(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan đứng ở bên ngoài, liên tục nhìn vào bên trong, bên trong không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vu hoan chờ đến có chút không kiên nhẫn, hướng đến Dung Chiêu càu nhàu: "Chúng ta đến đây bao lâu rồi?"

Dung Chiêu suy tư một lát: "Đại khái khoảng một tháng."

"Một tháng... lại lãng phí một tháng." Vu Hoan lộ ra thần sắc muốn chết.

Dung Chiêu tiếp tục bổ một đao: "Thời gian ở trong không gian này và ở bên ngoài không nhất định đồng bộ."

Vu Hoan: "..."

Mỗi một không gian thì đều có quy luật thời gian của nó, thật ra cũng không phải không có khả năng.

Nếu thật sự bất đồng, tốt nhất thời gian bên ngoài chậm hơn ở đây, nếu không..

Bở lỡ thời gian nàng tiến vào Tù Linh Cốc, nàng tuyệt đối sẽ chôn toàn bộ Kỳ gia cùng, nói được thì làm được!

"Loảng xoảng."

Âm thanh đồ nặng rơi xuống.

Sợi dây trong lòng Vu Hoan cuối cùng cũng được chặt đứt, đầu tiên đá văng cửa phòng, tầm mắt nhanh chóng quét một vòng, tỏa định Độ Sa, Long Tuyền màu đen nháy mắt xuất hiện trong tay nàng.

Thân hình chợt lóe, hàn quang xẹt qua, Long Tuyền đâm vào phía sau lưng Độ Sa, Vu Hoan nghe được âm thanh Long Tuyền đâm thủng máu thịt, nhưng lại không có máu tươi tràn ra, cũng không có mùi máu tươi.

Nàng ta đưa lưng về phía Vu Hoan, đương nhiên Vu Hoan không biết nàng ta đang làm cái gì.

Thời gian như đứng lại.

Thật lâu sau, thân hình của Độ Sa giật giật, Vu Hoan nhíu mày, rút Long Truyền ra, chuẩn bị lại lần nữa đâm xuống, lại bị một bàn tay nắm lấy.

Nàng theo đôi tay kia nhìn xem, Tô Sâm.

"Làm gì? Không phải ngươi bảo ta giết hắn ta sao?" Vu Hoan có chút tức giận, dám xem nàng như con khỉ mà đùa giỡn?

Tô Sâm giương khóe miệng cười cười: "Nàng ta sống không được, không cần uổng phí sức lực, ô uế thanh chủy thủ của cô nương."

"Ta như vậy ngươi còn cảm thấy không chịu được sao?" Giọng nói ẩn nhẫn rầu rĩ của Độ Sa truyền đến, cuối cùng trào phúng nở nụ cười: "Vậy mà ngươi dám lợi dụng thời điểm sức mạnh ta suy yếu, cho người ở phía sau lưng ta đâm một đao? Tô Sâm, ngươi vẫn tàn nhẫn như vậy."

Tô Sâm vẫn chưa trả lời Độ Sa, mà tiếp tục nói với Vu Hoan: "Ta đưa các ngươi ra ngoài."

Đơn giản như vậy?

Trong mắt Vu Hoan toàn là hoài nghi, Tô Sâm nhìn qua cùng với lúc trước không khác lắm, Độ Sa cứu Hạ Miểu Miểu vận dụng sức mạnh nào đó, không có cách nào phản kháng được, nếu có thể giết hắn ta thì cần nàng đến hồ trợ làm cái lông gì?

Vì sao Tô Sâm không tự động thủ giết Độ Sa?

Độ Sa xoay người, chắn giữa Tô Sâm và Vu Hoan, Dung Chiêu đứng ở vị trí hơi xa, thấy vậy cũng tiến lên, bảo vệ Vu Hoan bên cạnh mình.

"Đi ra ngoài... ha ha ha... không có người kia cho phép, ai cũng không ra được, đừng có nằm mơ nữa!" Giọng nói bén nhọn của Độ Sa lộ ra một tia thê lương cùng bi ai, một đám sương mù dần dần biến mất, lộ ra hình dáng khuôn mặt rõ ràng.

"Ta mệt rồi, kết thút cũng tốt." Giọng nói này thật nhẹ nhàng dịu dàng, không phải bén nhọn không phân biệt được nam nữ như trước, mà là giọng của thiếu nữ mềm mại nỉ non.

Vu Hoan kinh ngạc nhìn về phía Độ Sa, tuy rằng một đám sương mù kia biến mất, nàng cũng không nhìn ra được Độ Sa có khuôn mặt như thế nào...

Nhưng thân hình kia rõ ràng là nam nhân...

Nếu một nữ nhân giả dạng thành nam nhân, thì không có lổ hổng gì, đương nhiên Vu Hoan nhìn không ra, cho nên bây giờ chỉ có thể dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Dung Chiêu.

Tình huống như thế nào đây?

Đã nói là tình yêu nam nam mà?

"Độ Sa là nữ nhân." Dung Chiêu trong lòng nói với Vu Hoan.

Nữ nhân...

Aiyo, cẩu huyết như vậy?

Lập tức Vu Hoan mất đi hứng thú, thúc giục Tô Sâm: "Mau đưa bọn ta ra ngoài, còn có Kỳ Nghiêu!" Một khắc nàng cũng không muốn ở nơi quỷ dị này nữa.

Độ Sa vốn đã ngừng lại tiếng cười, lại chậm rãi ngẩng cao đầu: "Đi ra ngoài... ra không được... hắn lừa các ngươi... ha ha ha... cái địa phương này làm sao có thể đi ra ngoài... phụt..."

Độ Sa phun ra không phải máu tươi mà một loại chất lỏng màu xanh lá, trong không khí lập tức tàn ngập một cổ u hương.

"Đừng thở." U hương vừa ra, Dung Chiêu liền lên tiếng nhắc nhở Vu Hoan.

Đối với lời nói của Dung Chiêu, Vu Hoan đương nhiên tín nhiệm vô điều kiện, lập tức nín thở, ánh mắt lạnh lạnh nhìn Tô Sâm.

"Tô Sâm..." Độ Sa mềm mại ngã xuống, nằm rạp trên mặt đất, chất lỏng màu xanh lá không ngừng từ khóe miệng nàng ta trào ra, phía sau lưng bị Vu Hoan đâm trúng kia cũng bắt đầu tràn ra cái loại chất lỏng đó, toàn bộ phòng đều là mùi thơm ngào ngạt.

Trong mắt Tô Sâm hiện lên tia hoảng loạn, lại nhanh chóng ép xuống, hắn lui về sau một bước: "Độ Sa, ân oán giữa ta và ngươi coi như kết thúc tại đây."

Độ Sa nhẹ nhàng nở nụ cười, âm thanh mang theo một chút thê thương: "Thật hy vọng ngươi mãi mãi vô tình như vậy, nhưng mà..." Nàng ta thở dốc một ngụm: "Nhưng mà, vì sao đối xử tốt với Yến Hồng Thiên như vậy?"

Tô Sâm trầm mặc nhìn Độ Sa, hơi thở Độ Sa hỗn loạn, cố gắng ngửa đầu, khắc Tô Sâm thật sâu vào trong đáy mắt.

Vu Hoan thật sự có điểm không rõ, thực lực của Độ Sa khẳng định rất mạnh, ngay cả khi vừa rồi nàng ta sử dụng sức mạnh đi chăng nữa cũng không dễ dàng treo như vậy chứ?

Tô Sâm vòng qua Độ Sa, đi đến trước mặt Vu Hoan: "Chuẩn bị tốt rồi chưa?"

Dung Chiêu không cho nàng hít thở, nàng chỉ có thể gật đầu.

Tô Sâm thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, đôi tay làm một thủ thế phức tạp, không khí xung quanh bắt đầu nổi lên sóng gió, ánh sáng nhỏ vụn từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, ở trong không khí tạo thành một cánh cửa.

"Đi ra ngoài đi." Tô Sâm chỉ vào cánh cửa, ý bảo Vu Hoan cùng Dung Chiêu đi qua.

"Ra không được." Độ Sa tiếp được Tô Sâm nói: "Các ngươi đi qua cánh cửa này, thứ chờ đợi các ngươi chính là con đường chết."

Vu Hoan chần chờ, hai người này bên nào cũng tự cho mình là đúng, Tô Sâm có thể tính kế nàng hay không, nàng cũng không thể xác định một trăm phần trăm được.

Tô Sâm vẫn luôn không phản bác lời Độ Sa nói, tựa hồ như không tiếng động thừa nhận lời Độ Sa nói, kiêng kị trong lòng Vu Hoan càng thêm lớn.

Nàng giữ chặt Dung Chiêu, chuẩn bị lui ra bên ngoài.

Tô Sâm nâng nâng mí mắt: "Bỏ qua cơ hội lần này, các ngươi sẽ không có cơ hội lần thứ hai."

Vu Hoan rối rắm, mẹ nó đây là đề lựa chọn hả?

Nếu Tô Sâm thật sự hố nàng, đối mặt với nàng không biết có nguy hiểm nào nữa, nhưng vạn nhất con đường lần này có thể đưa bọn họ ra ngoài thì sao?

Vu Hoan cắn răng một cái, lôi kéo Dung Chiêu lui ra bên ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Vu Hoan há miệng thở dốc, không khí trong phổi dường như tiêu hao hết rồi.

"Đó là cái gì?" Độ Sa khẳng định không phải người, nhưng mà là cái gì, nàng nhìn không ra.

Máu màu xanh lá?

Linh thú sao?

"Không biết." Dung Chiêu lắc đầu, thứ Vu Hoan không biết thì hắn cũng không biết được.

"Vậy ngươi làm gì không cho ta thở?" Vu Hoan quỷ dị nhìn về phía Dung Chiêu, con hàng này không phải cố ý chứ?

"Mùi hương này giống với mùi hương ở Ánh Nguyệt Nhai." Hắn không phải người, đương nhiên sẽ không trúng độc, cho nên lúc Tô Ninh bảo hắn nín thở, hắn cũng không làm.

Hắn ngửi được hương vị kia, giống với mùi hương u hương phát ra trên người Độ Sa.

"Thực vật sao?" Vu Hoan nhìn cửa phòng, ánh sáng bên trong đã ảm đạm xuống, chứng minh cánh cửa kia đã biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui