"Lăng Giáng Hồng...!Nãy giờ ngươi không nói gì, không lên tiếng là có ý gì?" Mộ Tử Chi chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Giáng Hồng trầm mặc không nói ngồi đối diện mình.
Nàng ngàn dậm xa xôi chạy tới Tiên Giang tìm nàng ta, tiểu hài tử chết tiệt này lại đối với nàng hờ hững, tốt xấu Mộ Tử Chi nàng cũng là trưởng bối...!Hai mẹ con này, bản lĩnh đem người coi như không khí lại cao như vậy.
"Phi nhi cũng không phải cố ý cứu người, ai kêu lúc ấy các ngươi không có chuẩn bị vẹn toàn chứ." Lăng Giáng Hồng chậm rãi uống trà, mặc cho Mộ Tử Chi ở nơi này tức giận.
"Chính là lúc đó ngươi chẳng phải cũng tiền mất tật mang sao?" Mộ Tử Chi cười nhạo, "Giả vờ với ta...!Lăng Giáng Hồng, ngươi còn non lắm, mẹ ruột ngươi đấu với ta cũng chưa chắc thắng."
Nói việc này, trong lòng Lăng Giáng Hồng là có tức giận, không hiểu ra sao cả, Sở Phi lại bị kêu đi hoàng cung làm ngự y gì đó, còn thống lĩnh Thái Y uyển, vị hoàng đế này đang có chủ ý gì? Nguyên bản không tính để Sở Phi tiến cung, Sở Phi là người của nàng, như thế nào nàng bỏ được chắp tay tặng người khác chứ, hiện tại lại ngẫu nhiên bị sai sót làm hại nàng ấy đi vào cung thật.
Tuy rằng không phải làm phi tử, nhưng mà lấy dung mạo của Sở Phi, khó bảo toàn hoàng đế không muốn ra oai.
Trong hoàng cung nguy hiểm nhiều như vậy, kế hoạch của các nàng chỉ mới tiến hành một nửa, không thể tùy tiện đem Sở Phi cướp về.
Cái này thật sự là làm nàng lo chết mà...!
"Chuyện ngoài ý muốn như vậy ta có thể khống chế được sao? Còn nữa, nếu các ngươi thật muốn giết Bộc Dương Vinh Thánh, Phi nhi tiếp tục bổn sự cũng không cứu được hắn." Lăng Giáng Hồng lại không ngu ngốc, Thích Khách môn giết người rất ít thất thủ, kinh nghiệm giang hồ của Sở Phi còn thiếu, làm sao thấu được.
"Nói là nói như vậy, nhưng mà bị bảo bối Phi nhi kia của ngươi làm rối cả lên, sự tình thật phiền toái." Mộ Tử Chi cau mày, Lăng Giáng Hồng rốt cuộc còn non đó, bị mình lừa ba lượt đã moi ra quan hệ của nàng với Sở Phi.
Chẳng qua Lăng Giáng Hồng là con gái bảo bối của Thương Trưng Vũ nên nàng không dám động.
Nếu động vào, nàng và Thương Trưng Vũ sẽ thật sự một chút khả năng cũng không có, nên bí mật này, nàng luôn cẩn thận cất dấu không nói cho bất luận kẻ nào, cho dù đây là một nhược điểm rất tốt để áp chế Minh Phượng cung.
"Phiền toái cái gì?" Lăng Giáng Hồng ngẩng đầu, vẫn là thần sắc không gợn sóng không sợ hãi.
"Mẹ con các ngươi có một cái tật xấu, có cái gì đều giấu diếm vô cùng thâm sâu.
Trong lòng ngươi rất phiền đúng không, không muốn ta thấy sao?" Hỏi một đằng, Mộ Tử Chi trả lời một nẻo, hơn nữa nói rất nhiều, Lăng Giáng Hồng nhịn không được nhíu mày, "Nói vô nghĩa nhiều lắm, khó trách mẫu thân không thích."
