Editor: Shmily
--------------------
"Ngự thiếu! "
Giám đốc ý thức được mình phạm phải sai lầm cho nên vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Đình Ngự.
"Cút.
"
Thanh âm không cao không thấp, lại mang theo khí phách mười phần.
"Dạ, dạ,! "
Giám đốc lau mồ hôi lạnh, vội xoay người biến mất.
Tịch Đình Ngự kéo Hạ Thập Thất tới trước ghế sofa ngồi xuống, mày kiếm vẫn nhăn lại không hề giãn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, không nhận ra giờ phút này tâm tình hắn tốt hay xấu.
"Đại thúc, lần này không phải là tôi đi gây chuyện đâu nhé.
" Hạ Thập Thất không chịu nổi cái bầu không khí nghiêm túc như thế này, chỉ có thể mở lời đánh vỡ trước, "Anh cũng không thể để tôi bị người ta bắt nạt rồi phải cười với họ nói cảm ơn được.
"
"Không phải em biết đánh người sao?"
Một câu đột ngột như vậy làm cho Hạ Thập Thất sửng sốt một trận, sau đó mới phản ứng kịp, "Cho nên anh cảm thấy ban nãy tôi không động thủ là khiến anh mất mặt?"
"Ừ.
"
"Sao không nói sớm chứ.
"
Nếu không phải cố kị đây là đang ở trước mặt công chúng, hơn nữa còn có khả năng sẽ liên lụy tới hắn thì cô đã sớm đá cho bọn họ một cước rồi.
Nào có chuyện đứng đó nói nhảm với người phụ nữ kia nhiều như vậy?
Ánh mắt Tịch Đình Ngự nặng nề nhìn cô, một lát sau, đôi lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
"Ăn tối trước đã.
" Hắn ngồi xuống đối diện cô.
Gọi món chưa đến mười phút đã có phục vụ bưng đồ ăn lên.
Hai phần bò bít tết, một chai rượu vang đỏ cùng một phần điểm tâm ngọt Tiramisu.
Phục vụ tiến lên mở rượu, rót cho hai người hai ly sau đó liền lui ra.
Tịch Đình Ngự nâng ly rượu lên, ưu nhã đong đưa, đưa tới bên miệng nhẹ nhấp một ngụm, sau đó lại đặt lại trên bàn cơm.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều quý khí mười phần.
Hắn cầm lấy dao nĩa, thong thả ung dung đem miếng bít tết trong đĩa cắt ra thành từng miếng nhỏ, động tác ưu nhã tựa như vương tử toàn thân trên dưới đều tản mát ra một loại hơi thở mê người.
Hạ Thập Thất chống cằm nhìn hắn, cứ nghĩ là hắn tự cắt tự ăn, ai ngờ hắn cắt xong lại đem đĩa đặt tới trước mặt cô.
"Ăn đi.
"
Hạ Thập Thất không có động tác gì, chỉ là nhìn hắn cười: "Đại thúc, anh có biết đàn ông mê người nhất là vào lúc nào không?"
Tịch Đình Ngự lãnh đạm quét mắt nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhấp, "Hửm?"
"Là lúc sủng người phụ nữ của mình, lúc bảo vệ người phụ nữ của mình, còn có lúc chăm sóc người phụ nữ của mình đó.
Mê người lắm luôn.
" Hạ Thập Thất vừa nói vừa thuận tay cầm nĩa, đâm lấy một miếng thịt bò cho vào trong miệng.
Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nheo mắt lại, "Tôi ở trên giường không mê người?"
Hạ Thập Thất: "! !!!"
Tịch Đình Ngự lười biếng dựa vào sofa, ý vị thâm trường nhìn cô gái nhỏ đối diện, môi mỏng khẽ nhếch: "Trả lời vấn đề của tôi.
"
"Anh ở trên giường có mê người hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là lúc anh cởϊ qυầи áo nhất định sẽ rất gợi cảm.
Tư liệu tra được trên mạng của anh đều nói anh có sáu múi cơ bụng, hơn nữa có cái còn nói là tám múi nữa kìa.
" Hạ Thập Thất nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Tôi có mấy cơ bụng, em hẳn là biết rõ hơn ai hết.
"
Hạ Thập Thất: "!!!! "
"Xúc cảm có tốt không?" Hắn hỏi.
"! " Hạ Thập Thất lại đâm một miếng bỏ vào trong miệng, nhai xong mới nói: "Xúc cảm thì không biết, nhưng vị thật ra cũng không tệ.
"
"Ừm, vậy ý của em là muốn ăn tôi?"
"! "
Người đàn ông này, rõ ràng là đang thử cô mà!
Nếu cô đoán không sai, chuyện cô ngủ với hắn kia, hắn nhất định đã tra được cái gì đó rồi.
Cho nên mới bắt đầu hoài nghi cô, nếu không thì hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.