Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 9
Trong thư phòng của căn nhà cũ, Đồng Chấn Thiên tay vịn cạnh bàn, trông như cây thông ngàn năm bất động.
Ông vẫn đang đánh giá Diệp Từ, lại không hề thấy nhân vật quan trọng, Tư Đồ tồn tại.
“Trương tiên sinh, cậu vốn họ Diệp đúng không?”
Sau khi Đồng Chấn Thiên nói câu này, ông mong chờ vẻ mặt kinh ngạc của hai chàng thanh niên, nhưng ông phải thất vọng rồi.
Không nói tới Tư Đồ đã sớm ngờ tới Đồng gia có chuyện, từ khi Diệp Từ đến đây lần đầu tiên, hắn liền có chút kì lạ, trường hợp này tuy nói có chút khác thường nhưng vẫn nằm trong dự liệu của Tư Đồ.
j
Mà bản thân Diệp Từ thì y như không nghe thấy Đồng Chấn Thiên hỏi, hắn dùng vẻ mặt vạn năm không đổi, đáp, “Đúng, tôi vốn họ Diệp.”
Nghe chính miệng Diệp Từ thừa nhận, Đồng Chấn Thiên có chút kích động.
“Đúng là cậu rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, cậu của năm năm trước không giống bây giờ, năm đó cậu lấy thân phận thầy phong thủy xuất hiện, tuy rằng giải quyết được kiếp nạn của tôi nhưng lại trộm đi bức tượng Quan Thế Âm, tôi vẫn luôn tìm cậu.”
“Đồng tiên sinh, tượng Quan Thế Âm rốt cuộc thuộc về ai, chú là người rõ hơn tôi.
Năm đó chú lấy tượng Quan Thế Âm khỏi tay bạn tôi, tôi chỉ giúp trả vật về nguyên chủ.”
“Tuy đó là chuyện không mấy quang minh do tôi làm, nhưng tôi cũng không cho phép ai trộm đi món quý báu của mẹ tôi.”
Diệp Từ cười lạnh lùng, “Nếu chú có bằng chứng thì cứ đi tố cáo tôi, cơ mà trước khi tôi bị truy hỏi, tốt nhất là chú cũng nên thông báo với cảnh sát tội lừa gạt của mình, để cảnh sát khỏi tốn công điều tra, tôi biết cảnh sát ở vùng này rất nhạy bén.”
“Cậu hiểu lầm ý tôi rồi.
Lúc đó cậu trộm tượng Quan Thế Âm đi, tôi có mời cao thủ đi điều tra cậu, nhận được một tin làm tôi kinh ngạc.
Có người nói, cậu từng thề sẽ không gặp mặt hay làm bất cứ chuyện gì liên quan tới Đồng gia, bây giờ tôi xác nhận được cậu, vẫn muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại thề như vậy? Lúc này tại sao còn nhận ủy thác của Triết nhi?”
“Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, tôi nói rất rõ ràng, chuyện trước kia chú muốn truy cứu, tôi sẽ theo hầu, ủy thác lần này, tôi chỉ giúp bạn thôi.”
“Xem ra cậu không chịu nói… Cũng được, ân oán lúc trước chúng ta xóa bỏ, lúc này Đồng gia gặp vấn đề nan giải, là kẻ thù thì cậu rất đáng sợ, nhưng làm người hợp tác, cậu rất đáng tin cậy.
Sau này có việc gì cần, tôi sẽ bảo Triết nhi cố gắng giúp các cậu.”
Cuộc nói chuyện đến đây thì kết thúc, Tư Đồ không hề lên tiếng, nhưng thật ra lại thỏa mãn hiếu ký to lớn trong lòng hắn.
Mọi người thấy Đồng Chấn Thiên tiễn hai người ra đến tận cửa, ai cũng khó hiểu.
Trên đường về, Tư Đồ phụ trách lái xe kiêm thẩm vấn Diệp Từ.
“Tôi còn tưởng anh là một tuyển thủ toàn năng, nghĩ cả buổi, anh cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.”
“Năm đó nhà bọn họ không biết đắc tội với ai, bị hạ phong thủy trong mạch long, tôi phụ trách hóa giải, thuận tiện giúp bạn lấy ít đồ.”
“Nghe anh nói vậy, cái lão Đồng đó không phải đèn không có dầu?”
“Hừ, người của Đồng gia thiếu dầu sao? Đồng Triết kia tại sao lại kêu Đồng Hạo đến, cũng vì lo Đồng Hạo bị kéo qua Chu gia thôi, Đồng Hạo và Chu Tri Nhiên là bạn bè, Chu gia nhất định sẽ tìm hắn làm việc, chiêu này của Đồng Triết là đánh đòn phủ đầu, mặc dù không cao minh, nhưng cũng phá được một đường tính của Chu gia.
Sau đó hắn giả bộ làm người tốt mời người nhà của Chu gia đến, ngoài sáng thì tôn trọng, trong tối thì không.
Người do Chu gia phái đến, chỉ có thể tiếp xúc những thứ Đồng Triết cho hắn.
Hai cách này không tính là cao minh, nhưng hợp lại có thể bao bọc được cục diện hiện tại, kể cả chúng ta cũng nằm trong tay Đồng Triết.”
“Khó thấy nha, một hơi nói nhiều như vậy.
Chuyện đó tôi đã sớm rõ ràng, Đồng Triết ra quyết định này, thật ra cũng không có gì đáng trách, mấy ông già trong tộc trên cơ bản đều như thế.
Bây giờ tôi chỉ hứng thú, tại sao năm đó anh lại thề không đụng vào Đồng gia?”
“Cha của Đồng Chấn Thiên là Đồng Uyên Chi, là bạn chí cốt của sư phụ tôi.
Chuyện này sau đó tôi mới biết, sư phụ biết tôi trộm đồ của Đồng gia, rất tức giận, hơn nửa năm không cho tôi gặp mặt, chờ gặp được rồi thì bắt tôi thề, sau này không được làm những chuyện dính đến Đồng gia.”
“Anh cũng có sư phụ? Tôi tưởng tự học thành tài chứ.
Trước đây sao anh không nói cho tôi nghe chuyện về Đồng gia?”
“Năm đó tôi ở một thành phố quen biết Đồng Chấn Thiên, khi đó bên cạnh ông ta chỉ có một thư ký.
Tôi chưa từng gặp Đồng Triết, làm sao biết bọn họ có quan hệ cha con.
Sau khi tôi cùng cậu đến nhà cũ,phát hiện cơ quan của tầng hầm, có chút quen thuộc.
Đồng gia bọn họ không chỉ có một căn, năm đó tôi đến xem phong thủy cho căn nhà kia, cũng dùng cơ quan giống như thế, chờ tôi nhớ ra thì trễ rồi.
Chuyện này tôi chỉ giúp cậu, không tính là thất hứa với sư phụ.” j
“Nếu sự phụ anh biết thì sao?”
“Chắc cưỡi hạc tới đây đi.”
Tư Đồ đột nhiên cảm thấy Diệp Từ ngoại trừ trông sầu muộn ra còn có chút xảo quyệt.
“Tôi thật muốn gặp sư phụ của anh, vẫn tưởng là anh tự học chứ.”
“Không có sư phụ dạy, tôi sao có thể biết nhiều như thế.
Cậu cũng vậy, nếu ba cậu không bị hãm hại, xử tử hình, cậu sẽ đi làm thám tử sao… Tư Đồ, cậu không định kể với Lâm Diêu sao, có người chia sẻ, cậu sẽ đỡ hơn nhiều.”
Tư Đồ khổ sở cười cười.
“Bây giờ còn chưa được, chờ tra được tổ chức kia rồi tính, tôi vẫn không chắc em ấy có chấp nhận tôi của lúc trước không.”
“Tôi không biết rõ Lâm Diêu, nên khó đoán được hắn sẽ có phản ứng thế nào, nhưng mà nếu cậu nguyện ý… Cậu biết tôi muốn nói gì.”
Đương nhiên biết, Tư Đồ nhìn thoáng qua Diệp Từ, làm sáng tỏ lời hắn, “Anh nói lời đó rất dễ bị hiểu lầm, còn tưởng anh thương thầm tôi.”
“Thẩm mỹ của tôi không cho phép tôi làm vậy.”
Vốn là nói đùa, ai ngờ Tư Đồ lại nổi giận.
“Anh nói cho rõ nha, bộ tôi không đẹp hả, thẩm mỹ của anh mới có vấn đề!”
Diệp Từ nhắm mắt lại, không nhịn được nói, “Cậu đang lo cho bên Lâm Diêu đi.”
“Đúng vậy, không biết tổ trọng án bị em ấy biến thành cái gì nữa.”
Lúc này, vừa lúc là giờ ăn cơm trưa, trong phòng làm việc của tổ trọng án chật kín người, bọn họ vây lại một chỗ, vẻ mặt căng thẳng dựng lỗ tai lên nghe, tập trung tinh thần nghe tình hình trong phòng.
Đột nhiên, một tiếng động lớn phát ra từ phòng Cát Đông Minh.
Mọi người bắt đầu nghị luận.
“Tiếng thứ mấy rồi?”
“Ba, cái ghế thì chắc chắn rồi, không biết thân thể tổ trưởng có đủ chắc không.”
“Tiểu Lâm cũng độc thiệt, ngay cả phòng tổ trưởng cũng dám đập.”
“Tới trễ rồi, hồi nãy có trò hay mà không xem.
Tiểu Lâm vừa nhận được điều lệnh, liền phóng thẳng lên phòng cáo già, còn kéo cổ áo tổ trưởng lôi đi.”
“Kết quả thế nào?”
“Cáo già chạy từ đời nào rồi, chỉ còn tổ trưởng bị Tiểu Lâm kéo về xử.
Ổng nhìn không nổi, tới khuyên mấy câu, bị hắn đạp vào phòng khóa trái, chìa khóa thì ném ra ngoài cửa sổ trước mặt tổ trưởng, Tiểu Trần bọn họ còn đang ở dưới tìm đó.”
Bọn họ bàn tới đây, trong phòng làm việc lại vang lên tiếng động lớn.
“Lần này hình như không phải cái ghế.”
“Ừ, nhất định là chậu hoa trưng trên bàn, ông trời ơi, món đó so với cái ghế còn nặng hơn, tổ trưởng không sao chứ?”
“Tôi đã khuyên tổ trưởng rồi, mấy hôm nay phải đi mua bảo hiểm nhân mạng, có nghe đâu.
Ê, Đàm tử ngồi trong góc làm cái gì vậy?”
“Haha, lúc nãy rất anh dũng bưng ly cà phê vào cho tổ trưởng, kết quả bị Tiểu Lâm đấm cho một phát.”
Mọi người đang quan tâm thế cục phát triển thế nào, lại không có ai đi ngăn, đúng lúc này, Đường Sóc tùy tiện đi vào, miệng nhai táo, nhất thời trở thành tượng đài to lớn trong mắt mọi người.
j
“Tiểu Đường, mau đi khuyên Tiểu Lâm đi, cũng chỉ có cậu mới dám nói chuyện với hắn.”
Đường Sóc chớp mắt, vô cùng ngây thơ nói, “Em đang nghỉ phép mà.”
Mọi người đều choáng váng, Tiểu Đường cũng có phong độ đại tướng lâm nguy không loạn.
Tiểu Đường nhai táo, làm như chẳng có chuyện gì nhìn vào căn phòng đang vang lên tạp âm, lúc này đi tới chỗ Đàm Ninh ngồi chồm hổm, bắt hắn kéo qua đây.
“Đàm ca, anh không sao chứ?”
“Đau chết mệ, một quyền của Tiểu Lâm vừa trúng dạ dày, diễn thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không?”
Đường Sóc cười tủm tỉm, nghĩ thầm, tổ trưởng à, thật sự đừng nên báo với Tư Đồ chuyện này trước, rõ ràng xem Tư Đồ thành thuốc an thần của Lâm Diêu, Lâm Diêu không điên mới lạ.
“Không làm thật ai mà tin, Lâm ca quậy bao lâu rồi?”
“Má ơi sắp ba tiếng rồi.
Nếu cậu không vào khuyên, anh đoán phòng của tổ trưởng sẽ banh hết.”
“Cửa bị Lâm ca khóa trái rồi, em vào không được.”
Đàm Ninh lập tức lấy ra, cười hù dọa, “Nãy giờ chờ có câu này thôi.”
Xem ra vạn năm cũng làm không công, Đường Sóc cầm chìa khóa, ở trước mặt bao nhiêu người, bước tới mở cánh cửa địa ngục.
Trong nháy mắt cửa mở ra, mọi người đều rướn cổ nhìn vào trong, Cát Đông Minh đang ôm một đống văn kiện và cái ly vợ tặng, dựa vào bàn làm việc, trông vô cùng khổ sở.
Mà Lâm Diêu thì đang đưa lưng về phía cửa, lắc lắc chiếc điện thoại gần nát.
Đường Sóc đột nhiên lớn tiếng kêu, “A, Lâm ca, anh làm vậy không tốt với thân thể, vừa mới xuất viện sao có thể nổi giận như vậy, tổ trưởng cũng thật là, đừng chọc ảnh chứ.
Lâm ca, mau để đồ xuống.”
“Cậu vào đây làm gì, ra ngoài.” Lâm Diêu hô một tiếng.
Đường Sóc phấn đấu quên mình giật lấy điện thoại trong tay Lâm Diêu, thuận tiện dùng chân đóng cửa phòng lại.
Nhìn cửa phòng đã đóng chặt, Cát Đông Minh thở ra một hơi.
“Thôi được rồi, cứ tiếp tục thế này ngày mai tôi sẽ thành tin hot trong cảnh cục, bị cấp dưới của mình chỉnh tới thương tích đầy mình.”
“Mới có chút đồ tiếc cái gì, tiền thưởng vụ Ngụy Bằng anh còn chưa đưa cho tôi, cấp trên không phải cố tình cấp tiền cho sao, sao không đưa cho tôi?” Nói xong, Lâm Diêu liền hung hăng đá vào cái ghế.
“Được rồi, đủ thật rồi, đám nhóc bên ngoài đã cho là tôi bị phân thây rồi.
Tiền thưởng thì để chậm chút kêu Tiểu Đường nhận cho, đi lẹ giùm đi, tôi sắp chết rồi.”
Lâm Diêu liếc nhìn cấp trên của mình, lúc xoay người đi ra cửa, Cát Đông Minh hỏi, “Ê, chìa khóa phòng tư liệu cậu giữ hả, để lại đi, có mấy anh em muốn tra tư liệu, tìm tôi hơn cả tuần rồi.”
“Xin lỗi, hôm Ngụy Bằng chết, tôi làm rơi xuống biển rồi.”
“Trả thù, cậu đang trả thù tôi!”
“Ừa, tôi tới trả thù đó.”
Trước khi đi còn ngoái đầu cười, sáng tới mức làm tổ trưởng đại nhân hoa mắt.
Lâm Diêu bị Đường Sóc đẩy ra ngoài, rời khỏi tổ trọng án trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, lúc này, trong lòng hắn rất mâu thuẫn, đi lần này không biết chừng nào mới trở về được.
Lâm Diêu vẫn lái chiếc xe thể thao của Tư Đồ, chiếc xe cỡ nhỏ tiết kiệm của mình bị vứt ở bên cạnh, vốn là của mình, có thiên lý mã không xài, lại đi dùng cái xe bé kia sao? Điểm này Lâm Diêu tính rất cẩn thận.
Đường Sóc ngồi bên cạnh nói, “Lâm ca, em mới gọi điện cho Đại Binh ca, ảnh nói đang trên đường về với anh Tư Đồ, sắp về tới nhà rồi.” Vừa dứt lời, điện thoại đã reo lên.
“Alo.” j
“Nghe nói Đông Minh sắp khóc rồi, em cũng không thông cảm cho cấp trên của mình gì hết.”
“Tôi thông cảm cho hắn, ai thông cảm cho tôi? Trên danh nghĩa, rõ ràng là bị giáng chức, tôi mới rời khỏi cảnh cục, vừa qua cầu vượt.”
“Vậy về nhà đi, hai mươi mấy phút nữa tụi anh về tới rồi.
A, món hồi sáng em làm còn không, anh với Diệp Từ chưa ăn nữa, chết đói rồi.”
“Còn chút, thiếu thì tôi nấu thêm.”
Lâm Diêu vội vã về nhà, cởi áo khoác vào nhà bếp, trong nhà còn bao nhiêu thứ có thể ăn đều lấy ra hết, rất nhanh đã nấu xong hai nồi mì, mà lúc này, Tư Đồ cũng vừa mở cửa vào nhà.
“A, thơm quá, đói chết.
Tiểu Diêu, anh về rồi.”
“Nghe thấy rồi, ăn trước đi, có gì ăn xong rồi nói.”
“Nhà vẫn là tốt nhất, Diệp Từ, anh lại dám ăn trước tôi, đây là nhà của tôi mà!”
Diệp Từ mặc kệ hắn, đã sớm xử xong một chén, động vật nhỏ nhà hắn cũng vô cùng khéo léo để ly nước kế bên, săn sóc chu đáo.
Hai người đàn ông ăn tới đổ mồ hôi, lúc để đũa xuống, đều có cảm giác bước lên thiên đường.
Tư Đồ sờ sờ cái bụng có hơi nhô lên, tay kia thì nắm tay của Lâm Diêu, trông rất muốn đánh.
“Thế nào?” Lâm Diêu có vẻ đã quen thân thiết trước mặt Đường Sóc và Diệp Từ, bởi vậy, hắn quan tâm tới tiến triển của vụ án hơn.
“Hừ, Đồng gia là một ổ cáo già, lát chiều em tới đó sẽ biết.”
“Bây giờ manh mối đứt hết rồi, muốn tìm Chu Tri Nhiên phải bắt tay vào hai nhà Đồng Chu.
Bên tổ trưởng có Đàm Ninh đang điều tra tất cả những người biết Đồng Nhã và Chu Tri Nhiên đến nhà cũ, bên chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải làm.
Diệp Từ và Đường Sóc còn có chuyện muốn làm, tuần sau còn phải đi gặp Tiễn Lạc An, Tư Đồ, có thể nhờ hòa thượng giúp điều tra chuyện của Chu Tri Nhiên không?”
“Ừ, anh gọi cho Giang Vũ rồi, chắc cũng một hai ngày là có kết quả.
Nhưng mà anh lo nhất là chuyện có người theo dõi chúng ta.”
Lâm Diêu liếc hắn, thờ ơ như không nói, “Chẳng phải anh định binh tới mới đỡ, nước tới chân mới nhảy sao?”
“Anh có thể đứng im nhìn được hả, cho dù bây giờ anh không rõ mục đích và thân phận của bọn họ, nhưng nghe em nói có người đứng nhìn em chằm chằm, anh thật sự rất giận! Người đã bị anh đóng dấu, nhìn cái mông nó chứ nhìn!”
“Anh có thể nói chuyện đàng hoàng không? Bây giờ không có cách ứng phó, để đối thủ đánh trước sẽ trở tay không kịp, anh có khóc cũng không tìm được chỗ đâu.” Lâm Diêu buồn bực đánh vào đầu hắn.
Tư Đồ à Tư Đồ, lúc nào cũng cố tình chọc Lâm Diêu, vẻ mặt lưu manh nhào tới, còn nói, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng, làm cho bọn họ có đến không có về!”
“Bớt dán vào người tôi, cút qua bên kia! Chỉ biết nói, tới bây giờ người ta thế nào chúng ta còn chưa biết, chuẩn bị kỹ càng con khỉ.”
“Em cho anh chút thời gian suy nghĩ đi, bây giờ không nói tới cái này, trong tổ thế nào, có hài lòng không?”
“Nói tới cái này tôi lại tức giận.
Vụ án lần này có manh mối gì tổ trưởng đều nói cho anh nghe trước, các người xem tôi là kẻ tàn phế?”
“Bớt nói nhảm, bây giờ có chuyện gì, em cũng là người đầu tiên anh báo cáo, anh là kiểu để vợ quản lý điển hình, bây giờ địa vị của em khác xưa, Đông Minh bọn họ muốn gặp em, không hẹn trước thời gian với anh, tùy tiện tới quấy rầy em nghỉ ngơi là anh không đồng ý.”
Lâm Diêu tức giận nghiến răng, “Ngoài mặt thì anh chăm sóc tôi, chứ trong lòng anh có suy nghĩ gian tà gì chẳng lẽ tôi không biết, tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn kéo tôi ra khỏi tổ trọng án, tự mình điều tra vụ nội gián, cẩn thận tôi bỏ anh!”
Cục cưng à, em thông minh hơi quá rồi.
Lúc này xác định trong cảnh cục có nội gián, Tư Đồ chỉ lo lắng Lâm Diêu gặp nguy hiểm, cho nên mới thông đồng với Cát Đông Minh trước, có phát hiện gì nhất định phải nói cho hắn nghe một tiếng, thật ra hắn làm rất tự nhiên, ai ngờ vẫn bị cục cưng phát hiện.
“Tiểu Diêu, em làm phản hả, làm vợ còn dám bỏ chồng, về nhà viết bản kiểm điểm!”
Trong lòng Đường Sóc nghĩ, “Anh Tư Đồ càng ngày càng dũng cảm.”
Trong lòng Diệp Từ nghĩ, “Thằng này sao cứ thích chết.”
Quả nhiên…
“Giỡn mà, cục cưng, em đá nhẹ thôi! Đừng đá chỗ đó, sau này em biết làm sao?”
“Mẹ nó, đá cho anh tàn phế sau đó dẫn đi giải phẫu, để anh danh chính ngôn thuận gả cho tôi! Chết tiệt, chạy thử coi, ba tháng kế đừng hòng đụng được giường của tôi, tôi không tin không trị được cái miệng thúi của anh!”
Diệp Từ và Đường Sóc đã sớm trốn ở góc xa, nhìn đôi oan gia cãi nhau ầm ĩ sắp gây ra tai nạn chết người, Diệp Từ vẫn tương đối để ý ở ngoài có ai gõ cửa.
Lúc cửa mở ra, Liêu Giang Vũ đứng ở ngoài thấy Tư Đồ bị Lâm Diêu đ è xuống đất đánh, rất tự nhiên hỏi Diệp Từ, “Quỷ háo sắc lại muốn ăn đòn?”
Diệp Từ bình tĩnh gật đầu, tránh đường cho hắn bước vào.
“Tiểu Diêu, Giang Vũ tới rồi, chuyện còn lại để tối tính tiếp được không, a! Em nhiệt tình quá hà.”
Lâm Diêu thở hổn hển, bỏ qua cho kẻ bị ngược đãi.
“Lâm Diêu, đừng bao giờ nhẹ dạ nha, cứ đập chết hắn! Bà mẹ nó, tôi bận tối tăm mặt mũi còn phải bỏ thời gian ra chạy tới đây, bây giờ ngay cả nước bọt cũng không có mà nuốt.
Má, giả chết cái gì, đứng lên!” Liêu Giang Vũ đi tới, đá vào người Tư Đồ còn đang nằm dưới đất, một chút đồng tình cũng không có.
“Điều tra thế nào?” Tư Đồ cất đi bộ dạng hihi haha, rất nghiêm chỉnh sửa lại quần áo.
“Chu Tri Nhiên là một người rất tốt, giao tiếp rộng rãi, danh tiếng tốt, trên cơ bản không có kẻ thù.
Trong Chu gia, hắn là con trai độc nhất, nhưng mà, cha hắn còn có anh em, người anh em đó cũng có con trai.
Tên là Chu Văn, chỉ kém Chu Tri Nhiên một tuổi.
Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều được dạy như nhau, bây giờ Chu Văn đang làm việc cho Chu Tri Nhiên.
Giữa bọn họ hình như tồn tại quan hệ tranh chấp ai thích hợp làm người thừa kế Chu gia hơn.
Có người nói, Chu Văn này đang ngầm chiêu mộ người tài, công khai thách đấu với Chu Tri Nhiên trong Chu gia, nhưng mà, hắn vẫn không đấu lại Chu Tri Nhiên, bởi vậy, trong tất cả mối quan hệ, Chu Văn này bị tình nghi nhiều nhất.
Đây là tư liệu của Chu Văn, mọi người từ từ xem.
Ngoài ra còn có một chuyện, Tư Đồ nói với tôi, mọi người bị theo dõi phải không?”
Lâm Diêu và Đường Sóc đều gật đầu.
Liêu Giang Vũ lắc đầu, thái độ có vẻ rất phiền chán, “Mẹ nó tôi đang không muốn động não, nhưng mà vụ này có liên quan tới tổ chức, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều.
Tôi đoán không phải người của tổ chức.”
“Giang Vũ, anh mà cũng có lúc lo lắng ha, khó thấy ghê.”
Liêu Giang Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ, tiếp tục nói, “Đối phương không chỉ theo dõi Tư Đồ và Diệp Từ, ngay cả Lâm Diêu và Đường Sóc cũng không bỏ qua, nếu bọn họ là người của tổ chức, tại sao không theo dõi tôi?”
Lời của hắn làm Diệp Từ lập tức ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, giống như hiểu ra gì đó, Đường Sóc ngồi bên cạnh lại hỏi, “Hay là Giang Vũ ca không phát hiện?”
“Không thể, ở mặt này anh và Diệp Từ không so với hắn được, cho dù đối phương là người tàng hình, Giang Vũ cũng có thể cảm nhận được.
Trực giác của thằng cha này còn nhạy hơn dã thú.” j
“Đù má đồ quỷ háo sắc, cậu đang khen tôi phải không vậy?”
Tư Đồ không để ý tới sự bất mãn của Liêu Giang Vũ, nói với mọi người, “Chúng ta đều quên chỗ này, Giang Vũ nói rất đúng, nếu bọn họ là người của tổ chức, sao có thể bỏ qua Giang Vũ!”
“Đó mới lạ, không phải người của tổ chức thì là ai?” Đường Sóc nghiêng đầu nghĩ không ra.
Diệp Từ hít một hơi, trông như có rất nhiều điều muốn nói.
“Chờ xem đi, nếu từ bây giờ không phát hiện người theo dõi chúng ta nữa, vậy nhất định là do mẹ kế của Đồng Triết, nếu chúng ta vẫn bị theo dõi, vậy phải suy ra thêm vài khả năng.”
“Có ý gì?”
Tư Đồ cười có chút thần bí, vấn đề của Diệp Từ và Đồng Chấn Thiên hôm nay vẫn nên để hắn tự nói ra tốt hơn, có lẽ trở về Đường Sóc sẽ thẩm vấn.
Hết chương 9.
- -----oOo------