[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Mang tâm trạng rối bời khó nói, Chu Chí Dũng trở về nhà. Quả nhiên, em trai ngốc của anh lại vụng trộm chơi game trong phòng.

20 tuổi, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Chu Chí Dũng không khỏi chua xót, vì Mễ Kiều, ngay cả ngành hàng không mà Chu Chí Phong thích nhất cũng bỏ qua, chạy đến đây làm một gã tân binh bình thường. Mỗi ngày đều phải chịu tất cả các loại huấn luyện nghiêm khắc nhất. Nếu biết được chuyện của Mễ Kiều, Chu Chí Phong làm sao có thể chấp nhận đây?

Khẽ tính nhẩm trong đầu, chỉ còn 7 ngày nữa là đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, tức sau ngày duyệt binh chính thức kết thúc, tất cả các nam tân binh sẽ bước vào giai đoạn huấn luyện dã ngoại.

Chu Chí Dũng bất đắc dĩ thở dài.

Dẫu biết rằng trên con đường trưởng thành của một người đàn ông thực thụ phải trải qua rất nhiều thống khổ và rèn luyện, nhưng dù sao Chu Chí Phong cũng do một tay Chu Chí Dũng anh chăm lớn nên anh không đành lòng nhìn Chu Chí Phong đau khổ. Chuyện của Mễ Kiều, có lẽ nên đợi Chu Chí Phong huấn luyện dã ngoại về rồi nói. Sở dĩ Chu Chí Dũng luôn che chở, bảo bọc Chu Chí Phong là vì mẹ anh không may mất sớm, ba anh lại không kiên nhẫn trong việc giáo dục con cái nên có thể nói, Chu Chí Dũng chẳng những làm anh mà còn làm mẹ của Chu Chí Phong. Chu Chí Dũng biết rõ em trai anh rất yêu Mễ Kiều, nếu hiện tại anh nói ra sự thật, phỏng chừng sẽ phát sinh rất nhiều việc ngoài ý muốn.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua.

Vào buổi tối trước ngày duyệt binh, vì để bù đắp những gian khổ trong thời gian qua và nghênh đón một kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, đồng thời cũng tiếp thêm sinh khí cho nam tân binh tham gia huấn luyện dã ngoại, toàn thể tân binh trong trường đều tụ hợp tại căn tin số 3, tiến hành giao lưu kết bạn.

Từ lúc vào trường quân đội Tây Sơn đến nay, đây là lần đầu tiên các tân binh cảm thấy ngoại trừ quân quy quân kỷ, nơi này còn có tình người. Ngoài ra, trên tất cả các bảng thông báo của trường lúc chiều có viết, toàn thể tân binh có thể mặc thường phục đến tham dự.

Kèm theo những tiếng hoan hô vang dội, Mễ Kiều cùng Hoắc Đình Đình đích thân dẫn các thành viên trong liên của mình đến căn tin số 3.

Sau khi đã kiểm kê nhân số đầy đủ trước cửa căn tin, chính trị viên Vương Văn Yến liền rống to, “Sau khi vào trong là thời gian tự do hoạt động, giải tán!”

Nam có, nữ có, tất cả đều chen chúc ở cửa căn tin mà vào trong khi Mễ Kiều lại bình tĩnh cười nhạt, tay vỗ vỗ một bì thư trong túi xách. Thầm nghĩ nói sớm vẫn hơn nên đêm nay, cô nhất định phải gặp Chu Chí Phong để tỏ rõ thái độ.

Mọi người ùa vào như ong vỡ tổ khiến cả căn tin trống trải không một bóng người, phút chốc trở nên đông nghìn nghịt.

Từng nhóm ba nhóm năm, không phân biệt nam nữ, tụ hợp lại cùng một chỗ giao lưu với nhau, thỉnh thoảng cũng có vài tiếng la hét, rượt đuổi như những đứa trẻ.

Mễ Kiều chạy quanh các bàn tìm Chu Chí Phong. Lấy sự để ý của Chu Chí Phong đối với cô, cô biết anh ta nhất định cũng đang đi tìm cô.

Bỗng nhiên, trên vai chợt trầm xuống, Mễ Kiều không kịp suy nghĩ, cười xấu xa quay đầu cợt nhả nói, “Chu Chí Phong! Em biết ngay là anh sẽ tìm em mà!”

Lời còn dứt, nụ cười trên môi Mễ Kiều đã cứng lại.

Vốn dĩ là sắc mặt vui sướng nhưng bị câu nói vô tình của Mễ Kiều làm đen lại, Trầm Nghê Trần ảm đạm nhìn bộ dáng hoan hỉ của cô, đáy mắt thoáng qua một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói, “Xem ra, người mà em muốn tìm không phải anh. Vậy em cứ tiếp tục tìm đi.”

