Quỷ vừa mới chạy đi không lâu, Lê Phong liền tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại mơ hồ đến đáng yêu, một bên xoa con mắt thũng đỏ, một bên giống như mọi lần làm nũng mà gọi: ―Bảo Bảo…‖ nhưng gọi mấy tiếng cũng không thấy thân ảnh của Quỷ, nó chỉ còn cách xuống giường tìm kiếm, tủ quần áo, gầm giường, ngăn kéo, phòng làm việc, phòng tắm, phòng bếp, tủ bát, mặc kệ chỗ có thể giấu người hay không đều bị lục soát một lần, những vẫn không tìm thấy Quỷ.
Lê Phong bắt đầu nóng nảy, trước kia Quỷ cũng từng như vậy, nơi nơi đều tìm không thấy Bảo Bảo, ―Ô… Bảo Bảo…. Ô‖ Bảo Bảo đi mất, Bảo Bảo không cần nó, với ý nghĩ đơn giản của mình thì Lê Phong cũng chỉ có thể làm ra được trinh thám hữu hạn như vậy thôi.
Lê Phong khóc sướt mướt đi ra khỏi lâu cũ, đi tới đi lui liền đi ra khỏi khu phố cổ, đi lên đường lớn, Lê Phong không hề có ý thức giao thông, hai chân chính là kim chỉ nam, nó không cần biết cái gì là đèn xanh đèn đỏ, dù sao đường là ở dưới chân.
May mắn nơi này hẻo lánh ít có người tới, hơn nữa đêm khuya không có người, xe cộ thưa thớt, nếu không thì Lê Phong đã sớm thành vong hồn dưới bánh xe.
Nhìn! Còn chưa nói xong, đã có một chiêc BMW lao đến, cũng may lái xe kỹ thuật đủ tốt, một cái quẹo vào, két – tiếng phanh chói tai làm màng nhĩ phát rung, xe dừng lại cách Lê Phong một thước.
Một vị nữ tử thần tình ứ đọng từ trên xe bước xuống chửi ầm lên, ―Không muốn sống nữa hả, xông loạn ở trên đường.‖ nữ tử vừa mắng vừa đến gần6
Lê Phong, khi mà cô ta nhìn thấy bộ dáng Lê Phong, lập tức thét chói tai, không cần hoài nghi, người này chính là Cố Lan – đã bị Lê Phong đánh đến phát sợ luôn.
Cố Lan nhìn thấy Lê Phong, Lê Phong cũng nhìn rõ Cố Lan, vừa mới khóc như mưa sướt mướt liền lập tức ngừng lại, nhanh tay lẹ mắt, một phen nắm lấy mái tóc vừa đi thẩm mỹ sáng bóng của Cố Lan, ―Bảo Bảo ở đâu?‖ cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, đoạt bảo chi cừu bất cộng đái thiên, Lê Phong nhất trí nhận định là Cố Lan bắt cóc Bảo Bảo của nó.
*Đoạt bảo chi cừu bất cộng đái thiên: thù đoạt Bảo Bảo không đội trời chung.
―Ta… ta không biết, đau đau…‖ đau quá a! kính nhờ nhẹ tay chút, da đầu của ta sắp bị kéo đứt rồi.
―Nói dối! Nhất định là ngươi đem Bảo Bảo giấu đi rồi, trả lại cho ta!‖ đưa tay ra chuẩn bị đánh.
―Ta thật sự là không biết… A… Không cần đánh ta…. Thiên biểu ca cứu mạng a!!!!!‖
Nắm tay của Lê Phong chuẩn bị đánh vào Cố Lan thì bị một bàn tay to lớn từ phía sau nắm lấy, một giọng nói uy nghiêm nói: ―Tiên sinh, xin ngươi buông biểu muội, có chuyện gì có thể từ từ nói, đánh người cũng không thể giải quyết vấn đề.‖
Lê Phong quay đầu lại, lúc nhìn đến đối phương thì sắc mặt đại biến, sự sợ hãi lây lan, sợ hãi trên mặt Cố Lan toàn thể quân sự dời đi, chuyển qua lên mặt Lê Phong.
―Lê Phong!‖ Nhâm Thiên vừa mừng vừa sợ, vốn là đáp ứng yêu cầu tiểu Lan, đến đây đòi lại công đạo cho cô ấy, không thể tưởng được lại gặp người mà hắn muốn tìm, thật sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ―Lần này đừng mơ chạy thoát, theo ta về nhà!‖
―Không muốn! Ta muốn tìm Bảo Bảo!‖ Lê Phong ngồi chồm hỗm tại chỗ.7
―Cái gì Bảo Bảo? nhà mà ngươi nói không về thì sẽ không về sao? Theo ta về.‖ nói xong liền lôi kéo Lê Phong về xe của mình.
―Không cần… không cần…‖ Lê Phong liều mạng cự tuyệt nhưng đều vô dụng, nó vội quá, cắn lên bả vai Nhâm Thiên một cái, Nhâm Thiên bị đau liền buông tay.
Lê Phong vội vàng nhân cơ hội giãy ra, xoay người bỏ chạy. ―Đứng lại!‖ Nhâm Thiên lập tức đuổi theo.
Lê Phong vừa mới chạy được vài bước, một chiếc xe tải liền tiến đến trước mặt, ánh đèn màu vàng đầu xe thật chói mắt, két —- tiếng vang lên phía chân trời.
**
Nói về Quỷ như trúng tà mà chạy khỏi đây, một mình chạy đến bãi biển gần nhà, gió biển đêm thổi đến, làm hạ nhiệt ý nghĩ nóng lên của y.
Y vì sao lại chạy đi, thực sự bản thân y cũng không rõ, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng nằm yên của Lê Phong, nháy mắt làm cho y sinh ra ảo giác, giống như quay trở lại cái đêm thống khổ bốn trăm năm trước.
Bốn trăm năm trước.
Quỷ cứu Ngọc quí phi ra khỏi lãnh cung, coi như trả hết một tia nhân duyên với nàng, sau đó, y liền theo đường cũ trở về phòng ngủ của Tô Tương, khi đó là canh bốn, trời còn chưa sáng, y sờ soạng đến bên giường Tô Tương ngồi xuống, ―Này, ta cứu nàng ra ngoài rồi, tiếp theo chúng ta giải quyết vấn đề.‖ Quỷ trầm tư một hồi lâu, thấp giọng nói: ―Vừa nãy… lúc ta đem nàng cứu ra, ta nghĩ ta thích nữ nhân này ở chỗ này, trừ bỏ gương mặt xinh đẹp kia của nàng thì ta chẳng biết gì về nàng cả, thế nhưng vì nàng, ta ăn trộm huyễn thế ngọc của mẫu thân, biến thành bộ dáng này, bây giờ nhớ đến mới cảm thấy mình thật sự là ngu xuẩn! Này! Ngươi cũng đừng trộm cười nhạo ta nha, nói về ngu xuẩn thì ta và người kẻ tám lạng người nửa cân! Nói thật ra, trước đây ta thực chán ghét ngươi, cảm thấy ngươi như là ruồi bọ đáng ghét vậy, cả ngày đi8
theo ta đông xả tây kéo, thường làm ra phiền toái, đem ta tức giận đến nhảy lên, ngươi biết không, từ khi quen biết ngươi, ta phá lệ lần đầu tiên phát giận chửi mắng người, con người khô cằn trước kia cũng không biết đã đi đâu, vừa thấy ngươi đã nhịn không được nói móc ngươi vài câu, ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ lạ tại sao mình lại lắm lời như thế a! Ngươi xem! Giống như hiện tại, ta thế nhưng nói thật nhiều những điều vô nghĩa, này, ngươi rốt cục có nghe ra ý tứ của ta không vậy?‖
Quỷ đợi một lúc lâu sau cũng không có tiếng đáp lại, ―Tính rồi! Ta sớm biết ngươi không thông minh như vậy, làm sao hiểu được những thứ khúc chiết như vậy, để ta nói rõ ràng ra vậy, chính là… chính là…‖ Mẹ nó! Quỷ trong lòng oán đối phương ngu ngốc, cứ bắt y phải nói ra những lời nói thẹn thùng này, ‗Chính là ta nghĩ rằng ta đã thích thượng ngươi!‖. Đỏ ửng trên mặt Quỷ bay toán loạn, cực xấu hổ, cũng may đêm đủ tối, không bị đôi phương nhìn thấy quẫn dạng xấu hổ của mình.
