Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Cô.
.
.
Sao lại nói cho tôi biết những chuyện này?" Cô không sợ.
.
.
Linh Quỳnh nhíu mày: "Cô có thể lấy lòng ông cụ kia sao?"
".
.
."
Không thể.
Cô ta không làm được.
Trước kia từng có người muốn dựa vào ông cụ để thượng vị, nhưng cuối cùng thì sao?
À, kết cục cũng không quá thảm.
Đây là lần đầu tiên Cố Ninh Lộ nhìn thấy một người có thể lấy lòng ông cụ được như vậy.
"Chị yêu à, đi theo tôi mới có tiền để kiếm nha." Linh Quỳnh vỗ bả vai Cố Ninh Lộ "Cô có ý đồ xấu cũng không sao, liên lụy đến mẹ sẽ không tốt đúng không? Chúng ta vẫn là những đứa con hiếu thảo mà."
".
.
."
Đệt!
Cô biết ngay là cái đồ bệnh tâm thần này không phải loại lương thiện gì rồi mà.
Cái này mẹ nó là uy hiếp trắng trợn!
Nghĩ đến thứ mà kéo được Cố Tân Duệ xuống đài kia, trong tay cô không biết còn có thứ bí mật làm ăn gì.
.
.
Trong lòng Cố Ninh Lộ bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Cố Tê Tê này.
.
.
Linh Quỳnh cũng mặc kệ Cố Ninh Lộ đang suy nghĩ gì, hôm nay cô tới đây với mục đích chủ yếu là tìm ông cụ.
Đạt được mục đích rồi, cô phải dẹp đường hồi phủ thôi.
" Tê Tê tiểu thư, Cố tổng muốn gặp ngài."
".
.
."
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, đi theo người lên lầu, gặp được cha Cố ở phòng nghỉ riêng.
"Ba." Linh Quỳnh khéo léo kêu một tiếng.
Cha Cố: "Con đã biết lễ phép như thế từ khi nào vậy?"
Trong số những đứa con của hắn, hắn có ấn tượng rất sâu đối với Cố Tê Tê, tính khí nóng nảy, nhưng dung mạo xinh đẹp.
"Từ hôm nay trở đi, con là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu lễ phép." Linh Quỳnh mặt không đổi sắc mình thêm lời thoại cho mình.
".
.
."
Cha Cố nghi ngờ dò xét cô vài lần, vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống.
"Con nói gì với lão già đó mà dỗ được lão vui vẻ như vậy?"
"Chuyện phiếm." Linh Quỳnh rất phối hợp trả lời.
"Chuyện phiếm?"
Có ma mới tin.
Ông già sẽ nói chuyện phiếm với người khác à?
Bình thường não ông ta đâu có toàn đậu hũ?
Cha Cố nâng chung trà lên, dùng nắp lướt qua lá trà đang lơ lửng trên mặt nước "Nói một chút xem, con muốn làm gì?"
"Kế thừa gia nghiệp." Linh Quỳnh rất là nghiêm túc.
"Phụt.
.
."
Cha Cố trực tiếp phun ra một miệng trà.
Linh Quỳnh tránh cực nhanh nên không bị phun trúng.
Lớn già đầu rồi, sao còn kinh ngạc như thế.
Cha Cố: "Con nói cái gì?"
"Kế thừa gia nghiệp." Linh Quỳnh gằn từng chữ một "Chia sẻ gánh nặng cho ngài." Nói xong còn cười một cái, tăng thêm độ tin cậy.
".
.
."
Cha Cố đặt chén trà xuống, đáy chén va chạm với bàn tạo ra âm thanh rất lớn, vang vọng trong phòng.
"Bây giờ Cố gia là do ta làm chủ, con tìm lão già kia thì làm được gì?"
"Có ích lợi hay không? Trong lòng ba đã rõ." Linh Quỳnh cười cười, không nói gì thêm.
Cha Cố trầm mặt, một lúc lâu sau, nở nụ cười gượng gạo, "Con thật thông minh."
Linh Quỳnh lấy lòng một câu "Đều là nhờ gen của ba tốt."
".
.
." Câu này làm sao nghe quen tai như vậy? Cha Cố hừ lạnh một tiếng: "Cẩn thận, đừng tự cho mình là thông minh."
.
.
Cha Cố bảo Cố Tê Tê cứ việc thử, nếu cô có thể thành công, hắn liền cho cô theo họ Cố.
Linh Quỳnh nói với hắn cô vốn đã cùng họ với hắn.
Cha Cố đuổi cô ra ngoài ngay tại chỗ .
【 Tình yêu ơi, tối nay trăng đẹp lắm, rút thẻ nữa thì còn gì bằng, đúng không? 】
".
.
."
Linh Quỳnh còn chưa xuống thang máy, Lấp Lánh vừa xuất hiện đã nói một câu như vậy.
Cách dùng từ vẫn văn vở như cũ.
Sao thang máy không che đậy được con chó này chứ?
【 Tình yêu ơi, tín hiệu của tôi rất tốt.
】
Cút!
Ai quan tâm tín hiệu của mi như nào!
【.
.
.
】
.
.
"Anh à, anh đừng có mà không nể mặt mũi em nha.
Chuyện lúc trước, là em sai, anh cũng đừng so đo với em làm gì."
Giang Khánh ôm lấy bả vai Giang Lạc Mộc, dẫn hắn đi về phía quán rượu.
Hôm nay Giang Khánh đột nhiên khác thường như vậy, Giang Lạc Mộc cảm thấy không đúng lắm.
Giang Lạc Mộc không muốn đi "Tôi muốn về nhà."
"Về nhà là có ý gì." Giang Khánh kéo hắn đi vào bên trong, nói rất thành khẩn "Hôm nay coi như để tôi xin lỗi anh đi, anh, anh không tha thứ cho tôi sao?"
"Tôi.
.
."
"Yên tâm, chúng ta chơi một lát rồi sẽ về."
Giang Khánh gần như là ép Giang Lạc Mộc đi vào.
Thanh âm đinh tai nhức óc khiến Giang Lạc Mộc rất không thoải mái.
Trên sàn nhảy, những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc rất mát mẻ đang nhảy múa loạn xạ, không khí bị trộn lẫn với các loại mùi nước hoa.
Giang Khánh hoàn toàn không cho hắn cơ hội rời đi, dẫn hắn đi vào một phòng bao.
Giang Lạc Mộc không biết Giang Khánh muốn làm gì, chỉ có thể thấp thỏm ngồi trong phòng bao.
Giang Khánh làm như thật sự chỉ gọi hắn tới chơi, không có ý tứ gì khác.
"Anh, uống một chén không?"
"Tôi không uống rượu." Giang Lạc Mộc từ chối.
Giang Khánh nâng chén kín đáo đưa cho hắn, "Đừng như vậy mà anh, tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, nếu anh không tha thứ cho tôi, không phải là làm khó cha mẹ rồi sao?"
Giang Lạc Mộc: ".
.
."
Giang Khánh giơ ly rượu lên: "Sau này chúng ta cùng hòa thuận ở chung với nhau, trước đó là do tôi không hiểu chuyện, chuyện quá khứ thì để nó qua đi, thế nào?"
Giang Lạc Mộc: ".
.
."
"Cho chút thể diện đi mà anh." Tay Giang Khánh nâng đến muốn tê luôn rồi.
Giang Lạc Mộc chần chờ một hồi lâu, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Giang Khánh uống ly rượu kia.
Sau đó chính là lần lượt những người Giang Khánh dẫn theo mời rượu hắn.
Giang Lạc Mộc không muốn uống cũng không có cách nào, gần như là toàn bị người ta rót rượu vào họng.
Hắn không uống được rượu, rất nhanh đã ngà ngà say.
Trong ý thức mơ hồ, Giang Lạc Mộc nhìn thấy Giang Khánh nói với người khác gì đấy, sau đó hắn liền được người ta đỡ dậy.
Bóng người trước mắt nặng nề, ánh đèn mê ly.
Trong lúc Giang Lạc Mộc đang mê man, bỗng nhiên rơi vào một cái ôm mềm thơm.
Hắn cố mở mắt nhìn thử là ai, nhưng mà cảnh trước mắt đều mờ ảo, chỉ thấy mỗi bóng người.
.
.
Linh Quỳnh dìu Giang Lạc Mộc vào trong xe, đóng cửa xe, quay lại lề đường một lần nữa.
Con đường này không có người nào, đèn đường cũng ở chỗ rất xa, nằm trọn trong một vùng tăm tối.
Mạc Ngôn đang đè mấy nam sinh xuống đất.
Linh Quỳnh bước đến trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống, hai tay đan chéo ở trên đầu gối, là một tư thế rất đúng mực.
"Các người muốn làm gì hắn?"
Giọng nói tiểu cô nương trong trẻo, giống như chỉ là tùy ý nói việc nhà.
Nhưng mấy nam sinh đều không khỏi rùng mình.
Một loại cảm giác âm trầm nào đó đang thuận theo bắp chân bọn họ, lan tràn ra toàn thân.
Một nam sinh trong đó mở miệng: "Không muốn làm gì cả.
.
.
Hắn uống say, chúng ta đưa hắn đến khách sạn."
Linh Quỳnh: "Nơi này là nơi dã ngoại hoang vu, làm gì có khách sạn nào?"
".
.
." Nơi này mặc dù vắng vẻ chút, nhưng cũng không hẳn là dã ngoại hoang vu, gần đây cũng có đường chính còn gì!
"Chúng tôi chỉ muốn đi đường tắt." Đầu óc nam sinh xoay chuyển rất nhanh: "Qua bên này liền có khách sạn."
"Thật không?"
Tiểu cô nương hình như đã tin rồi, mấy nam sinh đồng thời gật đầu.
"Đúng đúng đúng."
"Ai đã chuốc say hắn thế này."
Mấy nam sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, rõ ràng không muốn nói.
Linh Quỳnh ngẩng đầu nhìn Mạc Ngôn một cái, Mạc Ngôn lúc này kéo một nam sinh kéo lên.
Nam sinh kia đau đớn kêu một tiếng, trắng bệch cả mặt.
Những người này tuổi tác cũng không lớn, được Mạc Ngôn giáo huấn một lần, rất nhanh liền khai.
"Là Giang thiếu.
.
.
Hắn bảo chúng tôi đưa người qua."
Bọn họ chỉ là lấy tiền làm việc, đưa người qua đó mà thôi.
Ai biết nửa đường lại bị một Trình Giảo Kim(*) ngăn cản.
* Năm 624, anh em Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân tranh ngôi vị.
Do bị vây cánh của Lý Kiến Thành tác động, Trình Giảo Kim bị đổi đi làm Thứ sử Khang Châu.
Dù vậy, ông khẳng định lòng trung thành của mình đối với Tần vương.
Khi xảy ra, Trình Giảo Kim cũng có tham dự.
(Bởi vì sự kiện lịch sử trên nên người đời sau thường dùng từ Trình Giảo Kim ám chỉ người giúp đỡ, cứu nguy trong cảnh khó khăn.)
Nếu sớm biết như vậy thì bọn họ nào dám nhận việc này.
"Giang Khánh?" Linh Quỳnh chậm rãi gọi lên cái tên này, cười lạnh một tiếng "Lá gan cũng rất lớn nha."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~