Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt bẻ khớp ngón tay đếm thời gian, hưng phấn đến mức hơn nửa đêm vẫn chưa buồn ngủ, cuối cùng đã đến ngày hôm sau.
Đại thần nói hôm nay chuyển phát nhanh sẽ đến, cô rất muốn hỏi thử đã tới chưa, nhưng ngại biểu hiện quá vội vàng, huống chi đại thần chắc chắn rất bận.
Vì thế, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tới thời gian đã hẹn, vì lấp liếm nên cô không đi cùng Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường.
Sớm biết có ngày này, từ đầu cô đã không nói dối!
Cùng lúc đó, lô ghế sinh nhật.
Lúc Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đến nơi thì hơi ngạc nhiên, trên lô ghế đã đầy ắp người.
"Nhiều người như vậy sao?" Tống Thu Thu kinh ngạc.
Tô Tiểu Đường cũng có chút kỳ quái: "Không phải Lăng Phong nói đã qua sinh nhật, nên dịp này chỉ tụ tập đơn giản thôi sao?"
"Hây da! Chủ yếu bởi vì lớn lên quá đẹp trai! Nhân khí cao! Không còn cách nào khác!" Không biết Lăng Phong bước đến từ lúc nào, đắc ý khoe khoang.
Nhìn một phòng đầy người, Tống Thu Thu ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Cậu chắc chắn vì cậu quá đẹp trai, mà không phải do bạn cùng phòng của cậu quá đẹp trai chứ?"
Lăng Phong bị vạch trần tại chỗ: "! "
Mấy ngày nay Lăng Phong không có việc gì thì liền lãi nhãi về nỗi kinh sợ mình đã chịu vào ngày sinh nhật, có thể Cố Hoài cũng thấy áy náy, nên hiếm khi chủ động tụ tập một lần, xem như đền cho anh ta một lần sinh nhật khác.
Lăng Phong cảm thấy đề nghị này không tồi, nên thuận tiện mời luôn những người bạn hôm đó bận không đến được.
Giang Lãng cảm thấy một lũ đàn ông ăn cơm cũng không có gì vui, vì thế liền đề nghị gọi nhóm Tống Thu Thu, Cố Hoài không phản đối, nên liền quyết định như vậy.
Kết quả thì hay rồi, vừa nghe Cố Hoài sẽ đến, những người bạn nữ của Lăng Phong đều muốn đi, kế đó bạn thân của những người đó cũng muốn đến!
Cuối cùng, người muốn tới ăn sinh nhật anh ta ngày càng nhiều, lô ghế lớn nhất suýt chút nữa cũng không đủ chỗ, so với sinh nhật thật của anh ta còn long trọng hơn!
Tống Thu Thu vừa dứt lời, Giang Lãng thò đầu qua: "Cậu ấy cũng đâu có mỗi Cố Hoài là bạn cùng phòng, bạn cùng phòng đó có thể là tớ đúng không?"
Tống Thu Thu trừng cậu ta: "Xin đừng trợn mắt nói mò, cảm ơn!"
Giang Lãng: "Đệch! Hôm trước là tớ đề nghị với Lăng Phong, nên cậu ấy mới mời các cậu đến, cậu lại đối xử như thế với tớ à?"
"Cậu? Cậu sẽ có lòng tốt như vậy?" Tống Thu Thu khoanh tay trước mặt, rõ ràng không quá tin tưởng.
Thật ra ngày thường bọn họ không giao lưu nhiều, cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu trong nhóm chat để chọc cười nhau, hơn nữa hầu như lần nào đề tài cũng xoay quanh dưa của Cố Hoài, nói trắng ra thì không thân đến mức tham gia sinh nhật của nhau.
Đặc biệt là Giang Lãng, dường như lần nào cô ấy và Giang Lãng cũng đều cãi nhau, có thể nói như nước với lửa, cho nên việc Giang Lãng chủ động muốn mời các cô khiến Tống Thu Thu không tin cho lắm.
"Tớ không có lòng tốt chỗ nào? Cậu nói chuyện phải dùng lương tâm nhá!"
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lăng Phong đứng ra ngăn lại: "Ôi đừng cãi đừng cãi! Nói trọng điểm, quà sinh nhật đâu, các cậu có mang không?"
Tống Thu Thu hơi câm nín: "Đang êm đang đẹp cậu mời thêm lần sinh nhật thứ hai, chẳng lẽ là vì muốn được nhiều quà hơn sao? Cậu ranh ma quá đi!"
Lăng Phong không vui: "Êm đẹp? Cái gì mà êm đẹp chứ! Sao cậu không hỏi bạn cùng phòng của cậu đã làm chuyện tốt gì? Cậu biết hôm sinh nhật tớ, trái tim nhỏ bé của tớ đã chịu tổn thương lớn thế nào không???"
!.
(*) Lô ghế: Trong một nhà hát, lô ghế (hộp/loge/hộp opera) là một khu vực chỗ ngồi nhỏ, tách biệt với khán phòng, dành cho một số người đặc biệt để xem riêng buổi biểu diễn hoặc sự kiện.
Các lô ghế thường được đặt ngay phía trước, bên cạnh và trên mức của sân khấu.