.

Lam đại tướng quân nóng vội lên tiếng: “Quận chú, nhanh đi cứu phu nhân nhà ta. Ta sợ nàng?”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Lam đại tướng quân, lấy ra một viên thuốc đưa cho ông: “Đây là giải độc hoàn, ta nghĩ phu nhân trúng không phải độc trí mạng. Kỳ có người cố ý để bà trúng độc dụ ta ra ngoài, cho nên Lam tướng quân không cần lo lắng, uống thuốc này vào sẽ không có chuyện gì.”

Lam tướng quân kinh ngạc, cầm viên giải độc đan, cảm tạ Vân Nhiễm, rồi lên ngựa dẫn theo người về phủ.

Cuối cùng trên đường chỉ còn lại đám người Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm. Vân Tử Khiếu đến bên người Nhiễm Nhi, nhướng mày: “Nhiễm Nhi, ngươi thật hung dữ với Yến Kỳ, quay về nên xin lỗi hắn.”

Vân Nhiễm nhếch miệng: “Vì sao con phải xin lỗi, mà không phải là hắn. Chương Lâm cứu chúng ta, Yến Kỳ còn muốn bắt hắn ta đến giám sát ti. Hắn có ý gì, biết thiên độc trận là phạm pháp sao, vậy hắn bắt tất cả những người biết thiên độc trận lại đi.”

Ánh mắt Vân Tử Khiếu sâu xa, hắn hiểu Yến Kỳ. Hắn tức giận chủ yếu là vì ánh mắt Chương Lâm từ đầu đến cuối chỉ có mình Nhiễm Nhi không có người khác, cho nên mới mượn cớ bắt hắn đi.

“Nhiễm Nhi, ta nghĩ có khả năng Yến quận vương ghen.”

“Ghen, ghen cái gì,” Vân Nhiễm cười quỷ dị, nhướng mày không biết nói gì: “Thật sự là hết chỗ nói, Chương Lâm là thái giám bên người hoàng hậu, hắn ghen cái gì, nhàm chán.”

Vân Nhiễm leo lên xe ngựa, Vân Tử Khiếu còn muốn nói gì đó, nàng đã ra lệnh cho thị vệ: “Về phủ.”

Vân Tử Khiếu không có cách nào, đành lên ngựa, theo mọi người về phủ.

Trên đường một mảnh yên tĩnh, có một người đau khổ giãy dụa, một người lại giữ chặt không cho người kia tiến lên.

Mất thấy Vân Nhiễm đã rời đi, Dư ma ma mới thả trưởng công chúa ra. Công chúa Phùng Dực khóc như mưa, tóc tai tán loạn cầm tay Dư ma ma: “Nhũ mẫu, bản cung đã làm sai chuyện gì, vì sao ông trời lại trừng phạt bản cung như vậy, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy. Phùng Dực ta tự nhận thấy mình chưa từng làm chuyện hại người, nhưng sao lại bắt bản cung chịu nhiều chuyện như vậy.”

Công chúa Phùng Dực nhào vào lòng Dư ma ma khóc nức nở. Dư ma ma đau lòng vỗ vai nàng, giống như đang an ủi một đứa bé.

Phùng Dực tuy xuất thân từ hoàng thất, tâm kế sâu xa, được sủng ái. Nhưng nàng rất ít khi hại người, chuyện nàng để tâm nhất là sủng ái nữ nhi. Dư ma ma biết đây là do nàng quá yêu Phượng phò mã. Lúc phò mã chết đứa nhỏ mới được vài tuổi, Phùng Dực yêu chiều đứa nhỏ mới khiến nàng ta trở nên ương ngạnh, không thể cứu vãn.

“Bé ngoan, tất cả rồi sẽ ổn, người đừng đau khổ.

“Nhũ mẫu, con sợ, rất sợ, sợ nàng thật sự là nữ nhi của con. Nếu nàng biết con là mẫu thân, có thể nàng sẽ hậ, không, con không thể để cho nàng biết, nhũ mẫu người không được nói cho nàng biết.”

Dư ma ma nhìn công chúa đau khổ, ôm lấy thân thể của nàng: “Phùng Dực, đừng dọa chính mình, có lẽ nàng không phải đứa nhỏ của người cùng Phượng phò mã.”

“Nhưng con rất sợ.”

Cả đời công chúa Phùng Dực chưa từng sợ hãi, nhưng giờ khắc này bà thực sự rất sợ. Sợ người mình một lòng đối phó là nữ nhi của ba, ông trời ơi, nếu thật sự như vậy, bà biết đối mặt với nàng như thế nào, đối mặt với chính mình như thế nào.

“Được rồi, người đừng dọa chính mình, chúng ta trở về đi.”

Dư ma ma ôm lấy trưởng công chúa, đỡ nàng lên xe ngựa về phủ.

….

Trên xe ngựa phủ Yến vương, có một người đang dựa vào nhuyễn tháp, cả người lạnh lẽo, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt lạnh bắn ra bốn phía. Cả người như lâm vào băng giá ngày cuối đông. Trong xe tràn đầy khí lạnh, ngay cả thuộc hạ đi theo bên ngoài cũng cảm nhận được lãnh lẽo trong xe.

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt không dám nói lời nào. Tâm trạng gia đang rất không không tốt, bọn vẫn nên bớt đi trêu chọc gia.

Yến Kỳ hờn dỗi, nhớ đến chuyện Vân Nhiễm che chở cho Chương Lâm càng nghĩ càng giận. Một tên tiện thái giám lại dám thích Nhiễm Nhi. Quay về hắn nhất định phải tìm một lí do hung hăng thu thập hắn. Đồng thời Yến Kỳ ghi hận trưởng công chúa, nếu không phải bà ta bày ra thiên độc trận, hắn sẽ tức giận như vậy sao.

Bên ngoài xe ngựa đột nhiên có người tới gần, cung kính lên tiếng: “Gia, thuộc hạ tra ra trưởng công chúa đang ngồi xe ngựa về phủ.”

“Tiện nhân tàn nhẫn, dám nhiều lần tính kế Nhiễm Nhi, còn khiến bản quận vương không thoải mái, hôm nay bản quận vương tuyệt đối không để cho bà ta sống.”

Yến Kỳ lạnh lùng, thân mình lắc cái, một bóng trắng lao ra. Thuộc hạ phía sau cũng lắc mình theo sát Yến Kỳ. Mọi người đi thẳng về phía cửa Lương Thành chặn trưởng công chúa.

Xe ngựa phủ trưởng công chúa, rời khỏi kinh thành đi về phía nam.

Trong màn đêm, chợt có vài bóng người bay tới, trong nháy mắt đứng chặn trước đầu xe. Vài tên thị vệ thúc ngựa lên quát lạnh: “Kẻ nào?”

Yến Kỳ lười biếng khoanh tay trước ngực: “Bản quận vương.”

Thị vệ nhanh chóng nhìn lại, người cản xe lại là Yến quận vương, trong lòng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy sát khi trên mặt Yến Kỳ, lại kinh hãi đứng chắn trước xe ngựa.

Trưởng thị vệ nhanh chóng lên tiếng: “Yến quận vương, đêm khuya chặn xe trưởng công chúa, là có ý đồ gì?”

Ánh mắt Yến Kỳ lạnh lẽo bắn về phía trưởng thị vệ, tên kia nhìn thấy ánh mắt như vậy có chút run rẩy, cố gắng trấn tĩnh đối mặt với Yến Kỳ. Giọng Yến Kỳ u lãnh truyền vào trong xe.

“Ngươi nói bản quận vương muốn làm gì, trưởng công chúa nhiều lần phái ra một đám sát thủ, bản quận vương có thể giữ lại bà sao?”

Yến Kỳ vừa nói xong, trưởng thị vệ quát lạnh: “Yến Kỳ, lá gan thật lớn, dám đại nghịch bất đạo, nếu ta tiến cung bẩm báo với hoàng thượng, ngươi còn mạng sao?”

Yến Kỳ nở nụ cười, giọng nói êm ái như tiếng nhạc: “Vậy các ngươi chỉ có thể xuống địa ngục để bẩm báo với hoàng thượng.”

Dứt lời, Yến Kỳ nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: “Giết hết, không lưu lại một người.”

Vài tên thuộc hạ lên tiếng, như tên bắn lao về phía trước, vài vệt sáng léo lên, đầu người bay tứ tung, nháy mắt đã có vài người chết dưới kiếm.

Thị vệ phủ công chúa sao có thể là đối thủ của thuộc hạ Yến Kỳ. Vừa ra tay đã là đòn trí mạng. Có điều trưởng công chúa không chỉ có vài thị vệ này, trong tay bà còn có một đám ám vệ rất lợi hại. Chẳng qua hiện tại tâm trạng của bà không được ổn định, sống không bằng chết, cho nên không truyền gọi ám vệ. Yến Kỳ lắc mình tiến vào trong xe vươn tay bóp cổ trưởng công chúa.

Ánh mắt trưởng công chúa bình tĩnh nhìn Yến Kỳ, không nói lời nào, sắc mặt Dư ma ma lại trắng bệch nhanh chóng chạy tới đẩy Yến Kỳ ra. Lực đạo quá mạnh, mặt công chúa chuyển sang tím tái, thấy bà sắp bị bóp chết, Dư ma ma hét ầm lên: “Yến quận vương người không thể giết nàng, nàng là mẫu thân của quận chúa Trường Bình.”

Nháy mắt Yến Kỳ ngây ngẩn cả người, buông trưởng công chúa ra, bà xoay người thở dốc, nhìn nhũ mẫu khóc: “Nhũ mẫu, tội gì người phải nói ra.”

Sắc mặt Yến Kỳ quỷ dị, ánh mắt u ám khó coi, chỉ vào trưởng công chúa: “Ngươi sao có thể là mẫu thân của Nhiễm Nhi?”

Dù luôn bình tĩnh, Yến quận vương cũng bị chuyện này khiến cho hồ đồ, nếu bà là mẫu thân Nhiễm Nhi, vì sao lại trăm phương nghìn kế muốn giết nàng.

“Không đúng, ngươi vẫn muốn giết nàng, sao có thể là mẫu thân của Nhiễm Nhi, các ngươi gạt ta.”

Ánh mắt Yến Kỳ thị huyết nhìn chằm chằm trưởng công chúa cùng Dư ma ma. Hắn vừa lên tiếng, công chúa Phùng Dực liền rơi nước mắt, Dư ma ma ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Công chúa cũng vừa mới biết, trước đây người cũng không biết, là lão nô thấy quận chúa giống Phượng phò mã. Cho nên mới nghi ngờ nàng là tiểu quận chúa, ta đến chùa Tướng Quốc điều tra, phát hiện lúc công chúa đến chùa ở nữ nhân Triệu gia cũng vào chùa, có thể nàng ta đã đổi đứa nhỏ.”

“Ngươi nói, Nhiễm Nhi chính là đứa bé bị đánh tráo.”

Yến Kỳ nheo mắt lại, bàn tay bấu chặt vách xe, vẻ mặt không thể tin, nương Nhiễm Nhi vì sao lại làm ra những chuyện như vậy.

“Vì sao nương nàng lại làm như vậy.”

“Đây là ân oán của người đời trước.” Dư ma ma thở dài, trưởng công chúa đột nhiên nhìn Yến Kỳ, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, khóe môi nở nụ cười bất lực: “Yến quận vương muốn giết bản cung, ta không hề oán trách, thậm chí bản cung cũng muốn tự tay chấm dứt mạng sống của chính mình. Nhưng bây giờ bản cung có một tâm nguyện muốn hoàn thành, chỉ cần làm xong, bản cung mặc cho ngươi chém giết.”

Yến Kỳ có chút suy nghĩ, hết nhìn trưởng công chúa, lại nhìn Dư ma ma. Nếu nói trưởng công chúa gạt người, ma ma lớn tuổi này lại có vẻ không giống.

“Ngươi muốn làm gì.”

“Trước khi chết, ta muốn biết, đến cùng nàng có phải nữ nhi của ta không.”

Giọng trưởng công chúa run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại, chỉ cần nghĩ đến chuyện người mình muốn giết thật sự là nữ nhi. Mà người mình vẫn luôn yêu chiều lại là nữ nhi của nữ nhân Triệu gia, bà liền không kiềm chế được run rẩy.

Vì sao ông trời lại đối xử với bà như vậy.

“Ngươi xác định chuyện này như thế nào.”

Yến Kỳ nghi ngờ, trưởng công chúa im lặng. Dư ma ma lại lên tiếng: “Lúc sinh, tiểu quận chúa có một vết bớt màu xanh trên tay trái. Lão nô có thể nhìn xem trên tay quận chúa có vết bớt đó không, nếu có chứng minh nàng là đứa nhỏ của công chúa cùng phò mã.”

“Bớt màu xanh,” Yến Kỳ nhíu mày, hắn không nhớ tay Vân Nhiễm có hay không.

Nhưng nếu nữ nhân này không nói dói, nếu bà thật sự là mẫu thân của Nhiễm Nhi, bất kể thế nào hắn không thể giết bà.

“Được, bản quận vương cho ngươi một cơ hội, nhưng nếu ngươi lừa ta, cũng đừng trách bản quận vương tàn nhẫn.”

Yến Kỳ lạnh giọng, lắc mình rời khỏi xe ngựa, trưởng công chúa nói với theo: “Yến quận vương, xin đừng nói cho nàng biết chuyện này, cả đời đừng nói cho nàng biết.”

Nếu như là thật, bà không muốn cho Vân Nhiễm biết chuyện này, để nó trở thành bí mật cả đời.

Trưởng công chúa rơi nước mắt, Dư ma ma ôm chặt lấy bà, đúng là tạo nghiệt mà, nữ nhân Triệu gia thật quá độc ác, dám làm ra chuyện như vậy lừa dối công chúa mười mấy năm.

“Công chúa đừng đau khổ, ngươi còn có ma ma.”

“Ma ma.” Trưởng công chúa nhào vào lòng ma ma khóc, xe ngựa chạy thẳng về phủ trưởng công chúa.

Ngày hôm sau, phủ Vân vương vẫn có rất đông khách đến viếng,. Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nhi phụ trách tiếp đón khách, Vân Nhiễm tranh thủ nghỉ ngơi, ngày hôm qua dày vò đến tận nửa đêm, nàng cũng chưa được ngủ nhiều.

Dù sao có Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nhi phụ trách, nàng vui vẻ nghỉ ngơi.

Trong phòng khách, Vân Nhiễm đang dựa vào trên ghế uống trà. Lệ Chi đứng cạnh Dữu Tử bóc vỏ hoa quả bón cho nàng.

Sơn Trà vội vàng đi từ ngoài vào bẩm váo: “Quận chúa, trưởng công chúa đến bái tế tứ tiểu thư.”

Vân Nhiễm kinh ngạc, liên tục ho vài tiếng, Lệ Chi lườm Sơn Trà, vỗ lưng cho quận chúa.

“Bà đến rồi sẽ đi, không lẽ phủ Vân vương sợ bà ta, thật là, ngươi bị dọa thành dạng gì rồi? hoang mang còn làm lại quận chúa.”

Vân Nhiễm ho khan vài tiếng, đỡ hơn, cầm chén nước trong tay Dữu Tử uống vài hớp, đến khi bình tĩnh lại nhanh chóng nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói trưởng công chúa đến bái tế tứ muội.”

“Đúng vậy, vương gia cho người tới báo cho quận chúa đến tiếp đón trưởng công chúa?”

Tuy rằng Vân Tử Khiếu rất hận trưởng công chúa, nhưng lại e ngại thân phận của bà. Vương phủ lại không có nữ chủ nhân, Hạ Tuyết Dĩnh cùng Tống Tình Nhi chỉ là khách, cho nên ông phải cho người đi mời Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm lạnh lùng, khóe môi cười mỏng như băng: “Được, thật sự quá tốt, bản quận chúa muốn nhìn xem hôm nay nữ nhân này đến đây có chuyện gì. Ngày hôm qua còn chưa giết chết chúng ta, bây giờ lại có chủ ý gì, ta cũng muốn xem bà ta làm thế nào ra tay trước mặt mọi người”

Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, Sơn Trà, Dữu Tử cũng đi theo ra linh đường.

Trên linh đường, cực kì im lặng, tuy rằng cũng có một vài người nói chuyện với trưởng công chúa. Nhưng đại đa số mọi người an phận đứng một bên. Gần đây thanh danh của trưởng công chúa không tốt, cho nên nhiều người không muốn tiếp cận với bà. Nữ nhân này rất độc ác, nếu trêu chọc bà, có thể sẽ xui xẻo. Cho nên nhiều người tự giác tránh xa.

Hôm nay trưởng công chúa, mặc một bộ váy trắng thanh lịch. Thần thái an bình, vẻ mặt ghen ghét phẫn nộ biến mất. Đơn giản lại lộ ra vài phần xinh đẹp, đây mới là trưởng công chúa mà người khác biết. Ăn mặc đơn giản nhưng lại khiến người ta nhìn ra thần thái tốt đẹp của công chúa hoàng thất.”

Mọi người nói chuyện vời bà, ngoài mặt bà trả lời, nhưng trong lòng lại không yên, sợ hãi khủng hoảng, sợ hãi chính mình muốn giết nữ nhi. Nếu thật sự như vậy bà không ngại đào mộ nữ nhân họ Triệu ra, vì sao lại làm chuyện vô đạo đức như vậy.

Bà cũng sợ hãi Vân Nhiễm không phải nữ nhi của mình, bà thật sự hi vọng nữ nhi không chết, chẳng ngại đánh đổi bằng tính mạng của chính mình.

Trưởng công chúa bấu chặt khăn tay, người khác không biết giờ khắc này bà có bao nhiêu dày vò, nhưng Dư ma ma lại biết.

Ngoài linh đường vang lên tiếng hạ nhân bẩm báo: “Quận chúa Trường Bình đến.”

Mọi người đều đưa mắt nhìn ra, Vân Nhiễm mặc váy dài trắng phiêu dật, tóc đen, trâm bạc, cả người như thủy linh. Trưởng công chúa nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn càng sợ hãi.

Ngoại hình của nàng thật sự rất giống Phượng phò mã, vì sao trước đây bà không phát hiện ra? Trưởng công chúa bấu chặt lòng bàn tay, không cảm nhận thấy một chút đau đớn.

Vân Nhiễm đi tới, nhìn công chúa cười, nhưng nụ cười kia không có một chút độ ấm.

“Không ngờ hôm nay trưởng công chúa lại đích thân tới cửa bái tế tứ muội, phủ Vân vương ta thật sự không nhận nổi.”

Vân Nhiễm châm chọc, trưởng công chúa hốt hoảng, chỉ cảm thấy ông trời thật sự tàn nhẫn rất tàn nhẫn, vì sao lại đối xử với bà như vậy.

Trưởng công chúa vội vàng muốn kéo tay Vân Nheiemx xem nàng có vết bớt màu xanh hay không. Có lẽ là không có.

Nhưng bà lại nghĩ muốn có, như vậy nữ nhi của bà sẽ không chết, nàng còn sống.

Dù nàng hận bà, bà cũng mong nàng còn sống.

Có điều trưởng công chúa vừa động, Vân Nhiễm đã lui về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm trưởng công chúa. Nữ nhân này muốn làm gì vậy, dám ra tay trước mặt nhiều người sao? Nếu như vậy nàng cũng không khách sao, lột mặt nạ của bà trước mặt mọi người, đưa đến cho thái hậu cùng hoàng thượng, xem bọn họ còn gì để nói.

Dư ma ma nhanh chóng tiến lên ngăn cản trưởng công chúa, công chúa hành động như vậy, biết bao nhiêu người để ý.

Dư ma ma lên tiếng: “Quận chúa, công chúa chúng ta thành tâm đến bái tế tứ tiêu thư, hi vọng quận chúa đừng nghi ngờ lòng thành của công chúa.”

“Thành tâm?” Vân Nhiễm cười lạnh, nhìn quan tài màu đen trong sảnh, thản nhiên lên tiếng: “Ta sợ là trưởng công chúa bái tế xong, mỗi tối đều ngủ không yên, nửa đêm tứ muội lại đến thăm trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa nghe lời nói châm chọc như vậy, tim đau như dao cắt, đau hơn bất cứ lúc nào. Thân hình bà yếu ớt có chút không chịu nổi, những chuyện xảy ra gần đây khóa chặt lấy bà, nếu không phải còn một ý niệm trong đầu, có lẽ bà thật sự muốn chết.

Nhưng bây giờ bà rất muốn biết, nha đầu trước mặt mình có phải nữ nhi của mình không. Nư nhi đáng thương, trong mắt công chúa Phùng Dực ngấn lệ nhìn Vân Nhiễm, thân hình ngã sang một bên, Dư ma ma nhanh chóng chạy tới đỡ nàng, đến trước linh đường. Mấy người có quan hệ không tệ với trưởng công chúa đều khẩn trương hô: “Trưởng công chúa làm sao vậy?”

Vân Nhiễm liếc nhìn trưởng công chúa, nữ nhân này lại muốn giở trò gì, lúc trước thì hung dữ, hận không thể giết nàng, bây giờ lại yếu đuối bất lực. Chẳng lẽ bà ta nghĩ như vậy có thể lừa được nàng, nằm mơ đi.

Có điều người tới là khách, đề phòng thì đề phòng, vẫn phải tiếp đón.

“Hình như sắc mặt trưởng công chúa không được tốt lắm, xin mời nghỉ ngơi, uống chén trà.”

Vân Nhiễm thân là nữ chủ nhân, khách sáo nói vài câu. Dư ma ma đỡ trưởng công chúa ôn hòa nói: “Làm phiền quận chúa Trường Bình.”

Đoàn người rời khỏi linh đường đi tới một căn phòng cách đó không sa.

Trong sảnh, Vân Nhiễm mời công chúa cùng các phu nhân tiểu thư an bị, lại ra lệnh cho người làm đang trà. Công chúa có thân phận cao quý nhất ở đây Vân Nhiễm để nàng ngồi trên, Dư ma ma thấy Sơn Trà bưng trà tới nhah tay đón lấy khách sáo nói: “Vẫn nên để cho lão nô tự làm đi.”

Sơn Trà cũng không nói gì đưa chén trà cho Dư ma ma, tránh để người ta nghĩ người phủ Vân vương âm thầm ra tay, người ta muốn cầm thì để họ cầm đi.

Dư ma ma nhanh chóng cầm chén trà đi đến chỗ trưởng công chúa, lúc đi qua Vân Nhiễm, đột nhiên bà trượt tay, chén trà rơi xuống, Vân Nhiễm vung tay chén trà bay ra xa, nhưng quần áo nàng cũng bị dính không ít nước trà.

Mọi người ngây ngẩn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm cùng trưởng công chúa.

Sắc mặt Vân Nhiễm u ám, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Dư ma ma, lão bà này muốn làm gì.

Có khi nào là hạ độc, nếu thật sự như vậy chỉ trách bà múa rìu qua mắt thợ. Nếu lại là cổ trùng gì đó, nàng có đủ chứng cớ để bắt hai người đến trước mặt thái hậu cùng hoàng thượng. Vân Nhiễm bất động chờ hành động của Dư ma ma. Bà ta hoảng sợ dùng khăn tay lau nước trà cho Vân Nhiễm, vừa lau vừa xin lỗi: “Quận chúa, người thứ lôi, chân tay lão nô không được tốt, cầm chén trà cũng không xong, lão nô xin lỗi quận chúa, lão nô đáng chết.”

Dư ma ma vừa lau nước trà nhanh chóng kéo tay áo nàng, dưới cánh tay trắng như tuyết có một vết bớt màu xanh.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng trưởng công chúa cùng Dư ma ma nhìn thấy rất rõ ràng. Dưới tay quận chúa thật sự có một vết bớt màu xanh.

Dư ma ma kích động, đứa nhỏ của công chúa cùng phò mã không có chết, còn rất xuất sắc.

Trưởng công chúa không nhịn được run rẩy, hiện tại bà chỉ cảm thấy như đứt từng đoạn ruột, lạnh buốt từ đầu đến chân. Hóa ra người bà đối phó lại là con mình, Triệu tiện nhân vì sao lại làm như vậy, chuyện của đời bọn họ, vì sao lại để liên lụy đến tiểu bối.

Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Dư ma ma, thấy bà tới gần mình, lại kéo tay áo mình. Vốn tưởng bà đang tìm chỗ để hạ độc, nhưng không thấy bà ta ra tay. Lại thấy lão nô kia có vẻ kích động, ánh mắt mừng rỡ, không nói nên lời.

Vân Nhiễm kéo tay áo, thản nhiên nhìn Dư ma ma: “Được rồi, ma ma cũng không cố ý, người đâu, dọn dẹp chén trà ra ngoài.”

Tiểu nha hoàn lập tức đi tới dọn dẹp chén trà, mọi người trong sảnh thở dài nhẹ nhõm, còn tưởng sẽ có chiến tranh, cuối cùng lại im lặng kết thúc.

Không ít người biết trưởng công chúa hận quận chúa Trưởng Bình, hôm nay xuất hiện chỉ sợ là muốn đối với với quận chúa. Chỉ mong hai người đấu nhau đừng liên lụy đên bọn họ.

Đại sảnh nhất thời rơi vào im lặng, Vân Nhiễm đang muốn ra lệnh cho người dâng trà.

Trưởng công chúa đột nhiên đứng dậy, trong mắt nhòe lệ, nghiêm túc nói: “Trường Bình, bản cung mệt mỏi, bản cung không muốn đấu tiếp, chuyện của ta với ngươi kết thúc tại đây, chúng ta chấm dứt được không? Ta thua, ta tự nhận mình thua cuộc.”

Mọi người kinh ngạc, nhìn chằm chằm trưởng công chúa, trực giác mách bảo trưởng công chúa lại đang muốn ra chiêu, bà không phải người thường, là trưởng công chúa, sao có thể thừa nhận mình thất bại.

Trưởng công chúa nói tiếp: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, bản cung vẫn phải nói, ta quá mệt mỏi rồi, không muốn đấu tiếp với ngươi. Trường Bình, trước đây bản cung thật sự hi vọng có thể giết ngươi báo thù cho người đã chết. Nhưng người chết cũng không thể sống lại, ta mệt mỏi, nên quyết định đến am ni cô ăn chay niệm phật, tự rửa sạch tội nghiệt của chính mình.”

Nếu không phải nghiệp chướng nặng nề, vì sao lại bắt nàng chấp nhận nhiều chuyện như vậy, nữ nhi bị đổi, còn thiếu chút nữa giết chính con mình, cho nên bà cần phải sám hối.

Trong đại sảnh, người người ngây ngẩn cả người, trưởng công chúa thay đổi ba trăm sáu mươi độ, khiến người ta không theo kịp. Trước đó còn hận không thể giết quận chúa, bây giờ lại nói mệt mỏi, không muốn đâu, mọi người nghi ngờ đây có quỷ kế của trưởng công chúa.

Vân Nhiễm cũng nghĩ như vậy, nàng không tin lời bà.

Trưởng công chúa nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghi ngở của nàng. Chỉ cảm thấy tim như đau như dao cắt, nghiệt chướng nha, bà đã tạo nghiệt gì đây.

Trưởng công chúa rơi nước mắt, trong đám người ở đây chỉ có Dư ma ma biết công chúa có bao nhiêu đau khổ, không thể nhận nữ nhi của chính mình, còn hận nàng, điều này khiến người làm mẫu thân sao có thể không đau lòng.

Dư ma ma nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, công chúa thật lòng, lão nô có thể làmchứng, ta đã lớn tuổi như vậy, sẽ không lừa gạt người, đời còn lại của lão nô sẽ ở am ni cô cùng với công chúa. Quận chúa không cần lo lắng công chúa tính kế người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui