Quỷ

Một tuần sau, hiến pháp tạm thời của Lê Phong cùng Quỷ gia tăng mãnh liệt lên mười hai điều, còn có tăng trưởng về không gian.

Điều thứ năm, không được tùy tiện đem đầu lưỡi liếm mặt chủ nhân. Điều thứ sáu, buổi tối không cho phép tiến vào ổ chăn của chủ nhân ngủ. Điều thứ bảy, không cho phép ngủ dậy muộn hơn chủ nhân. Điều thứ tám, buổi tối không được học tiếng mèo kêu. Điều thứ chín, một ngày phải tắm một lần, hơn nữa nhất định phải giặt. Điều thứ mười, khi chủ nhân đang làm việc không cho phép phát ra tiếng động, ngay cả rắm cũng không được đánh. Điều thứ mười một, khi chủ nhân xuất môn không cho phép quấn lấy không rời. Điều thứ mười hai, không được ăn kiêng…

Nhưng mà hiệp nghị thì cứ hiệp nghị, không hề có hiệu lực thi hành, căn bản là không có một chút tác dụng nào.

Mặt, Lê Phong tiếp tục liếm, ổ chăn tiếp tục chui, vừa đến nửa đêm liền học mèo kêu, tắm trên thì không rửa dưới, thấy Quỷ xuất môn, nó sống chết ôm lấy, giở đủ trò để được đi theo.

Hôm nay, Quỷ có việc phải ra ngoài một chuyến, vốn định tránh né Lê Phong để đi, nên thức dậy thật sớm, ai ngờ y mới vừa đi đến cầu thang thì con mèo lớn kia lại kêu meo meo một tiếng rồi phác một cái nhảy đến ôm lấy đùi y, tinh quang trong mắt lòe lòe ra, Quỷ bỗng cảm thấy đầu bốc sao kim.

Người này so với cẩu thì còn linh mẫn hơn.

Vô cùng đắc dĩ, Quỷ chỉ có thể mang thêm nhiều hơn một kiện hành lý mà xuất môn.

***

Bây giờ liền thuyết minh một chút về công tác của Quỷ. Công việc của y có thể nói là chú thuật sư, khó nghe một chút chính là ông đồng bà cốt, nói tóm lại chính là chuyên môn làm cho nguyền rủa giáng xuống đầu người ta. Không phải câu cửa miệng nói yêu tinh quấy phá sao, Quỷ khéo léo lợi dụng sự lục đục của con người với nhau để kiếm tiền. Lý gia tiểu thư không gả ra ngoài được, con trai nhà họ Vương ăn cơm vỡ miệng, Trần gia lão nhân trần truồng đi trên đường bị đưa vào cục cảnh sát…đủ loại chuyện đều là kiệt tác của y, tóm lại, y có đủ biện pháp để chỉnh cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.

Trên ghế của phòng karaoke có hai nam một nữ.

Theo lý thuyết thì đến chỗ này chính là để ca hát, kỳ quái chính là ba người này hoàn toàn không có ý định hát hò, một nam một nữ chính là đang đối mặt nói chuyện với nhau, mà một nam nhân còn lại thì đang ôm một bàn hoa quả thịt nguội mà cuồng ăn.

Một nam một nữ đang nói chuyện này chính là Quỷ cùng khách hàng của y, mà đang cuồng ăn kia chính là Lê Phong.

―Tiên sinh, lại làm phiền ngươi.‖ Nữ tử nhìn bọc giấy trên tay, nhẫn nại không được mà đắc ý, vẻ mặt tươi cười. ―Lần trước ngươi cho ta cái bùa chú rất hiệu quả, lão công ta sau khi ăn xong liền chia tay hồ ly tinh kia, hiện tại đối xử với ta có bao nhiêu hảo, bao này là ta cầu hộ cho một

người bạn. Đây, chút lòng thành có thể nào kính ý.‖ Nói xong, đưa ra một cái phong bì.

Quỷ tiếp nhận, đếm một chút, số lượng vừa đủ, thuận tay nhét vào túi.

―Đúng rồi tiên sinh, ta muốn hỏi ngươi, lần trước có phải là Trương thái thái đến xin ngươi một đạo phù có thể giúp bà ta xinh đẹp phải không, mấy ngày nay ta thấy bà ta trẻ trung xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.‖

―Đúng thế, ta cho cô ta một đạo phù.‖

―Đại sư, xin người cũng cho ta một đạo phù như vậy, về phần… giá cả…‖

―Có cao có thấp, còn phải xem ngươi muốn cái nào.‖


―Cao thấp như thế nào?‖

―Rẻ nhất là chỉ cần năm nghìn đồng, có thể làm cho ngươi phản lão hoàn đồng trong một thời gian ngắn; loại đắt hơn là mười bảy, mười tám vạn, sau khi sử dụng thì ngươi không cần đi thẩm mỹ viện kéo da, loại cuối cùng có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, vĩnh viễn thanh xuân.‖

―Vậy…‖ Lý thái thái nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói: ―Ta muốn loại cuối cùng, bao nhiêu tiền ta cũng đưa.‖

―Thực đáng tiếc, loại cuối cùng này, ta không biết làm.‖

―Như vậy a!‖ Lý thái thái vẻ mặt thất vọng.

Trường sinh bất lão, thanh xuân vĩnh trú, đây là giấc mộng mà mỗi người đều sợ hãi tuổi già, tử vong, bọn họ túy thượng vĩnh hằng, người đoản mệnh đều kỳ vọng chính mình vạn thọ vô cương, nhưng những người có thể chân chính thọ cùng trời đất lại không nghĩ như thế.

―Không nói cái này nữa, tiên sinh, ta còn một chuyện muốn nhờ, cái hồ ly tinh câu dẫn chồng ta kia, ta thấy được ả ta quá tiện nghi rồi, thỉnh đại sư làm phép giúp ta, tốt nhất là làm cho ả ta bị thương thật nặng, phải vào bệnh viện, có như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng ta.‖

Quỷ trong lòng cười lạnh, nhân loại a nhân loại, ngu si lại tham lam, vì tư lợi, bất quá cũng nhiều mệt mỏi như vậy, y mới có thể kiếm được tiền đầy túi. ―Hôm nào đó ngươi lấy ngày sinh tháng đẻ của cô ta cùng đồ vật mà cô ta đã dùng qua đến đây, ta có thể nguyền rủa giúp ngươi.‖

―Xú nữ nhân!‖ Lý thái thái nghiến răng nghiến lợi nói, ―Ngươi chờ coi, dám câu dẫn chồng ta, ta… A____― một quả chuối từ không trung bay lên mái tóc so với sơn đạo còn ghập ghềnh hơn của Lý thái thái, bởi vì tốc độ rơi xuống thật mạnh mà bất hạnh bẹp thành một bãi chuối nhão, cô ta nhất thời không để ý hình tượng mà hét chói tai. ―…Này…‖

Lê Phong ôm hoa quả thịt nguội, một tay cầm vỏ chuối, ánh mắt nhìn thẳng vào bãi chuối nát trên đầu Lý thái thái, nghĩ đến không được ăn quả chuối kia thật là đau lòng không thôi.

―Đại sư… Đại sư, ta… hôm nào chúng ta bàn lại…‖ Nói xong, Lý thái thái lao ra khỏi ghế lô, hướng toa lét chạy như điên.

―Không phải lỗi của ta, là chuối nhỏ tự mình bay ra…‖ Lê Phong sợ Quỷ trách tội, luống cuống chân tay giải thích.

Xuất ý hồ liêu, Quỷ cũng không trách cứ nó, ―Về thôi.‖ Y chỉ là thản nhiên nói một câu như vậy.

Trên đường về nhà, y còn mua thịt kho tàu mà Lê Phong yêu nhất.

***

Trong nháy mắt, Lê Phong đã ở nhà Quỷ được hai tháng, hai tháng này thói quen phá hư của nó một chút cũng không sửa, nó vẫn là thích liếm khuôn mặt nộn nộn mềm mềm của Quỷ, buổi tối cho dù Quỷ có cự tuyệt mạnh mẽ thế nào nó vẫn tìm cơ hội tiến vào ổ chăn, ôm y cùng ngủ, việc mà làm cho Quỷ không chịu nổi chính là, Lê Phong không thích tắm rửa, có lẽ là do lão Quỷ lây bệnh lười, hai con miêu bẩn này, vừa nghe đến tắm rửa liền vừa trốn vừa tránh nhanh như nhau.

Vừa vào tháng bảy, buổi tối Quỷ rất khó có thể ngủ, vì sao a? Bởi vì tháng bảy là kỳ động dục của miêu, nhất là buổi tối, mẫu miêu kêu xuân một tiếng lại một tiếng thê lương, dưới tình huống như vậy, ngủ được mới có quỷ, điểm chết người chính là, đại miêu hướng ổ chăn của y chui, có khi hưng trí cũng kêu theo.

Quỷ tức đến chửi ầm lên: ―Mẹ nó, ngươi kêu quỷ gì, kêu xuân là chuyện của miêu, ngươi là công không đến lượt ngươi kêu!‖ Sau đó, Lê


Phong liền ra sức kêu, càng thê lương, còn có khi có một hai con mèo đực đến giúp vui.

Cái này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là…là… có khi y cũng nhịn không được mà rục rịch, ai bảo mẫu thân xinh đẹp của y là cửu mệnh miêu yêu, trong xương cốt của y đã di truyền thú tính nguyên thủy, mấy tối gần đây, y phải tắm vài lần mới nhịn được.

―Meo meo ô – meo meo ô—meo meo ô— ‖

Buổi tối, tiếng kêu xuân làm cho người ta ngứa ngáy kia lại đến nữa, lão quỷ đã sớm chạy ra ngoài phong lưu khoái hoạt, Quỷ chỉ có thể dùng chăn bông đem toàn thân mình quấn thật chặt, lui thành một đoàn, bưng lỗ tai, mãnh liệt niệm tĩnh tâm kinh.

Mà Lê Phong thì đang ghé vào bên cửa sổ, tiếp tục luyện giọng của nó, chính là có công mài sắt có ngày nên kim, từ số lượng mèo đực từ từ tăng lên cũng biết là tiếng kêu xuân của nó càng ngày càng tốt.

―Meo meo ô – meo meo ô – meo meo ô – ‖

Ta nhẫn! Ta nhẫn! Ta nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn…

Chịu không nổi rồi!!!!!!!!!!

Quỷ đá văng chăn, xoay người dựng lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm hạ nhiệt, khóe mắt đảo đến Lê Phong đang kêu xuân đến vui vẻ, tức giận không có chỗ phát tiết, một phen kéo áo nó vào phòng tắm.

―Làm… làm gì?‖ Lê Phong ngây ngốc khó hiểu nghiêng đầu hỏi.

―Tắm!‖

―Buổi chiều tắm rồi, không cần!‖ nói xong, Lê Phong giống như kẻ trộm thấp thỏm không yên, chân tay co quắp chuẩn bị chuồn khỏi phòng tắm.

Lại bị Quỷ chặn ngang ôm lấy, ôm lấy Lê Phong cao hơn mình đến hơn mười cm, Quỷ giống như ôm rơm rạ vậy, không tốn chút sức nào, thuận tay đem nó mang vào bồn tắm lớn, mở vòi nước, giáp mặt đổ xuống: ―Đừng cho là ta không biết, buổi chiều ngươi vụng trộm đổ hết nước tắm đi, căn bản là không có tắm.‖

Lê Phong bị nước xối ướt như chuột lột, kêu không ngừng.

―Cởi quần áo!‖

―Làm… để làm gì… Muốn cởi quần áo của ta… chính ngươi lại không cởi…‖ Lê Phong ngốc nghếch hiếm có được lúc mở miệng phản bác, đủ có thể thấy nó có bao nhiêu chán ghét tắm rửa.

―Cởi liền cởi!‖ Quỷ cũng không lề mề, dùng lực cởi hết quần áo trên người.Cởi xong quần áo, lưng y toàn bộ hiện ra trước mặt Lê Phong. Lê Phong giật mình che miệng, khó có thể tin mà nhìn lưng Quỷ.

Trên lưng Quỷ có một vết đao lớn, miệng vết thương xấu xí cực giống như một con rết uốn mình nằm úp sấp vậy.


Nhìn vết thương kia, Lê Phong cảm giác trong lòng mình đau quá, tựa như bị người ta chém một đao, run rẩy lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo, nháy mặt một cỗ điện lưu liền chạy khắp toàn thân, giật làm toàn thân nó đau quá.

Nước mắt tràn mi mà ra.

Cảm thấy có người vuốt ve sau lưng của mình, Lê Phong quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng khóc lê hoa đái vũ của Lê Phong. ―Khóc cái gì! Không thấy bao giờ sao! Ngạc nhiên a!‖

Quỷ quay lưng, ngồi bên bồn tắm lớn, cầm vòi hoa sen xối lên đầu mình, nước cùng tóc đen đem hết biểu tình của y giấu đi.

―Đau! Đau quá!‖ Lê Phong nức nở nói. Khi nó vừa chạm đến vết thương đáng sợ đó, thân thể nó rõ ràng cảm nhận được một cỗ đau đớn, đó là đau đớn vĩnh viễn không thể quên đi của Quỷ.

―Ngươi… đừng khóc nữa!‖ Y sợ hãi nhìn nước mắt người khác.

―Vì… vì cái gì?‖ Chỉ cần vừa nhìn thấy được vết thương sau lưng Quỷ, Lê Phong liền không khống chế được nước mắt của chính mình.

―Vì sao ư?‖ Quỷ cười khổ nói: ―Đây là sự trừng phạt của ta.‖ Y âm thầm thở dài một hơi thật sâu, nhớ lại chuyện cũ đã qua kia. ―Rất nhiều năm trước, ta yêu thương một nữ tử, vì có thể đến gần nàng, ta biến thành hình người, ngàn vạn kế tiếp cận nàng, ngay khi ta nghĩ rằng ta và nàng là lưỡng tình tương duyệt thì trong lúc quan trọng nhất, nàng phản bội ta, nếu không phải là người đó cứu ta…‖ Quỷ dừng một chút, kí ức bị

thương ẩn ẩn đau, y vội vàng dời đi lực chú ý của mình, tránh đi cái vết thương mà vĩnh viễn y cũng không hết đau kia. Chỉ cần không nghĩ đến, không động đến, miệng vết thương sẽ không đau.

Thần sắc Quỷ biến đổi, đảo qua khuôn mặt tối tăm vừa nãy, thoải mái tự tại nói: ―Đều đã là chuyện quá khứ, nữ nhân kia cũng sớm ra người thiên cổ.‖

―Nhất định là rất đau!‖ Lê Phong khẽ vuốt vết thương, đau lòng nói: ―Bảo bảo lúc ấy nhất định rất đau, thực xin lỗi, thực xin lỗi…‖

―Ngốc… Ngu ngốc, ngươi nói cái gì, đây cũng không phải là lỗi của ngươi.‖

―Nhưng bảo bảo rất đau, ta lại cái gì cũng không giúp được ngươi.‖

―Đã nói là chuyện quá khứ, vết thương đã sớm khỏi rồi.‖

Lê Phong ngây ngốc lấy tay phủ lên trán y, ―Bảo bảo không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, có ta ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ bảo bảo!‖

―Ngươi này ngu ngốc, nếu ta cần ngươi bảo vệ, vậy thì ta cũng không khác ngươi lắm!‖ tuy là nói như vậy, nhưng biểu tình của Quỷ hoàn toàn không để ý chuyện đó, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên tươi cười yếu ớt.

Lê Phong nhẹ nhàng vỗ về vết thương, trong miệng còn thì thào nói: ―Đau đau bay đi, đau đau bay đi, bảo bảo còn đau không?‖

Quỷ lắc đầu, vốn định nói là không đau, ai ngờ vừa mở miệng lại biến thành ―Đau quá‖, Quỷ sửng sốt, mình tại sao lại nói vết sẹo này rất đau, nhìn bộ dáng Lê Phong đang cố sức đánh cái đau đi cho y, y phát hiện vết thương mà y vẫn giả vờ không để ý đến kia lại bắt đầu vỡ ra chảy máu.

―Còn đau không?‖ cặp mắt trong suốt của Lê Phong nhìn thẳng y, đáy mắt lo lắng chân thành tha thiết, không có một tia giả dối, hóa ra nhiều năm như vậy, y vẫn luôn chờ, chờ một người đến hỏi y có còn đau hay không.

Quỷ buồn bã nhắm mắt lại, vô lực đặt đầu lên hõm vai Lê Phong, nức nở nói: ―Đau quá.‖ Một lần lựa chọn sai lầm, một lần quyết định sai lầm, làm cho y trọn một đời hối hận, ―Thực sự rất đau‖ Nước mắt không tiếng động chảy xuống.

―Bảo bảo đừng khóc, đau đau mau bay đi!‖ Lê Phong luống cuống chân tay an ủi Quỷ, mắt y rơi lệ làm tâm nó loạn như ma, nghĩ là Quỷ đau đến không chịu nổi mới phát khóc, nó nhịn không được cũng khóc lên theo, nước mắt giống như Hoàng Hà vỡ đê, ào ào chảy không ngừng.


Hai người ở trong phòng tắm ôm nhau khóc rống, một thì như mưa phùn róc rách, một thì như mưa to mấy ngày liền. Mưa liền nửa giờ, Lê Phong sau khi phóng thủy thì sau khi hấp mũi mấy cái liền thôi, mưa là chuyện hôm khác, nhưng là bên kia thủy vẫn chảy mãi không thôi, theo lượng nước mà tính toán thì đại khái là còn có thể chảy thêm một hai ngày nữa, một bên Lê Phong chân tay luống cuống, khó mà ngừng mưa.

Bỗng nhớ đến mấy hôm trước lão quỷ không cẩn thận bị thanh sắt đâm vào bàn chân, khi đó nó làm thế nào để giảm đau nhỉ, hình như là…

―Bảo bảo không khóc nga! Ta lập tức giảm đau cho ngươi!‖

―A?‖ Quỷ còn đang gieo mưa xuân nghe thấy vậy liền kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn Lê Phong.

Chỉ thấy nó đi ra phía sau Quỷ, quỳ chân mặt đất, vươn đầu lưỡi khẽ liếm vết thương sau lưng.

―Ngươi… ngươi đang làm gì đó?‖ đầu lưỡi mềm mại của Lê Phong ở phía sau mẫn cảm mà du lộng, làm cho Quỷ toàn thân tê dại, *** nghẹn mấy ngày nay một lần toàn bộ trào lên.

―Giúp… ngươi… ngừng… đau…‖ Lê Phong một bên liếm một bên đáp mơ hồ không rõ.

Giảm đau? Cách giải quyết như vậy, sẽ chỉ làm y càng đau!!

―Không… không cần đâu!‖ Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói, lắc lắc thân mình muốn tránh khỏi đầu lưỡi của Lê Phong, lại bị nó ôm ngang lấy, ―Không… sao… đâu… rất nhanh liền… không đau rồi.‖

Không đau mới là lạ!

Công phu liếm nhân của Lê Phong quả thật là không tồi, đầu lưỡi mềm mại khiêu khích giống như chơi đùa trên lưng Quỷ, khi nặng khi nhẹ không giống nhau, liếm đến làm cho tâm người ta ngứa ngáy, liếm đếm Quỷ càng thêm đau.

―Bảo bảo ngươi có tốt lên chút nào không?‖

―Ta… ta còn rất đau!‖ *** rút cục chiến thắng lý trí, Quỷ một phen đem bàn tay nóng như lửa đốt của Lê Phong đặt sau lưng ra trước mặt, chỉ vào nửa hạ thân hưng phấn bừng bừng của mình mà nói: ―Nơi này cũng rất đau.‖

Lê Phong không có nghi ngờ gì y, ngây ngốc quỳ gối xuống trước hai chân y, cúi đầu lấy lưỡi liếm chỗ Quỷ phát đau.

Chỗ đau được trấn an nho nhỏ, Quỷ phát ra tiếng thở dài thoải mái. Nhưng mà trấn an quá nhỏ không thể thỏa mãn dục vọng tích tụ mấy ngày nay của y, Quỷ nâng mặt Lê Phong lên, vì cái gì y cảm thấy như đã gặp khuôn mặt này ở nơi nào đó, lại có cảm giác hoài niệm không hiểu nổi.

Lê Phong trời sinh đã có khuôn mặt mà nữ nhân khác phải mất rất nhiều tiền đến thẩm mỹ viện mới có được, đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt như trứng gà trắng trắng hồng hồng mềm nhẵn thuận tay, trẻ trung khiến cho người ta rớt nước miếng, ước gì có thể một hơi đem nó nuốt vào.

Quỷ hôn lên đôi môi không hề son phấn kia, sau đó lấy âm thanh ôn nhu mê người nhất nói: ―Đem ngươi cho ta được không? Ta sẽ đối với ngươi thật ôn nhu.‖

Nửa câu trước thì Lê Phong nghe không hiểu, bất quá nửa câu sau thì nó lại nghe hiểu, bảo bảo nói sẽ đối với nó thật ôn nhu, hảo, đương nhiên hảo, không cần suy nghĩ nó liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Nhận được đáp ứng của nó, Quỷ liền không khách khí nữa, bãi khởi tư thế, chỉ hai ba cái đã đem cái tiểu miêu dốt nát này ăn đến không còn một mảnh.

Quỷ lần đầu tiên tiến vào, đau đến làm Lê Phong khóc rống không ngừng, liền rút lui có trật tự, sau đó ở dưới thế công ôn nhu của Quỷ, Lê Phong mới đồng ý tiếp tục, sau lần đầu tiên thì lần thứ hai có vẻ dễ dàng hơn, Lê Phong không cảm thấy đau, chỉ thấy phiêu dục tiên, thoải mái đến cực điểm, chủ động lắc lư vòng eo phối hợp với thế công của Quỷ.

Hai người vong tình trong phòng tắm làm bảy, tám lần, thẳng đến tinh bì lực tẫn, xương sống thắt lưng đau nhừ mới dừng lại. (trâu bò >‖


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận