Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cuối cùng ba nữ sinh kia rời đi.
Kỳ Nguyệt vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài.
Cố Hoài hỏi: "Xin lỗi, có phải làm cậu khó xử rồi không?"
Kỳ Nguyệt xua xua tay: "Ặc, không sao không sao, đây là lần đầu tôi ghen nên không có kinh nghiệm! May là vừa rồi tôi không mặc..."
Cố Hoài khe khẽ gật đầu: "Ừ, thêm vài lần sẽ quen."
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Cố Hoài, không nhịn được mà nói: "Đại thần, tôi thấy cô bé học đại học C kia rất lễ phép mà, hơn nữa cũng nói là giao lưu học thuật.
Thật ra cho cô bé ấy wechat...!cũng không sao mà?"
Cố Hoài lần nữa mở sách ra, nhìn cô một cái: "Cậu cho rằng tớ và cô ấy có thể trao đổi cái gì?"
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu, ăn ngay nói thẳng: "Tuy rằng tôi biết cậu không lâu, nhưng tôi cảm thấy cậu là kiểu người chỉ cần cậu bằng lòng thì cậu có thể cùng đối phương trò chuyện bất cứ kiến thức hay đề tài gì, dường như cái gì cậu cũng biết, không có cái gì nằm ngoài hiểu biết của cậu cả.
Không chỉ có tài liệu liên quan đến lai giống khoai tây, lần trước tôi thuận miệng nhắc đến đề tài chăm sóc lợn nái sau sinh, cậu cũng có thể đưa ra nhiều hiểu biết thực tế! Thật sự siêu lợi hại!"
Đối với đánh giá của Kỳ Nguyệt, Cố Hoài cười khẽ: "Cảm ơn Kỳ tổng khích lệ.
Nhưng, cậu cũng nói rồi, trừ phi, tớ bằng lòng."
Đối diện với ý cười trong mắt Cố Hoài, Kỳ Nguyệt chợt nhớ đến cuộc đối thoại trên wechat hôm trước với anh.
Cô nói lấy IQ của Cố Hoài, không ai có thể bán anh, lúc ấy Cố Hoài đã trả lời là...!trừ phi anh cam tâm tình nguyện.
Cho nên, ý của Cố Hoài là...
Anh cùng cô thảo luận về lai giống khoai tây, thậm chí có thể bàn về chăm sóc lợn nái sau sinh, là bởi vì anh bằng lòng mà thôi.
Nhưng, anh lại không muốn trò chuyện với nữ sinh của đại học C?
Vào lúc này, Kỳ Nguyệt cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc ấy mình đã thắng ba lần hẹn hò.
Bằng không, tuyệt đối cô sẽ không có loại cơ hội này!
Kỳ Nguyệt mở miệng: "Thật xin lỗi, là do tôi hiểu lầm rồi.
Lúc nãy cô gái kia nói vì giao lưu học thuật, tôi mới cho rằng cậu sẽ đồng ý."
Cố Hoài bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không nhìn ra cô gái kia là Túy Ông chi ý bất tại tửu sao?"(*)
Kỳ Nguyệt hơi kinh ngạc: "Hả! Thật sao? Không thể nào! Việc này tôi...!hoàn toàn không nhìn ra...!sao cậu chỉ cần liếc qua đã phân biệt được thật giả vậy?"
Cô còn tưởng cô gái kia xuất phát từ hiếu học đấy.
Cố Hoài: "Bình thường."
Kỳ Nguyệt: "..."
Đối với đại thần mà nói, loại chuyện này là chuyện bình thường sao?
Quả nhiên quen tay hay việc!
Kỳ Nguyệt nhịn không được mà chặc lưỡi: "Đại thần, IQ của cậu cao như vậy, hẳn rất khó theo đuổi được cậu nhỉ! Kịch bản gì cũng không thoát khỏi tầm mắt cậu! Thật đau lòng cho bạn gái tương lai của cậu..."
Cố Hoài nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt, nhàn nhạt đáp: "Phải xem ai theo đuổi đã."
Kỳ Nguyệt gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu là cô gái cậu thích, nói không chừng cậu sẽ chủ động đó.
IQ của cậu cao như vậy, nếu muốn theo đuổi người khác chắc chắn rất dễ dàng!"
Cố Hoài cười nhẹ một tiếng: "Cũng không nhất định, lỡ như gặp phải một đồ ngốc không hiểu phong tình."
Kỳ Nguyệt nghe vậy thì hơi khó hiểu: "Không phải chứ, được cậu theo đuổi vẫn thờ ơ, người ấy phải không hiểu phong tình đến mức nào chứ?"
Cố Hoài: "..."
(*) Túy Ông chi ý bất tại tửu: nằm trong bài thơ Bùi Viên Đối Ẩm Ca của Nguyễn Khuyến, có nghĩa là "Ý ông say không ở rượu" (ý không ở trong lời, có dụng ý khác).