Editor: Shmily
--------------------
Một người đàn ông trên dưới 40 tuổi cũng đi từ bên ngoài vào, nhìn ba người ôm nhau thành một đoàn ở trước mặt, lắc lắc đầu.
Cùng Hạ Thập Thất và Đường Đậu Đậu dây dưa trong chốc lát, Tạ Chỉ Hủy mới bằng lòng buông tha cho hai người.
"Nhanh như vậy đã trở về, em bé đã tạo xong rồi?"
Hạ Thập Thất duỗi tay sờ sờ cái bụng của Tạ Chỉ Hủy, hỏi.
Tạ Chỉ Hủy thở dài, gương mặt tinh xảo tràn đầy nuối tiếc, "Tới kỳ, không làm được.
"
"Lần này không được thì còn có lần sau, không vội.
"
"Thập Thất nói đúng, hai người về sau còn có rất nhiều cơ hội, từ từ cũng được mà.
" Đường Đậu Đậu cười một tiếng, đứng dậy tiến tới trước mặt Hạ Duyên Bân, lôi kéo cánh tay hắn lắc qua lắc lại, "Cha~ Cha có quà cho con không?"
"Cái gì cũng có, bảo mẹ con đưa cho.
" Hạ Duyên Bân nói, nhíu mày nhìn về phía Hạ Thập Thất, thần sắc có chút ngưng trọng: "Thập Thất, vào thư phòng với ta.
"
Tạ Chỉ Hủy cùng Đường Đậu Đậu cơ hồ là cũng đoán ra được là chuyện gì, đồng thời nhìn về phía Hạ Thập Thất một cái, không nói gì, nhìn hai người một trước một sau vào thư phòng.
"Chuyện sòng bạc là thế nào?"
Bên trong thư phòng, Hạ Duyên Bân ngồi ở trên ghế, gương mặt âm thầm mang theo lo lắng nhìn Hạ Thập Thất.
"Lão Hạ, cha cứ yên tâm, chuyện sòng bạc đã được giải quyết rồi.
"
Hạ Thập Thất nói xong còn bưng một ly trà lên, đặt ở bên cạnh Hạ Duyên Bân.
"Cha mẹ mới đi có mấy ngày mà con đã nháo ra chuyện lớn như vậy rồi.
" Hạ Duyên Bân thở dài.
Vốn muốn ở nước ngoài chơi thêm một thời gian nữa, ai biết tới vừa mới đi được mấy ngày đã nhận được tin tức, nói sòng bạc có người chết, lại còn là bị con gái của mình đánh chết.
Liếc mắt nhìn Hạ Thập Thất một cái, Hạ Duyên Bân lại hỏi: "Con thật sự đánh chết người?"
"Hẳn là đã chết.
"
"Hẳn là đã chết?" Hạ Duyên Bân nhíu mày, "Cũng có nghĩa là, có khả năng là chưa chết?"
Hạ Thập Thất đang muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một trận tiếng ồn, tiếp theo là tiếng tranh chấp.
Nghe được động tĩnh, Hạ Duyên Bân đột nhiên đứng lên, bước nhanh về phía cửa.
Lông mày Hạ Thập Thất nhíu chặt, có một loại dự cảm không tốt dần dần lên men.
Vừa mới đi tới cửa, Hạ Duyên Bân đã quay đầu lại, trầm giọng nói: "Con ở yên chỗ này cho ta, đừng có chạy ra ngoài, có ta ở đây, cái gì cũng không cần lo lắng.
"
Nói xong, hắn đã đi ra ngoài.
"Mấy người dựa vào cái gì mà xông vào điều tra?"
"Chúng tôi chỉ tới nói chuyện với Hạ Thập Thất tiểu thư, làm theo phép tắc mà thôi.
"
Tạ Chỉ Hủy khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa chặn mấy người mặc cảnh phục, cười lạnh một tiếng, "Các người muốn nói chuyện thì nói chuyện, coi chúng tôi là cái gì? 10086* à?
*10086: Số tổng đài chăm sóc khách hàng của Trung Quốc.
Người dẫn đầu là một người mặc cảnh phục, nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô là Hạ Thập Thất?"
"Ánh mắt của cậu tốt quá, tôi là mẹ của Hạ Thập Thất!" Tạ Chỉ Hủy khẽ cười một tiếng, đáy mắt có hàn quang hiện lên.
Đi theo Hạ Duyên Bân nhiều năm như vậy, trên người Tạ Chỉ Hủy khó tránh khỏi lây dính một chút hơi thở của lưu manh, tuy rằng bà vẫn luôn đem mình đắp nặn thành một người phụ nữ ôn nhu, thế nhưng một khi gặp nguy hiểm, bản tính vẫn sẽ lộ ra.
"Mờ gọi Hạ Thập Thất ra đây, chúng tôi là cảnh sát, cô ấy có liên quan tới án gϊếŧ người, yêu cầu phối hợp điều tra.
" Cảnh sát đứng đầu hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, lúc nói xong liền vung tay lên, mấy người đi theo phía sau liền muốn xông vào bên trong.
Tạ Chỉ Hủy tiến lên một bước, chặn đường của họ, "Lệnh điều tra đâu? Bắt nạt người dân chúng tôi à?"
Trên mặt vị cảnh sát đứng đầu đã bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy Tạ Chỉ Hủy ra, nhất định muốn xông vào.