Lục Thiệu Khiêm hơi nhướng mày.
Nhàn nhạt câu môi, khẽ gật đầu: "Ừ, rất lợi hại.
"
Trình độ của cô, cơ hồ cùng hắn không phân cao thấp.
Đối với người ưu tú, hắn cũng không keo kiệt mà khích lệ.
Chỉ thấy con ngươi nữ hài bỗng chốc lóe sáng, cũng lộ ra một tia chờ mong.
"Cái kia!.
Lục tiên sinh, anh có thiếu vệ sĩ sao?"
Cô nắm chặt quyền, mặt đầy nghiêm túc: "Tôi tin rằng, nhất định có thể đảm nhiệm chức vị này.
"
Lời này vừa nói ra, xung quanh chợt yên tĩnh.
Áp Áp càng thiếu chút nữa ở trên đầu Hạng Tinh té ngã.
Áp Áp kêu rên: [ Tiểu tổ tông ơi, cô có phải hay không đã quên Lục Thiệu Khiêm rất lợi hại a.
]
Trước khi sáng lập nên tập đoàn An Hoà, Lục Thiệu Khiêm chính là lính đặc chủng trong chiến dịch đặc biệt! !
Muốn làm vệ sĩ của hắn cũng quá không hiện thực, không chừng người ta còn có mười cái vệ sĩ nha!
Áp Áp cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp tan vỡ.
"Có thể.
"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh tức khắc giống như gặp quỷ mà nhìn thiếu gia nhà mình.
Gì! ! ?
Thiếu gia khi nào thì thiếu vệ sĩ!
Ngay cả Hạng Tinh đều bị câu trả lời không chút do dự của nam nhân làm chấn động một chút.
Đôi mắt mềm mại chớp chớp, nhìn về phía hắn.
Cô cho rằng, hắn ít nhất còn phải hỏi vài vấn đề.
"Nhưng mà, tôi có cái điều kiện.
"
Lục Thiệu Khiêm chịu đựng ý nghĩ trong lòng rằng anh ta muốn duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ trước mặt mình.
"Tiền lương của cô, trước hết phải dùng toàn bộ để chi trả viện phí cho Tô Thanh Triết.
"
! ! Hả?
Hạng Tinh ngẩn ngơ.
Sợ nàng nghe không hiểu, Lục Thiệu Khiêm cười nhẹ, tiếp tục bổ sung, "Ngươi làm tổng giám đốc bị thương, chẳng lẽ không tính toán đền bù tổn thất của công ty mấy ngày qua?"
A! !
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu.
Hình như rất có đạo lý.
Dù sao, nàng chỉ cần ở lại chỗ này mà thôi.
Có tiền lương hay không, cũng không quan trọng.
Được.
"Nếu đồng ý rồi, liền tiến vào ăn sáng đi.
"
Lục Thiệu Khiêm liếc mắt nhìn nữ hài một cái, liền xoay người trở về trong phòng.
! !
Trên bàn cơm.
Lục Thiệu Khiêm, không, bao gồm cả Chu bá cùng người làm xung quanh, đều là yên lặng mà nhìn nữ hài rũ mắt mân mê trên bàn ăn.
Ánh mắt lộ ra tia kinh dị.
Chỉ thấy nàng đã chiên trứng, nướng bánh mì, con dao nhỏ ở phía trên khoa tay múa chân vài cái.
Sau đó, đem mấy lát bánh mì quy quy củ củ cắt đều thành mười sáu hình vuông nhỏ.
Nàng nhắm mắt lại trong sự lo lắng, trong lòng cầu nguyện, rồi ăn từng chút từng chút một, cẩn thận nhấm nháp tư vị.
Chu bá và đám người vẻ mặt mộng bức.
Món trứng với bánh mì bình thường như vậy mà được nàng ăn với một cảm giác trân quý.
Mọi người theo bản năng mà nhìn về phía Lục Thiệu Khiêm.
Lại thấy thiếu gia nhà mình đôi mắt sững sờ, yên lặng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.
Hai tay cầm dao và nĩa khẽ run lên.
Nàng như vậy, làm hắn nhớ tới cái đêm tuyết rơi năm năm trước.
Ánh mắt Lục Thiệu Khiêm có một chút hoảng hốt.
Nữ hài mảnh khảnh suy nhược, chẳng lẽ, cũng trải qua cái kia sao?
Nam nhân thu hồi suy nghĩ, khóe môi nhẹ cong.
Hắn đối với cô, càng ngày càng có hứng thú.
!.
.
Dùng xong bữa sáng, Hạng Tinh bị Lục Thiệu Khiêm ném lên xe việt dã.
"Hôm nay là cuối tuần, tôi không đi làm, chúng ta đi dạo phố.
"
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của nàng, Lục Thiệu Khiêm cười cười, khởi động xe.
"Đồ dùng sinh hoạt của cô, Chu bá sẽ chuẩn bị tốt, nhưng quần áo linh tinh, cô chính mình chọn.
"
Anh dừng lại, quay mặt hơi hơi nhướn mày nhìn cô: "Dù sao, thẩm mỹ của Chu bá không được tốt lắm.
"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y .