Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhưng!
Trọng điểm không phải có thân hay không mà?
Trọng tâm là...
Vừa rồi Cố Hoài nói với Triệu Dục Xuyên câu kia...
Rõ ràng người hỏi là cô, sao lại biến thành cô bị chất vấn rồi?
Kỳ Nguyệt kéo lại đề tài: "Từ từ! Tớ muốn hỏi chuyện vừa rồi, câu cậu vừa nói với Triệu Dục Xuyên là...!là có ý gì?"
Con ngươi Cố Hoài phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót, chập chờn sáng tối, anh nhàn nhạt đáp: "Có hai tầng ý nghĩa, Kỳ tổng muốn hỏi nghĩa nào?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Quả nhiên tâm tư của lão đại không phải thứ người thường có thể đoán được, một câu còn có tận hai nghĩa!
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn thỉnh giáo: "Lão đại, ngài có thể nói cặn kẽ không?"
Cố Hoài khều khều đống lửa trước người, thờ ơ đáp: "Nếu cậu hỏi tầng nghĩa thứ nhất, vậy thì không cần cảm ơn."
Kỳ Nguyệt: "...???"
Nín thở lắng nghe cuối cùng nhận được câu "không cần cảm ơn" là có ý gì?
Còn tầng nghĩa thứ hai nữa chứ! Tầng thứ nhất cô đã không có cách lý giải rồi!
Nhìn biểu cảm mịt mờ của cô, Cố Hoài thở nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói giải thích: "Được rồi, là tớ xem nhẹ mức độ không hiểu phong tình của Kỳ tổng.
Cậu không nhìn ra Triệu Dục Xuyên có ý với cậu sao?"
Kỳ Nguyệt ngây người: "Không...!không thể nào...!Triệu sư huynh...!đối với tớ...?"
Sao có thể chứ!
Có sao?
Sao cô hoàn toàn không nhận ra vậy?
Cho nên, vừa rồi Cố Hoài nói vậy là vì "có qua có lại", giúp cô bóp chết hoa đào ư?
Vậy nên mới nói "không cần cảm ơn" với cô?
Tốc độ diệt hoa đào của đại thần nhanh quá đi, cô còn chưa kịp nhận ra đã bị bóp chết rồi...
Tuy rằng cô không tính yêu đương thời đại học, nhưng thật sự...!Triệu Dục Xuyên nói cô và anh ấy cùng chuyên ngành, cùng chí hướng, nơi làm việc của anh ấy cũng rất gần cô, xét từ khía cạnh khách quan thì anh ấy quả thật là một đối tượng rất thích hợp.
Đương nhiên, đến giờ cô mới nghĩ thì đã quá muộn rồi.
Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu, không biết nên nói gì, ngơ ngác đáp: "Việc này...!Đại thần...!Cậu...!tốc độ diệt hoa đào của cậu nhanh ghê...!tớ còn chưa kịp nhận ra..."
Cố Hoài: "Kỳ tổng quá khen, nên làm."
Kỳ Nguyệt: "..."
Cố Hoài liếc cô một cái: "Nhìn phản ứng của Kỳ tổng, xem ra hơi tiếc nuối?"
Kỳ Nguyệt: "Không có..."
Cố Hoài ra tay nhanh đến mức khiến cô còn không kịp cảm thấy tiếc nuối...
Kỳ Nguyệt suy nghĩ: "Vậy tầng nghĩa thứ hai thì sao?"
"Kỳ tổng nghĩ thế nào?" Cố Hoài hứng thú hỏi ngược lại.
Kỳ Nguyệt thở dài: "Lão đại, tâm tư của cậu sao tớ có thể đoán ra chứ..."
Cố Hoài gật gật đầu: "Vậy tớ cho cậu thời gian, từ từ đoán, ba phút đủ không?"
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi giật: "..."
Cố Hoài cũng đọc được những bình luận kia sao...
....
Cùng lúc đó, trong trạm giám sát.
Sau khi Triệu Dục Xuyên trở về, một nghiên cứu viên trong nhóm tò mò bước lên: "Ê, Đại Xuyên, tiểu sư muội thế nào? Xinh không?"
Trên mặt Triệu Dục Xuyên vẫn còn sót lại vài phần kinh sợ, đáp lại theo bản năng: "Rất xinh đẹp...!không chỉ xinh mà còn nội ngoại kiêm tu, tài năng xuất chúng..."
"Oa! Vậy cậu còn không nắm chặt cơ hội à?" Đồng nghiệp nháy mắt hất bả vai anh trêu chọc.
Khóe miệng Triệu Dục Xuyên hơi co quắp: "Tớ vốn muốn nắm bắt cơ hội..."
"Sau đó thì sao, sau đó sao nữa?"Đồng nghiệp hưng phấn thúc giục.
Triệu Dục Xuyên im lặng trong chớp mắt: "Sau đó...!hoàng đế gây dựng cơ đồ, nửa đường chết yểu..."
Đồng nghiệp không hiểu: "Gì cơ? Nói tiếng người đi!"
Triệu Dục Xuyên thở dài, bất đắc dĩ giải thích: "Tớ chuẩn bị theo đuổi thì gặp tình địch, tình địch một đao hạ gục tớ."
Đồng nghiệp kinh ngạc truy hỏi: "Ôi shit! Tình địch nào mà trâu vậy, chỉ một đao đã hạ gục cậu?"
Triệu Dục Xuyên: "Ha ha..."
Triệu Dục Xuyên cười gượng một tiếng, bày tỏ không muốn nói chuyện.
Đồng nghiệp vẫn chưa từ bỏ ý định bát quái: "Triệu Dục Xuyên, tôi thấy tiểu tử cậu nhát gan thì có! Không phải chỉ là tình địch thôi à, vậy mà có thể dọa cậu chưa đánh đã lui? Rốt cuộc là ai?"
Triệu Dục Xuyên: "Cố Hoài."
Đồng nghiệp: "..."
Đồng nghiệp trầm mặc ba giây, cầm ly trà trên bàn lên, uống một ngụm áp chế sự kinh hãi, sau đó mới nói: "Xin lỗi, làm phiền rồi, coi như tớ chưa thả rắm, cơ đồ này của cậu nên vứt sang một bên đi."