Mộ Tử Chi ngây ngẩn cả người, tiểu nha đầu này cũng không phải ngồi không: "Ngươi làm sao biết được?"
"Mở miệng ngậm miệng đều nói mẹ con chúng ta, mẫu thân không phiền ta cũng phiền..." Lăng Giáng Hồng lạnh lùng nói.
Việc tư của Thương Trưng Vũ nàng sẽ không hỏi đến, bởi vì ngày đó nàng cứ như vậy nói chuyện với Thương Trưng Vũ, chuyện của nàng và Sở Phi không cho Thương Trưng Vũ nhúng tay, nhưng mà nàng cũng rất tò mò, người này có cái gì đáng để mẫu thân thích.
Nếu nhất định phải so sánh, nàng vẫn là thích mẫu thân của Sở Phi nhiều hơn một ít, đại khái đây là cái gọi là 'yêu ai yêu cả đường đi.'
Mộ Tử Chi bĩu môi, đòi lại cái mặt bị mất, nhấn mạnh nói: "Sở Phi vào cung, Quỷ Y môn liền từ nơi tăm tối chuyển đến chỗ sáng.
Trong môn có thế lực hoàng đế khổ tâm xây dựng, cái này có một cái nguỵ trang, ngay cả chưởng môn cũng đi làm ngự y, nói cách khác, Quỷ Y môn vô luận chỗ sáng hay nơi tăm tối đều là phạm vi thế lực của Bộc Dương Vinh Thánh.
Hơn nữa thứ nhất, Sở Phi bị hoàng đế mang theo bên người, cho nên mới có thể mời chào nàng đi vô cung.
Thứ hai, nếu nàng không có trong môn, quyền lợi của nàng sẽ dần dần bị mất, Quỷ Y môn rất có thể một lần nữa rơi vào khống chế của bọn người Xích Tiễn."
Tay Lăng Giáng Hồng căng thẳng, mời chào Sở Phi là quyết định không có khả năng cao, sợ là sợ bị Hoàng đế liên lụy, vậy mới không xong.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tử Chi: "Thế lực của các ngươi ở Quỷ Y môn đâu? Vua của các ngươi bài đến để là gì?"
Mộ Tử Chi cũng ngây ra một lúc: "Ta thật sự đánh giá thấp ngươi, lại bị ngươi đã phát hiện chúng ta cũng sắp xếp người ở Quỷ Y môn."
"Loại độc Thập Tam này, Lăng Chính có thể lấy được, ngươi cũng có thể lấy được giải dược khống chế độc chất, đây không phải sắp xếp nội ứng thì làm sao có được? Ta nghĩ Bộc Dương Vinh Thánh cuối cùng cho là hắn nắm giữ toàn bộ thế lực, kỳ thật đây đều là người của các ngươi đi..." Lăng Giáng Hồng không thể không bội phục Tĩnh vương, một chút bất tri bất giác, Minh Phượng cung, Quỷ Y môn đều thành người của bọn hắn, còn lại một bang phái trong tứ đại bang phái, thêm nữa có Sở Phi, bọn hắn chỉ cần thu phục Lưu Anh Đường là xong.
"Xem ra chúng ta thiếu sót rất nhiều dấu vết nên bị các ngươi phát hiện." Mộ Tử Chi cũng không khẩn trương, tình hình bây giờ, Lăng Giáng Hồng không thể làm trái lại.
"Muốn người không biết, dù có kế hoạch không chê vào đâu được cũng sẽ có lỗ hổng.
Bởi vì có người, mỗi người đều là một cái nhân tố không ổn định." Lăng Giáng Hồng đứng lên, "Mục đích hôm nay ngươi tìm đến ta, hẳn là không chỉ hưng sư vấn tội ta đi"
"Chính xác..." Mộ Tử Chi mở to hai mắt, "Ta nghĩ muốn binh phù."
"Binh phù?" Lăng Giáng Hồng trừng mắt nhìn Mộ Tử Chi.
Minh Phượng cung luôn chỉ quan tâm chuyện giang hồ, làm gì có bổn sự làm ra binh phù?
"Người khác không có, có thể ngươi có." Ý của Mộ Tử Chi có điều gì đó, "Tĩnh vương không có phương tiện ra mặt, nhưng mà hiện tại binh phù của Vân quốc còn nắm giữ trong tay thủ hạ cũ của phụ thân ngươi Lăng Chính.
Bởi vì hắn đối với Vân quốc từng có công, cho nên Bộc Dương Vinh Thánh không thể lấy cớ thu hồi lại, đây là một khối tâm bệnh của hắn, cũng là của chúng ta...!Nếu những người này trước kia nếu thực nghe lời Lăng Chính, ngươi là nữ nhi của Lăng Chính, ngươi nói chuyện tất nhiên so với chúng ta có phân lượng hơn."
"Coi như ngươi có binh phù cũng không hữu dụng.
Những tên lính kia đều là cấm vệ quân của Vân quốc, bọn hắn sẽ không phản bội Bộc Dương Vinh Thánh, bởi vì hiện tại Bộc Dương Vinh Thánh mới là hoàng đế danh chính ngôn thuận." Lăng Giáng Hồng lắc đầu, kế hoạch của Mộ Tử Chi không thể thi hành.
"Không, chúng ta không cần những lão binh này, cần binh phù có mục đích.
Thứ nhất, mời chào tân binh làm việc cho chúng ta.
Thứ hai là đối với cấm quân hiện tại của Bộc Dương Vinh Thánh trì trệ huấn luyện, làm cho bọn họ ngày càng lười nhác, mất đi sức chiến đấu.
Kế hoạch của chúng ta rất dài, đại khái cần hơn ba năm thời gian, làm cho những lão binh sống cuộc sống sung sướng quen rồi, mất đi sức chiến đấu, mà lúc tân binh của chúng ta cũng đã đủ sức chỉ chờ phát động, cũng chính là lúc buộc hắn thoái vị." Mộ Tử Chi chỉ vào Lăng Giáng Hồng nói, "Cho nên trong mấy năm này, chúng ta cần hòa nhã với Bộc Dương Vinh Thánh.
Sở Phi của ngươi, không phải cũng có ước hẹn ba năm với hoàng đế sao? Trong khoảng thời gian này, chúng ta vừa lúc có thể làm thành đại nghiệp."
"Các ngươi chờ được sao?" Lăng Giáng Hồng nhìn xéo Mộ Tử Chi, "Thật đúng là bảo trì bình thản."
"Tất nhiên! Chúng ta khổ tâm mưu tính nhiều năm như vậy, không thiếu nhất đúng là...tính nhẫn nại, ngươi phải biết Tĩnh vương mới là người làm đại sự." Mộ Tử Chi nheo mắt lại, "Ta sợ người dễ kích động nhất là ngươi."
"Dùng thứ gì để nói như vậy?" Lăng Giáng Hồng nhướng mày.
"Bởi vì bảo bối Sở Phi của ngươi ở trong tay hoàng đế, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi nhịn được sao?" Mộ Tử Chi nhắc nhở, cảnh cáo, không thể bởi vì nhi nữ tình trường này mà phá hủy đại sự.
"Chuyện đó ngươi đại khái có thể yên tâm, ta sẽ không bởi vì chuyện của Phi nhi mà làm ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch của các ngươi.
Trong tay của ta còn có lợi thế, mà người nắm giữ chính là Phi nhi." Lăng Giáng Hồng khinh thường nhìn Mộ Tử Chi liếc mắt một cái, cảnh cáo nàng sao, Mộ Tử Chi còn không có tư cách này.
Nói sau, lấy sự thông minh tài trí của Sở Phi, sẽ không dễ dàng bắt nạt nàng ấy như vậy, nàng cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
"Mẹ con Lưu gia cứ như vậy làm cho người ta quan tâm sao?" Mộ Tử Chi nhìn chằm chằm Lăng Giáng Hồng hỏi.
"Cái này không liên quan với ngươi đi...!Mộ Phi nương nương..." Lăng Giáng Hồng gọp tay áo lên, ra khỏi phòng, nói chuyện với Mộ Tử Chi không có gì hay ho.
Mộ Tử Chi nhìn bóng lưng Lăng Giáng Hồng nghiến răng nghiến lợi, hai mẹ con này thật đúng là giỏi làm người ta giận điên người.
Lăng Giáng Hồng rời đi nhưng trong lòng cũng không kiên định.
Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Sở Phi bình yên vô sự mới yên tâm.
Hoàng cung không phải dễ dàng ra vào, hơn nữa nàng thân ở giang hồ, không có hoàng đế tự triệu kiến, tự tiện vào cung là tử tội.
Nhưng là cái loại thâm tường đại viện này, phòng thủ không được Lăng Giáng Hồng, cũng không trói được Sở Phi.
Lăng Giáng Hồng vươn tay lên, Dịch Dung đi theo nói: "Thiếu cung chủ."
"Giúp ta chuẩn bị đi, ta muốn vào cung." Lăng Giáng Hồng thấp giọng phân phó.
"Nhưng mà...!Hoàng thượng không triệu kiến nha." Dịch Dung kinh ngạc nhìn Lăng Giáng Hồng.
"Không đi gặp hoàng đế, là đi gặp Phi nhi, một mình nàng ở trong cung làm ta lo lắng.
Nàng vào cung đã hơn một tháng, nhưng một chút tin tức cũng không có." Lăng Giáng Hồng nhíu mày lại, Sở Phi không phải người không liên lạc với nàng như vậy, rất có thể nàng ấy không có phương tiện để liên hệ với bên ngoài.
"Thế nhưng có thể xảy ra sự cố hay không đây?" Dịch Dung cũng lo lắng Sở Phi, cũng rất ít thấy Lăng Giáng Hồng không lý trí như vậy, "Mấu chốt lặng lẽ tiến cung là làm cái gì."
"Ngươi làm việc theo như phân phó thì tốt rồi." Lăng Giáng Hồng có một chút không kiên nhẫn.
Dịch Dung 'sát ngôn quan sắc'*, đành phải lui đi xuống giúp Lăng Giáng Hồng chuẩn bị hành lý.
Lần này đi, phỏng chừng sẽ không mang mình theo, nơi này đi không được, phải gọi Dịch Mộng hoặc là Dịch Mai cùng đi.
* tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt
Lăng Giáng Hồng không muốn đả thảo kinh xà, một chiếc tiểu thuyền hoa di chuyển chậm trong nước, trong lòng tuy rằng gấp, nhưng là đúng mấy ngày nay đi Biện Châu còn có một cái mục đích nữa, chính là đi gặp thủ hạ cũ của phụ thân mình.
Tĩnh vương an bài không phải không có lý, Bộc Dương Vinh Thánh là hoàng đế, người trong giang hồ có thể làm thành đại sự gì đây? Cuối cùng vẫn là muốn dùng binh sa trường mới thấy thực lực rõ ràng nhất, trong tay nếu nắm giữ hơn mười vạn binh quyền, nói chuyện lưng cũng thẳng lên được một chút.
Thuyền hoa màn trúc luôn rủ xuống, nhưng mà từ bên trong thuyền hoa lại truyền ra tiếng đàn du dương, ai oán triền miên.
Lăng Giáng Hồng nghe thấy xuất thần, nhìn Dịch Mộng đánh đàn khen: "Tiếng đàn của ngươi càng ngày càng kỹ càng, bay bỗng."
"Trong lúc rãnh rỗi liền đàn một khúc thôi, quen tay hay việc." Dịch Mộng ảm đạm cười, rót thêm trà cho Lăng Giáng Hồng, "Thiếu cung chủ cũng không cần lo lắng, Phi nhi thông minh như vậy, có thể tự bảo vệ tốt cho mình."
"Ân." Lăng Giáng Hồng không yên lòng 'hừ' một tiếng, "Ta nghĩ để nàng trưởng thành, để nàng thành thục, phóng nàng bay lượn, nhưng mà rất luyến tiếc để nàng đi...!Có phải rất mâu thuẫn không?"
"Thiếu cung chủ, vậy vì sao người không đổi một góc độ khác để suy nghĩ, lúc Phi nhi trưởng thành, có thể giương cánh bay lượn, người có thể cho nàng chỉ bay lượn xung quanh người mà thôi.
Biết bay không có nghĩa là nhất định phải bay đi xa đúng hay không?" Dịch Mộng nhẹ nhàng gảy cầm huyền, âm thanh nặng trĩu, cũng rất phù hợp với tâm tình của Lăng Giáng Hồng bây giờ, hổn độn vô tự.
"Chỉ sợ bay cao, sẽ bắt không được." Lăng Giáng Hồng đi đến bên cạnh Dịch Mộng, Dịch Mộng chủ động nhường chỗ ngồi.
Nàng chầm chậm ngồi xuống, đầu ngón tay ở trên cầm nâng lên như được múa.
Tất cả những người bên ngoài nghe được như si, nhưng không biết phải hình dung người đánh đàn này như thế nào? Rất nhiều người muốn thấy dung mạo, nhưng chỉ bất hạnh không có được cơ hội này.
"Tài đánh đàn của thiếu cung chủ thủy chung vẫn cao hơn ta một bậc." Dịch Mộng cười vô cùng mỏng manh, bởi vì thủ khúc vừa rồi rất bi thương, một loại đau đớn khắc cốt minh tâm lan tràn đến toàn thân, làm nàng nghe đến khi kết thúc, vẫn không khôi phục được tâm trạng ban đầu.
"Bất quá cuối cùng cũng là khúc cuối 'người' đàn..." Lăng Giáng Hồng hạ mí mắt xuống, "Vừa rồi bất quá thử cảm thụ tâm tình của Phi nhi một chút, liền bất tri bất giác nhập hồn vào đó."
"Trang Tử không phải cá, nào biết cá chi nhạc?*" Dịch Mộng ngồi phía đối diện Lăng Giáng Hồng, "Tài đánh đàn của Phi nhi cũng không kém hơn Thiếu cung chủ đâu.
Nàng thực thông minh, rất nhiều chuyện chỉ dạy một lần nàng đã hiểu.
Mỗi ngày chúng ta đều an bài thời gian để nàng luyện cầm, nhưng nàng đàn thủ khúc vĩnh viễn chỉ có kỹ xảo, không có cảm tình, cho nên trống rỗng không dễ nghe.
Phi nhi là một người không có tạp niệm, tâm tư thực đơn thuần, thực thẳng thắn, nếu đã nhận định gì đó thì chưa bao giờ cải biến, cho nên không có tơ tình quấn quanh, liền đàn không ra khúc như vậy."
* ý nói mình không phải người ta làm sao biết người đó nghĩ gì
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sở Phi tiến cung không vào triều đình, chỉ làm một ngự y nho nhỏ, bất quá cơ hội cho nàng lịch lãm lớn dần...!
Sau đó nàng sẽ càng ngày càng hấp dẫn người khác (ta đối với con nhà mình có điểm tự kỷ, thỉnh coi thường.), bằng không nàng vĩnh viễn không trưởng thành, nói đó có hoàng cung loại địa phương khó giữ bí mật này nếu nhiều người biết nơi chốn cơ quan tính toán tường tận càng có thể rèn luyện người?
Vì thế hoàng đế là vật hi sinh thứ nhất a...!cần kích động....