Editor: Shmily
----------------------
"Đại thúc, tôi có thể về sớm chút không?"
"Không thể.
" Tịch Đình Ngự trực tiếp chặt đứt cái ý niệm kia của cô.
"Có phải làm nữ nhân của anh liền không còn quyền của con người nữa?"
"Không làm nữ nhân của tôi, em càng không có quyền của con người.
"
Hạ Thập Thất: "! "
Ở trước mặt Tịch Đình Ngự, cô giống như chỉ là một tiểu dã thú vừa mới cai sữa, luôn muốn vươn móng vuốt ra cào người, trên thực tế lại chỉ biết cào đúng chỗ ngứa trong tim của hắn, cái loại cảm giác khiến cho người ta mê luyến.
Tịch Đình Ngự không phủ nhận, hắn càng ngày càng thích cô thêm một chút.
Mười phút sau, hội bán đấu giá được bắt đầu.
Tịch Đình Ngự với Hạ Thập Thất đi theo chỉ dẫn của người hầu, ngồi xuống vị trí ở hàng thứ nhất.
Người chủ trì lên đài, tuyên bố lưu trình quan trọng nhất của bữa tiệc rượu này - buổi bán đấu giá từ thiện.
"Đây là một bộ họa tác từ vị danh họa trứ danh Liền Tích đích thân sáng tác ra, cũng là tác phẩm cuối cùng của ông trước khi rời khỏi thế gian này, giá khởi điểm là 100 vạn.
"
Hai nhân viên công tác đứng ở trên đài thật cẩn thận nâng tấm khăn che bức họa này ra, trong tức khắc, toàn trường liền vang lên từng trận tiếng kinh hô.
Phải biết rằng, tranh của Liền Tích đã hiếm nay lại càng hiếm hơn, khi còn sống, ông cũng chỉ vẽ ra tổng cộng 12 tác phẩm, cho nên họa tác của ông chính là có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi, bức họa này đã bị đẩy lên với giá trên trời, cuối cùng được chủ nhân của bữa tiệc rượu từ thiện lần này - Bạch Nhung dùng 700 vạn mua đi.
Nghe người chủ trì đang nịnh hót liên tục với Bạch Nhung, Hạ Thập Thất bắt đầu thấy chán, cô ngáp một cái, bộ dáng lười biếng dựa vào ghế.
Tịch Đình Ngự ghé mắt nhìn cô, sau đó đem ly rượu vang đỏ trong tay tới trước mặt cô, "Uống một ngụm, nâng cao tinh thần.
"
Thời điểm nghe được bốn chữ "nâng cao tinh thần", buồn ngủ của Hạ Thập Thất trong nháy mắt liền lui đi, cô không vui mở miệng: "Anh là đang cười nhạo tôi không hiểu gì về nghệ thuật đúng không, đại thúc!"
Khóe môi Tịch Đình Ngự nâng lên thành một hình cung gợi cảm, "Tôi còn chưa nói gì! là em tự nói đấy.
"
Có thể là cảm giác tồn tại của hai người quá mạnh nên những người xung quanh thỉnh thoảng đều sẽ quay đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Chỉ là, phàm là người được mời tham dự tiệc rượu lần này, không ai là không biết tới Tịch gia, không ai là không biết tới Tịch Đình Ngự.
Cứ cho là muốn nhìn cũng không dám nhìn quá trắng trợn táo bạo.
Bạch Hạ ở sau hậu trường chú ý tới tiến triển của cuộc đấu giá, nhưng tâm tư căn bản cũng không dừng trên những vật phẩm đó.
Cô ta vẫn luôn chú ý tới Tịch Đình Ngự cùng Hạ Thập Thất, nhìn hai người tình tình tứ tứ liền tức giận đến nghiến răng.
Bạch Hạ lập tức gọi người chủ trì tới để truyền lời, bảo ông ta nghĩ cách rút ngắn thời gian đấu giá mỗi vật phẩm lại.
Tiết tấu của người chủ trì ngày một nhanh hơn, mọi người bên dưới chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Bất quá có một số người tới cũng chỉ cho có, cho nên cũng không ai quá để ý tới những chi tiết này, chỉ cần tới lúc đó truyền thông có thể đưa tin đúng sự thật thì có thể lấy được một chút hình tượng cho công ty mình là được rồi.
Rất nhanh liền tới vật phẩm cuối cùng ~ Bộ lễ phục màu xanh nước biển được Bạch Hạ mặc trên người.
Thời điểm Bạch Hạ đi lên sân khấu, tức khắc tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tịch Đình Ngự với Hạ Thập Thất lúc này mới giương mắt nhìn lên đài.
Mặc bộ váy này vào khiến cho khí chất của Bạch Hạ được bộc lộ ra một cách hoàn hảo nhất, trang sức, châu báu được đeo lên người rất phù hợp, ở dưới ánh đèn chiết xạ như tỏa ra một tầng quang mang, thực sự rất động lòng người.
Tất cả mọi người ở đây không nhịn được cảm thán, quả không hổ danh là đệ nhất danh viện* của Dạ Thành.
*Danh viện: thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Có không ít nam nhân nhìn cô ta tới phát ngốc, vì sắc đẹp của Bạch Hạ mà khuynh đảo.
Người chủ trì vừa mới công bố giá khởi điểm liền có người không ngừng giơ thẻ.
Rất nhanh, cái váy này đã lên tới mức giá 800 vạn.
Tịch Đình Ngự lại không có hứng thú, vẫn luôn không có động tĩnh gì.