Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong sân tập bắn.
Trong lúc mọi người đang đoán ai sẽ thắng, Cố Hoài lại không đáp ứng yêu cầu tỉ thí của cô gái kia, trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, loại tỉ thí này không có ý nghĩa.
"
Cô gái sốt ruột: "Sao lại không có ý nghĩa! Em dám đánh cược, vì sao anh lại không dám?"
Kỳ Nguyệt: "! "
Đương nhiên cậu ấy không dám rồi, không thì sẽ tự ăn đủ đó!
Kỳ Nguyệt vừa mới nghĩ vậy, giây tiếp theo đã nghe Cố Hoài đáp: "Tôi có bạn gái.
"
Kỳ Nguyệt: "! ?"
Mọi người lập tức ồ lên.
"Ái chà! Đáng tiếc! Chàng trai soái như vậy lại có bạn gái rồi!" Diệp Lộ Vi lắc đầu tiếc nuối.
Trong lòng Kỳ Nguyệt lại nghĩ: Đại thần có bạn gái ư?
Khi nãy cô còn kiến nghị với đại thần nên tìm một bạn gái lợi hại đó, sao anh có thể có bạn gái chứ?
Chắc là cố tình nói vậy để cô gái kia từ bỏ.
Quả nhiên Cố Hoài vừa dứt lời, cô gái kia đã đáp ngay: "Cố Hoài, anh đừng hòng lấy lệ với em! Anh cho rằng đeo chun buộc tóc trên tay, em sẽ tin giống những người khác sao? Cái gì mà đào góc tường, trộm thạch anh! một chữ em cũng không tin! Anh căn bản không có bạn gái! Vì sao lại không thể cho em một cơ hội!"
Ái chà! Quả nhiên bị phát hiện rồi!
Kỳ Nguyệt lộ ra biểu cảm nằm trong dự liệu.
Cô gái tiếp tục hùng hổ hăm dọa nói tiếp: "Nếu muốn em tin tưởng, ít nhất anh phải để em gặp cô ta! Nếu là thật, vậy anh lập tức gọi cô ta đến đây, em thấy được người thật sẽ hết hi vọng!"
Cố Hoài lạnh nhạt nhìn cô ta: "Cô chắc chứ? Bạn gái tôi khá hung dữ đấy.
"
Hiển nhiên cô gái không tin: "Đương nhiên, em chắc chắn!"
Cố Hoài hơi trầm ngâm, sau đó đáp: "Được.
"
Cô gái không ngờ Cố Hoài thật sự đáp ứng, sắc mặt có chút khẩn trường.
Dưới ánh mắt ngờ vực của cô gái, Cố Hoài gọi một cuộc điện thoại.
Vào lúc này, quần chúng ăn dưa đều nín thở chăm chú chờ cú điện thoại của Cố Hoài.
Diệp Lộ Vi đứng bên cạnh hưng phấn nói thầm: "Ái chà chà! Gọi bạn gái kìa! Thật sự gọi bạn gái đó! Vậy càng náo nhiệt! "
Kỳ Nguyệt hơi giật mình, Cố Hoài thật sự gọi sao!
Nhưng, cậu ấy có thể gọi ai!
Cậu ấy đâu có bạn gái.
Trong lúc Kỳ Nguyệt đang nghi hoặc, di động trong túi quần đột nhiên vang lên tiếng chuông báo có cuộc gọi.
[ Hồng trần lắm nực cười, si tình lắm cô liêu, tự cao tự đại thế mà tốt ]
Dưới bầu không khí yên tĩnh, chuông di động của Kỳ Nguyệt vang lên thật sự quá đột ngột.
Trong phút chốc, hầu như tất cả ánh mắt đều dồn về phía Kỳ Nguyệt, bao gồm cả Cố Hoài đang gọi điện thoại.
Cố Hoài đang gọi.
Mà chuông di động của Kỳ Nguyệt lại vang lên.
[ Cùng rượu vang ca, ta chỉ nguyện vui vẻ đến già ]
[ Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh ]
[ Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào, cái chính là được một mình phiêu du ]
[! ]
Chuông di động của Kỳ Nguyệt vẫn không ngừng vang lên.
Kỳ Nguyệt mơ hồ cảm thấy có một loại dự cảm không tốt cho lắm.
Cô máy móc cúi đầu, moi điện thoại ra, nhìn tên.
Tên người gọi: Đại Thần Quang Minh Chiếu Rọi.
Kỳ Nguyệt ngu người nhìn sang Cố Hoài, vừa lúc bắt gặp tầm mắt anh.
Kỳ Nguyệt dùng ánh mắt tặng cho đối phương vô số dấu chấm hỏi: "! ???"
Lâm Diệu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm di động của Kỳ Nguyệt, vô cùng tri kỉ nhắc nhở cô: "Sư phụ, người có cuộc gọi kìa.
"
Chuông di động vẫn đang reo, Kỳ Nguyệt chỉ có thể máy móc bắt máy: "Ặc, alo! ?"
Ngay lúc Kỳ Nguyệt vừa nhấc máy, quần chúng ăn dưa đứng đối diện Cố Hoài cũng thấy cuộc gọi của anh được chuyển tiếp.
Cố Hoài đặt di động bên tai, khóe môi hơi cong lên, anh lướt qua đám người, nhìn về phía Kỳ Nguyệt: "Alo, bạn gái, có tiện giúp tớ một việc không?"
Kỳ Nguyệt: "! "
Không lâu trước đây cô mới nói với Cố Hoài là "gọi bất kì lúc nào cũng được", kết quả "bất kì lúc nào" tới thật rồi!
Cứu nguy nhanh nhất lịch sử!
Về phía Diệp Lộ Vi và Lương Khải, hai người nhìn chằm chằm điện thoại của Kỳ Nguyệt, hạt dưa trên tay đã rớt đầy mặt đất vì cả kinh rồi!
!.
(*) Nhạc chuông của Kỳ Nguyệt là bài hát Tiếu Hồng Trần do Trần Thục Hoa trình bày.