(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Ngươi... ngươi..." Tiểu cô nương run run lên, người này sao không đi theo lẽ thường thế?

"Không được kêu, ta sẽ buông ngươi ra, ngươi dám kêu ta liền lột sạch ngươi sau đó ném ra ngoài đường." Vu Hoan hung tợn trừng mắt nhìn tiểu cô nương kia.

Ánh mắt lạnh băng khiến tiểu cô nương kia như rơi vào trong hầm băng, đầu vô ý thức gật gật, cánh môi hơi hơi run rẩy.

Vu Hoan buông tiểu cô nương kia ra, nàng ta liền chui vào ngồi trong một góc, khóc lóc nói: "Nhà của ta rất nghèo, một ngày ba bữa đều ăn không đủ no, các ngươi đi cách vách đi, cách vách là kẻ có tiền, hu hu hu..."

Vu Hoan: "..." Chẳng lẽ biểu hiện của nàng không giống như kẻ giết người mà giống như kẻ cướp bóc sao? Biểu cảm lần sau nên hung ác một chút nữa không nhỉ?

Vu Hoan còn ở bên kia căn nhắc, hoàn toàn làm lơ tiểu cô nương đang khóc lóc kể lể.

Dư quang của tiểu cô nương trộm nhìn Vu Hoan một cái, tháy ánh mắt nàng có chút hoảng hốt, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tức khắc lá gan lớn hơn không ít, thân hình ngồi xổm bắt đầu mò về phía phòng bên kia.

Nàng ta còn chưa dịch được mấy bước, trước mắt đột nhiên tối sầm lại: "Muốn đi đâu?"

"Rót... rót cho ngươi một chén nước." Thật đáng sợ, hu hu, ông nội ơi, cứu mạng!

Vu Hoan túm tiểu cô nương lên, khóe môi treo lên một tia quỷ dị cười nhạt, lời nói âm trầm thấm máu tươi: "Đừng lộn xộn, nói không chừng ta nhịn không được giết chết ngươi."

"Ta... không nhúc nhích... không nhúc nhích." Tay chân của tiểu cô nương co lại, thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy.

"Ngoan." Vu Hoan giống như sờ chó con, sờ sờ đầu của tiểu cô nương, đưa quyển sách đã ố vàng đến trước mặt tiểu cô nương: "Quyển sách này là do ai viết?"

Tiểu cô nương nhìn thấy quyển sách kia sắc mặt khẽ biến, có chút rối rắm nói: "Là... là ông nội của ta!"

Hu hu, thật xin lỗi ông nội, vì bảo vệ mạng sống cũng chỉ có thể tạm thời bán đứng ông.

"Ông nội của ngươi đâu?"

"Ông... ông ấy ở... ở Ánh Nguyệt Nhai."

"Ở đó làm gì?" Ngẫm lại lại không đúng, Vu Hoan nói tiếp: "Ánh Nguyệt Nhai ở đâu?"

Tiểu cô nương đột nhiên ngẩng đầu, còn có trong con ngươi có một loại cảm xúc Vu Hoan xem không hiểu, một hồi lâu, tiểu cô nương mới thật cẩn thận nói: "Các ngươi là người từ bên ngoài đến?"

"Hai việc đó có liên quan gì nhau?" Nàng không phải người bên ngoài đến cùng với Ánh Nguyệt Nhai cùng với ông nội của nàng ta ở dó làm gì có quan hệ cái lông gì?

Tiểu cô nương trịnh trọng gật đầu, lời nói ra đều là chính trí lẫm liệt: "Đương nhiên là có, nếu các ngươi là người từ bên ngoài đến, ta có thể đưa các ngươi đến gặp ông nội của ta. Nếu không phải thì các ngươi có giết ta, ta cũng không đưa các ngươi đi."

Vu Hoan: "..." Vừa rồi ngươi cũng đã nói tên địa phương ra rồi, chẳng lẽ ta còn không biết tìm người hỏi đường?

Chỉ số thông minh của tiểu cô nương thật đáng thương.

Rất nhanh Vu Hoan liền biết chỉ số thông minh của tiểu cô nương không thấp, mà đờ mờ quá thông minh, cái Ánh Nguyệt Nhai chính là nơi ông nội của nàng ta lấy, người khác căn bản không biết.

Tiểu cô nương tên là Tô Ninh, nàng ta sinh ra ở Hắc Ma Thành, chỉ là vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, được ông nội hiện giờ của nàng ta nuôi nấng lớn lên.

"Vì sao ông nội của ngươi muốn tìm người bên ngoài tiến vào?" Vu Hoan kỳ quái hỏi Tô Ninh, hơn nữa người bên ngoài tiến vào cũng không phải số ít đâu!

Tô Ninh lắc đầu: "Không biết, vừa rồi ông nội kêu ta quay về, nói ta sẽ gặp được hai người từ bên ngoài tiến vào... Ông nội luôn luôn bói toán, không nghĩ đến lần này thật sự như lời ông ấy nói trúng rồi."

Câu sau Tô Ninh nói rất nhỏ, nhưng Vu Hoan vẫn nghe thấy, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.

"Đưa ta đi tìm ông nội ngươi." Nếu ông nội của tiểu cô nương này thật sự lợi hại như lời nàng ta nói, nói không chừng hắn biết thế nào có thể đi ra ngoài.

Hơn nữa thời gian liên tục được thiếp lập lại...

Cũng chỉ có một mình ông ta mới có thể giải thích!

Tô Ninh cẩn thận nhìn Vu Hoan, sau đó mới gật gật đầu: "Được thôi, nhưng mà ta còn phải lấy một số thứ, các ngươi chờ ta một chút."

Vu Hoan nheo mắt lại, Tô Ninh nhanh chóng xua tay: "Ta tuyệt đối không chạy, là đồ vật ông nội ta muốn dùng."

Hai người giằng co một lát, Vu Hoan mới đồng ý cho Tô Ninh đi lấy đồ vật, đồ Tô Ninh muốn lấy nằm ở trong phòng này, mấy cái hộp gỗ không biết bên trong là cái thứ gì.

"Đi thôi." Tô Ninh cất kỹ mấy cái hộp: "Bên ngoài cũng không biết làm sao, thật sự loạn! Chúng ta đi từ lối tắt khác thôi, vừa lúc có thể tránh được những thủ thành vệ kia."

Đương nhiên Vu Hoan không ý kiến, những thủ thành vệ đó còn không phải là truy lùng bọn họ sao? Có thể tránh đi tất nhiên không còn gì bằng.

Thời điểm Tô Ninh ra cửa mới đột nhiên phát giác ra trong phòng này có hai người, người nam nhân không có cảm giác tồn tại kia thế mà dung mạo kinh diễm như vậy, nhìn đến độ nàng ta có chút phát ngốc.

Trên thế giới này, còn có nam nhân đẹp như vậy sao?

Phỏng chừng là do từ nhỏ đã mồ coi cha mẹ nên độ tự chủ của Tô Ninh không tồi, rất nhanh đã hồi thần, dẫn theo Vu Hoan và Dung Chiêu từ cửa sau đi ra ngoài, chuyển qua một cái hẻm nhỏ, quả nhiên hẻm nhỏ này không có dấu chân.

Đổi tới đổi lui mấy con hẻm nhỏ, ước chừng đi khoản nửa canh giờ, phong cảnh trước mắt cũng không thay đổi một chút nào.

Quỷ dị chính là, bọn họ có thể nghe được âm thanh ồn ào cách một bức tường, còn có âm thanh của thủ thành vệ đang quát lớn tìm người, nhưng mà bên này của bọn họ một người cũng không có.

Tốc độ của Tô Ninh rất nhanh, hiển nhiên không muốn giải thích nguyên nhân do đâu.

Cuối cùng đi ra cái hẻm nhỏ, Vu Hoan thấy một con sông không biết thông từ nơi nào, mặt sông không lớn, ước chừng chỉ có bốn năm người ngồi thuyền nhỏ đi qua, hai bên đều là cây cối rậm rạp, che dấu con sông ở trong đó.

"Từ đây có thể đến Ánh Nguyệt Nhai, lên thuyền đi!" Tô Ninh đứng ở bên bỏ neo của thuyền, vẫy vẫy tay với Vu Hoan.

Nhưng Tô Ninh vừa mới nói xong, trên không trung đột nhiên truyền đến âm thanh chim ưng hót vang trời, mấy bóng đen xẹt qua trên không trung, bay qua bay lại.

"Bị phát hiện." Vu Hoan túm Dung Chiêu nhảy lên thuyền, thúc giục Tô Ninh: "Mau rời bến."

Tô Ninh còn có chút ngốc: "Bọn họ... tìm các ngươi?"

"Không muốn chết thì đi nhanh đi!" Vu Hoan nhìn chằm chằm chim ưng trên không trung không ngừng bay tới bay lui kia, trong lòng có chút nôn nóng, ngữ khí đương nhiên không tốt.

Tô Ninh lại bất động, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đội tuần vệ Bằng Ưng chưa bao giờ dễ dàng xuất động, ta không thể mang đến nguy hiểm cho ông nội."

Vu Hoan quay đầu nhìn thoáng qua Tô Ninh, đột nhiên túm Dung Chiêu nhảy xuống thuyền: "Ngươi tìm một chỗ trốn đi, chờ ta quay lại tìm ngươi."

Tuy rằng Vu Hoan máu lạnh, nhưng có chút tình cảm nàng tương đối tôn trọng, tỷ như tình thân.

Đến nổi thân thể này... chỉ có thể nói Bách Lý Vu Hoan tương đối xui xẻo, không có một gia đình tốt.

Tô Ninh chần chờ, vẫn chạy đến hai bóng người đang dần biến mất kia rống to: "Nhất định phải về trước khi mặt trời lặn, nếu không ta không chờ các ngươi."

Thân ảnh của Vu Hoan cùng Dung Chiêu rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Tô Ninh, cũng không biết có nghe được lời nàng ta nói hay không.

Chim ưng trên bầu trời tỏa định hai người, bọn họ vừa đi, chim ưng cũng đi đuổi theo sau.

Tô Ninh thở dài, từ trên thuyền nhảy xuống, chuẩn bị tìm một chỗ trốn đi, vạn nhất những chim ưng đó tìm không thấy hai người kia, trở về bắt mình thì làm sao bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui