Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chạng vạng, sắc trời ảm đạm Vân Nhiễm ra lệnh cho Long Nhất lặng lẽ đi ra dịch cung ngoài thành đưa Ninh Cảnh đến nhà rọ Đông Phúc, nàng muốn gặp Ninh Cảnh.

Thứ nhất nàng lo lắng Ninh Cảnh bị Tiêu Bắc Dã lừa, hai nữa nàng sợ hắn tiết lộ thân phận cốc chủ Lãm Y cốc của nàng, đây không phải là thời điểm để lộ ra.

Cho nên nàng cần phải gặp hắn, Long Nhất rời đi, Vân Nhiễm dẫn Lệ Chi lặng lẽ từ cửa sau ra ngoài, Triệu Hổ đã chờ sẵn đi thẳng đến nhà trọ Đông Phúc.

Ninh Cảnh cùng Long Nhất rất nhanh đã tới, Vân Nhiễm vừa tới không lâu Ninh Cảnh đã tới, vừa thấy Vân Nhiễm trong phòng liền ủy khuất, khóc ô ô.

“Sư phụ không cần tiểu Cảnh Cảnh, sự phụ không thương tiểu Cảnh Cảnh.”

Vân Nhiễm phất tay để Long Nhất và Lệ Chi lui ra ngoài.

Chuyện nàng là Lãm Nguyệt công tử, nagy cả Lệ Chi cũng không biết, không phải nàng không tin tưởng các nàng, mà là mang theo các nàng không tiện, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Trong phòng Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Ninh Cảnh răn dạy hắn: “Ninh Cảnh, ai cho phép ngươi rời khỏi Lãm Y cốc?”

Vân Nhiễm vừa quát, Ninh Cảnh sợ hãi, cúi đầu ngoan ngoãn, tự vò áo ra vẻ ta đây là bé ngoan.

“Sư phụ không về Lãm Y cốc, tiểu Cảnh Cảnh nhớ sư phụ, cho nên mới trốn ra ngoài.”

Vân Nhiễm đen mặt, không ngờ làn trốn đi.

“Ninh Cảnh, ngươi có biết mình phạm lỗi gì?”

“Người ta là vì nhớ sư phụ?” Ninh Cảnh trợn mắt nhìn Vân Nhiễm, không biết vì sao hắn đặc biệt ỷ lại vào Vân Nhiễm, bình thường hắn cũng không dính người, nhưng chỉ cần xa Vân Nhiễm một thời gian ngắn, hắn sẽ sợ hãi, bất an, cảm xúc rối loạn, tính tình trở nên thô bạo, không giống bình thường.

Cho nên cứ một khoảng thời gian, Vân Nhiễm sẽ trở về nhìn hắn, trấn an hắn, nhưng gần đây nàng tới Lương Thành nên quên về Lãm Y cốc thăm hắn, cho nên hắn đến tìm.

Đừng thấy hắn ở trước mặt Vân Nhiễm ngoan ngoãn, đối với người khác tính tình không tốt chút nào.

Vân Nhiễm nghiêm giọng: “Ngươi đã biết sai chưa?”

Ninh Cảnh ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu Cảnh Cảnh biết sai rồi, sư phụ đừng tức giận, sẽ mau già, sư phụ xinh đẹp như vậy nhất định phải hay cười, như vậy mới đẹp.”

Ninh Cảnh lấy lòng Vân Nhiễm, nàng bóp trán, không có biện pháp với tên này.

“Được rồi, ta lại muốn hỏi, sao ngươi lại cùng với Tiêu Bắc Dã đến đây.”

Ninh Cảnh thấy ngữ khí Vân Nhiễm dịu dàng, mặt mày hớn hở hưng phấn đến cạnh Vân Nhiễm như con chó nhỏ kéo Vân Nhiễm ngồi xuống.

“Sư phụ, ngươi quên rồi sao, có một lần ta cùng sư huynh tới nước Tây Tuyết trị bệnh, khi đó gặp Tiêu đại ca, hắn rất tốt đặc biệt quan tâm tới dân chúng, cũng đối xử tốt với ta, lần này ta xuống núi tìm sư phụ đúng lúc gặp Tiêu đại ca, nên cùng nhau đến Đại Tuyên.”

“Ngươi không nói với hắn ngươi là người Lãm Y cốc chứ?”

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh nếu hắn dám nói nàng không ngại bóp chết hắn.

Ninh Cảnh nở nụ cười đắc ý,”Sư phụ người yên tâm, ta chưa có nói, cho nên Tiêu đại ca không biết ta là người của Lãm Y cốc.”

Cuối cùng Vân Nhiễm cũng yên tâm, Ninh Cảnh mặc dù giống tiểu hài tử, nhưng bình thường vẫn thông minh, nếu hắn nói chưa nói thì nhất định là chưa, Vân Nhiễm yên lòng còn không quên dặn dò hắn: “Nhớ kỹ không được nói với bất kỳ ai, chúng ta là người của Lãm Y cốc.”

“Được, ta đã biết.”

Ninh Cảnh vui vẻ cười nói, chỉ cần ở cạnh Vân Nhiễm, hắn sẽ làm tốt mọi chuyện.

“Đúng rồi, từ giờ trở đi nhìn thấy ta không cần gọi sư phụ, gọi ta Vân tỷ tỷ đã nhớ chưa.”

Vân Nhiễm còn chưa nói xong bên ngoài đã vang lên tiếng Long Nhất: “Quận chúa, có người tới đây, có cần ta chặn lại?”

Sắc mặt Vân Nhiễm tối sầm, người tới là ai? Nàng muốn biết loại người nào dám theo dõi nàng và Ninh Cảnh,

“Không cần ngăn cản,”

Vân Nhiễm phân phó Long Nhất, lại nhìn Ninh Cảnh: “Nhớ kỹ, không được nói cho bất cứ ai ta là sư phụ của ngươi, chỉ nói chúng ta là bằng hữu tốt,”

Ninh Cảnh mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Sư phụ, vì sao lại như thế?”

“Không vì sao hết, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ kêu người đưa ngươi về Lãm Y cốc.”

“Không cần, Tiểu Cảnh nhất định sẽ nghe lời.” Ninh Cảnh lập tức thỏa hiệp, hắn vừa mới gặp sư phụ còn chưa muốn về đâu, hơn nữa ở ngoài chơi thật vui, trong Lãm Y cốc toàn là hoa độc, cỏ thuốc thật nhàm chán.

Ngoài cửa phòng vang lên một đạo âm thanh êm tai: “Quận chúa Trường Bình thật là có nhã hứng, ban đêm lại cùng người khác hẹn hò.”

Không đợi Vân Nhiễm trả lơi người tới đã nói tiế: “Tiêu thế tử ngươi nói xem quận chúa có phải có nhã hứng khác người không, chọn một nơi không thích hợp như thế này để hẹn hò.”

Vân Nhiễm nghe âm thanh, tóc dựng lên, sao Yến tiện nhân lại ở chỗ này.

“Bạch Liên hoa, ngươi buổi tối không ngủ được ra ngoài phát điên cái gì, ta cùng với ai hẹn hò liên quan gì đến ngươi.”

Ngoài cửa hai thân ảnh người trước kẻ sau đi vào, một người màu trắng khuôn mặt tinh xảo dưới ngọn đèn như được phủ một tầng lụa mỏng, giống như ảo mộng, nhưng trên môi lại nở nụ cười châm chọc.

Theo sát bên cạnh hắn là một thân ảnh khí phách cuồng dã, quần áo màu đỏ tía thêu hoa sen, cuồng vọng không nói nên lời, người này chính là người Vân Nhiễm từng gặp trên đường, thế tử Cung thân vương Tây Tuyết Tiêu Bắc Dã ngũ quan lập thệ tuấn mỹ, vừa tiến vào không có nhìn Vân Nhiễm mà nhìn Ninh Cảnh.

“Ninh Cảnh, ngươi chạy tới đây làm gì?”

Ninh Cảnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Dã cười cười: “Ta tới gặp Vân tỷ tỷ.”

“Vân tỷ tỷ? Tiêu Bắc Dã nghi hoặc, Vân Nhiễm tiếp lời Ninh Cảnh: “Ta cùng hắ có quen biết, cho nên mới gọi như vậy.”

“Ah, hóa ra là như vậy,” Tiêu Bắc Dã có điểm hiểu rõ, nhìn về phía Vân Nhiễm cười nói: “Ta thấy Ninh Cảnh lé trốn ra dịch cung, lo lắng hắn xảy ra chuyện nên mới đi theo không nghĩ trên đường lại gặp Yến quận vương, nên cùng hắn tới đây.”

Tiêu Bắc Dã giải thích vì sao mình xuất hiện ở chỗ này, Vân Nhiễm gật đầu không trách hắn, bởi vì Ninh Cảnh đang ở cùng sứ thần Tây Tuyết, Tiêu Bắc Dã có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Ninh Cảnh, nhưng mà Yến tiện nhân vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này?

Ánh mắt Vân Nhiễm như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Yến Kỳ, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: “Tiêu thế tử xuất hiện ở đây là vì quan tâm Ninh Cảnh, không biết Yến quận vương cũng ở đây là vì cái gì?”

“Đương nhiên là để Tiêu thế tử biết được con người thật của quận chúa, có điều hơi đáng tiếc, Tiêu thế tử hình như rất tin tưởng quận chúa, thực sự làm cho người ta thất vọng.

Yến Kỳ phong nhã lên tiếng, sự thật hắn xuất hiện ở đây là vì, hắn phát hiện lúc ở trà lâu Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đoàn sứ thần Tây Tuyết có chút kỳ lạ, cho nên mới phái người nhìn chằm chằm Ninh Cảnh, sau đó thuộc hạ bẩm báo, phát hiện Ninh Cảnh đi ra ngoài, hắn theo dõi Ninh Cảnh, không ngờ lại bắt gặp Vân Nhiễm cùng người Tây Tuyết gặp mặt.

Đến tột cùng là Vân Nhiễm xảy ra chuyện gì? Yến Kỳ hơi nhíu mày, nàng là người phủ Vân vương Đại Tuyên, lại đi tiếp xúc với người Tây Tuyết, chuyện này nếu để lộ ra ngoài sẽ mang tới phiền phức cho phủ Vân vương.

Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm im lặng, Tiêu Bắc Dã lại cười sang sảng: “Yến quận vương suy nghĩ nhiều, ta tin tưởng con người của quận chúa Trường Bình, nàng thật sự muốn gặp Ninh Cảnh chứ không phải là hẹn hò.”

Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Tiêu Bắc Dã, nam nhân này quả thật không tệ.

Yến Kỳ thấy Tiêu Bắc Dã cực kỳ tin tưởng Vân Nhiễm, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, cổ nhân nói không sai, đây chính là ví dụ điển hình? Thế tử Cung thân vương Tây Tuyết, tay cầm trọng binh, mưu lược tâm kế đều bậc nhất, nhưng gặp nữ nhân này cùng người khác lén lút gặp mặt lại tin tưởng nàng, tuy rằng hắn cũng tin tưởng Vân Nhiễm cùng người này không có gì ái muội, nhưng đó là do hắn đã nhiều lần giao thủ cùng nàng nên hiểu rõ, không giống với tên này vừa mới gặp đã thần hồn điên đảo, mù quáng tin tưởng nàng.

Yến Kỳ không nhịn được nhướng cao lông mày lên tiếng: “Quả nhiên là hồng nhan họa thủy, Tiêu thế tử vừa gặp đã tin tưởng quận chúa Trường Bình, thật làm cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.”

