Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi xuống tàu cao tốc, Kỳ Nguyệt và Cố Hoài lại ngồi xe buýt thêm vài tiếng.
Xe chạy tầm nửa quãng đường thì trời bắt đầu mưa, hơn nữa lượng mưa còn có xu hướng càng ngày càng lớn.
Kỳ Nguyệt đau đầu nhìn ra cửa sổ: "Hình như mưa càng lúc càng lớn rồi...!thời tiết trên núi thật thất thường, trước khi đi tôi còn xem qua dự báo thời tiết, nói mấy ngày này không có mua."
"Nói không chừng đến nơi mưa sẽ ngừng." Cố Hoài đáp.
Kỳ Nguyệt gật đầu, chỉ hi vọng như thế.
Lúc hai người đến nơi trời đã tối đen như mực, thế nhưng lượng mưa vẫn hoàn toàn không có xu hướng giảm bớt.
Trạm xe buýt hai người xuống chỉ có hai người bọn họ, hai người cũng chỉ đem theo một chiếc ô, nhưng mưa lớn quá nên nó cũng chả có tác dụng che mưa gì cả.
Nơi này đều là đường núi, xe không chạy đến nơi họ muốn đến, đoạn đường kế tiếp chỉ có thể đi bộ.
Cũng không biết bao giờ mưa mới chịu ngừng.
Mấy chục dặm gần đây dân cư rất thưa thớt, bây giờ trời tối như mực, mưa to tầm tã.
Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn cô và Cố Hoài.
Cho dù Kỳ Nguyệt thường đi những nơi sơn dã như vậy, nhưng vào lúc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy sởn gai ốc, cô rùng mình: "Má ơi! Nơi này...!hoang vu hẻo lánh...!đồng không mông quạnh...!mưa to đêm khuya...!giống hiện trường phim kinh dị quá đi!"
Cố Hoài cười nhẹ một tiếng: "Nếu đi một người thì quả thật rất giống, hai người thì đỡ hơn nhiều."
Kỳ Nguyệt: "Ặc..."
Đây không phải vấn đề về số người mà?
Kỳ Nguyệt nhìn sang chàng trai kế bên, cho dù đứng ở khung cảnh đáng sợ như vậy, Cố Hoài vẫn vân đạm phong khinh*, anh thản nhiên nhìn màn mưa trước mắt, dường như chỉ đang ngắm cảnh khi đi du sơn ngoạn thủy.
Đại thần đúng là đại thần mà! Ôi cái cảnh giới này!
Kỳ Nguyệt đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm thấy lượng mưa tạt vào người mình giảm đi một chút, còn tưởng mưa đã giảm bớt, quay sang bên cạnh mới thấy không biết từ lúc nào Cố Hoài đã đứng bên hướng mưa rơi, che bớt hơn phân nửa lượng mưa tạt vào người cô.
Ơ?
Chẳng lẽ đại thần cố ý che mưa cho cô sao?
Kỳ Nguyệt mở miệng: "Đại thần, nơi này cách nơi cần đến của chúng ta không xa, đi một lát là đến rồi, nhưng trận mưa này lớn quá, làm sao bây giờ? Phải tiếp tục chờ sao?"
Cố Hoài nhìn màn mưa, chắc trong chốc lát sẽ không ngừng được.
Hơn nữa nếu tiếp tục đứng ở đây, cũng tương đương với đi tiếp dưới mưa.
Cố Hoài: "Còn khoảng bao nhiêu phút nữa?"
Kỳ Nguyệt: "Khoảng tầm mười phút nữa sẽ đến nơi!"
Cố Hoài: "Vậy đi tiếp thôi."
Kỳ Nguyệt cũng muốn như vậy: "Được! Chúng ta đi nhanh một chút!"
Kỳ Nguyệt giơ giỏ xách muốn che đầu, mắc dù cái túi xách nhỏ này cũng che không được bao nhiêu, nhưng có còn hơn không.
Chuẩn bị vọt vào màn mưa, đỉnh đầu cô lại xuất hiện một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ của chủ nhân nó.
Lúc này Kỳ Nguyệt mới phát hiện, không biết Cố Hoài đã cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cô từ khi nào.
Kỳ Nguyệt vội nói: "Đại thần! Cậu mặc áo vào đi, mưa lớn như vậy, sẽ bị cảm đấy!"
Cố Hoài vươn tay giúp cô chỉnh lại áo khoác trên đầu, giọng nói trong trẻo chầm chậm vang lên trong cơn mưa tầm tã: "Dọc đường bạn gái giúp tớ giải quyết nhiều phiền phức như vậy, tớ cũng nên làm một ít trách nhiệm của bạn trai đúng không?"
(*) Vân Đạm Phong Khinh (云淡风轻): Bình thản, thờ ơ, lạnh nhạt, bất cần.