Nói xong, Trầm Nghê Trần liền buông tay, xoay người bỏ đi.

Đêm nay, anh cũng mặc thường phục với áo thun trắng và quần jean xanh năng động, bất quá, trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn thấp thoáng một sự mệt mỏi nhè nhẹ.

Tuy ngoại hình của anh rất dễ nổi bật giữa đám đông nhưng với cả rừng người như vậy, thật ít có mấy ai nhận ra anh là một đội trưởng.

Trong lòng Mễ Kiều chợt căng thẳng, chẳng lẽ, vừa rồi mặt anh sáng ngời, vui sướng như vậy là vì nghĩ cô đang chạy quanh tìm anh sao?

“Tiểu Trần Trần! Đừng đi!”

Mễ Kiều nhanh tay giữ chặt Trầm Nghê Trần lại, nhí nhảnh di chuyển đến trước mặt anh, nhìn anh nháy mắt cười khẽ.

“Em muốn trả tiền mua điện thoại lại cho Chu Chí Phong, thuận tiện nói chuyện rõ ràng với anh ấy, em không muốn anh ấy tiếp tục ôm hy vọng.”

Vừa nói, Mễ Kiều vừa chỉ vào túi xách của mình rồi làm nũng lắc lắc tay Trầm Nghê Trần.

“Cậu.”

Chu Chí Phong chẳng biết từ đâu đến, nịnh nọt đứng cạnh Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều gọi thân thiết khiến Mễ Kiều phải nhíu mày suy nghĩ.

Khó trách lần trước ở nhà Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần có thể tự do chỉ huy hai anh em Chu gia làm việc như vậy, thì ra anh là cậu của bọn họ!

Nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt Mễ Kiều, trong lúc nhất thời, Trầm Nghê Trần đã quên sạch những lời thoại được chuẩn bị tốt từ sớm.

“Tôi đã nói rồi, không cần gọi bậy!”

Nói xong, Trầm Nghê Trần bỗng nghiêng người, kéo Mễ Kiều ra sau lưng, bộ dáng thật khoa trương đến buồn cười.

“Đưa anh!”

Khi Trầm Nghê Trần ngoảnh mặt nói thầm với Mễ Kiều, cô phải sửng sốt vài giây mới hiểu được ý anh, vội vàng cúi đầu lấy bì thư trong túi xách ra, định bụng sẽ đích thân giao cho Chu Chí Phong, ai ngờ Trầm Nghê Trần đã đi trước một bước đoạt lấy.

“Cầm lấy, đây là tiền mua điện thoại của Kiều Kiều, giờ trả lại cho cậu. Mong cậu từ đây về sau cách xa cô ấy một chút.”

Chu Chí Phong nghe vậy, nhất thời sửng sốt nói, “Chuyện đó, cậu, trước đây là do con không kễ phép, con…”

“Đủ!”

Trầm Nghê Trần thấp giọng quát, hai mắt tràn đầy lửa giận như hận không thể thiêu chết Chu Chí Phong ngay lập tức.

Cứ đứng đây đôi co mãi cũng không phải cách, ngày càng có nhiều người tò mò nhìn về phía bọn họ. Mễ Kiều không muốn gây sự chú ý nên đành lên tiếng, “Chí Phong, thực xin lỗi, em đã có người trong lòng. Đời này, em với anh chỉ có thể làm bạn, không thể có khả năng khác. Anh hãy quên em đi. Thực xin lỗi.”

Nói xong, Mễ Kiều vừa áy náy vừa xấu hổ lôi kéo Trầm Nghê Trần rời khỏi căn tin.

Bên ngoài thật yên tĩnh, nhiệt độ cũng hơi se lạnh, không ồn ào và ấm áp như trong căn tin.

Mễ Kiều giận dỗi buông tay Trầm Nghê Trần, trên mặt có chút mất hứng.

Cẩn thận đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau khi phát hiện nơi đây không có ai khác ngoài họ, cô mới oán giận mở miệng trách, “Vừa rồi anh làm vậy có phải hơi quá đáng không?”

Trầm Nghê Trần ghen, cô có thể lý giải. Nhưng trắng trợn thương tổn một người như vậy, cô thật sự không chấp nhận được.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Trầm Nghê Trần chỉ lẳng lặng đứng đó, không nhìn cô, cũng không nói một lời.

Thấy vậy, Mễ Kiều bèn thơ dài rầu rĩ nói, “Nói sao thì anh cũng là cậu của Chu Chí Phong, sao có thể nói những lời làm tổn thương anh ấy như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui