Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe thấy câu "sinh nhật vui vẻ" của Kỳ Nguyệt, khuôn mặt Lăng Phong sắp vỡ vụn luôn rồi.
Lão tử một chút vui vẻ cũng không!
Lão tử bị cô hù chết thì có!
Vì sao cô lại xuất hiện ở kí túc xá nam bọn tôi, còn chui ra từ giường của Cố Hoài!
Lăng Phong ngã ngồi trên mặt đất nửa ngày vẫn chưa bò dậy, vừa nhìn Cố Hoài vừa ôm trái tim nhỏ bé suýt ngất: "Cố Hoài!!! Con ngựa này chính là bất ngờ cậu giành cho lão tử à?"
Bất ngờ này suýt chút nữa khiến anh ta thăng thiên rồi!
Giang Lãng cũng không tốt hơn là bao, bị dọa cho xanh mặt.
Đang êm đang lành đột nhiên lòi ra một người sống, ai mà không sợ cơ chứ!
"Bạn học khoai tây...!Cậu cậu cậu...!Rốt cuộc cậu vào bằng cách nào...!Vì sao lại xuất hiện ở kí túc xá bọn tôi...!Còn ở trên giường Cố Hoài...!Cậu làm gì Cố Hoài rồi?"
Giang Lãng lên án, lại nhìn thấy Cố Hoài bình tĩnh đỡ Kỳ Nguyệt ngồi dậy, rõ ràng anh biết sự tồn tại của Kỳ Nguyệt, hơn nữa còn biết cô trốn dưới chăn!
Thậm chí...
Kỳ Nguyệt liếc sang gói hạt dẻ rang đường trong tay Kỳ Nguyệt, cùng câu "bánh kem ngon lắm" của cô.
Kỳ Nguyệt không thể nào tự lấy đồ ăn, vậy chỉ có một khả năng duy nhất, có đồng lõa!
Mà đồng lõa này chính là Cố Hoài!
Khó trách đêm nay cậu ta thấy khẩu vị của Cố Hoài khá tốt, hóa ra đều nhét vào bụng cô nhóc này!
Giang Lãng nhìn Kỳ Nguyệt, lại nhìn sang Cố Hoài, cuối cùng đưa ra kết luận: "Cậu cậu cậu...!Hóa ra hai cậu cấu kết với nhau làm việc xấu?"
Kỳ Nguyệt đứng ở mép giường, vuốt lại mái tóc rối bời, bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu đừng nói bậy! Tôi không có! Tôi không có! Cũng không liên quan gì đến đại thần! Là do đại thần phát sốt, tôi nghe nói đêm nay các cậu chơi bóng rổ không ở kí túc xá, trong phòng chỉ có mình đại thần, nên mới đến đây đưa cháo và thuốc.
Gọi cậu ấy không bắt máy, tôi đương nhiên không yên tâm, sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì...!Dì quản lý kí túc xá thấy tôi sốt ruột nên châm chước, tôi liền chuồn êm lên đây..."
Giang Lãng và Lăng Phong bày tỏ: Không tin!
Lăng Phong lập tức hỏi: "Vậy sao cậu lại nằm trên giường của Cố Hoài?"
Kỳ Nguyệt thở dài: "Còn không phải vì các cậu đột nhiên trở về hay sao, tôi sợ bị phát hiện thì các cậu lại hiểu lầm.
Lại nói, tôi chuồn êm vào đây, dưới tình thế cấp bách chỉ đành tìm chỗ trốn thôi."
Kỳ Nguyệt oán giận: "Vốn cho rằng chờ đại thần giúp tôi tìm một cớ để đánh lạc hướng các cậu thì tôi có thể đi rồi, ai ngờ các cậu đột nhiên dẫn nhiều người về như vậy, còn tổ chức party trong kí túc xá để đón sinh nhật! Hại tôi không ra ngoài không được! Còn bắt tôi buộc phải nằm trong chăn tham gia party!"
Khóe miệng Giang Lãng hơi giật: "Bắt? Tôi thấy cậu ăn rất vui vẻ đấy."
Lăng Phong cũng lấy lại tinh thần: "Tôi còn thắc mắc không hiểu vì sao chỉ ngồi hai người đã sập giường! Hóa ra còn giấu một người nữa! Có thể không sập sao!"
Kỳ Nguyệt yếu ớt giơ tay lên: "Việc này không liên quan đến tôi, lúc tôi trốn, giường vẫn rất tốt, đại thần có thể chứng minh."
Cố Hoài thuận theo gật đầu: "Ừ, không liên quan đến cậu."
"OK OK OK, tại tôi, tất cả đều tại tôi hết, tôi là người thừa, được chưa!"
Lăng Phong tức giận suýt rớt nước mắt, lại hát lên một câu: "Rõ ràng là bộ phim của ba người, nhưng em mãi mãi không được xướng danh ~~~" *
(*) Lời bài hát Mãi Luôn Lặng Lẽ - A Sang.