Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lăng Phong và Giang Lãng nghe vậy thì lập tức nhìn chằm chằm Cố Hoài như hổ rình mồi, sau khi nhìn Cố Hoài lại nhìn chằm chằm sang hai ly trà sữa trong tay Kỳ Nguyệt, biểu cảm rất chi là đau đớn.
Lăng Phong vội chạy nên làm rớt một chiếc giày, trên tay còn cầm quyển "Trăm Năm Cô Độc", anh ta tức giận ném cuốn sách đó xuống đất: "Cậu mua trà sữa cho tớ, vì sao lại tặng cho người khác! Sau ngần ấy năm yêu đương, mẹ nó cuối cùng tớ trao tình cảm nhầm người rồi à!!!"
Kỳ Nguyệt: "! ?"
Kỳ Nguyệt chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới kịp hiểu, cô ho nhẹ một tiếng: "Hóa ra trà sữa này là mua cho các cậu?"
Khó trách Cố Hoài sẽ mua trà sữa!
Cho nên hai người vội chạy xuống đây, cả giày cũng làm rớt chính là vì hai ly trà sữa?
Cậu thích uống trà sữa đến mức nào vậy?
"Ngại quá, tôi không biết nó là của các cậu.
Để tôi mua lại! " Kỳ Nguyệt đưa trà sữa sang.
Cố Hoài đứng bên cạnh Kỳ Nguyệt, không hề lên tiếng, những vẻ mặt kia khiến Lăng Phong và Giang Lãng cảm thấy nếu mình dám lấy trà sữa của ái phi nhà Cố Hoài, bọn họ sẽ bị Thánh Thượng chém đầu.
Lăng Phong khí phách đáp: "Không cần, chúng tôi không ăn đồ phải ăn xin!"
Vẻ mặt Giang Lãng khi nhìn Kỳ Nguyệt chẳng khác nào nhìn một yêu phi họa quốc, anh chậc lưỡi: "Không ngờ lại là cậu nha, bạn học khoai tây! Cậu theo đuổi gắt gao quá! Không chỉ lấy được trà sữa mà còn ngồi lên xe của Cố Hoài!"
Kỳ Nguyệt nhận ra bọn họ đang hiểu lầm, khóe miệng hơi giật giật, cô giải thích: "Bạn học hai điểm này, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Cố Hoài chỉ tình cờ gặp nhau thôi, cậu ấy vì giúp tôi giải vây nên mới chở tôi một đoạn, lúc ấy! "
Giang Lãng hoàn toàn không nghe lọt chữ nào mà Kỳ Nguyệt giải thích, chỉ lo gào thét sửa lời của cô: "Giang Lãng! Mẹ nó gọi tôi là Giang Lãng!!!"
Tống Thu Thu đứng bên cạnh ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha! Nguyệt bảo, cậu thật giỏi! Cái tên hai điểm dễ nhớ hơn nhiều!"
Giang Lãng nhận ra Tống Thu Thu là người bạn hôm đó của Kỳ Nguyệt, cắn răng nói: "Tôi hai điểm thì làm sao? Cậu năm điểm thì hay hơn tôi chỗ nào?"
Lăng Phong nhặt giày và sách về, nhìn Giang Lãng, nhìn Tống Thu Thu, lại nhìn sang Cố Hoài, đột nhiên nhận ra: "Cậu hai điểm, cậu năm điểm, cậu thì không điểm, vừa đúng gom đủ 250*! Tuyệt nhở!"
(*) 250: Một câu chửi trong tiếng Trung, nghĩa là đồ ngu.
Giang Lãng: "! "
Tống Thu Thu: "! "
Cố Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Phong: "Nếu tớ nhớ không lầm thì điểm lần trước của cậu cũng là năm.
"
Tống Thu Thu vừa nghe liền lập tức cười lớn: "Phụt ha ha ha, phòng các cậu vừa lúc gom đủ 250! Xin đừng kéo tôi vào! Tôi đơn độc!"
Lăng Phong: "! ???"
Lăng Phong nhìn sang Cố Hoài với vẻ không thể tin được: "Mẹ nó! Tớ không hiểu, vì sao cậu lại làm ra hành vi hại người không lợi mình như vậy! "
Cố Hoài liếc anh ta một cái: "Sao cậu biết không lợi?"
Lăng Phong: "! ???"
Tên nhóc này nói chuyện càng ngày càng thâm sâu là sao nhở?
Lúc này, chuông di động của Kỳ Nguyệt và Tống Thu Thu đồng loạt vang lên âm báo.
Là thông báo từ nhóm chat kí túc xá của họ, Tô Tiểu Đường nhắn đến.
[Tô Tiểu Đường]: Sao lại thế này sao lại thế này?
[Tô Tiểu Đường]: Nguyệt bảo thoát ế?
[Tô Tiểu Đường]: Người lái xe kia sẽ không thật sự là lão đại chứ?
[Tô Tiểu Đường]: Nguyệt bảo có triển vọng nha! Nếu là lão đại, tớ có thể miễn cưỡng chấp nhận cậu phản bội! Nguyên liệu thi đấu của tớ còn thừa rất nhiều, có muốn tớ làm một cái bánh kem mang về chúc mừng không?
Hiển nhiên, Tô Tiểu Đường đang tham gia thi làm bánh bên ngoài cũng thấy bài viết trên diễn đàn.
Tống Thu Thu thở dài, đáp lại: [Không có, đừng mang theo, hiểu lầm thôi! Tớ biết không có khả năng mà, Nguyệt bảo cả đời tận hiến với khoai tây, sao có thể trầm mê nam sắc chứ! ]
[Tô Tiểu Đường]: Hiểu lầm? Vậy tớ càng phải làm! Chúc mừng liên minh cẩu độc thân của chúng ta không gì phá nổi!
[Kỳ Nguyệt]: !
[Tống Thu Thu]: Cậu nói rất có lý!