Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Năm thứ tư đại học luôn bận rộn và khô khan, gần đây Tô Tiểu Đường và Tống Thu Thu luôn chìm đắm trong báo cáo thực tập, luận văn tốt nghiệp và các loại dưa nhạt nhẽo.
Nhưng Kỳ Nguyệt lại không giống thế, khoảng thời gian này cô đều chìm đắm trong biển tri thức, không ngừng xem các loại tài liệu về lai giống khoai tây, sức mạnh kia còn điên cuồng hơn sĩ tử chuẩn bị thi đại học.
"Giữa chốn giang hồ, tuổi trẻ khinh cuồng, một lòng tung hoành thiên hạ.
Ân oán theo năm tháng,như ánh kiếm vung nhẹ, như bóng ngựa phi nhanh...!Hồng trần còn đó, chẳng bận lòng, chỉ tham luyến sinh sát.
Đàm luận trong cơn say, tỉnh lại hoa đã tàn..."(*)
(*) Bài hát Minh Nguyệt Thiên Nhai - Ngũ Âm JW.
Kỳ Nguyệt mới tắm xong vừa ôm thau vừa ngâm nga một câu hát, sức sống mãnh liệt tỏa khắp bốn phương.
Vô cùng tương phản với bộ dạng không thiết sống của Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường.
Khóe môi Tô Tiểu Đường hơi giật giật, nhịn không được mà hỏi Tống Thu Thu: "Sao gần đây Nguyệt bảo phấn khởi thế nhỉ? Chẳng khác gì được bơm máu gà..."
Tống Thu Thu bỏ một lát khoai tây vào miệng, cười ha hả: "Bởi vì cậu ấy sắp đi hành hương rồi."
"Hành hương? Hành hương cái gì cơ?" Tô Tiểu Đường khó hiểu.
Tống Thu Thu: "Giáo sư Thẩm và 3000 mẫu đất trồng khoai tây."
Tô Tiểu Đường bừng tỉnh: "À...!ra thế! Cậu ấy muốn cùng đại thần hẹn hò! Suýt chút nữa tớ quên mất rồi! Khi nào cậu ấy đi vậy?"
Tống Thu Thu: "Hình như ngày mốt thì phải."
Tô Tiểu Đường sáng mắt lên, lập tức chạy đến bên cạnh Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo, có phải cậu sắp cùng đại thần đi tham quan ruộng thí nghiệm không? Khi nào các cậu đi, đi mấy ngày thế?"
Kỳ Nguyệt vui vẻ trả lời: "Sáng ngày mốt xuất phát, sẽ đi ba ngày, chỗ đó rất xa, chỉ riêng thời gian đi đường đã hai ngày rồi! Yên tâm, tớ sẽ đem đặc sản địa phương về cho các cậu!"
"Ai nha! Trọng điểm không phải đặc sản địa phương!" Đôi mắt Tô Tiểu Đường sáng lấp lánh: "Trọng điểm là cậu sẽ đi ba ngày ba đêm cùng đại thần đó! Dựa theo cốt truyện bình thường thì có phải sẽ phát sinh cái gì đó không?"
Kỳ Nguyệt khó hiểu: "Phát sinh cái gì cơ?"
Tô Tiểu Đường: "Đương nhiên là cọ xát tạo ra tia lửa tình yêu đó!"
Không đợi Kỳ Nguyệt đáp lời, Tống Thu Thu đã cười khan một tiếng: "Cậu ấy và Cố Hoài á? Tia lửa tình yêu? Cốt truyện bình thường đại khái sẽ thế, nhưng cậu ấy và Cố Hoài...!Nói xào ra một đĩa khoai tây thái sợi chua ngọt có khi còn đúng hơn đó!"
Tống Thu Thu lầu bầu: "Không thể nói thế được, tình yêu khoai tây cũng là yêu, tình yêu nông thôn cũng là yêu mà."
Tống Thu Thu: "Cậu làm ơn tỉnh lại đi, giữa bọn họ chỉ có khoai tây, không có tình yêu!"
Tô Tiểu Đường: "Được rồi...!cậu nói có lý..."
Kỳ Nguyệt không để ý tới lời phỉ nhổ của hai người bọn họ mà nhắn tin cho Cố Hoài.
Kỳ Tổng - CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Đại thần, có thể gửi cho tôi số chứng minh thư của cậu được không? Để tôi đặt vé xe và vé khách sạn cho ngày mốt! ]
Gửi xong tin nhắn này, Kỳ Nguyệt lại sợ số chứng minh thư quá riêng tư, vì thế lại nhắn thêm một tin nữa.
Kỳ Tổng - CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Đương nhiên, nếu không tiện nói thì cậu tự đặt nhé, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu! ]
Cố Hoài trả lời rất nhanh.
Anh trực tiếp gửi số chứng minh thư của mình sang, sau đó nhắn thêm một câu: [ Có gì không tiện chứ, chẳng lẽ Kỳ tổng còn có thể bán tớ sao? ]
Nhìn tin nhắn này, Kỳ Nguyệt có hơi quẫn bách, cô vội trả lời ngay: [ Đương nhiên không thể rồi! ]
Cô làm gì có đủ IQ để bán anh chứ...
Nghĩ vậy, cô lại nhắn ngay một tin: [ Đại thần! Lấy IQ của cậu, sao tôi đủ trình bán cậu chứ! ]
Vài giây sau, Cố Hoài đáp lại: [ Đúng vậy, trừ phi tớ cam tâm tình nguyện! ]