Vì che giấu sự quẫn bách của mình, Quỷ ra vẻ lạnh nhạt nói ―Mặc dù…
tuy rằng… thế nhưng… Ngươi đừng cho là vì ta thích ngươi mà ngươi có thể lên mặt, đừng quên là ngươi thổ lộ trước, cho nên… tất cả ngươi đều phải nghe theo ta, ta bảo đông ngươi không được đi hướng tây, ta bảo ngồi ngươi không được đứng, nói với ta phải chọn những cái ta thích nghe, đừng giống như trước chọc tức ta, lại càng không cho phép ngươu cùng thối hoàng đế kia có quan hệ, trong lòng trong mắt ngươi chỉ có thể có một mình ta, cái lúc ấy ấy, cũng là ngươi dưới ta trên, nghe rõ không?‖ Quỷ tự nhận là mình hợp tình hợp lý, bởi vì y không chê nó đã từng là thái giám còn có quan hệ với nam nhân, nó phải thực cảm động đến rơi nước mắt mà hầu hạ, người ta nói yêu sâu hơn thì phải chịu thiệt hơn mà.
―Này! Ngươi cũng đừng không nói lời nào như vậy, tốt xấu thì cũng phải có điểm phản ứng chứ, một mình ta nói cứ giống như là diễn một vai kịch ngu ngốc vậy!‖
trong phòng từ đầu đến cuối chỉ có âm thanh của Quỷ, ―Thật là! Có phải9
điều kiện ta nói rất hà khắc, ngươi không làm được thì kháng nghị, ta cũng sẽ không đồng ý.‖ Quỷ trảm đinh chặt sắt mà nói, trầm mặc nửa khắc sau, lại sửa miệng ―Kia… cái kia… nếu ngươi cảm thấy được quá hà khắc, có thể hảo hảo thương lượng, tóm lại, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta liền đối tốt với ngươi, như vậy được không? Ngươi không nói lời nào coi như ngầm đồng ý nhé!‖
Đợi trong chốc lát cũng không có tiếng kháng nghị, Quỷ coi như Tô Tương đáp ứng, mừng rỡ trong lòng, chính là như vậy đi, ta đã độ lượng như thế, còn tự mình nói những lời thẹn thùng như vậy, nó nhất định là đang kích động đến không nói lên lời.
Thân thủ cầm lấy bàn tay Tô Tương khoát bên giường, phát hiện tay lạnh như băng cứng ngắc, Quỷ nhíu mi không hờn giận nói: ―Như thế nào lạnh thế?‖ đang là đầu hạ, cho dùn ban đêm âm hàn cũng không có khả năng lạnh thành như vậy a!
Qua canh năm, phía chân trời bắt đầu sáng lên, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa số chiếu vào trong buồng, ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên khuôn mặt tái nhợt vô sắc của Tô Tương, khóe miệng mơ hồ nét cười cho thấy nó ra đi thật bình tĩnh, không có một tia thống khổ cùng tiếc nuối.
Quỷ trước mắt tối sầm, hoàn toàn không thể thừa nhận chuyện tàn khốc trước mắt, khối thân thể lạnh như băng này có phải vừa còn đối y nói hết thâm tình không?
Trời xoay tròn, đất lay động, tay cầm tay Tô Tương không khống chế được mà run rẩy, ―Này… này… ngươi nói gì đi… không cần giả vờ chết làm ta sợ… cùng lắm… cùng lắm thì ta thu hồi những lời vừa nói… ngươi muốn cái gì cũng được… ngươi muốn như thế nào ta cũng đều nghe ngươi… không cần giả bộ nữa… đứng lên… đứng lên a.!!‖ Quỷ đem Tô Tương từ trên giường kéo lên, nhưng thân thể lạnh như băng vô lực ngã vào lòng y. Không thể nào! Không thể nào! Không đâu…0
Vô luận Quỷ dùng sức lay động khàn cả giọng, Tô Tương sớm tắt thở không có khả năng đáp lại y.
Tiếng kêu của Quỷ kinh động đội thị vệ tuần tra, tiếng binh khí cùng tiếng bước chân truyền từ ngoài cửa sổ vào, cửa gỗ bị đá khai, bọn thị về cầm đao vọt vào, rất nhiều thị vệ ở Ngọc Hoán cung đã cùng Quỷ giao thủ, biết y không phải là người thường, không dám tiến công vội vã, vội phái người đi thỉnh quốc sư đến thu yêu. Sớm có cung nữ chạy tới thông báo với hoàng thượng chuyện xảy ra.
Không lâu sau, hoàng thượng cung quốc sư cùng đến nơi. ―Buông người đó ra!‖ hoàng thượng ra lệnh nói.
Quỷ đờ đẫn nhìn đám người vây quanh y, lại cúi người nhìn gương mặt tái nhợt trong lòng, một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập, đột nhiên cảm thấy thế gian này thực chán nản, ngay cả sống cũng ngại mệt, ―Lạnh quá, sao có thể lạnh như thế này, này đông như vậy sẽ bị bệnh.‖ Nói xong mấy câu không đầu không đuôi, Quỷ đem nhân nhi trong lòng ôm chặt thêm một chút, không nghĩ không muốn buông ra…
Hành động khác thường của y lại khiến quốc sư và thị vệ không dám mạo muội hành động, nhìn lại thấy Tô công được hoàng thượng sủng ái đang bị y giữ lấy, mọi người lại sợ ném chuột vỡ đồ.
Sau khi thử qua, quốc sư thấy Quỷ không lòng dạ nào mà phản kháng, ý định nhận lấy cái chết, vì thế liền to gan, diệt yêu tiên (roi diệt yêu) trong tay quất ra, đánh trúng ngực Quỷ, nhất thời máu tươi đầm đìa, lưu lại một vết thương thật lớn. Thấy một chiêu mà y không chết, quốc sư lại ra chiêu thứ hai, nhằm ngay thiên linh của Quỷ, chiêu này nếu trúng, chỉ sợ là Quỷ sẽ hôi phi yên diệt.
Đang ở giây sinh tử này, đột nhiên một trận gió yêu ma nổi lên, mọi người không mở được mắt, lui về phía sau, trong rối loạn chỉ nghe thấy tiếng người quát: ―Bảo hộ hoàng thượng! Bảo hộ hoàng thượng!‖
Đợi cho trận gió qua đi, Quỷ chẳng biết đã đi đâu, trên giường chỉ còn lại thi thể của Tô Tương.
**
Đội ngũ đưa ma chậm rãi xuyên qua đường cái, đi ra khỏi thành, thẳng đến Linh Hà sơn, tế bái ở một cái huyệt trên sườn núi.
Ở trên cây đại thụ cách đó không xa, có hai thân ảnh trốn trên cây.
―Oa, thật là trường hợp lớn, thế nhưng còn cả hoàng đế lão tử cũng phải tự mình phù linh, nói như vậy nhất định là đưa tang người nào đó hoàng thân quốc thích.‖ Nói chuyện là một nữ tử thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp dị thường, nàng chính là mẫu thân mỹ đến thiên đình nhân gian đều hiếm thấy của Quỷ – Ngu Mỹ nhân.
Ánh mắt si ngốc của Quỷ nhìn vào đội ngũ đưa ma, ―Người đó… khô ng phải là hoàng thân quốc thích, chỉ là một tiểu thái giám trì độn ngu xuẩn, không có quyền không có thế, khi sống chịu hết mọi nhục nhã.‖ Nước mắt nổi lên trong hốc mắt, nhưng thủy chung lại không rơi xuống.
―Kỳ lạ, nếu chỉ đưa tang một tiểu thái giám thì cần gì phải làm lớn như vậy? Còn hài tử này, con rút cục là làm cái gì, trộm huyễn ngọc của ta thì không nói, mấy ngày hôm trước dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà lại hồ đồ như khúc gỗ chờ chết, nếu không phải là mẫu thân đến kịp lúc thì mạng nhỏ này sớm không còn! Ta kính nhờ, con dầu gì cũng là con trai duy nhất cả Ngu Mỹ nhân ta cùng Quỷ vương, có điểm không có tiền đồ, ta không hy vọng cong có thể họa quốc ương dân, nhưng ít ra cũng phải làm cho gà chó không yên, người ngã ngựa đổ, con là yêu nha, vẫn có huyết thống cao quý của yêu quái cao cấp, tà mị quấy phá là bổn phận của con, hạ nguyền rủa hại người là sở trường của con, cái bộ dáng muốn chết này cút ngay về quỷ giới, ta tình nguyện để con hằng ngày đun nước cho ta rửa chân còn hơn là để mấy đạo sĩ cấp thấp kia diệt.‖ (chết, có ai dạy con kiểu này không?)2
―Mẫu thân.‖
―Làm gì!‖ Ngu Mỹ nhân hai tay chắp sau lưng, có điểm hổn hển trừng mắt nhìn Quỷ, hiển nhiên đầu tiên là lấy không khí, thứ hai là chuẩn bị cho lần giáo huấn tiếp theo.
―Cái gì là tình yêu? Muốn như thế nào mới biết là mình có yêu đối phương không?:‖
Ngu Mỹ nhân nghe được hai chữ tình yêu liền lập tức nói: ―Hài tử ngươi muốn biết tình yêu là gì, vậy con hỏi đúng người rồi đó, nhớ năm đó đoạn tình yêu kinh thiên địa quỷ thần vui buồn lẫn lộn rung động đến tâm can mẫu thân cùng cha con, trong quỷ giới có ai không biết, tình yêu là, ách…
ách…‖ Ngu Mỹ nhân đã thể hội tình yêu rồi, nhưng đáng tiếc năng lực biểu đạt kém, không thể nói ra thực tế tình yêu, lắp bắp nửa ngày, dùng một câu ba phải để lấp liếm, ―Loại đồ vật tình yên này nọ phải cần thể nghiệm không thể nói truyền, hài tử, chính con tự suy nghĩ tìm hiểu đi.‖ Nói như không nói, thật là vô nghĩa.
Ngu Mỹ nhân đại khái cũng hiểu được là chính mình giải thích quá mức không rõ ràng, vì thể thuyết minh bổ sung nói: ―Như vậy đi, nếu con muốn biết mình có yêu đối phương hay không, con liền nhắm mắt lại, tưởng tượng đến lúc đối phương yêu thương nhung nhớ người khác, con có cảm thấy tức giận không, hay là tưởng tượng khi mất đi đối phương, có hay không một loại đau lòng như cắt, cảm giác sống không bằng chết, nếu có, vậy chúc mừng con rồi, con không phải chỉ là yêu nàng, mà là yêu nàng đến chết á.‖
Quỷ suy sút buồn bã cười. Hảo một câu đau lòng như cắt, sống không bằng chết, đúng là để hình dung tâm tình thực sự của y lúc này, ―Mẫu thân, người không phải thường nói trong phòng thuốc có tất cả các loại linh đan diệu dược của thiên hạ sao, con muốn một loại.‖
―Dược gì?‖
―Hối hận dược.‖ giọt lệ bi thống kia rút cục không chịu nổi đau xót nặng như vậy, liền rơi xuống.
**
Ngàn vàng khó mua hối hận, Tô Tương vừa chết, thế giới của Quỷ cũng từ khắc đó mà hỏng mất, bốn trăm năm qua, y dùng vô số biện pháp muốn quên đi, muốn thoát ra khỏi đoạn tình duyên thống khổ kia, nhưng mà hiện tại mới phát hiện, y chẳng qua là đi một cái vòng tròn lớn, meo meo ô chính là chuyển thế của Tô Tương, nói cách khác, trải qua lịch trình bốn trăm năm thống khổ, y lại đi lên con đường của bốn trăm năm trước.
Thôi! Thôi! Thiên ý như thế, y cũng chỉ làm theo, mạng nhỏ của Quỷ vẫn là không thoát khỏi tay Ngài.
Đợi cho cảm xúc bình ổn, ý nghĩ thanh tỉnh, Quỷ nhận mệnh thong thả bước về nhà, chỉ là y không biết, trong nhà còn có người đại tai nạn chờ y…
Lê Phong gặp tai nạn xe cộ lúc này đang làm sao?
Theo lẽ thường gặp phải xe tải to như vậy, không chết cũng mất nửa cái mạng, có điều Lê Phong mạng lớn vận khí tốt, phát sinh tai nạn xe cộ, nó chỉ là trầy ít da, ngay cả máu cũng không nhỏ nửa giọt, về điểm xước da này là do nó tự ngã mà thành.
Nhâm Thiên lo lắng dưa nó vào bệnh viện kiểm tra toàn thân, kết quả cuối cùng – trừ bỏ trầy da, mặt khác đều khỏe mạnh. Nhưng để bảo đảm, Nhâm Thiên cứng rắn bắt Lê Phong ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, sợ não có di chứng chấn thương linh tinh.
Đêm đó, Lê Phong thừa dịp Nhâm Thiên ngủ mà chuồn ra khỏi phòng bệnh muốn về nhà Quỷ, ai ngờ vừa mới chạy ra khỏi hành lang liền bị người phát hiện, trong lúc tâm hoảng ý loạn liền trượt chân, ngã một cú liền bị trọng thương – xương chân trái gẫy.
Vốn tưởng rằng như vậy nó sẽ an phận một chút, hai ngày sau, nó lại kéo chân tàn chạy trốn tới cửa bệnh viện, vừa vặn gặp ngay Nhâm Thiên, Nhâm Thiên biết trừ phi đem chân nó chặt đứt, nếu không thì nó vẫn trốn!
Cùng với việc để nó ở phòng bệnh sơ sài phòng bị này, chi bằng đem về nhà thì an toàn hơn, cùng lắm thì mời một hộ sĩ chăm sóc nó hai mươi tư giờ, Nhâm Thiên liền đem Lê Phong nhét vào xe, mệnh lệnh lái xe hướng về nhà.
Trong xe limousine rộng thùng thình, Lê Phong lui thân mình thành một đoàn, cùng Nhâm Thiên bảo trì khoảng cách lớn nhất, chân bị thương dẫn đến phát sốt, làm cho cả người nó mờ mịt, lén lút dựa đầu vào thủy tinh lạnh lẽo, cho dù không thoải mái cũng không chịu hừ một tiếng.
Nhất cử nhất động của nó đều bị Nhâm Thiên xem toàn bộ trong mắt, trong lòng vừa giận vừa đau.
Sở dĩ Lê Phong sợ hắn như vậy đều là do tự tay hắn tạo thành. Trước kia hắn dùng đủ mọi cách để khi dễ nó, trêu cợt nó, cũng khó trách Lê Phong vừa nhìn thấy hắn liền sợ đến quay đầu chạy trốn.
Nhâm Thiên ngồi vào bên cạnh Lê Phong, đem Lê Phong đang sốt ôm vào lòng, lấy một tấm giải nhiệt dán lên trán nó.
Cảm giác cực nóng khiến người ta khó chịu bị đẩy lùi, Lê Phong mở ánh mắt sương mù ra, phát hiện thân ảnh người trước mặt chớp lên nhưng không nhìn rõ.
Đối với nó tốt như vậy, trừ mụ mụ ra thì cũng chỉ có Bảo Bảo, thân thủ bắt được ống tay áo đối phương, ―Bảo Bảo…‖
Bảo Bảo? Nhâm Thiên sửng sốt, lúc sau mới nhớ tới, Bảo Bảo chính là con búp bê sứ mà mẫu thân đưa cho Lê Phong, Lê Phong vẫn giữ gìn, búp bê sứ ấy cuối cùng hình như là bị… hắn đập vỡ…
Lần đầu tiên Nhâm Thiên nhìn thấy Lê Phong là khi hắn năm tuổi, lúc đó Lê Phong vì bẩm sinh thiểu năng mà bị trẻ con gần đó bắt nạt, mà Nhâm5
Thiên vì là con nhà giàu nên cũng bị bàn bè xa láng, do đó khi hắn nhìn thấy Lê Phong, một cỗ ý thức bảo hộ nảy sinh, hắn cảm thấy chính mình có trách nhiệm bảo hộ nó, đến trước khi mười lăm tuổi, hai người vẫn là bạn bè tốt, Nhâm Thiên bảo hộ Lê Phong, Lê Phong mang đến cho Nhâm Thiên tươi cười khoái hoạt. Nhưng từ lúc Nhâm Thiên vô tình biết được Lê Phong là anh trai cùng cha khác mẹ với mình sau, loại khoái hoạt đơn thuần này cũng tiêu tan, xuất phát từ thiên tính, Nhâm Thiên liền đem chuyện ngoài giá thú của phụ thân đổ lên đầu Lê Phong, còn Lê Phong khờ dại vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày vẫn đi theo Nhâm Thiên, cho dù Nhâm Thiên cố ý lừa nó ăn cỏ, đem bùn đất vẩy lên người nó, nó vẫn là ngây ngốc mà cho rằng Nhâm Thiên là người tốt, thẳng đến khi… mẹ Nhâm Thiên bị bệnh tim qua đời, ở trong lễ tang, Lê Phong đưa cho Nhâm Thiên búp bê sứ mà nó yêu quý nhất, Nhâm Thiên lại làm trò đập nát búp bê trước mặt nó, từ đó về sau, Lê Phong vừa nhìn thấy Nhâm Thiên liền giống như là chuột gặp mèo, sợ hãi vô cùng.
Lúc trước Lê Phong đem búp bê sứ cho hắn, chính là đơn thuần nghĩ rằng đó là cách để an ủi hắn, nhưng mà khi đó là lễ tang của mẹ hắn còn thêm vào tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ sự việc quá mức cực đoan, bị cừu hận che mờ hai mắt, làm rất nhiều chuyện thương tổn nó. Giờ nghĩ lại mới biết mình làm sai nhiều chuyện, cho dù cha mẹ ngàn vạn sai cũng không liên quan đến Lê Phong, nó lại không thể lựa chọn nơi mình sinh ra.
Xe dừng trước cửa Nhâm gia đại trạch, Nhâm Thiên giúp Lê Phong xuống xe, Cố Lan tiến đến mở cửa xe, cùng Nhâm Thiên một trái một phải đưa Lê Phong vào trong nhà.
―Cẩn thận.‖ không thể tưởng tượng được ngốc tử đem nàng đánh cho chết khiếp lại chính là biểu ca của cô, thế giới này thật là nhỏ.
Có nên đem chuyện Lê Phong ở đây cho ác nam biết không, ách??? Mình bị đánh cho thảm hại như vậy, tốt xấu cũng chờ cho hết giận rồi nói sau,
quyết định, chậm nhất là trong hai tuần đi thông báo cho ác nam kia, cho y sợ hãi một trận cũng tốt!!!
―Đứng lại!‖ một âm thanh bén nhọn uy nghiêm vang lên.
Nhâm lão thái từ hành lang đi tới, Giang Ngọc Hoài năm nay sáu mươi ba tuổi, nhưng một chút cũng không có vẻ tuổ i già sức yếu, lưng không hề còng, mặt đầy hồng quang, thân mình khỏe mạnh, quải trượng trên tay căn bản là vô dụng, chính là đồ vật tỏ chút thân phận mà thôi, ―Thiên nhi, mang dã loại này về làm gì?‖
―Bà nội, Lê Phong bị tai nạn xe cộ, ta muốn mang nó về tĩnh dưỡng.‖ ―Không được!‖ Nhâm lão thái không nói chút tình cảm nào, vô tình mà cự tuyệt, ―Thiên nhi, con chẳng lẽ đã quên chính vì nữ nhân sinh ra dã loại này làm cha mẹ con bất hòa, cái chết của mẹ con chủ yếu là vì nữ nhân thối kia ban tặng, dã loại cô ta sinh ra tốt nhất là ở bên ngoài, miễn cho ô uế cửa nhà Nhâm gia!‖
Cố Lan thật sự không nghe nổi nữa, cho dù mẹ Lê Phong có ngàn vạn sai lầm thì bà ấy cũng đã mất, còn gì mà so đo, huống chi Lê Phong căn bản là không có sai gì, nói thế nào thì nó cũng là con cháu Nhâm gia, không đáng tuyệt tình như vậy đi! ―Bà nội, ân oán không nên bắt Phong ca một mình gánh vác…‖
―Câm miệng! Nơi này chưa đến lượt ngươi xen vào.‖ Quải trượng trong tay Nhâm lão tháu hung hăng đánh mấy cái lên sàn, tiếng vang khó nghe như khiêu chiến can đảm của người ta.
Dưới khí thể của lão thái, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng, dưới đáy lòng thầm mắng, ―Lão vu bà, một bó to tuổi còn ăn mặc lòe loẹt rêu rao khắp nơi, tính tình giống như đá dưới hầm, vừa thối lại vừa cứng, lão cho lão là hoàng hậu chắc, cả ngày vung chân múa tay, cả ngày trông nom này nọ. Thiên nhi dài, Thiên nhi ngắn, bà cho biểu ca là nô lệ phải nghe lời bà chắc! Đừng mơ! Vu bà chết tiệt! Vu bà thối tha…
Trong lúc Cố Lan đang mắng càng ngày càng phấn khích, đột nhiên nghe thấy Nhâm Thiên nói: ―Bà nội, có chuyện gì chờ thân thể Lê Phong tốt rồi nói sau, tiểu Lan giúp anh dìu nó vào phòng.‖
―Hảo!‖ Cố Lan sắc mặt vui mừng đáp. Cô trộm dùng khóe mắt nhìn sang Nhâm lão thái đang buồn bực, chỉ sợ đây là lần đầu tiên biểu ca luôn nghe lời bà cãi lời bà đi, ha ha… Lão vu bà thấy chưa, chim đã đủ lông đủ cánh phải bay đi, huống chi Thiên biểu ca là hùng ưng ngạo thế đời nào chịu khuất phục dưới quải trượng của bà!
**
Cố Lan giày xéo hòn đá nhỏ dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem cửa, miệng liên miên cằn nhằn oán hận, ―Thật là, chạy đi đâu rồi.‖
Từ lúc mặt trời đúng ngọ cho đến lúc lặn về tây, đợi một lát nữa là mười hai giờ đêm, cả ngày chỉ ăn hai cái bánh mỳ cùng một hộp sữa, không chỉ có cái bụng phản đối, mà toàn thân cơ thể đều kháng nghị. Thôi vậy, trở về thôi! Ý nhĩ như vậy không biết hiện lên trong đầu cô bao nhiêu lần, nhưng vừa nghĩ đến người đang nằm trên giường nửa sống nửa chết ở nhà kia, bước chân đi ra lại quay trở về, tiếp tục ngồi chồm hỗm chờ tại chỗ.
Giờ tý vừa qua, âm khí nặng nề, du hồn dã quỷ phiêu đãng chung quanh, cách đó không xa, một luồng u hồn lang thang liền hướng sang bên này. Cố Lan vừa thấy, trong lòng đại lạnh, toàn thân run rẩy dữ dội.
Lũ u hồn kia phiêu a phiêu, càng phiêu càng gần, đợi bay đến bên cạnh Cố Lan, Cố Lan cũng không chịu được nữa mà cao giọng hô: ―Quỷ a —― u hồn chậm rãu hướng lên đầu Cố Lan, ―A—― âm điệu của Cố Lan đột nhiên cao lên mấy trăm độ, nhưng giây tiếng tiếp lại giống như bị ném xuống đáy cốc.
Quỷ sắc mặt tái nhợt, hốc mắt như gấu mèo, hai mắt vô thần, đối diện Cố Lan nhưng nhìn như không thấy, hồn bay phách lạc, như cái xác không hồn hướng về nhà mình, ―Không có… không thấy… tìm không thấy…
không thấy…‖ trong miệng hữu khí vô lực nỉ non mấy câu không rõ, giống như một du hồn dã quỷ vậy.
―Này, ngươi không sao chứ?‖
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...” “Quỷ Tử, uy!”
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
Không thể nào! Chẳng lẽ ngốc rồi, “Quỷ Tử, ngươi còn nhận ra ta hay không?”
―Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
“Ta là Cố Lan a, chính là cái kia cả ngày tìm ngươi phiền toái Cố Lan, có hay không ấn tượng.”
“Không có... Không thấy... Tìm không thấy... Không thấy...”
Xong rồi, xong rồi, một người thì nửa điên không điên, một người nằm ở trên giường còn nửa cái mạng, tìm ai cứu ai a, “Phong biểu ca, không phải ta không giúp ngươi, chỉ là của ngươi Bảo Bảo chỉ sợ...”
Vừa nghe được hai chữ Bảo Bảo, Quỷ giống như bị điện giật, vừa mới còn nửa sống nửa chết liền tỉnh táo lại ngay, bắt lấy tay Cố Lan, sốt ruột cấp bách hỏi, ―Cô gặp qua nó, cô biết nó ở đâu sao? Nói mau, ở đâu?‖ ―Đau đau… đau quá, ngươi buông ra trước đã.‖
Quỷ thả lỏng tay một chút nhưng vẫn không chịu buông Cố Lan ra, tựa như người chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, ―Nó ở đâu?‖
―Ta hôm nay đến chính là để bảo cho ngươi tình hình của anh ấy, có điều trước đó, ta muốn cho ngươi biết một việc…‖ Vì thế Cố Lan đang toàn bộ thân thế của Lê Phong, tai nạn xe cộ, tình huống hiện tại nói ra cho Quỷ.
Quỷ lẳng lặng đi sau nghe nói xong: ―Sau đó thì sao? Ngươi nói cho ta biết điều này nhằm mục đích gì?‖ biết Lê Phong không sao, Quỷ dần khôi phục bình tĩnh.
―Ta muốn nói, Phong biểu ca là người của Nhâm gia, ta có thể mang ngươi đi gặp anh ấy, nhưng ngươi phải đồng ý với ta là không được tự tiện mang anh ấy đi.‖
Quỷ cười lạnh, ―Muốn đi theo ta hay không, ta và ngươi cũng không quyết định được, muốn ở với ai là tự do của nó, nếu nó ở Nhâm gia tốt, ngươi cũng đã không cần đến tìm ta phải không?‖
Cố Lan cắn môi dưới, im lặng không nói. Không thể phủ nhận Lê Phong ở Nhâm gia quả thật không tốt, tòa nhà giống như tòa thành xa hoa kia bên trong lại giống như mộ phần, ngay cả cô cũng muốn khẩn cấp chạy trốn.
―Đi thôi, còn không dẫn đường.‖ Cố Lan do dự một chút, cuối cùng vẫn là làm theo lời Quỷ.