CHƯƠNG 9: MỊ LỰC CƯỜNG ĐẠI CỦA TIỂU HẦU GIA
Editor: Luna Huang
Sau bốn năm ngày, nhị phu nhân bọn họ cũng không cóđến gây phiền phức cho Thanh Chỉ Diên, coi như xem nàng cho vào lãng quên vậy. Thanh Chỉ Diên cũng vui vẻ nhẹ nhõm, trốn ở trong tiểu viện của mình, quá tự do thư thái qua ngày.
Hôm nay, tuyết ngừng, gió cũng ngừng.
Trong phòng buồn bực mấy ngày Thanh Chỉ Diên khoác áo da chồn nặng cùng Thủy Duyệt ra sân nướng thịt.
Thanh Chỉ Diên khó cóđược lúc bước ra ngọa thất, Thủy Duyệt so với ai khác đều là vui vẻ, vừa nướng thịt, một bên đem một số chuyện thú vị trong thái sư phủ kể ra trêu cho nàng cao hứng.
Thanh Chỉ Diên nghe, nửa ngày mới hừ một tiếng, coi như làđáp lại Thủy Duyệt. Đã có thể khiến cho Thủy Duyệt cảm thấy rất vui vẻ rồi, thời gian bình thường, tiểu thư nhà mình luôn luôn nghiên cứu y thuật chán đến chết, một chút cũng không giống thiếu nữ.
Ngay thời gian Thủy Duyệt đem cánh gàđưa cho Thanh Chỉ Diên, viện môn bị người đẩy ra. Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Không bao lâu người đãđến bên người của Thanh Chỉ Diên, ngừng lại.
Thanh Chỉ Diên thuận tiến đem cánh gà trong tay đưa đến, ngẩng đầu, hướng về phía người tới cười rồi cười, “Thủy Vân, đói bụng không, trước ăn một chút gìđi, chờ một chút mới nói.”
“Tiểu thư!” Thanh âm của Thủy Vân nhẹ nhàng nhu nhu, người thoạt nhìn cũng là nhu nhu nhược nhược. Tiểu áo thúy lục sắc, váy màu trắng nguyệt sắc, trang phục thông thường của nha đầu. Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng hiện đầy thần sắc cảm kích, tiếp nhận lấy cánh gà, hung hăng cắn ngụm to.
Thủy Duyệt bật cười, “Ai nha, tiểu thư, ngươi có thể bất công chết rồi. Thời gian nô tỳ nướng dài như vậy, ngươi cũng không bảo nô tỳăn một miếng.”
“Ngươi không phải sớm đãăn no rồi sao?” Gương mặt của Thanh Chỉ Diên chăm chú.
Thủy Duyệt mặt đỏ lên, lúng túng gục đầu xuống, nhỏ giọng nhỏ giọng, “Tiểu thư, ngươi thế nào luôn luôn bốc bài của người ta nha, nhất định lại sẽ bị Thủy Vân tỷ chê cười dài dài rồi.”
Thủy Vân liếc mắt nhìn Thủy Duyệt, “Ngươi không làm những chuyện kia, ta thế nào chê cười ngươi?” Muội muội này của nàng, luôn luôn không có tim không có phổi, làm việc không cẩn thận. Nàng dạy thế nào đều không được, nói không chừng sẽ từy thời mang đến phiền phức cho tiểu thư.
Nghĩ tới đây, Thủy Vân lại hung tợn uy hiếp dường như trừng mắt nhìn Thủy Duyệt, người sau cúi thấp đầu, cái trừng này của nàng chính là bạch trừng. (Luna: Là trừng mắt công khai.)
Thủy Vân cắn mấy cái lên cánh gài vài cái rồi mới nghĩđến mình còn có chuyện muốn cùng Thanh Chỉ Diên nói, nàng vội vàng quay đầu nói: “Tiểu thư, thái sư muốn tất cả tiểu thư trong phủđều đến một chuyến, nói là trong cung có ban thưởng.”
“Ừ?” Thanh Chỉ Diên khinh di một tiếng, có chút vô cùng kinh ngạc. Trong cung ban cho cũng không phải một lần hai lần, thái sư chính là trung thần tam phẩm, lễ tết, ban thưởng cũng không thể thiếu. Chỉ bất quá, lúc nào lại cho tảo bả tinh bịđày đi biên cương như nàng cũng có thể lộ diện?
“Cụ thể nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng, chỉ biết là tất cả các tiểu thưđều nhất định phải đến trình diện người cũng không ngoại lệ, còn muốn chính tay đưa lễ vật đến tận tay mỗi vị tiểu thư, tỏ vẻđối với thái sư tôn trọng.”
Lòng hiếu kỳ của Thanh Chỉ Diên nhất thời trỗi lên, chuyện này thật là kỳ quái, cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua chuyện như vậy.
“Tiểu thư, ngươi xem cóđi hay là không?” Thủy Vân nhẹ giọng hỏi. Nếu để cho nàng nói a, vậy dĩ nhiên là không đi, bọn họ mới không la gì mấy thứ tỏng cung ban.
“Đi, đương nhiên phải đi, nếu người đến yêu cầu tất cả các tiểu thưđều phải đến, ta đây tự nhiên cũng muốn đi. Ta cũng không là người cuối cùng đến, làm náo động. Thủy Duyệt, lập tức thay ta hoán y phục.”
“Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt hữu khí vô lực đáp ứng. Trong lòng đem thái giám đến tặng lễ vật kia mắng gần chết, cái này không phải cốý không phải cốýđem các tiểu thư lăn qua lăn lại sao, người nào không biết tiểu thư không được sủng chứ, đâu có y phục gì tốt. Vừa tốt lên một chút, lại muốn bị nhiễm lạnh sao.
Cắn răng nghiến lợi, Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người theo Thanh Chỉ Diên vào phòng.
Tìm hết nửa nén hương, Thanh Chỉ Diên thay đổi một thân áo hồng phấn cũ nát, trên mặt không bôi son thoa phấn, trên đầu càng không có bất kỳ kiện trang sức nào. Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, cả người Thanh Thanh thoải thoải mái mái, thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên, thanh thuần.
Thủy Duyệt nghiêng đầu đánh giá Thanh Chỉ Diên, nửa ngày nửa ngày mới phun ra một câu, “Tiểu thư nhà chúng ta thế nào cùng ưa nhìn, cứ cho là cũng không mang nhưng vẫn làđẹp.”
Thanh Chỉ Diên có chút dở khóc dở cười giơ tay lên sờ sờ mặt, lắc đầu, mùa đông, sắc mặt tái nhợt, có cái gì màđẹp mắt chứ.
Không nói nhảm nữa, Thanh Chỉ Diên mang theo Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai nha đầu đến chính sảnh của thái sư phủ.
Thái sư phủ lớn vô cùng, mà viện của các nàng lại vô cùng xa xôi, muốn đến chính sảnh cũng tốn hao không ít thời gian. Vì không thểđến quá muộn, làm náo động, trên đường lại không có người, ba người liền thi triển kinh công.
Chính sảnh của thái sư phủ, ba gian nhà cao to, ở giữa làđại thính, hai bên còn lại là tiểu hoa thính, dùng để chiêu đãi khách nhân dùng cơm.
Lúc này, chính sảnh bốn bề hạ nhân vây đầy, tuy rằng ai ai cũng đứng thẳng, có thể từ bọn họ có thể nhìn ra được vẻ mặt bát quái, những người này chắc cũng làđối với chuyện này vô cùng hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ của Thanh Chỉ Diên cũng bị câu dẫn triệt để, rốt cuộc là ai lại có ma lực lớn như vậy, có thể khiến cho hạ nhân thái sư phủ từ trước đến nay luôn luôn nghiêm vu kiềm chế bản thân kiềm chế bản thân đều bất chấp quy củ, từng người một vây quanh.
Khóe miệng cong lên, Thanh Chỉ Diên dẫn Thủy Duyệt cùng Thủy Vân lặng lẽ bước vào chính sảnh. Quay đầu quét một vòng, Thanh Chỉ Diên phát hiện Thanh Chỉ Linh cùng Thanh Chỉ Quân hai người không có tới.
Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không muốn ở phía sau làm náo động, cho mình rước lấy một ít phiền phức không cần thiết. Mùa đông là thời gian nàng cần ngủđông, không thể có tinh lực bồi đám người lòng dạ hẹp hòi này chơi đùa.
Từ trắc diện lặng lẽđi vào, đứng ở trong đống người, cúi thấp đầu, Thanh Chỉ Diên tận lực giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Không bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền vào. Thanh âm của Thanh Chỉ Linh đường hoàng cũng truyền vào, “Tổ phụ. . .”
“Tiểu hầu gia, khiến cho ngươi chê cười rồi, Linh nhi này là hài tử của lão nhị, từ nhỏđã bị chúng ta nuôi chiều đến hư hỏng rồi.” Một đạo tiếng nói già nua vang lên.
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn lại, cau mày. Nàng nhớ kỹ lần trước gặp qua thái sư, tóc bạc trên đầu hắn còn chưa nhiều như vậy chứ.
Thái sưđương triều Thanh Dịch Thành năm nay bất quá mới sáu mươi tuổi, đầu đã bạc hết rồi. Tuy rằng khẩu khí vẫn làđủ mười phần, nhưng là trên mặt mất tự nhiên đỏửng hiển lộ ra thân thể của hắn kỳ thực rất không tốt, tiêu hao quá lợi hại rồi.
“Tiểu hầu gia?” Thanh Chỉ Linh thấy rõ ràng người trên ghế, cả người đều choáng váng một chút. Một lúc sau mới đỏ mặt, hoảng hoảng trương trương thi lễ, “Gặp qua tiểu Hầu gia.”
Thanh Chỉ Diên kinh ngạc liếc mắt ngắm Thanh Chỉ Linh, nha đầu kia cư nhiên đỏ mặt? Lẽ nào, Hầu gia kia chính là người nàng thích?
Thanh Chỉ Diên tò mò nghiêng đầu nhìn sang, muốn nhìn một chút xem tiểu hầu gia kia rốt cuộc là rốt cuộc là dáng dấp gì mà khiến cho hồn của Thanh Chỉ Linh đều câu đi.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Mỗ nữ bãi chánh mặt của mỗ hoa si, khinh thường hừ, chưa từng thấy nam nhân a, nước bọt đều chảy ra hết rồi.
Mỗ hoa si đưa tay áo lên lau miệng, nghiêm trang nói, yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.
Mỗ nữ mở to hai mắt nhìn, ta lau, cái này cũng được sao? Lợi hại, lợi hại!
PS: Vẫn là cầu cất dấu nga! Nếu như thân môn đối với văn cóđề nghị gì, nhất định phải nhắn lại cấp Trúc tử nhắn lại, Trúc tử sẽ cố gắng cải tiến!