Yến Kỳ dứt lời Vân Nhiễm âm ngao trừng hắn: “Ngươi cho rằng thiên hạ tất cả mọi người đều xấu xa như ngươi sao? Tiêu thế tử, lòng dạ trong sáng, hắn cùng Ninh Cảnh là bằng hữu, Ninh Cảnh là người như thế nào hắn không biết sao.”

Đứng vậy, Tiêu Bắc Dã hiểu rõ Ninh Cảnh là người như thế nào, nếu quận chúa hẹn hò cùng người khác có khả năng hắn sẽ tin, nhưng Ninh Cảnh thì không, Ninh Cảnh có tính tình của tiểu hài tử, sao lại biết nghĩ đến chuyện hẹn hò.

Vân Nhiễm tức giận trợn mắt nhìn Yến Kỳ, sắc mặt Ninh Cảnh thay đổi, ánh mắt thanh thuần đổi thành hung ác tàn khốc, động thân hình, năm ngón tay nắm thành đấm không nói lời nào xông thẳng tới Yến Kỳ.

Yến Kỳ không ngờ người này trực tiếp động thủ, sắc mặt tối sầm lại thân hình phiêu phiêu đẩy ra, Ninh Cảnh thấy một chiêu không trúng, cũng không lui lại, ngược lại càng tiến lên, thân hình linh mẫn như con khi khỉ, ngón tay như móc sắt, thời khắc này hắn giống mãnh thú trong rừng, ánh mắt đỏ rực nhìn Yến Kỳ như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không trừ không được.

Yến Kỳ nhấc ống tay áo, trưởng lực bắn ra cùng Ninh Cảnh va chạm, thân hình Ninh Cảnh hơi lung lay, nhưng hắn cũng không lùi lại khiến Yến Kỳ kinh ngạc đầu óc tên này có vấn đề đi, rõ ràng không đánh lại mình nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay, nếu Yến Kỳ nổi sát tâm, hắn sẽ bị trọng thương.

Vân Nhiễm cũng hiểu điều này nên nhanh chóng làm cho Ninh Cảnh lui lại.

“Ninh Cảnh, trở về.”

Ninh Cảnh nghe thấy tiếng Vân Nhiễm, lòng mềm nhũn, sát khí quanh thân biết mất, lại thành tiểu hài tử mềm mại, quay đầu cười cười lui về phía sau Vân Nhiễm.

“Vân tỷ tỷ vì sao không cho ta đánh hắn.”

Yến Kỳ ở đối diện híp mắt lại, nhìn chằm chằm Ninh Cảnh phát hiện đầu óc hắn không giống người bình thường, khi thì giống tiểu hài tử, khi thì như dã thú, người như vậy rất nguy hiểm, tuy có thể khiến hắn trọng thương, nhưng vừa rồi hắn động thủ cũng không phải dạng tầm thưởng, đả thương hắn mình cũng chưa chắc đã tốt hơn.

“Ngươi xác định đánh thắng được người ta sao? Đừng có đánh không được lại làm chính mình bị thương.”

“Hừ, cho dù đánh không lại thì đã sao, chỉ cần hắn dám khi dễ Vân tỷ tỷ, ta liều mạng cũng muốn giết hắn.”

Ninh Cảnh hung dữ nói, Vân Nhiễm không để ý tới hắn, nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương còn việc gì nữa sao? Xem diễn cũng đã xem, náo nhiệt cũng nhìn rồi, có phải nên đi không?”

Yến Kỳ sung sướng tiếp lời: “Đêm đã khuya, quả thật cần phải đi, quận chúa Trường Bình cũng nên trở về, đêm về khuya không an toàn, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, sẽ khiến Vân vương gia đau lòng.”

“Người tâm địa đen tối cũng biết lo lắng cho người khác sao? Cút đi,” Vân Nhiễm châm chọc, không cho Yến Kỳ mặt mũi.

Ninh Cảnh ở phía sau phụ họa: “Mau cút, nếu không đi nhanh ta sẽ đánh cho người kêu cha gọi mẹ.”

Yến Kỳ cứng miệng, biết rõ tiểu từ này đầu óc không tốt, cùng hắn so đo đầu óc mình cũng hỏng, hắn không thể ý tới Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh, nhìn Tiêu Bắc Dã, “Tiêu thế tử đi thôi, đêm đã khuya vẫn nên sớm trở về dịch cung.”

Tiêu Bắc Dã cười, “Yến quận vương cứ đi trước, ta ở lại trò chuyện cùng quận chúa Trường Bình và Ninh Cảnh.”

Ánh mắt Yến Kỳ tối đi vài phần, xem ra Tiêu Bắc Dã thực sự có hứng thú với Vân Nhiễm.

Có điều Vân Nhiễm là đích nữ phủ Vân vương, là quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, nếu là quận chúa bình thường thì không nói, nhưng phụ thân nàng cầm hai mươi vạn binh quyền của Đại Tuyên, cho nên không có khả năng hoàng đế gả nàng cho Tiêu Bắc Dã, hơn nữa Tiêu Bắc Dã cũng không thích hợp ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm để người khác biết được, nhất định phủ Vân vương sẽ gặp phiền phức, nghĩ vậy Yến Kỳ cười rộ lên.

“Tiêu thế tử, ngươi thân là sứ thần Tây Tuyết, bản quận vương có trách nhiệm hộ tống người về dịch cung, nếu người xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, bản quận vương thật thất trách.”

Tiêu Bắc Dã nhíu mày rậm đen như mực, ánh mắt hơi đăm chiêu nhìn Yến Kỳ, Yến quận vương là có ý gì Hắn thích quận chúa Trường Bình sao? Cho nên mới không chịu đi, nhưng ngẫm lại cũng không đúng, đã thích nàng vì sao còn từ hôn, cho nên Tiêu Bắc Dã cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Vân Nhiễm cũng lên tiếng: “Tiêu thế tử nên trở về đi.”

Tiêu Bắc Dã là thế tử Cung thân vương Tây Tuyeetsm nàng là quận chúa Đại Tuyê, phụ vương nàng cầm hai mươi vạn binh quyền, nếu để người khác biết bọn họ lén lút gặp mặt việc này sẽ có phiền phức. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng bí mật gặp Ninh Cảnh, hắn đang ở trong đoàn sứ thần Tây Tuyết.

Vân Nhiễm nói xong không nhìn Tiêu Bắc Dã quay sang dặn dò Ninh Cảnh: “Ngươi trở về cùng Tiêu thế tử, nhớ kỹ đừng gây chuyện.”

Ninh Cảnh kéo miệng, có chút không vui, hắn còn chưa được nói chuyện với sư phụ đã phải đi, nghĩ vậy hắn nâng mắt hung dữ nhìn Yến Kỳ, đều tại tên vô lại này làm hỏng chuyện tốt của hắn, về sau nhất định sẽ thu thập tên này.

Đối mặt với Vân Nhiễm, hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Hắn nói xong nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu đại ca, chúng ta trở về đi.”

Tiêu Bắc Dã gật đầu, chào Vân Nhiễm rồi dẫn Ninh Cảnh rời đi,Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ còn chưa chịu đi hừ lạnh: “Yến quận vương còn không đi, chờ ta mời ngươi ăn cơm sao?”

Ánh mắt Yến Kỳ u ám, nhắc nhở Vân Nhiễm: “Tốt nhất ngươi nên ít tiếp xúc với sứ thần Tây Tuyết.”

Hắn nói xong lắc mình rời đi, đưa Tiêu Bắc Dã trở về dịch cung, Tiêu Bắc Dã cũng là người có tâm kế, hắn không thể để hắn gây chuyện ở Đại Tuyên.

Vân Nhiễm nhíu mày trừng mắt nhìn hướng Yến Kỳ rời đi: “Nhiều chuyện.”

Nói xong nàng lấy a một chiếc mũ trùm đầu đội lên dẫn Long Nhất cùng Lệ Chi rời khỏi nhà trọ Đông Phúc lên xe ngựa về phủ Vân vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui