CHƯƠNG 6: KỊCH HAY DÂNG ĐẾN TẬN CỬA
Editor: Luna Huang
Nhị phu nhân trấn an Thanh Chỉ Linh một hồi liền dẫn một đám nha đầu bà tửđi đến Thanh Phong uyển của Thanh Chỉ Diên. Mỹ danh kỳ viết Thanh Phong uyển. Kỳ thực chính là một tiểu viện tử hẻo lánh đến nỗi không thể nào hẻo lánh hơn được nữa.
Trong viện tửđến một cái cây cũng không có, chỉ có ba gian chính phòng, đến một gian tiểu nhĩ phòng cũng không có. (Luna: mình cũng không biết tiểu nhĩ phòng ởđây là gì nữa. Mọi người ai biết chỉ giúp nhé.)
Tiến vào viện, Nhị phu nhân nắm khăn tay giơ giơ lên trước mũi, phe phẩy đầy chán ghét, “Hôi chết.”
Đi theo phía sau nàng là Hàn mụ mụ cũng dùng khăn tay phẩy phẩy chung quanh, “Phu nhân, kỳ thực ngươi căn bản không cần thiết tự mình đi một chuyến, tảo bả tinh kia, để nô tỳđến tới thu thập một phen là được rồi.”
“Không, cái nha đầu kia không đơn giản.” Nhị phu nhân để tay xuống, nhãn thần âm lãnh quét đến ba gian chính phòng đối diện. Cái nha đầu kia chẳng qua là nói mấy câu là có thể trêu chọc hai nha đầu bình thường có quan hệ cực tốt đánh thành cái dạng này, điều này có thể thấy một người bình thường có thể làm được sao?
Nàng không tin, cho nên chuyện gì cũng có nguyên nhân, nha đầu kia không có khả năng đột nhiên liền lợi hại, nhất định là có nơi nào đó bọn họ sơ sót.
“Đi vào.” Nhị phu nhân được Hàn mụ mụđỡ lấy tay tiến vào chính phòng.
Lúc này, Thanh Chỉ Diên đang nằm ở trên giường chợp mắt được Thủy Duyệt gọi đến. Chậu than trong phòng đã bị bưng đi, bên trong một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nằm rút trong chăn, Thanh Chỉ Diên bịđông cứng run rẩy.
Thủy Duyệt nhìn đến liền đau lòng, một bên không ngừng thêm y phục cho Thanh Chỉ Diên, một bên bất mãn nói: “Tiểu thư, chúng ta tại sao phải sợ các nàng? Tiếp tục như vậy, hàn độc của ngươi. . .”
Tuy rằng cự ly hàn độc phát tác còn dư hai tháng nữa mới đến, thế nhưng, lúc này băng thiên tuyết địa, vạn nhất độc sớm phát tác liền rất phiền toái.
“Tiểu thư, không bằng để nô tỳđem các nàng đuổi đi?” Thủy Duyệt đôi mắt trông mong nhìn Thanh Chỉ Diên, rất muốn nghe được đáp án khẳng định của nàng.
Thanh Chỉ Diên quay đầu lại liếc nàng một cái, “Phái ngươi đi, đánh như thế nào? kịch hay miễn phí dâng đến tận cửa, làm sao có thể không nhìn mà cho qua?”
Thủy Duyệt nhếch miệng lên, “Tiểu thư, ngươi nghĩ xem cuộc vui không nên xuất hiện vào lúc này a, mùa đông trôi qua, ngươi muốn xem thế nào cũng được.”
“Được rồi, ta không sao.” Thanh Chỉ Diên cắt đứt lời nói của Thủy Duyệt. Nàng tự nhiên minh bạch Thủy Duyệt lo lắng cái gì. Chỉ bất quá. Thân thể của mình bản thân rõ ràng. Tuy rằng lúc này chịu một chút tội, nhưng sẽ không thực sự phát tác hàn độc kia.
Về phần nàng muốn xem trò hay, cái này đương nhiên là một phương diện, mà một cái khía cạnh khác là nàng mượn cơ hội này trừng phạt bọn họ, tiết kiệm thời gian cho bọn họ không có việc gì làm, miễn cho cách ba năm ngày liền nhớ thương nàng, đến đây tới quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng.
Cười lạnh một tiếng, Thanh Chỉ Diên quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ nghe bịch một tiếng vang thật lớn, Nhị phu nhân mang theo một đám nha đầu bà tửđi đến.
“Nhị, Nhị thẩm?” Khuôn mặt của Thanh Chỉ Diên kinh ngạc, nàng không ngừng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Thủy Duyệt, cấp thiết nói: “Nhanh. . . Khụ khụ, mau mau, Thủy Duyệt mau đỡ ta đứng lên.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt vội vàng dùng, đỡ Thanh Chỉ Diên xuống giường.
Thân thể run rẩy, một bước ba run, Thanh Chỉ Diên cầm lấy tay của Thủy Duyệt, bước đến trước mặt của Nhị phu nhân, khom lưng hành lễ, “Nhị thẩm.”
“Được rồi, được rồi, nhìn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, cùng đều là gầy nhiều hơn so với bàn tay của ta rồi.” Nhị phu nhân cười híp mắt nắm lấy tay của Thanh Chỉ Diên, lôi kéo nàng đi tới bên giường ngồi xuống. “Các ngươi đều đi ra ngoài, ta có chút chuyện muốn tự mình nói với ngũ tiểu thư.”
Nhị phu nhân phân phó, những hạ nhân kia tự nhiên không dám vi phạm, trong lúc đó thở ra vài cái ngắn ngắn, vài nha đầu bà tử liền đi sạch sẽ, chỉ còn lại có Thủy Duyệt.
“A? Ngươi thế nào còn không đi ra?” Nhị phu nhân ninh trừng mắt hướng về phía Thủy Duyệt. Nhãn lực của nha đầu cũng không có sức lực, chủ tử này có thể nào tốt hơn được? Nghĩđến nữnhi mình bịđánh đến nhưđầu héo, Nhị phu nhân liền giận không chỗ phát tiết. “Còn không cút ra ngoài cho ta?” Nàng không nhịn được giận đến rống lên.
Thanh Chỉ Diên chợt đứng lên, một tay chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng hô: “Thủy Duyệt, còn không đi ra, tại sao có thểđể nhị thẩm tức giận? Cũng không nhìn một chút bản thân là thân phận gì, nhị thẩm là người mà ngươi có thểđắc tội sao?”
Nhị phu nhân tức giận mặt trắng bệch, tiểu tiện nhân này, còn học được cách nói chuyện rồi cóđúng không? Biểu hiện ra hình như làđang trách cứ Thủy Duyệt không hiểu đúng mực, nhưng trên thực tế là đang nói nàng a. Nói nàng dựa thân phận tùy ý khi dễ hạ nhân, ném mặt.
Hai cái tay nắm một chỗ, não bộ hơi hơi đau đớn, lúc này Nhị phu nhân mới thoáng tĩnh táo một chút.
“Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ lập tức đi ra ngoài. Nhị phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không dám đắc tội người, nô tỳ chỉ là hạ nhân, làm sao dám trêu chọc nhị phu nhân người. Người đại nhân cóđại lượng, không nên tính toán nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ báo đáp ân tình của mhị phu nhân.”
“Cút ra ngoài!” Nhị phu nhân cũng nghe không lọt tai, bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng gào thét.
Thấy thế, Thanh Chỉ Diên cấm lấy tay của Nhị phu nhân, thần sắc thận trọng, rất sợ chọc giận tới nàng, “Nhị thẩm. . . Ngươi, ngươi, ngươi không nên tức giận a, chỉ là cái, nô tỳ, khụ khụ. . .”
Nhị phu nhân mở to hai mắt nhìn giơ tay lau mắt một cái, cảm xúc nhàn nhạt ướt át, tức giận khóe miệng co giật vài lần. Phản, phản, trách không được Linh nhi các nàng không phải làđối thủ của nàng, hai nha đầu này, thật lợi hại, lợi hại.
Ngay cả nàng cũng bị mấy câu nói chọc đến giận thế này, chứđừng nói đến một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh như Thanh Chỉ Linh.
Chợt cắn răng một cái, đè tâm tình tức giận xuống, Nhị phu nhân hung tợn nói: “Vẫn còn chưa cút xuống cho ta?”
Thanh Chỉ Diên hướng về phía Thủy Duyệt nháy mắt mấy cái, ý bảo nàng đi ra ngoài trước, cũng không thểđem người ép bằng không người sẽ chạy mất, đó không phải là không thể xem kịch hay sao?
Bên trong không còn người, trong nháy mắt nhị phu nhân đi ra ngoài vài bước, quay người sang, trừng mắt hướng về phía Thanh Chỉ Diên. Càng xem, nàng lại càng tức giận. Nha đầu này, cùng nương ma quỷ kia của nàng lớn lên giống nhau nhưđúc, đều có bộ dáng tao kính (Luna: bệnh tật nhút nhát). Trong lòng lửa giận vừa lên, nhị phu nhân tiến lên trước một bước, một tay giữ lấy cằm của Thanh Chỉ Diên, lạnh lùng nhìn nàng, “Tiểu tiện nhân, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên trước mặt của ta giở trò. Nếu không, nương ngươi sẽ là tấm gương của ngươi.
Cả người khí tức củaThanh Chỉ Diên rồi đột nhiên biến đổi, híp mắt một cái, nửa ngày mới rơi ra vài giọt lệ, “Nhị thẩm. . . Đau quá, đau quá a, ngươi buông ra, đau quá a.”
“Hừ!” Nhị phu nhân liền đẩy Thanh Chỉ Diên ra, nhìn nàng té lăn quay trên giường, vui sướng nở nụ cười hai tiếng, “Với nương ngươi con tiện nhân kia một dạng, yếu đuối. A phi, tiện nhân, bất quá chỉ là cốý giả yếu mềm câu dẫn nam nhân thôi.”
Nàng từ từ xít tới, cắn răng nghiến lợi nói: “Năm đó ta không có thể tranh qua được nương ngươi, nhưng bây giờ, ta nhất định sẽ không để cho ngươi trở thành chướng ngại vật của nữ nhi ta. Đồ cưới này của ngươi tất cảđều là của nữ nhi ta, tiểu tiện nhân, thành thực, ta còn có thể cho ngươi một miếng cơm ăn, nếu không, xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Ba! Một tràng pháo tay đột nhiên vang lên, cắt đứt lời uy hiếp âm lãnh kia của nhị phu nhân.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Cái này, ai bịđánh, ai bịđánh?
Ai ra tay?
Ai u này, ai có lá gan lớn như vậy dám động Nhị phu nhân? Chúng tiểu nhân, còn không mau một chút đem người đó kéo lên?
Hắc hắc, cuối cùng vẫn là yêu cầu cất dấu, lạp lạp lạp. . .